Chap 29:Nói dối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Ngày hôm sau, JooHyun lén nhét vào trong túi của cô một bộ quần áo. Sau khi tan học, cô đến WC thay đổi quần áo mới ra khỏi trường.

Kai (là A Thành nhưng sẽ đổi tên từ chap này ,vì giai đoạn sau sẽ có khúc mà m.ng sẽ ko thể ngĩ tới) nhìn cô sửng sốt một chút, tổng cảm thấy chỗ nào không đúng, một lát sau mới nhớ: "Tiểu thư, ngài sao lại thay đổi quần áo?" Muốn che vết hôn thì bộ đồ cô mặc buổi sáng kia cũng có thể che.

"Tổng giám đốc bảo anh hỏi?"

"Ách. . . . . ." Kai im lặng, "Tiểu thư, mời lên xe."

Tình huống Lee SooAh đã tốt rất nhiều, JooHyun cuối cùng yên tâm một ít. Hai mẹ con hàn huyên một trận, Lee SooAh hỏi tình hình học tập.JooHyun lần này đã chuẩn bị kỉ lưỡng, êm tai nói: "Có mấy môn đã học xong, bắt đầu ôn tập , còn những môn chưa hoàn thành chương trình thì ở học kỳ này nhất định sẽ học xong, dù sao đã là năm ba thì toàn bộ chương trình phần lớn là ôn tập. Tháng sau toàn quốc thi tốt nghiệp, bất quá không cần lo lắng, con cho dù nhắm mắt lại cũng có thể làm được loại giỏi cho mẹ xem. . . . . ."

"Bận rộn như vậy ?" Lee SooAh thở dài, "Vậy con không có việc gì đừng đến đây. Nơi này y tá rất tốt, con học tập quan trọng hơn!"

"Con biết." JooHyun nói. Nhưng Lee SooAh vô luận như thế nào cũng không đồngý để cô ở lại, hôm nay thăm bệnh chỉ có thể đến đây.

Kế tiếp hai ngày, JooHyun cũng đến bệnh viện, nhưng không có cùng Lee SooAh gặp mặt, chỉ dám núp ở chỗ tối lén quan sát, xác định bà không việc gì mới yên tâm ra về. Cho đến ngày thứ ba, cô mới xuất hiện ở phòng bệnh.

Lee SooAh nhíu mày: "Không phải bảo con đừng đến đây sao? Ta rất nhanh sẽ xuất viện !"

JooHyun làm nũng nói: "Mẹ, con lo lắng người a! Hai ngày không gặp , con nếu không đến thăm người, đi học sẽ không tập trung được!"

"Tốt lắm tốt lắm. . . . . . Con chính là lấy cớ!" SooAh không thể bất lực nói. Đột nhiên, bà nâng mặt JooHyun lên, "Sao đôi mắt thâm quần vậy?"

"A. . . . . . Gần nhất bài tập hơi nhiều." JooHyun chột dạ nói. Cô chẳng những phải bài tập, còn phải tự học chương trình học cô đã bỏ qua, mỗi ngày đều học cho tới khuya. Nhưng kinh khủng nhất là, kết thúc nhưng thứ này, còn phải đáp ứng nhu cầu của TaeHyung. . . . . .

"Vậy sao con còn đến bệnh viện? !"

"Chỉ một lúc thôi." JooHyun kéo tay cô, "Mẹ, con đang muốn cùng người thương lượng chuyện này."

"Chuyện gì?"

" Chuyện học nội trú." Đây là TaeHyung giao phó, cô nếu không làm thỏa, hắn sẽ trực tiếp đem chuyện bọn họ cho ra ngoài ánh sáng.

"Nội trú?" Lee SooAh gật đầu, "Đúng là học nội trú thời gian nhiều hơn,nhưng làm việc và nghỉ ngơi cũng càng quy luật hơn, lúc trước bởi vì ta, con bị trì hoãn rồi."

JooHyun cười nói: "Không thể nào! Hiện tại vào nội trú vẫn kịp, trước kia cũng có thể. Đều là lão sư khẩn trương, giống như chúng con ngày mai phải thi vào đại học vậy, giao rất nhiều bài thi cùng bài tập, thậm chí còn chiếm luôn giờ tự học để giảng bài."

Vào giờ tự học chủ nhiệm lớp nói cho cô. Chủ nhiệm lớp đối vs cô kỳ vọng rất cao, nghe Lee SooAh đã phẫu thuật xong, liền khuyên cô vào thời gian thích hợp trở về trên lớp tự học, để theo kịp tiến độ.

Lee SooAh nói: "Vậy con chuyển trường đi, không cần lo lắng cho ta, sau vài ngày ta ra viện ."

"Vậy ngày mai con chuyển trường." JooHyun nói, " Lúc người xuất viện, con tới đón người."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro