Chap 32:Tầng 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Ô tô đi đến một đoạn đường phồn hoa, con đường này căn bản không phải đường cô đi học! JooHyun hỏi Kai: "Đi đâu đây?"

Kai mắt nhìn phía trước, quy củ nắm tay lái: "Tổng giám đốc bảo tôi đưa người đến văn phòng hắn."

"Văn phòng?Nhưng mà tôi muốn đi học."

"Đây là tổng giám đốc ra lệnh."

". . . . . ."

JooHyun tức giận đến không kiềm chế được, lập tức đẩy ra cửa xe muốn nhảy xuộng. Kai vội vàng kêu lên: "Tiểu thư, người bình tỉnh một chút! Sắp đến giữa trưa , hiện tại mầ đến trường cũng tan học rồi. Tổng giám đốc chắc là muốn cùng người ăn cơm trưa, nếu cơm nước xong hắn đồng ý cho người đi học, người còn có thể học lớp buổi chiều."

JooHyun ngẩn ra, biết hắn nói đúng, nhưng trong lòng chung quy vẫn không thoải mái. TaeHyung rõ ràng là cố ý, tóm lại hắn muốn hại đắc mình không thể thi đậu được!

JooHyun trong lòng phẫn nộ, nhưng không thể không nhịn xuống loại phẫn nộ này.

Ô tô rất nhanh dừng ở trước cửa tập đoàn Kim thị. Tập đoàn Kim thị tổng cộng có hơn 30 tầng, tất cả công nhân của tập đoàn đều làm công ở trong này, làm ở tầng càng cao, tự nhiên càng được coi trọng, càng có tiền đồ trong công việc. Tập đoàn ngoài văn phòng, còn có nhà ăn cho công nhân, phòng tập thể thao.

JooHyun đứng ở trước tập đoàn, nhìn cửa ra vào trang trọng nghiêm túc, cảm thấy mình chỉ như một hạt bụi nhỏ bé.

"Tiểu thư, tôi đưa người vào." Kai nói.

Đi vào tập đoàn, bảo an cùng nhân viên ngay đại sảnh đều nghi hoặc nhìn JooHyun.JooHyun có chút không được tự nhiên, chỉ có thể cứng ngắc theo sát Kai.

Thang máy dừng ở tầng 32, thang máy mở ra, Kai nói với JooHyun: "Tiểu thư, tới rồi."

JooHyun hỏi: "Người không đi vào sao?"

"Tôi xuống dưới lầu trông xe." Hắn nói.  

  JooHyun đành phải một mình ra khỏi thang máy. Bên ngoài là hành lang, trống trải im lặng, nhìn không thấy một bóng người.JooHyun nghe được phụ cận có tiếng động, đi qua theo bản năng, nhìn thấy một cái văn phòng, có mấy người đang làm việc.

Cô khẩn trương chà xát góc áo, đi đến lối vào hơn hé ra nói: "Xin cho hỏi. . . . . ."

Một nữ nhân đang làm việc ngẩng đầu lên, thấy cô không phải người trong công ty, sửng sốt: "Cô tìm ai?"

"Tôi. . . . . . Tôi tìm TaeHyung."

Nữ nhân cả kinh: "Tổng giám đốc? Cô là ai, cô có hẹn trước không?"

". . . . . . Giống như không có đi."

Nữ nhân càng thêm kinh ngạc, vốn muốn mắng một chút hoặc là không thèm để ý tới, nhưng vừa nghĩ đến, nếu đến được 32 thì không phải là người bình thường.

"Xin chờ một chút." Nữ nhân cầm lấy điện thoại nội tuyến, " Lý thư ký, ở cửa có người tìm tổng giám đốc."

Nói xong, JooHyun chỉ thấy nữ nhân sau bàn làm việc phía xa xa nhìn về phía này, phía sau cô là một cánh cửa bên trên có một tấm bản màu vàng —— phòng tổng giám đốc.

Uyển Tình vừa thấy, sững sờ đi tới.

Lý thư ký đánh giá cô một lát, đương nhiên cũng biết người bình thường không thể đến được tầng 32. Nếu đã đến đây, vẫn là cẩn thận thì hơn. Cô cầm lấy máy điện thoại nội bộ, hỏi: "Tiểu thư xưng hô như thế nào?"

"Bae JooHyun"

" Xin chờ một chút." Lý thư ký gọi vào phòng tổng giám đốc, ngọt ngào nói, "Tổng giám đốc, có vị Bae JooHyun tiểu thư tìm ngài."

Cũng không biết bên kia nói gì, cô sửng sốt, kinh ngạc nhìn JooHyun, sau đó buông điện thoại, cung kính đứng lên: "Bae tiểu thư, tổng giám đốc mời người đi vào."

JooHyun không có biểu tình gì, trực tiếp đi đến cửa phòng tổng giám đốc, đẩy cửa ra đi vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro