Chương 109: Con là kiêu ngạo lớn nhất của cả đời mẹ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em cho rằng em phá hủy hình tượng của mình ở trong lòng anh ấy, chuyện có thể thay đổi sao? Anh ấy sẽ tin sao? Min Yoongi không phải là thương nhân, nhưng anh ấy không phải là người ngu, em là hạng người gì sao anh ấy không biết? Em như vậy chỉ đẩy anh ấy vào một tình cảnh lúng túng hơn, còn chúng ta, em đặt chúng ta ở chỗ nào? Em vĩnh viễn đều nghĩ đến hạnh phúc Min Yoongi trước, vậy chúng ta thì sao?" Park Jimin ôm chặt cô lại, giọng nói chất vấn khiến Min Chaeyoung không biết làm thế nào.

"Em không có nghĩ nhiều như vậy, anh ấy không còn nhỏ, em chỉ muốn thấy anh ấy hạnh phúc. Anh cũng đã nhìn ra, anh ấy đối với Kim Jennie là có tình cảm, chỉ là anh ấy đối với tình cảm luôn phản ứng rất chậm, chính anh ấy cũng không ý thức được. Kim Jennie cũng không còn mở ra cõi lòng của mình với anh ấy, giữa bọn họ còn vắt ngang một bà Song, tiếp tục như vậy, anh ấy lại một lần nữa bỏ lỡ hạnh phúc của chính mình. Như vậy lần sau thì sao đây? Lại bao lâu nữa, có thể gặp được cô gái để cho anh ấy động lòng? Em không thể trơ mắt nhìn anh ấy lại một lần nữa lâm vào khổ sở."

"Nhưng cũng không nhất định phải dùng phương pháp này, Min Yoongi biết, anh ấy cũng không cảm thấy vui vẻ. Em vì anh ấy, đã hy sinh nhiều rồi. Bây giờ lại còn muốn đảm đương làm người ác! Nếu như anh ấy tưởng thật? Cho dù bị Min Yoongi ghét, em cũng không việc gì sao?" Park Jimin nặng nề hỏi.

Min Chaeyoung kiên định nói: "Em không quan tâm."

"Nhưng anh quan tâm." Park Jimin nhắm lại mắt, từ trước đến giờ trên mặt luôn cà lơ phất phơ chưa từng xuất hiện nghiêm túc như vậy, hắn nhìn Min Chaeyoung, gằn từng chữ một: "Em biết không? Anh đến nay cũng không thể xác định, em rốt cuộc yêu anh, hay là anh ấy? Có lẽ ban đầu đi cùng với anh, em vừa bắt đầu muốn ôm lòng cám ơn, chỉ đồng tình với anh mà thôi. Cộng thêm bị anh ấy tổn thương, cho nên mới lựa chọn ở lại bên cạnh anh, anh đột nhiên nghĩ, nếu như ban đầu anh ấy vãn hồi, bảo em quay đầu lại cùng với anh ấy, em có đồng ý hay không? Thật ra thì bản thân em đến cuối cùng, yêu vẫn là anh ấy."

"Không có." Min Chaeyoung trong lòng đau xót, vội vàng giải thích nói. "Không phải như vậy, làm sao anh lại nghĩ như vậy?"

Park Jimin: "Bởi vì thực tế, để cho anh không thể không nghĩ như vậy."

Min Chaeyoung lắc đầu, trên mặt lưu lại hai hàng nước mắt trong suốt. "Em không biết nên làm như thế nào, trừ phương pháp này, em không nghĩ ra làm thế nào tốt hơn để giúp anh ấy. Kích thích Kim Jennie, để cho cô ấy tỏ tình với anh ấy, hi vọng cô ấy không cần bỏ qua anh ấy, đây là điều duy nhất em có thể làm. Em biết rõ anh cảm thấy chuyện này rất ngu xuẩn, nhưng không có biện pháp khác, nhìn anh ấy không hạnh phúc, chúng ta cũng không hạnh phúc không phải sao?"

Park Jimin trầm mặc đứng ở trước mặt cô, không nói gì.

Min Chaeyoung dịu dàng nói: "Jimin, em cũng không phải mù quáng, trên thực tế, hôm nay đã nhìn thấy hiệu quả rồi. Em tin tưởng, về sau sẽ càng ngày càng tốt, tất cả mọi người đều nhận được hạnh phúc của mình, tất cả chuyện không tốt, cũng sẽ qua đi."

"Chỉ mong vậy." Park Jimin lạnh nhạt bỏ lại một câu, liền xoay người rời khỏi phòng.

Jimin. . . . . .

Min Chaeyoung tiếng kêu ở lại trong lòng, muốn đi giữ lại, lại mất tiếng, thân thể giống như bị người ta giữ lại, một bước cũng không thể động đậy.

Cô chỉ có thể nhìn bóng lưng của hắn từ từ đi xa, một mình sầu não.

Em làm tổn thương tới anh sao?

Rõ ràng không muốn, nhưng mặc kệ như thế nào, cái gì cũng không làm được.

Park Jimin sải bước đi ra khỏi cửa phòng, tâm tình hắn không tốt, tự nhiên không phát hiện một bóng người dán chặt ở cạnh tường kia.

Kim Jisoo chờ hắn đi mới đứng ra, như có điều suy nghĩ nhìn về phía trong phòng, chỉ lưu lại một bóng dáng mỏng manh mà gầy nhỏ, ánh trăng chiếu xuống, quanh người quanh quẩn nhàn nhạt ưu thương. Làm cho người ta dễ dàng bị cô lây nhiễm!

Kim Jisoo chợt có chút đau lòng. Nhớ lại lúc vừa mới nghe được, cô cuối cùng biết Min Chaeyoung tại sao trước sau khác nhau lớn như vậy rồi. Tại sao Kim Taehyung không để cho cô nhúng tay vào chuyện này, còn bảo đảm đi bảo đảm lại Min Chaeyoung sẽ không làm cái gì với Kim Jennie. Thì ra anh đã sớm đoán được. Hơn hai mươi năm tình cảm anh em, anh hiểu rõ cô ấy, phải là sâu tận xương tủy. Cho nên mới có thể nghĩ như vậy cũng không muốn kết luận, không ôm ấp chút hoài nghi nào, chỉ có cô, cái gì cũng không biết, vừa nỏng nảy làm ẩm ĩ, lại trách lầm một người tốt.

Còn là người tốt đã từng đã giúp cô!

Khi cô dùng ánh mắt xa lạ nhìn Min Chaeyoung thì cô ấy có cảm thấy rất khổ sở không? Tuy nhiên cái gì cũng không thể nói, tình nguyện im lặng.

Kim Jisoo vốn lo lắng Kim Taehyung chưa ăn cơm tối, tới nhà họ Im tìm nguyên liệu nấu ăn, hiện tại, nguyên liệu nấu ăn đã tìm được, nghĩ cũng không nghĩ ra còn biết được một chân tướng. Ừ, tâm tình không thể không nói là nặng nề, nhưng giống như cảm thấy có chút thông suốt. Tình thân, tình bạn, tình yêu, cô gặp nhiều người như vậy, mặc kệ vì một phương diện nào, tất cả mọi người đang dùng phương thức của mình nỗ lực, tự mình bảo vệ một đoạn tình cảm. Khó khăn nữa cũng chưa từng buông tha, dù cuối cùng bất đắc dĩ mất đi. Nhưng cố gắng bỏ ra cũng xóa không mất, nhớ lại cũng xóa không mất, nó thủy chung ở nơi nào, cũng không lưu luyến tiếc nuối.

"Đang suy nghĩ gì?" Giọng nói mát lạnh mê người chợt vang lên, ở ban đêm an tĩnh này, một câu đã kéo suy nghĩ của cô về.

Kim Jisoo bình tĩnh nhìn, chỉ thấy đêm tối lờ mờ, Kim Taehyung ôm ngực tựa vào trên cây khô, ánh mắt tà tà nhìn cô. Đường Kim Jisoo đi đến nhà họ Im, có một con đường mòn nối thẳng đến nhà họ Kim, hai bên đường nhỏ mọc thành vườn trái cây. Cô lẩm bẩm gọi: "Bwi."

Kim Taehyung vừa nhìn cô có lời muốn nói, không có lên tiếng.

"Em đã biết." Kim Jisoo cúi đầu nói.

"Ừ." Kim Taehyung nhàn nhạt đáp một tiếng.

Kim Jisoo cúi đầu, trên mặt thoáng qua một tia áy náy.

Chỉ chốc lát sau, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một đôi giày màu xám tro, Kim Jisoo ngẩng đầu lên, Kim Taehyung mặt bất đắc dĩ đứng ở trước mặt cô, trong mắt lại có khó có thể che giấu được sự cưng chiều.

"Sớm đã nói với em không nên nhúng tay vào chuyện này." Anh giơ tay lên, nhẹ nhàng ở trên trán cô búng một cái.

Kim Jisoo theo bản năng lui về phía sau hai bước, che cái trán nói lầm bầm: "Đau quá."

Đầu chân mày cô nhíu thật chặt, một dáng vẻ bất mãn, Kim Taehyung khẽ cười nói: "Đáng đời."

"Kim Taehyung, anh không còn thương em nữa rồi." Kim Jisoo uất ức lên án.

Kim Taehyung không chút nào che giấu nói: "Ừ, đuổi tới tận tay rồi cũng không đáng giá tiền nữa."

"Tại sao lại như vậy?" Kim Jisoo giơ chân, nhỏ giọng kêu: "Bại hoại."

"Cho là anh không nghe thấy." Kim Taehyung nhíu mày.

Kim Jisoo hướng anh làm mặt quỷ. "Chính là bại hoại."

Kim Taehyung không nhịn được bật cười, rốt cuộc là ai ngây thơ à?

"Tới đây." Anh hướng Kim Jisoo vẫy tay.

Kim Jisoo không để ý tới anh."Làm gì? Muốn đánh em."

Lời tuy nói như vậy, bước chân lại không tự chủ được đến gần anh xem chuyện gì xảy ra? Không phải nói không để ý tới anh sao? Kim Jisoo, mày thật không có tiền đồ!

Kim Taehyung cười nói."Đúng vậy, đánh em."

Thân thể cô đang tiến tới gần phút chốc kia, trực tiếp bị chặn ngang ôm người lên. Kim Jisoo kêu lên một tiếng sợ hãi, toàn bộ thế giới đều ở đây xoay tròn, nhưng một giây kế tiếp, toàn bộ thế giới cũng chỉ có một mình anh. Cô nhìn anh, Kim Taehyung nói tiếp: "Ai cho em không nghe lời như vậy?"

"Chính anh cũng không có nói rõ ràng, tại sao có thể trách em?" Vốn là áy náy bị anh trêu đùa mấy phen, quả quyết biến thành đánh chết cũng không thừa nhận.

Ừ, chính là lỗi của anh.

Kim Taehyung giương môi, nhẹ giọng nói: "Ăn vạ sao?"

"Nào có ăn vạ? Lại nói, tại sao anh lại đi ra ngoài như thế này?"

Còn một thân quần áo ở nhà, khí trời bây giờ cũng không nóng, ban đêm thường có gió lạnh thổi, cũng không sợ bị cảm lạnh.

"Có con tiểu bạch thỏ đi ra ngoài lâu như vậy, còn không thấy trở lại, sợ nó bị sói xám lớn ngậm trong mồm tha đi, cho nên ra ngoài xem một chút."

Kim Taehyung ôm cô, chậm rãi đi về phía trước, ban đêm trên đường mòn, thật dài nhìn không thấy điểm cuối, nhưng lại rất yên tĩnh. Tựa như không khí giữa bọn họ, cũng yên tĩnh, lại tốt đẹp không nói ra được. Kim Jisoo vịn cổ của anh, đem mặt dựa vào ngực của anh, mưa gió nhiều hơn nữa, giờ phút này, cũng cảm thấy vô cùng an tâm.

Cô cười nói: "Nào có sói xám lớn, cho dù có, cũng chỉ có cái người đầu đầy phúc hắc này. Trừ anh ra, ai sẽ tới tha em?"

Kim Taehyung như có điều suy nghĩ một lát, tán thành nói: "Ừ, có đạo lý."

Một con đường rốt cuộc đi tới cuối, đèn bên trong phòng còn mở, Kim Taehyung cũng không có thả cô xuống, mà ôm cô trực tiếp đi lên lầu. Kim Jisoo sững sờ, tránh thoát nói: "Đi sai hướng rồi, phòng bếp ở bên kia, anh không ăn cái gì à?"

"Không muốn ăn."

"Đau bụng làm thế nào? Biết rõ dạ dày mình không tốt, còn không ăn cái gì, lại muốn vào bệnh viện phải không?" Kim Jisoo giơ giơ cái túi trong tay lên.

Kim Taehyung sắc mặt không đổi nói: "Anh đã ăn qua rồi."

"Cái gì?"

"Trước khi đến quán rượu, Chaeyoung có làm cơm tối."

Kim Jisoo đổ mồ hôi."Vậy anh nói muốn ăn cái gì, còn nói đói đã lâu rồi?"

Kim Taehyung đương nhiên nhíu mày."Ai nói muốn ăn cái gì là chỉ thức ăn?"

"Vậy là cái gì?"

"Em."

Sắc mặt Kim Jisoo thẹn thùng đỏ lên, một hơi khí nóng đập vào mặt, đốt hai bên má cô đỏ au, như quả táo đỏ chín. Cho nên nói, da mặt mỏng chống lại da mặt dày, luôn phải thua thiệt. Không có thủ đoạn chống lại có thủ đoạn, càng thêm thua thiệt. Mà Kim Jisoo chống lại Kim Taehyung, nhất định thua thiệt cả đời. Vĩnh viễn bị anh ép tới gắt gao.

Cô lúng túng từ trên người anh tránh thoát xuống, lần này Kim Taehyung không hề ngăn cản, Kim Jisoo lùi về phía sau mấy bước, Kim Taehyung lại không ngừng tiến tới gần. Nụ cười trên mặt chưa đứt, dưới ánh đèn, đường cong khóe môi càng làm cho tim Kim Jisoo đập loạn như nai con, thân thể đụng phải vòng bảo vệ, không thể lui được nữa. Kim Taehyung một tay chống đỡ bên người cô, hô hấp lại gần, giọng nói mát lạnh ở bên tai cô đầu độc nhẹ nhàng nói: "Em lạnh nhạt anh bao lâu nay, có phải nên bồi thường một chút hay không?"

Nói cô giống như có được tam cung lục viện của Hoàng đế, nhưng mà cũng chỉ nửa tháng không có lật tấm bảng của anh, như vậy đã buồn bã?

Kim Jisoo 囧 囧. "Trừ chuyện này, trong đầu anh không thể nghĩ chuyện gì khác sao?"

"Có a." Kim Taehyung có bộ mặt phớt tỉnh nói: "Chúng ta sinh đứa bé thôi."

Kim Jisoo: ". . . . . ."

Cũng không phải cô cự tuyệt, Kim Taehyung vừa dứt lời, liền nghiêng đầu hôn lên. Đầu lưỡi linh hoạt dễ dàng cạy mở hàm răng cô ra, một đường thông suốt, tùy ý càn quét. Thân thể Kim Jisoo không tự chủ được ngửa ra sau, cô sợ cho rằng mình sẽ phải bay qua hàng rào mà té xuống, Kim Taehyung một tay ôm hông của cô, một tay bưng lấy mặt của cô. Kim Jisoo cũng nắm thật chặc quần áo bên người anh, túi đã sớm theo động tác của nhau rơi xuống đất, nguyên liệu nấu lăn xuống, phân tán đầy đất .

Bất tri bất giác chiến trường cũng đã chuyển tới chỗ khác, trên chiếc giường to lớn, người đàn ông ngồi dậy, ngón tay thon dài nhấc lên một góc quần áo. Đầu ngón tay trở mình, ưu nhã làm người ta không chỗ che giấu, trong nháy mắt quần áo đã rủ xuống trên mặt đất. Tóc của anh hơi loạn, cắt ngang chán chặn lại tầm mắt, Kim Taehyung lắc đầu, gương mặt tuấn nhã cho dù ở trong bóng đêm, cũng giống như sẽ sáng lên. Lấy vẻ mặt mà nói, đại khái có một vị hôn phu đẹp trai cũng phúc lợi đó chứ? Bất luận anh làm động tác gì, luôn vô cùng dưỡng mắt .

"Để em." Đang lúc anh chuẩn bị cởi nút áo của cô thì Kim Jisoo ngăn tay anh lại, nói thật nhỏ.

Kim Taehyung mỉm cười nhìn cô, trong con ngươi sâu thẳm hàm chứa một chút ranh mãnh, Kim Jisoo 囧, quả quyết quay đầu đi chỗ khác. Trên mặt không tự chủ hiện lên hai đóa ửng hồng, tay của cô, để trên cúc áo, nửa ngày cũng không cởi ra được. Lần đầu tiên cảm thấy, cởi nút áo, là chuyện phiền toái như vậy.

"Em không nhìn, làm thế nào cởi ra được?" Giọng nói nhạo báng lặng lẽ vang lên.

Một giây kế tiếp, bàn tay linh hoạt thay tay nhỏ bé vụng về của cô, trong phút chốc hai tay chạm nhau, dòng điện chạy loạn khắp nơi. Cho dù đã qua nhiều lần da thịt thân thiết như vậy, nhưng vẫn không nhịn được khiến tim Kim Jisoo run lên. Ngượng ngùng không nói ra được.

Nhưng ngay sau đó, một chút quẫn bách kia liền bị anh bao phủ như sóng dậy từ bên trong, liên tiếp, sóng triều cuồn cuộn.

Rèm cửa sổ lặng lẽ vì bọn họ giơ lên tạo thành lá chắn.

Ngăn cản tất cả bên ngoài.

Cho đến màn đêm biến mất, ánh nắng phủ lên đầu, bầu trời biến đổi thành một mảnh sáng trắng.

Lại một ngày mới.

Nên đi làm thì đi làm, du lịch bên ngoài đã du lịch trở về, mà nhàn rỗi vô sự, vẫn như cũ nhàn rỗi vô sự. Trong phòng Min Chaeyoung, Im Yoona ngồi ở bên cạnh cô, nhìn chằm chằm cô.

"Làm gì nhìn con như vậy?" Min Chaeyoung hỏi. Thật đúng là không có thói quen mẹ nhìn cô bằng ánh mắt như vậy.

Im Yoona nhíu mày. "Nghe nói con gần đây đang làm một việc ngu ngốc."

Quả nhiên, Min Chaeyoung nhắm mắt.

Tin tức nhà bọn họ luôn cực kỳ nhạy bén .

Vừa có chút gió thổi cỏ lay gì, không được bao lâu, ắt phải huyên náo cả nhà đều biết.

"Thế nhưng mẹ không có chút nào ngoài ý muốn." Im Yoona thản nhiên nói.

Giọng nói cũng không khác gì bình thường.

Min Chaeyoung nghi hoặc nhìn mẹ."Tại sao?"

"Bởi vì con do mẹ sinh ra."

Mẹ cô nói chuyện như đương nhiên, Min Chaeyoung trầm ngâm chốc lát, bỗng nhiên nói: "Mẹ, con vẫn luôn muốn hỏi mẹ...mẹ có từng tiếc nuối, con là của con gái của mẹ hay không?"

"Tại sao mẹ phải cảm thấy tiếc nuối?" Im Yoona hỏi ngược lại.

"Bởi vì mẹ luôn nói, con bất kể ở phương diện nào cũng không giống mẹ, trừ diện mạo này, còn có di truyền tài nấu nướng của mẹ. Con đều tương đối giống thím, nhất là tính tình. Ngược lại Nayeon cùng Jihyo tương đối giống mẹ, cả người đều rất tiêu sái bừa bãi, làm việc tự do, không chịu gò bó. Ít nhất tuyệt đối sẽ không để cho mình thua thiệt, con thì ngược lại. Con cuối cùng cảm thấy so với con, mẹ thích tính tình Nayeon hoặc Jihyo hơn, có một lần mẹ nói giỡn đã nói, nếu như không phải là số tuổi không đúng, mẹ thật hoài nghi ban đầu là có phải báo lầm đứa bé. Khi đó con đã suy nghĩ, thật ra thì ở trong lòng mẹ, có phải cũng cảm thấy nếu như các em ấy là con gái của mẹ sẽ tốt hơn hay không?" Min Chaeyoung lẳng lặng nói.

Những lời này của cô chôn ở trong lòng đã nhiều năm, chưa từng nghĩ tới, có một ngày sẽ nói với Im Yoona.

Mẹ cô hàng năm không có nhà, cơ hội hai mẹ con chung sống là rất ít. Hơn nữa mỗi lần trở lại Im Yoona đều than thiết với Im Nayeon còn có Im Jihyo, hơn nữa lại còn dạy công phu cho các em ấy, công phu của mẹ cô có lúc cha cô chưa hẳn đánh thắng được, có thể thấy được sự cường hãn. Nhưng Min Chaeyoung sinh ra đã yếu ớt, cái gì cũng không học được, cô vẫn cảm thấy, ở nhà, cô là cản trở. Trên tính cách cũng không đủ lớn, cho nên Im Yoona chưa bao giờ trêu chọc cô, chung quy lại chơi đùa với hai chị em nhà họ Im.

"Cho nên mẹ mới nói con ngu ngốc." Im Yoona liếc cô một cái. "Con là mẹ nhặt được sao? Con gặp qua người mẹ nào không đau cho con gái mình sao? Được rồi, trừ những thứ cặn bã xã hội kia. Mẹ không nói, cũng không đại biểu mẹ không thương con. Mặc dù phần lớn thời gian mẹ cũng vậy rất nghi hoặc, mẹ cùng người máy Min Ji-yong, làm sao sẽ sinh ra cái người đồ ngốc này? Dễ dàng làm cho người ta khi dễ như vậy, còn không lên tiếng. Gấp đến độ mẹ hận không đem con nhét trở về sinh lại, quả thật gene biến dị mới có thể sinh ra cái nha đầu này, thật là làm cho người ta quan tâm! Kim Taeyeon luôn nói, con là trời cao phái đến nhà chúng ta để kéo cao chỉ số lương thiện của cả nhà, bình thường chúng ta làm quá nhiều chuyện thất đức, cho nên mới phải có con, tránh cho bị thiên lôi đánh! Nhưng Chaeyoung cô nương, mẹ cảm thấy thật ra con là trời cao phái tới giày vò mẹ đấy, nhất định là lúc mẹ còn nhỏ để cho mẹ của mẹ quá nhức đầu, bà ấy lên trời càng nghĩ càng không cam lòng, sau đó liền phái con tới thay bà ấy đòi nợ. Con ngày ngày để cho mẹ đau lòng! Mẹ chưa bao giờ nói với con, con thật ra không giống thím của con, mà là bà ngoại con, một dạng thiện lương làm cho người ta mặc cảm! Nhưng mẹ muốn nói cho con, đối với mẹ mà nói, con là kiêu ngạo lớn nhất của cả đời mẹ!"

(Chuyện là hôm nay mình bị bệnh nên lúc chuyển ver có thể xảy ra sai sót mong mn thông cảm, cảm ơn mn đã ủng hộ ạ)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro