Chương 117: Đi, chúng ta về nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh ta còn chưa đi." Kang Jae Hwa dựa tường đứng ở cửa, hai tay ôm ngực, ánh mắt tự nhiên mà rơi vào trên người Kim Jisoo.

"Ừ." Kim Jisoo nhàn nhạt đáp, nhìn ngoài cửa sổ, cũng không có phản ứng nhiều.

Kang Jae Hwa nói: "Em không ra đi nhìn chút? Coi như không cùng anh ta trở về, tốt xấu cũng nói rõ ràng. Suốt hai ngày nay anh ta chưa ăn cái gì."

Kim Jisoo mím môi, không nói.

"Nếu không đồng ý với anh ta, thì khiến cho anh ta hoàn toàn hết hy vọng, cứ kéo dài như vậy hai người cũng chẳng tốt. Hơn nữa kéo cũng không kéo được cả đời, em sớm hay muộn cũng phải đối mặt."

Kim Jisoo đứng dậy, đi đến bên giường, xốc chăn nằm xuống giường. Nói với Kang Jae Hwa ở bên cạnh cô, giọng nói khàn khàn lạnh nhạt nhẽo tự trong miệng truyền ra."Em mệt rồi."

Kang Jae Hwa buông tay. "OK, em nghỉ ngơi đi. Anh đi ra bên ngoài xem người kia còn sống không?"

Kim Jisoo nhắm mắt lại, tách rời mọi thứ xung quanh ra, lẳng lặng đi vào giấc ngủ.

Gần tối, Kim Jisoo ra khỏi phòng, đèn phòng khách còn sáng, Kang Jae Hwa ở phòng bếp bận rộn nấu bữa tối. Kim Jisoo nhìn cửa thật lâu, dừng lại chốc lại, rốt cục vẫn đi tới. Cô dừng ở bên cạnh cửa, từ chuông mở cửa có thể nhìn một bên mặt. Khuyên tròn không lớn, cảnh tượng mặt trời chiều ngã về tây mờ nhạt hiện ở bên ngoài cửa.

Mà trên bậc thềm trước cửa, lại không có một bóng người.

Kim Jisoo đứng lẳng lặng, không nói tiếng nào, cũng không có động tác, cứ như vậy một cái chớp mắt nhìn chằm chằm vào hình ảnh bậc thang trống không. Đến khi phía sau truyền đến giọng nói của Kang Jae Hwa: "Đừng nhìn, anh ta đã đi rồi."

Ánh mắt Kim Jisoo rủ xuống, một loại cảm xúc nói không rõ ở trong lòng tràn ra.

Kang Jae Hwa cầm đồ ăn trong tay bưng lên bàn, sau đó nói với Kim Jisoo: "Đến đây ăn cơm đi."

Kim Jisoo giống như con rối, chậm rãi đi về phía anh ta.

Cầm bát đũa lên, không yên lòng lùa cơm vào miệng, máy móc nhai nuốt, ánh mắt Kim Jisoo đều là chạy xe không. Tài nấu nướng của Kang Jae Hwa không tồi, mùi vị rất ngon, hương vị cũng được, nhưng trong đầu Kim Jisoo lại kìm lòng không được hiện ra ngày cô ngã bệnh, dáng vẻ tay chân Kim Taehyung luống cuống nấu cơm cho cô. Để cho Bwi bước vào phòng bếp, thật sự là một bi kịch, nhưng rất may mắn ngày đó anh không làm nổ tung phòng bếp, cũng chỉ làm thay đổi hoàn toàn mà thôi. Cô chưa thấy qua dáng vẻ anh chật vật như thế, trên áo sơmi sạch sẽ bám đầy bụi, tóc cũng vậy, anh có thói quen sắn tay áo sơmi đến khuỷu tay, trên mặt ngược lại đã rửa sạch qua, nếu không thì khẳng định cũng không thể may mắn thoát khỏi. Tuy nhiên dáng vẻ anh vẫn lạnh nhạt ưu nhã, nhưng Kim Jisoo cũng không phúc hậu nở nụ cười, cười đến không kềm chế được.

Nhưng rất nhanh, cô vui quá hoá buồn rồi.

Kim Taehyung làm đồ ăn, chỉ có hai chữ có thể hình dung, đó chính là kỳ lạ. Anh có thể đem một bát khoai sọ làm thành thịt kho tàu nhưng lại có hương vị của 'Gan heo', còn có thể cắn ra âm thanh kỳ quái, ai nói không phải thần kỳ? (mùi vị 'Gan heo' chỉ hình dung đồ ăn khó ăn, Kim Jisoo ghét nhất ăn gan heo.)

Nhưng nhìn anh vất vả như vậy, Kim Jisoo hai lời chưa nói, kiên trì bắt đầu giải quyết bàn 'Gan heo'. Về sau Kim Taehyung nhìn không nổi, nói: "Không thể ăn thì cũng đừng ăn, ngộ nhỡ ăn mà đau dạ dày càng tệ hơn, để anh gọi điện thoại kêu Chaeyoung qua đây."

"Không cần, em được xưng là dạ dày sắt anh không biết sao? Trước kia cùng Jendeukie ăn cơm ở một nhà hàng nhỏ, kết quả xảy ra vấn đề, tất cả mọi người bị tiêu chảy, vội vội vàng vàng đưa lên xe cứu thương, chỉ có một mình em một chút cũng không có việc gì, còn có thể hỗ trợ chăm sóc người gặp chuyện không may. Hơn nữa, những đồ ăn này cũng không tồi, ai nói không thể ăn? Em rất thích."

Kim Taehyung mỉm cười. "Soo Soo, mánh khoé bịp người của em một chút tiến bộ cũng không có."

"Em không có lừa anh." Kim Jisoo nháy mắt, hơi nghịch ngợm nói: "Tài nghệ nấu nướng của anh có tiến bộ, Kim tiên sinh, nên tin tưởng vào chính mình."

Kim Taehyung lắc lắc đầu, bật cười.

Nhưng vẻ mặt sủng nịch nhìn cô.

Kim Jisoo tiếp tục giải quyết 'Gan heo' của cô, trên mặt anh vẫn tươi cười. Cô không có nói dối, mấy thứ này mặc dù không thể ăn, nhưng cô rất thích. Một người vì mình mà làm chuyện anh am hiểu thì cực kỳ dễ dàng, nhưng nếu anh biết rõ chuyện này anh không am hiểu, cũng làm không tốt, nhưng vì mình, anh vẫn không thể chùn bước mà làm, dù biến mình thành rất chật vật, phân tâm ý này, thì đủ để khiến cô cảm động.

Bwi của cô, cho tới bây giờ chưa để cho cô thất vọng qua.

Vẫn ưu tú như vậy, vẫn như vậy, yêu cô.

Đời này chuyện cô làm tốt nhất, cũng may mắn nhất, là gặp được anh, yêu anh, sau đó quyết định giao sống còn của mình cho anh.

Nhưng lại thành bất hạnh của anh.

Cô lại tổn thương anh một lần.

Có lẽ về sau, thật sự cứ như vậy rồi.

Kết thúc, cũng không gặp lại.

Nhưng vì sao tim đau như vậy?

Giống như khoét đi một miếng thịt của mình.

Buồn bực, sinh đau.

"Nước mắt rơi xuống rồi." Kang Jae Hwa bưng bát, nâng mắt nhìn Kim Jisoo một cái, đột nhiên nói.

Kim Jisoo ngẩn ra, tay theo bản năng chùi nước mắt đi, khô.

"Ngoài miệng nói lời tàn nhẫn như thế, thật ra trong lòng từ đầu đã không muốn anh ta đi, em căn bản không thể rời khỏi anh ta, phải không?" Kang Jae Hwa một câu nói trúng tim đen hỏi.

Ánh mắt anh ta gắt gao nhìn chằm chằm Kim Jisoo, không cho cô trốn tránh.

Động tác Kim Jisoo ngừng lại.

"Cần gì phải hành hạ mình như vậy?" Kang Jae Hwa buông đũa xuống, thật sự nói: "Anh ta tạm thời nhận một cái nhiệm vụ rất quan trọng, bất đắc dĩ mới rời đi."

Kang Jae Hwa nhớ lại cảnh tượng lúc đó.

Kim Taehyung nhận điện thoại xong, cả người đứng ở bên cạnh bậc thang, ánh mắt nhìn cửa thật sâu, tư thế nghiêng người đứng thẳng, nhìn ra được rất giãy giụa. Đúng lúc lúc này Kang Jae Hwa mở cửa đi mua đồ ăn, anh chỉ liếc mắt nhìn Kim Taehyung một cái, liền đóng cửa lại, đi qua coi như không thấy anh ta ở bên cạnh.

Ai ngờ Kim Taehyung lại gọi anh lại.

"Cảm ơn anh trong khoảng thời gian đã chăm sóc Soo Soo, bây giờ tôi phải rời khỏi đây một chuyến, lúc trở về, tôi sẽ tới đón cô ấy đi."

"Anh dựa vào cái gì mà tự tin lớn như vậy?"

"Anh không biết sao?"

"Biết cái gì?"

"Bởi vì tôi không thể rời khỏi cô ấy."

Kim Jisoo nhìn Kang Jae Hwa, khó hiểu hỏi: "Tại sao anh muốn nói cho em những thứ này?"

Anh không phải muốn cô không gặp mặt Bwi nữa sao? Anh không phải không hy vọng cô trở về nữa sao? Anh nên hết sức ngăn cản bọn họ tiếp xúc mới đúng, vì sao còn chủ động nói chuyện của Bwi với cô?

"Dù sao làm thế nào anh ta cũng sẽ không buôn tay em, em cũng không quên được anh ta, cùng em ở đây, nhìn em không vui. Còn không bằng rõ ràng, ít nhất ở bên cạnh anh ta, trên mặt của em tươi cười." Kang Jae Hwa nói: "Anh cũng muốn ích kỷ, cứ như vậy giữ em ở bên người, coi như tim em không có ở trên người anh, nhưng tốt xấu chúng ta ở cùng một chỗ. Nhưng Soo Soo, anh tự hỏi mình, đây là cái anh muốn sao? Đáp án chợt dừng lại rồi. Anh yêu em, nhưng nhìn em bây giờ cúi đầu im lặng, anh càng muốn nhìn Soo Soo tràn đầy sức sống phóng khoáng luôn tươi cười. Nếu chỉ có anh ta mới có thể cho em một mặt như vậy, anh đây cần gì phải chấp nhất? So với ba người cùng đau khổ, ít nhất hai người các em hạnh phúc, tính ra cũng không thua thiệt như thế."

Kim Jisoo không biết nên nói cái gì.

Tình yêu của Kang Jae Hwa, để cho cô cảm thấy áy náy.

Nhưng lại thỉnh thoảng mang cho cô cảm giác, còn có cả rung động.

Cô phát hiện mình không hề hiểu anh như trong tưởng tượng.

Kang Jae Hwa rất nghiêm túc nhìn Kim Jisoo, gằn từng tiếng nói: "Soo Soo, em nên suy nghĩ rõ ràng được không?"

Kim Jisoo há miệng thở dốc, lại không ra tiếng.

Kang Jae Hwa nói: "Anh hi vọng em ở lại, nhưng tình cảm là chuyện cả đời. Rời khỏi anh ta, em xác định có thể sống tốt sao? Anh ta? Hoàn toàn không coi thân thể của mình thành chuyện to tát gì, em hi vọng anh ta cứ như vậy hoàn toàn huỷ hoại thân thể của mình, hay quên em đi ở cùng một chỗ với người phụ nữ khác, yêu người phụ nữ khác? Em thật sự cảm thấy em có thể tiếp nhận được sao? Nhưng theo anh thấy, tính cách tên "Tiểu bạch kiểm" kia, tám phần là người ở phía trên, tình yêu của anh ta so với trong tưởng tượng của em còn yêu em hơn. Soo Soo, em mới 23, đứa bé về sau còn sẽ có. Không cần phải bởi vậy buông tha hạnh phúc nửa đời sau của mình, coi như đứa bé kia ở trên trời thấy được, cũng sẽ không vui, đứa bé khẳng định hi vọng mẹ bé có thể ở cùng một chỗ với ba ba, thật vui vẻ, như vậy đứa bé mới có cơ hội một lần nữa trở về bên cạnh em. Em cũng có thể đề bù lại cho đứa bé!"

"Một lần nữa... Trở lại, bên cạnh em sao?" Kim Jisoo thì thào hỏi.

Kang Jae Hwa gật đầu.

Ánh mắt Kim Jisoo rủ xuống , nhìn về phía bụng mình. Tay đồng thời nhẹ nhàng an ủi lên, nơi này đã từng có một tiểu sinh mệnh, nhưng bị cô đánh mất, thật sự, còn trở về sao?

Chuông điện thoại di động vang lên.

Kang Jae Hwa đứng dậy, giúp Kim Jisoo lấy điện thoại ra, đưa tới trước mặt cô."Kim Jennie gọi."

Kim Jisoo từ trên tay anh ta nhận lấy di động, nhận nghe.

"A lô."

"..."

"Làm sao vậy?"

"..."

"..."

"Ầm..."

Âm thanh điện thoại rơi trên đất.

Sắc mặt Kim Jisoo trắng xanh, ngu ngơ ngồi ở trên ghế.

Kang Jae Hwa hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Biến cố luôn luôn phát sinh ở trong một đêm.

Kang Jae Hwa suốt đêm đưa Kim Jisoo trở về Seoul, bọn họ trực tiếp đến bến tàu, từ rất xa, đã thấy rất nhiều người vây ở nơi đó. Trên mặt biển tụ tập rất nhiều con thuyền, đa số là thuyền cứu nạn, ánh đèn sáng tỏ, chiếu ánh ở trên mặt biển, chói lọi một mảnh.

Kim Jisoo xuống xe, chạy thẳng đến bến tàu.

Kim Jennie liếc mắt đã thấy cô, hiện trường vô cùng hỗn loạn, trên bến tàu tụ tập rất nhiều người, Kim Jennie xuyên qua đám người, rất nhanh nghênh đón về phía Kim Jisoo."Soo Soo, cậu cuối cùng cũng đến đây?"

Kim Jisoo dừng bước lại, hỏi Kim Jennie: "Như thế nào?"

Sắc mặt của cô vô cùng tái nhợt, vừa mới chạy, khí tức chưa ổn định, gương mặt lộ ra lo lắng.

Kang Jae Hwa ở phía sau lưng cô, nhìn sắc mặt cũng không tốt.

Ánh mặt Kim Jennie hơi tối lại, do dự, nói: "Còn đang lục soát."

Thân hình Kim Jisoo lay động một cái.

Kang Jae Hwa khẩn trương đỡ lấy cô.

Kim Jisoo đẩy tay anh ta ra, tránh thoát từ trong ngực anh ra, bước chân trống không đi về phía bến tàu. Sắc mặt Min Yoongi lạnh lùng đứng ở một bên, Kim Jisoo nhìn mặt biển, người nhiều như vậy, nhưng không có bóng dáng cô quen thuộc. Cô không tìm thấy...

Kim Jennie đi đến bên canh cô, đè nén giọng nói: "Chính phủ dự định ở Đông Hải mở tuyến đường vận chuyển dầu mỏ, nhưng bị tổ chức Y mãnh liệt cản trở, nói cái gì bọn họ phải vòng qua con đường khác mà đi, thậm chí Oh Bong tự mình dẫn người đến cùng đàm phán với chính phủ, kết quả chính phủ không đồng ý, thái độ Oh Bong lại kiên quyết, hai phe giằng co. Chính phủ đành phải để cho Cục Quốc An ra mặt, sau khi Kim Taehyung nhận được tin tức, lúc chạy tới bên này rồi. Tinh thần anh ấy như vậy, đâu thể đấu lại được với Oh Bong mặt dày vô sỉ? Cha mẹ Kim lo lắng, vẫn muốn ngăn cản anh ấy, nhưng vẫn không có liên lạc được với người. Min Yoongi đuổi tới địa điểm bọn họ đã hẹn, vẫn không kịp, lúc đến bến tàu, đúng lúc nhìn thấy du thuyền nổ tung..."

Kim Jennie ngừng lại.

Mặc dù cô không nói hết, nhưng Kim Jennie biết Kim Jisoo biết.

Du thuyền nổ mạnh, xác người văng khắp nơi, ánh lửa cuồn cuộn... Tình cảnh bi thảm như vậy, không cần phải nhìn, càng không cần nói ra, vết thương đã chồng chất trên ngực Kim Jisoo, lại bổ thêm một đao.

Ánh mắt Kim Jisoo đau đớn lợi hại, tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt của cô vẫn nhìn chằm chằm mặt biển, hai mặt đỏ rực, vẫn không nhúc nhích.

Nhưng trong lỗ tai lại nghe rõ ràng lời Kim Jennie nói.

Oh Bong.

Lại là hắn!

Hắn đến cuối cùng muốn thế nào?

Cố ý trả thù sao?

Cảnh tượng dữ dội quen thuộc như vậy, lần đó hắn cướp cô đi, trêu tức Bwi, hình ảnh giống như vậy. Mà đúng lúc ở Đông Hải, cũng ở trên du thuyền, mặc dù cô không nhớ rõ, nhưng về sau Lisa nói cho cô, Bwi còn cho nổ cả du thuyền, Oh Bong chạy trốn.

Nhưng lần đó hắn gieo gió gặt bão, bây giờ lại dùng phương pháp giống nhau để đối phó với Bwi, lại còn chọn lúc tinh thần cùng thân thể anh không tốt, thủ đoạn đê tiện xấu xa như vậy, không chỉ có thắng không phục, cũng thật sự là người quá trơ trẽn!

Nếu Bwi có làm sao, cô sẽ liều cái mạng này cũng sẽ không bỏ qua hắn!

"Anh ta sẽ không có việc gì, em đừng quá lo lắng." Kang Jae Hwa tiến lên, không nhịn được an ủi.

Mặc dù người nào cũng biết, trong lúc nổ mạnh thì tỷ lệ chạy thoát có bao nhiêu nhỏ.

Kim Jisoo nhìn thẳng phía trước, không chút do dự nói: "Em biết."

"Anh ấy đã nói, sẽ cưng chiều em cả đời. Coi như làm em hư, hay gặp nhiều khó khăn hơn nữa, anh ấy sẽ không rời khỏi em." Kim Jisoo nói gằn từng chữ.

"Anh ấy đồng ý với em, sẽ không làm mà không suy nghĩ."

Lời này là nói với người khác, cũng là tự nhũ.

Anh đã hứa với cô, chưa từng hứa mà không làm được.

Tất cả đều làm được.

Cho nên lần này cũng giống vậy.

Kim Taehyung chắc chắn sẽ không nuốt lời.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, người bên bến tàu càng ngày càng ít, thi thể lần lượt bị mang đưa đi, trong đó bao gồm cả người của Cục Quốc An mà lần này Kim Taehyung mang đi. Một số còn có thể nhận rõ tướng mạo, nhưng có một số, ngay cả mặt mũi cũng không phân biệt được. Cộng thêm thời gian dài ngâm ở trong nước, da cũng thối nát sưng vù, dáng vẻ cực kỳ kinh khủng.

Nhất là ban đêm gió lạnh, còn bên bờ biển, càng làm cho không khí lúc này tăng thêm vài phần cảm giác âm trầm quỷ dị.

Gió càng thổi lạnh.

Tim Kim Jisoo cũng càng ngày càng lạnh đi.

"ChiChoo, trở về chờ tin tức đi. Đứng nữa như vậy cũng không phải là biện pháp, huống chi đối với thân thể của cậu cũng không tốt, vừa bị bệnh nặng mới khỏi, cần điều dưỡng cho tốt." Kim Jennie lo lắng cho tình trạng thân thể Kim Jisoo, lên tiếng khuyên nhủ.

Kim Jisoo lắc đầu, kiên định đứng ở bến tàu.

Đợi không được Kim Taehyung, cô sẽ không đi.

Kim Jennie rối rắm nhìn cô ấy, cô không muốn sát muối vào nỗi đau của cô ấy, nhưng lâu như vậy, nên vớt lên cũng đã vớt lên, nếu như chưa có một chút tin tức, tám chín phần mười, chính là đã gặp chuyện bất trắc.

Cho nên cô khuyên cô ấy trở về, một mặt là lo lắng cho thân thể Kim Jisoo, một mặt cũng vì nguyên nhân này.

Kim Jennie không muốn cô chờ đợi mà không có kết quả gì.

Cô sợ cô ấy gửi gắm tất cả hi vọng, nhưng đợi đến cuối cùng, chỉ có dư lại tuyệt vọng.

"Mình tin tưởng anh ấy." Kim Jisoo mở miệng, kiên định nói.

"Mọi người trở về trước đi."

Anh ấy nhất định sẽ trở về.

Chắc chắn như vậy.

Kim Jennie thấy Kim Jisoo không nhúc nhích, còn muốn nói điều gì, lại bị Min Yoongi kéo.

Kim Jennie không hiểu nghiêng đầu, Min Yoongi thấp giọng nói: "Nghe theo cô ấy đi."

Cho dù là người hay thi thể, trừ khi để cho chính mắt cô ấy thấy được Kim Taehyung, nếu không Kim Jisoo sẽ không chết tâm.

Người bên cạnh khuyên như thế nào cũng không nghe.

Min Yoongi với Kim Jennie trở về cầm quần áo cho Kim Jisoo, thuận tiện mang chút đồ ăn. Kim Jisoo vỗi vã ra ngoài, mặc rất ít, bờ biển lại có gió lớn, ban đêm nhiệt độ lại thấp, thân thể cô ấy đã không tốt, rất dễ dàng ngã bệnh. Kang Jae Hwa đứng ở sau lưng cô, nhìn bóng dáng cô càng yếu ớt, giống như một cây tùng, đứng thẳng tắp, kiên định lại cố chấp yên lặng chờ người yêu của cô trở về.

Đội ngũ tìm kiếm cứu nạn trên mặt biển cũng giảm bớt.

Từ hàng loạt, biến thành tốp ba tốp năm phân tán ở các nơi trên biển, tiếp theo các nơi chỉ còn lại một chiếc hai chiếc, dần dần, cả mặt biển cũng không thấy được mấy thuyền cứu nạn.

Ánh đèn cũng càng ngày càng mờ.

Vẫn còn ít người vẫn kiên trì cứu viện.

Kim Jisoo cất bước đi về phía bờ biển, Kang Jae Hwa lanh tay lẹ mắt ngăn cô lại. "Em muốn làm gì?"

"Buông em ra." Kim Jisoo giãy giụa.

Kang Jae Hwa bắt lấy cô không thả.

"Soo Soo, em bình tĩnh một chút."

"Em muốn đi cứu anh ấy, bọn họ không đi cứu, em đi cứu."

"Em tỉnh táo một chút có được không?" Kang Jae Hwa la lớn. "Bây giờ trồ sắp sáng, cho dù người vẫn ở trong biển, cũng đã sớm mất mạng. Hơn nữa, biển rộng lớn như vậy, em muốn đi tìm như thế nào? Ngay cả đội cứu nạn cũng không tìm được, chỉ bằng em, có thể cứu được anh ta sao? Em nhìn rõ hiện thực một chút, anh ta đã chết, đã chết, dù cho tìm ra, cũng chỉ là một xác chết trôi không nhận ra."

Nhiều lời tàn nhẫn như thế.

Tại sao anh có thể nói ra dễ dàng như vậy?

Kim Jisoo lui về phía sau mấy bước. Nước mắt đã sớm rơi đầy mặt. "Anh không hiểu, anh không quan tâm, dĩ nhiên có thể nói nhẹ nhàng như vậy. Anh ấy là sinh mệnh của em, là nơi chốn của em, là nơi này..." Kim Jisoo tóm lồng ngực của mình. "Vĩnh viễn ở đây, anh ấy sẽ không bỏ lại em. Nếu như anh ấy đi, em cũng không sống được."

"..."

Kang Jae Hwa trầm mặt, không có nói tiếp.

Ánh mắt u ám nhìn Kim Jisoo.

Kim Jennie và Min Yoongi đúng lúc trở lại, Min Yoongi dừng xe ở một bên, từ xa đã nghe thấy tiếng cải vã bên này. Kim Jennie cầm áo khoác ngoài chạy đến bên cạnh Kim Jisoo, cầm quần áo khoác lên trên người cô, sau đó nhìn Kim Jisoo một chút, lại nhìn Kang Jae Hwa một chút, hỏi: "Sao vậy?"

"Hai người lúc này còn cãi nhau ẩm ĩ cái gì?" Tầm mắt cô lưu chuyển ở giữa hai người.

Kim Jisoo nghiêng người, lau nước mắt một cái, không trả lời. Kang Jae Hwa cũng trầm mặc xoay qua một bên, không khí trong lúc nhất thời rơi vào yên lặng.

Min Yoongi nhận điện thoại, sau đó đi đến bờ biển, lên chiếc thuyền cấp cứu.

Thuyền cấp cứu rất nhanh rời bờ, đi về phía biển.

Kim Jennie ở bên cạnh Kim Jisoo, ánh mắt đuổi theo thuyền cấp cứu.

Ánh mắt Kim Jisoo vẫn như cũ nhìn chằm chằm mặt biển.

Kang Jae Hwa liếc nhìn Kim Jisoo, lại quay trở lại, không nói một lời.

Thời gian dường như cũng chậm lại.

Cho đến chiếc thuyền cứu nạn còn sót lại cũng trở về, tim Kim Jisoo trong nháy mắt chìm vào đáy cốc, cô dường như nghe được tiếng tim của mình rơi xuống. Min Yoongi lên bờ, đi đến bên cạnh Kim Jisoo với Kim Jennie, trầm giọng nói: "Đi thôi."

Cả người Kim Jisoo chấn động.

Kim Jennie nhìn Kim Jisoo, ánh mắt phức tạp. "ChiChoo."

Kim Jisoo theo bản năng tránh ra mấy bước, không muốn nghe bọn họ sẽ nói gì.

Kang Jae Hwa thấy dáng vẻ của cô, cuối cùng thở dài. Nhân viên cứu nạn lần lượt từ bên cạnh đi qua bọn họ, mặt Kim Jisoo xám như tro tàn, Kang Jae Hwa tiến lên, vòng qua nhân viên cứu nạn đi về phía Kim Jisoo, đang muốn nói 'Em hãy chết tâm đi', còn chưa nói ra khỏi miệng, chợt dừng lại.

Trong ánh mắt rõ ràng chiếu rọi ra thân hình Kim Jisoo cứng đờ, nhìn thẳng sang hướng khác không nhúc nhích, giống như tượng sáp.

Kim Jennie và Min Yoongi cũng theo tầm mắt của cô nhìn lại.

Kang Jae Hwa đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Trong bóng đêm, một chiếc xe màu đen nhỏ đang chậm rãi lái về phía bên này, đèn xe chiếu rọi, chỗ tài xế ngồi kia gương mặt tuấn nhã như ẩn như hiện, trước mắt lại có bóng người đi qua, trước mắt Kim Jisoo vụt qua một cái, nhìn kỹ lần nữa, vừa đúng thấy anh tắt máy, đèn xe biến mất trong nháy mắt đó, gương mặt mong nhớ ngày đêm cứ như vậy rõ nét đập vào mi mắt của cô.

Trong nháy mắt như thế, Kim Jisoo còn tưởng rằng mình ảo giác.

Đến khi anh đẩy cửa xe ra xuống xe, thân hình cao lớn khôi ngô từng bước một đi về phía mình, tư thế thong dong trang nhã như vậy, giống như lúc ban đầu anh đi vào sinh mệnh của cô, mang theo tự tin tuyệt đối cùng cường thế. Hốc mắt Kim Jisoo ấm áp, cũng không kìm nén tình cảm nội tâm trào ra, chạy thật nhanh về phía anh.

Áo khoác ngoài rơi xuống, rơi ở trên đất bùn lạnh như băng.

Lại bị gió thổi đến bên chân của Kang Jae Hwa.

Tim Kang Jae Hwa dường như cũng bị gió thổi quá, lạnh như vậy. Anh nhìn Kim Jisoo bay vào trong ngực người kia, mà anh ta cũng đưa tay ôm chặc lấy cô. Tất cả đều hiển nhiên thật giống như vốn nên như thế, bọn họ vốn đã thuộc nhau, ai cũng không chen lọt vào.

Mấy người cũng ăn ý không có tiến lên.

Kim Taehyung ôm chặc lấy Kim Jisoo, một tay ở trên tóc của cô khẽ vuốt, nói thật, một khắc kia cô xông đến, anh kinh ngạc. Ôm lấy cô chẳng qua là hành động theo bản năng, đại não cho đến bây giờ mới vận chuyển bình thường. Kim Taehyung nhẹ giọng hỏi: "Soo Soo, sao em lại đến đây?"

"Tại sao giờ mới xuất hiện?" Kim Jisoo khóc nói: "Làm em sợ muốn chết, làm em sợ muốn chết..."

Nước mắt của cô không chút kiêng kỵ chảy xuống, nhỏ giọt ở trên bả vai của anh, Kim Taehyung nâng mặt của cô lên, nhìn cô thật sâu, cũng không nói gì, nghiêng đầu hôn lên.

Môi của anh trước sau như một mang theo cảm giác lành lạnh.

Hai mắt Kim Jisoo đẫm lệ nhắm nghiền lại, hai cánh tay buộc chặt, khéo léo đáp lại anh. Kim Taehyung không tự chủ nhếch môi lên, làm nụ hôn này sâu hơn.

Thiếu hụt trong lòng, dường như cũng ở trong khoảnh khắc được lấp đầy.

Thiên ngôn vạn ngữ, không bằng một nụ hôn có thể biểu đạt cảm nhận của bọn họ giờ phút này.

Hai người hồn nhiên hôn quên mình, tất cả xung quanh mình dường như không tồn tại. Động tác Kim Taehyung hết sức dịu dàng, lưỡi linh hoạt cùng cái lưỡi thơm tho của cô chơi đùa, hết sức lưu luyến. Ngón cái thỉnh thoảng ở gò má cô ma sát, chậm chạp lại nhu thuận, không khỏi tăng thêm mấy phần triền miên thích thú.

Hai người một đường dây dưa thật lâu.

Kim Taehyung mới buông cô ra.

Trán Kim Jisoo cụng sát vào trán anh, nặng nề thở hào hển.

"Có phải rất sợ hãi không?" Hai tay Kim Taehyung nâng mặt Kim Jisoo lên, dịu dàng hỏi.

Kim Jisoo gật đầu.

"Thật xin lỗi." Anh lần nữa kéo cô vào trong ngực, trong giọng nói thương tiếc cùng thương yêu không thể che giấu.

Kim Jisoo lắc đầu một cái, ôm anh lại. "Nên nói xin lỗi là em, là em quá ích kỷ. Nếu như em không trốn tránh anh, lại tự cho là đúng đẩy anh ra, chuyện cũng sẽ không trở nên như vậy. Bwi, thật xin lỗi."

Kim Taehyung nhếch môi, khẽ cười, thấp giọng nói: "Trở về là tốt rồi."

Kim Jisoo cố gắng không để cho nước mắt của mình rơi xuống, trên tay lại đột nhiên chạm đến một vùng ấm áp, trong lòng cô căng thẳng, ở đó sờ qua sờ lại, bên tai đột nhiên truyền đến hít không khí của Kim Taehyung. Kim Jisoo dừng lại động tác, lại nghĩ đến toàn bộ phát sinh trước đó, tim không khỏi chìm xuống.

"Bwi." Cô thử thăm dò gọi.

Kim Taehyung nhẹ nhàng đáp lại.

"Có phải anh bị thương đúng không?" Kim Jisoo động cũng không dám động, rất sợ không cẩn thận chạm được vết thương của anh, trong giọng nói mang theo giọng mũi rất nặng.

Kim Taehyung sờ sờ đầu của cô, tựa như trấn an nói: "Không sao, không cần lo lắng."

Làm sao không lo lắng được?

Làm sao có thể không lo lắng?

Nước mắt Kim Jisoo lần nữa rớt xuống, trong lòng tự trách như thủy triều tràn ra, cô cẩn thận đẩy Kim Taehyung ra, ngược lại lôi kéo tay của anh nói: "Đi, chúng ta về nhà."

Sau đó gọi điện thoại kêu chú Joy đến xem một chút.

Hiện tại cô đã không thể kham nổi bất kỳ một chút nguy hiểm nào.

Trong khoảng thời gian này đến bây giờ Kim Taehyung nghe được một câu nói dễ nghe nhất, dễ dàng chữa khỏi tất cả đau đớn trước đây, anh nhếch môi, phụ họa lời của Kim Jisoo nói: "Được, chúng ta về nhà."

Nhà họ Kim.

Kim Taehyung ngoan ngoãn nằm ở trên giường, Kim Jisoo mới vừa đưa mọi người đi ra ngoài, lại đặc biệt bưng chén cháo đi lên. Đây là trước kia học từ Min Chaeyoung làm thuốc cháo, đối với thân thể rất tốt, cũng trợ giúp điều dưỡng bệnh dạ dày của Kim Taehyung, cô thỉnh thoảng sẽ nấu cho anh uống. Lúc mới trở về, Kim Jisoo nhớ tới, thì nhân tiện nấu một nồi.

Cô vừa cho Kim Taehyung uống cháo vừa hỏi: "Anh làm sao có thể lái xe xuất hiện ở bến tàu?"

Lúc du thuyền nổ anh vẫn còn ở trên du thuyền, theo lý thuyết coi như thuận lợi chạy trốn cũng nên là từ trong biển bơi lên mới đúng, không nghĩ tới cuối cùng lại dùng phương thức xuất hiện ngoài dự đoán mọi người như vậy.

Kim Taehyung đáp: "Anh nhảy xuống không bao lâu thì gặp một chiếc thuyền, bọn họ đưa anh lên bờ. Sau đó anh lại dùng nhân cách cùng sức quyến rũ của anh mượn một chiếc xe, thế nào, có phải rất thông minh không?"

Kim Jisoo rất không nể tình liếc anh một cái :"Là lúc nào còn nói đùa."

"Ừm, anh đâu nói đùa, rõ ràng là nói sự thật."

Trên mặt Kim Taehyung luôn mang theo nụ cười, Kim Jisoo không có cách nắm bắt anh, dường như thỏa hiệp thở dài."Sự thật chính là sự thật, em thế nhưng phát hiện anh mỗi lần chỉ cần vừa sinh bệnh, trí lực sẽ trượt một đường thẳng tắp xuống, tất cả đổi thành ngây thơ."

"Thật ra thì thỉnh thoảng ngây thơ cũng không có gì không tốt."

Có cô chăm sóc cẩn thận như vậy, không có chuyện gì còn có thể trêu chọc cô, nhìn cô kinh ngạc, cũng là một thú vui.

Kim Jisoo không hiểu. "Sao?"

"Không có gì."

Lần này cô không có tiếp tục hỏi nữa, lời nói xoay chuyển, chợt nói: "Mặc kệ như thế nào, anh có thể trở về bình an là quá tốt, những thứ khác cũng không quan trọng."

Cô nói trắng ra như vậy, Kim Taehyung tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua cơ hội đưa tới cửa này.

Anh cong môi nói: "Em đã hỏi xong, đến lượt anh hỏi."

Kim Jisoo: "Cái gì?"

"Em có phải bởi vì chuyện đêm đó cho nên mới rời khỏi anh đúng không?"

Ánh mắt của anh nhìn chằm chằm Kim Jisoo, giọng nói cũng không khỏi nghiêm túc, không cho phép Kim Jisoo trốn tránh.

Nhưng nếu đã tới bước này, trốn tránh thế nào nữa, cũng không làm nên chuyện gì.

Kim Jisoo trầm mặc một lúc lâu, sau đó dưới ánh mắt bức người của anh, đàng hoàng gật đầu một cái.

Kim Taehyung thở dài, quả nhiên.

"Đến đây."Anh nói với Kim Jisoo.

Kim Jisoo để bát xuống, ngoan ngoãn ngồi vào bên cạnh anh.

Vì để tránh chạm đến vết thương của anh, cô chỉ dám cẩn thận ngồi bên cạnh giường, cùng anh giữ vững khoảng cách nhất định.

Kim Taehyung vươn tay, đột nhiên kéo người vào trong ngực.

Kim Jisoo cả kinh, thân thể trong nháy mắt nghiêng đi, đầu không bị khống chế đụng phải lồng ngực của anh.

Giống như hiệu quả đặc biệt trên TV, ngay cả tốc độ gió cũng cảm nhận rõ ràng như vậy.

Tay của cô dán trên ngực anh, phản ứng kịp, câu nói đầu tiên là: "Vết thương của anh..."

Cô va chạm như vậy, ngộ nhỡ đụng vào vết thương của anh làm sao bây giờ?

Kim Taehyung nói: "Đồ ngốc, anh đã nói qua, anh cái gì cũng không quan tâm, chỉ cần em còn ở bên cạnh anh là tốt rồi."

Anh ôm cô ôm thật chặc, Kim Jisoo ngừng tất cả động tác, ngoan ngoãn nằm ở trong ngực của anh, động cũng không dám động một cái.

Cô rầu rĩ nói: "Nhưng em để ý."

"Anh không phải đã nói rồi sao, đã quên rồi. Em còn có anh, bất luận phát sinh chuyện gì, em ở trong lòng anh, đều là Soo Soo thiện lương xinh đẹp như lúc ban đầu. Anh sẽ giúp em xóa sạch tất cả trí nhớ không tốt, chúng ta còn có nhiều thời gian như vậy, chỉ cần phát sinh sau này đều tốt, nhớ kỹ đều là tốt, đã từng phát sinh qua, có cái gì quan trọng hơn? Không nên để cho những chuyện không cách nào thay đổi, trói buộc mình cả đời, nó không cách nào thay đổi bản thân đã làm cho người ta rất đau khổ, nếu như bản thân em còn không chịu bỏ qua cho mình, tình nguyện nắm đau khổ để cho hạnh phúc chạy, những ngày kế tiếp, em muốn đi tiếp như thế nào? Hành hạ mình để tiện nghi cho người khác, là cách làm ngu ngốc, Soo Soo là ngu ngốc sao?" Kim Taehyung từng câu từng chữ nói với cô.

Ánh mắt của anh sáng ngời, không hề chớp mắt nhìn Kim Jisoo, vẻ mặt chuyên chú.

Trong lòng Kim Jisoo cảm động, không khỏi nói: "Làm sao nói quên là có thể quên? Đó là một sinh mệnh nhỏ, mỗi ngày em nhắm mắt lại, cũng có thể cảm nhận được đứa bé lúc rời đi có bao nhiêu không muốn cùng quyến luyến, là em không bảo vệ được đứa bé. Bwi, làm sao anh một chút cũng không quan tâm? Không phải là anh rất muốn có đứa bé sao?"

"Đứa bé?" Kim Taehyung cau mày lại, không có hiểu ý của cô.

Nghĩ lại, cuối cùng hiểu được có cái gì không đúng, dường như bọn họ nói không cùng một chuyện. Còn có cái gì anh không biết sao? Kim Taehyung hỏi: "Em nói lời này, là có ý gì?"

"Không phải em bởi vì cảm thấy bị xâm phạm cho nên không chịu ở cùng với anh sao?" Trong giọng nói của anh mang theo kinh ngạc không dễ bỏ qua.

Kim Jisoo so với anh còn kinh ngạc hơn, trong nháy mắt từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, trợn to mắt nhìn anh. Ánh mắt cô trong suốt như thường ngày, há miệng nói: "Ai nói em bị xâm phạm?"

Đây rõ ràng biến thành chuyện cười.

Thông qua Kim Taehyung hỏi, mới biết đêm đó Kim Jisoo quả thật thiếu chút nữa bị người ta cưỡng hiếp, nhưng tình hình phát triển đến phần sau, quay trở lại lúc đó, cuối cùng cái giá phải trả là lấy hy sinh của đứa bé, bảo vệ sự trong sạch của mình. Là lúc Kim Jisoo không còn hy vọng, cả ý thức cũng tan rã theo, chỉ biết cả người đều đau đớn. Nhất là bụng, dường như bị người ta hung hăng nghiền nát, đau đến không muốn sống. Cô cảm nhận được có cái gì từ trong thân thể của mình dần dần mất đi, cái cảm giác vô lực đó, Kim Jisoo đến nay nhớ tới, bi thương trong lòng cũng không nhịn được. Những người đó vừa thấy cô chảy nhiều máu như vậy, cho là đã xảy ra án mạng, nhất thời dọa cho sợ tới mức tâm tư gì cũng không có, tất cả đều đều chán nản chạy trốn.

Mặc dù Kim Jisoo được cứu, nhưng tất cả niềm tin cũng ầm ầm sụp đổ theo.

Chuyện phát sinh xoay ngược 180 độ lại như vậy.

Suy nghĩ đầu tiên của Kim Taehyung là may mắn, cũng có chút mừng rỡ, mặc dù anh không quan tâm Kim Jisoo như thế nào, nhưng không có phát sinh cái gì, chung quy vẫn là tốt nhất. Không có người đàn ông nào mong muốn người phụ nữ của mình bị người khác xâm phạm, nói không để ý là không thể nào. Chẳng qua là anh yêu cô, cho nên bằng lòng tiếp nhận tất cả của cô. Hôm nay nghe cô nói chuyện gì cũng không có, tự nhiên không thể tốt hơn. Nhưng nghĩ đến đứa bé của bọn họ mất đi kia, tim Kim Taehyung lại không khỏi nhói đau một cái.

Tâm tình cũng theo đó mà trầm xuống.

Bọn họ có con.

Con của anh.

Soo Soo, đứa bé.

"Em không biết tại sao, hay em đã làm sai điều gì, trời cao đối với em như vậy. Từ đầu chí cuối, em giống như một tai hoạ, chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác vì em chịu khổ. Mà em ngay cả con của mình cũng không bảo vệ được. Bwi, em rất khổ sở. Em luôn mồm nói muốn để cho mình trở nên mạnh mẽ, nhưng em đã nỗ lực như vậy, tại sao vẫn cái gì cũng làm không được? Em không cứu được Soo-young, Lisa, cũng không bảo vệ được Jendeukie, thậm chí bất lực bị mất con của chúng ta. Hễ là người bên cạnh em, dường như cũng vì em gặp tất cả phiền toái lớn nhỏ, nhưng cuối cùng gánh vác tai hoạ cũng không phải em, bọn họ chịu đựng ngay cả em cũng mệt mỏi. Em không muốn có một ngày chuyện như vậy cũng sẽ phát sinh ở trên người anh, em chán ghét cảm giác vô lực như vậy..." Kim Jisoo thương tâm nói với anh.

Kim Taehyung vươn tay, lần nữa ôm cô vào trong lòng ngực mình.

Anh thở dài thật sâu, mang theo bất đắc dĩ."Đồ ngốc."

Kim Jisoo nhắm mắt, mặc cho nước mắt chảy xuôi ở trên mặt.

Trời mới biết, cô có nhiều quyến luyến cái ôm trong ngực này.

Ấm áp như vậy.

Nhưng cô không xứng đáng.

"Em làm sao có thể gánh tất cả trách nhiệm lên trên người mình? Soo Soo không phải là rất thông minh sao, thế nào càng ngày càng đần?"Anh người ngửa ra sau một chút, tay nâng mặt Kim Jisoo lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô, giọng nói vô cùng dịu dàng. "Chuyện này không liên quan đến em, Soo Soo không cần tự trách. Không người nào có thể đoán được sau này sẽ phát sinh cái gì, em cũng không ngoại lệ, chỉ có thể nói Soo Soo rất được hoan nghênh, cả ông trời kia cũng không kiềm chế được. Không phải tự trách mình nữa?"

"Có phải em rất kém cỏi không?"Kim Jisoo hỏi.

Trong lời nói của anh chỉ số có thể tin là quá thấp, vừa nghe đã biết là an ủi cô.

Kim Taehyung nhíu mày."Em từ lúc nào đã bắt đầu học được phủ định bản thân rồi hả?"

Kim Jisoo rủ mắt xuống, không có trả lời.

Kim Taehyung còn nói: "Ngoan, coi như toàn bộ người trong thiên hạ đều kém cỏi, em cũng sẽ không kém cỏi."

Kim Jisoo: "..."

Đây chính là trong mắt người tình đều là Tây Thi trong truyền thuyết sao?

Bwi thật không phải người bao che khuyết điểm.

Mặc dù như thế, cô vẫn rất cảm động.

Cuộc sống gặp được một người đàn ông như vậy, được anh yêu mến, còn cần phải cầu gì?

Một tay Kim Taehyung ôm thắt lưng Kim Jisoo, một tay từ vạt áo lặng lẽ dò vào trong quần áo của cô, cả người Kim Jisoo run lên, không tự chủ được co rúm lại, Kim Taehyung vững vàng cố định thân thể của cô, đưa tay phủ ở trên bụng Kim Jisoo.

Nửa ngày cũng không có động tác tiếp theo của anh.

Kim Jisoo dần dần cũng thả lỏng lại, không hề động nữa.

Hiểu được anh muốn cái gì, ánh mắt phủ kín một màu âm u.

Tay Kim Taehyung ở trên bụng cô khẽ vuốt, ngước mắt nhìn cô, ánh mắt chuyên chú mang theo thương tiếc. Khàn khàn hỏi: "Có phải rất đau đúng không?"

Kim Jisoo lắc đầu một cái, lại gật đầu một cái, cuối cùng thành thật mà nói: "Rất đau."

Không những thân thể đau, trong lòng đau hơn.

Giống như trời sụp.

Thế giới một mảnh bóng tối.

"Em rốt cục có thể hiểu tâm tình Soo-young khi đó."

Kim Taehyung không có nói tiếp.

Yên lặng chừng một hai giây. Anh chợt nói: "Chúng ta tái sinh đứa bé đi."

"Ừ?"

"Em không phải nói đứa bé lúc rời đi không nỡ sao? Đứa bé ở bên kia, nhất định cũng rất muốn trở lại bên cạnh ba mẹ. Chúng ta cố gắng một chút, sớm đưa đứa bé trở về một chút."

Kim Taehyung nói xong chặn ngang đẩy ngã Kim Jisoo xuống giường, tiếp theo thân thể cũng nghiêng người phủ lên. Kim Jisoo nháy mắt, nhìn anh, lẳng lặng qua một lúc sau.

Cô vươn tay, chủ động leo lên cổ của anh, nghiêng thân thể về phía trước, hôn lên.

Hai tay Kim Taehyung chống đỡ ở hai bên thân thể cô, mặc cho Kim Jisoo trúc trắc hôn anh.

Gương mặt tuấn nhã phủ lên một tầng ánh sáng dịu dàng.

Cô hôn thật lâu, tay nhỏ rời khỏi của cổ anh, đi đến trước ngực anh, vụng về cởi cúc áo ngủ của anh. Kim Taehyung khẽ cười một tiếng, nhìn động tác chậm rãi của cô, rốt cục đưa tay bắt lấy tay Kim Jisoo, hóa bị động thành chủ động, không đến một lúc sau, thì đã cởi hết quần áo của hai người, thẳng thắn gặp nhau.

"Không có việc gì chứ?" Lúc đang ý loạn tình mê, Kim Jisoo đột nhiên hỏi.

Cô chỉ vết thương của anh.

Kim Taehyung nhếch môi, gia tăng động tác, giống như trò đùa dai hỏi: "Em cứ nói đi?"

"Ừ..."

Ý thức Kim Jisoo thông qua va chạm, nhất thời linh hồn thất lạc, cô không tự chủ được miệng yêu kiều kêu ra tiếng.

Hai tay ôm lấy chặt lấy người anh, hai người dán sát lại càng gần, có cảm giác phong phú phát sinh lan tràn trong người nói không nên lời. Giống như lưu lạc ở bên ngoài rất lâu, rốt cục trở về nơi thuộc về mình, ôm ấp trong ngực thuộc về mình, loại tâm tình cảm động này muốn khóc, so với bất kỳ khoảnh khắc nào cũng mãnh liệt.

Chẳng qua cô lựa chọn dùng một phương thức khác để diễn tả.

"Lần này, em thật sự thật sự, sẽ không lựa chọn buông tay nữa."

"Ừ." Giọng nói mát lạnh khàn khàn nhàn nhạt ở bên tai cô vang lên."Vậy em nhất định nói được thì phải làm được."

Nếu không thì, em chạy đến chỗ nào đi nữa, anh cũng sẽ không nề hà ngàn dặm bắt em trở về.

Đã lâu không trở về, nhà họ Kim vẫn giống trong trí nhớ.

Tất cả mọi người đối với cô rất tốt, tốt đến nỗi làm cho cô sống hơn 23 năm rốt cục cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.

Không ai bởi vì chuyện Kim Taehyung bị thương mà trách cứ với cô, mặc kệ là Kim Tae Yeon, Kim Baek Hyeon, hay Im Yoona, Min Ji-yong, thậm chí cả Kim Dahyun, Im Nayeon, thái độ đối với cô vẫn giống như trước, Min Chaeyoung lại càng để tâm đặc biệt điều dưỡng trên thân thể Kim Jisoo.

Cô vừa mới sinh non không lâu, chuyện gì cũng cần phải chú ý, nhất là dinh dưỡng, cũng cần phải nghỉ ngơi tốt.

Kim Jisoo không biết nên nói cái gì cho phải.

...

"Park Jin-young, lần sau anh muốn còn dám làm động tác có độ khó cao như vậy lần nữa, có tin tôi phế anh đi không?" Kim Jisoo mới từ trên lầu đi xuống, thì nghe thấy Im Nayeon rống to một tiếng.

Cô đi về phía phòng khách nhìn lại, chỉ thấy Im Nayeon ngồi ở trên ghế sofa, trên đùi để máy tính, cầm di động trong tay, hẳn là đang gọi điện thoại, toàn thân cô ấy tản mát ra cơn tức giận kịch liệt. bình thường Im Nayeon rất bình tĩnh, gặp chuyện gì đều có dáng vẻ không sao cả, ít khi thấy cảm xúc cô ấy mất khống chế đượcnhư vậy?

Kim Jisoo đi qua ngồi bên cạnh Kim Taehyung, đụng cánh tay phải của anh, nhíu mày hỏi: "Im Nayeon làm sao vậy?"

Kim Taehyung đang chuyển kênh truyền hình, mỗi ngày vào buổi sáng anh đều xem tin tức quốc tế, nghe Kim Jisoo mà nói, quay đầu nhìn em ấy một cái, không chút để ý nói: "Em ấy đang xem video clip hiện trường Park Jin-young biểu diễn."

"Ách?"

"***! Anh cho rằng anh vẫn còn là thiếu niên mười tám mười chín tuổi sao, người yên tĩnh một chút thì sẽ chết sao? Vết thương cũ còn chưa tốt lên lại như vậy ở trên sân khấu lăn qua lăn lại, ngại chết chưa đủ nhanh phải không?"

"Đừng nói với tôi lại là vì hiện ra một mặt tốt nhất, đối với những fan mà nói, thấy một người trên sân khấu hoàn mỹ không bằng thấy anh khỏe mạnh. Thì anh muốn cậy mạnh!"

"Anh không liều mạng thì sẽ như thế nào a?"

"Chờ, bây giờ tôi đi tìm anh."

"Tức chết tôi rồi."

...

Im Nayeon cúp điện thoại đặt máy tính sang bên cạnh rồi đùng đùng nổi giận ra cửa, Kim Jisoo không thể không cảm thán sức mạnh của tình yêu, từ trong lời nói em ấy cũng đại khái đoán được là chuyện gì rồi. Nhìn ra cuộc sống sau này của Park tiên sinh nhất định sẽ không nhàm chán.

"Thiếu phu nhân, bên ngoài có người tìm cô."

"Tìm tôi?" Kim Jisoo nhíu mày, cô quen biết không đến mấy người, người nào lại muốn đếnđây tìm cô?

Kim Taehyung ôm ngực, nhìn về phía người làm tiến đến báo, hỏi: "Họ có nói là ai không?"

"Không có."

"Hay là không đi ra, tránh cho lại xảy ra chuyện gì bất ngờ."Kim Jisoo nói.

Cô rất không dễ dàng trở về, cố gắng để cho mình bình tĩnh, nếu phát sinh chuyện gì nữa, bây giờ dày vò thì cô không dậy nổi.

Người làm chuyển lại lời chi tiết nói: "Người nọ nói có chuyện quan trọng muốn nói với thiếu phu nhân, mời thiếu phu nhân cần phải ra ngoài gặp mặt họ."

Kim Jisoo do dự.

Kim Taehyung nhìn cô nhíu mày thật chặt, không khỏi nói: "Nếu thế, anh với em cùng đi."

Như vậy cũng được.

Kim Jisoo nhìn lại Kim Taehyung, gật gật đầu."Ừ."

Bọn họ ở trong xe dừng ở cửa lớn, lúc Kim Jisoo cùng Kim Taehyung đi đến, người ở bên trong vừa lúc mở cửa xe xuống. Kim Jisoo thế nào cũng không nghĩ tới, tìm đến tìm cô lại có thể là Youn Yuh Jung.

Từ khi từ biệt ở Gangwon, bọn họ không liên hệ nữa.

Bà ta làm sao có thể đột nhiên tìm đến mình?

"Đã lâu không gặp." Youn Yuh Jung cười nói, xem ra tinh thần bà ta rất tốt, quần áo cũng rất thời trang, càng hiện ra khí chất cao quý.

Kim Jisoo mỉm cười đáp lại. "Đúng, đã lâu không gặp."

Cô vốn muốn hỏi sao bà lại tới đây?

Lúc này một người đàn ông vòng qua đầu xe đi đến bên cạnh Youn Yuh Jung, vừa rồi hắn ngồi ở trên ghế lái. Youn Yuh Jung chỉ vào người đàn ông giới thiệu với Kim Jisoo và Kim Taehyung nói: "Giới thiệu một chút, vị này chính là bạn hợp tác của tôi, tên là Ki Ji Won."

"Xin chào." Ki Ji Won vươn tay, chủ động chào hỏi với hai người.

Kim Jisoo tươi cười, bắt tay với hắn, lễ phép nói: "Xin chào, tên rất êm tai."

"Cảm ơn."

Khách sáo vài câu, Ki Ji Won lại bắt tay với Kim Taehyung.

Nhưng ánh mắt hắn luôn nhìn chăm chú vào trên người Kim Jisoo, từ đầu Kim Jisoo còn không cảm thấy gì, tưởng rằng mình nghĩ quá nhiều. Nhưng dần dần, cô muốn bỏ qua cũng không được, ánh mắt này nhìn cô làm cả người không được tự nhiên. Nhưng đối phương là người Youn Yuh Jung mang đến, cô khó mà nói cái gì. Kim Jisoo hết sức tránh đi tầm mắt của hắn, trong lòng buồn bực không thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro