Chương 23: Người mỹ thật là biến thái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa đêm Kim Jisoo luôn ngủ không ngon giấc, bả vai và phần lưng bị thương, cô mơ mơ màng màng ngủ, lại bị đau làm tỉnh dậy, chỉ là không muốn mở mắt ra mà thôi. Cô còn muốn ngủ nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.

Trong phòng bệnh không có ai, Kim Taehyung không có ở đây, chắc là đi xử lý công việc, xảy ra chuyện như vậy, nhất định anh sẽ rất bận rộn. Kim Jisoo cảm thán, anh quá cực khổ rồi. Đồng thời, trong lòng cũng không khỏi có chút trống rỗng.

Đêm khuya như thế, ngay cả tiếng kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng, cô còn đang bị thương, lại một mình nằm trong phòng bệnh xa hoa, rất dễ sinh ra cảm xúc ưu sầu.

Đột nhiên, cửa sổ truyền đến một tiếng động rất nhỏ, Kim Jisoo cho rằng đó là tiếng gió. Cũng đúng lúc này, cánh cửa truyền đến một tiếng cạch, tay cầm cái cửa bị vặn nhẹ nhàng, đã trễ thế này rồi, ai lại tới đây?

Kim Jisoo cau mày, mở mắt ra, nhìn về phía cánh cửa. Định xem là ai tới, ai ngờ đột nhiên bên kia đưa ra một bàn tay to, trên tay người kia còn cầm khăn lông sau bụm thật chặt mũi và miệng của cô, ý thức được nguy hiểm, Kim Jisoo ô ô giãy giụa, nhưng chỉ trong chốc lát liền mất đi ý thức, hôn mê bất tỉnh.

Hai người che mặt mặc áo đen từ cửa đi vào, chúng đi tới bên giường, nhìn Kim Jisoo hôn mê rồi nói với người đàn ông cầm khăn lông cũng mặc áo đen che mặt: "đi thôi."

Khi ý thức của Kim Jisoo trở lại thì người đã không còn ở bệnh viện nữa. Trước mắt là một kho hàng bỏ hoang nhỏ, rất trống trải, mặt đất tràn đầy bụi bặm. cô bị trói chặt trên một cái ghế gỗ, nhưng mà điều khiến cho cô sợ hãi chính là phía trước cách đó không xa có mấy chục con rắn hoa màu sắc không đồng nhất đang khè lưỡi nhìn cô.

Các loại lớn nhỏ đều có, điểm duy nhất giống nhau là bọn nó đều có một đôi mắt đỏ bừng, tản mát ra ánh sáng u ám. Chỉ nhìn thôi mà Kim Jisoo đã cảm thấy rợn cả tóc gáy, cô vốn rất sợ rắn, trong tất cả các loài động vật, Kim Jisoo sợ nhất chính là rắn, loài này thật dài, lại dính dính, hơn nữa còn là sinh vật bò qua bò lại trên mặt đất, chỉ tưởng tượng thôi cũng làm cho cả người cô tóc gáy dựng đứng. thật là đáng sợ!

Kim Jisoo đơn giản nhìn quanh một vòng, trừ những con rắn bên ngoài, bắt mắt nhất chính là thiết bị tinh thể lỏng đặt ở trên bàn, màn ảnh màu đen. đang lúc này thì ba người đàn ông che mặt áo đen từ kho hàng bên ngoài đi vào, bọn họ thấy Kim Jisoo đã tỉnh, cũng không có phản ứng gì. Ánh mắt giống nhau, không dậy nổi chút gợn sóng nào.

Loại trang phục này giống y hệt với bọn người đã tập kích Kim Taehyung mặc

Kim Jisoo kinh ngạc, bọn họ là nhằm về phía Kim Taehyung sao? Nếu vậy tại sao lại muốn bắt cô? Chúng có mục đích gì? Còn nữa, bây giờ Kim Taehyung thế nào rồi? Anh sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Nhiều vấn đề thoáng qua trong đầu, Kim Jisoo còn không kịp suy ngẫm thì ba người đàn ông đã đi tới trước mặt cô.

Trong đó, người có dáng vóc cao nhất trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nhìn về phía cô hỏi: "cô và người nhà họ Kim có quan hệ gì?"

Quả nhiên là có liên quan đến Kim Taehyung!

Kim Jisoo kềm chế sự sợ hãi trong lòng, mờ mịt hỏi: "Các người là ai?"

"Đây không phải là chuyện cô cần biết." Người đàn ông cao lớn lạnh lẽo nói: "Tôi hỏi lại lần nữa, cô và người nhà họ Kim có quan hệ gì?"

Vẻ mặt Kim Jisoo cũng lạnh xuống, từ trước đến nay cô là người rất có chừng mực. Đối xử với cô tốt, cô sẽ chân thành đối đãi lại, đối với cô không tốt, cô có thể nhịn được thì nhịn, tránh cho phá hư tâm trạng của mình. Nhưng là đối với loại thái độ ác liệt này, hơn nữa còn là một bộ dáng "cao cao tại thượng", coi rẻ người khác thì cô ghét nhất! Lúc này, cô cũng lạnh băng trả lời: "không biết. Tôi không biết các người là ai, nhưng tôi có thể chắc chắn hàng động của các người chính là bắt cóc, tôi có quyền mời luật sư kiện các người!"

Uy hiếp của cô đối với những người này một chút tác dụng cũng không có, một người đàn ông khác thấp hơn người đàn ông hồi nãy một cái đầu nói, "thật vui là cô còn dư nhiều sức lực để nói nhiều như vậy. Tôi thấy cô là một cô gái thông minh, hy vọng cô suy nghĩ kỹ càng. Thấy đường cong trên người của cô không? Nếu có thêm dây điện kim loại thì thế nào nhỉ, Kim* tiểu thư mềm mại như thế, không biết có thể tiếp nhận được bao nhiêu đây?"

Cả người Kim Jisoo lập tức cứng đờ. Cô chỉ chú ý đến những con rắn cùng hoàn cảnh chung quanh đây, căn bản không có chú ý tới thứ cột trên người mình là cái gì. Lấy kinh nghiệm xem tivi trong quá khứ, cô cũng tưởng chỉ là những sợi dây bình thường mà thôi. Mẹ nó, người Mỹ thật là biến thái!

"Nếu như không muốn chịu khổ thì mời cô hợp tác với chúng tôi." Người đàn ông mập nhất trong đám người kia nhạy bén bắt được mộ tia sợ hãi trong đáy mắt Kim Jisoo, bình tĩnh nói.

Kim Jisoo giận dữ, thật là hèn hạ! Bọn họ rốt cuộc là ai? Nếu như muốn đối phó với Kim Taehyung, vậy thì quang minh chánh đại mà làm, bắt cô đến đây làm gì?

Dĩ nhiên, cô không biết chính phủ Mỹkhông thể công khai đối phó Kim Taehyung cho nên mới chọn lựa phương pháp nham hiểm như vậy. Kho hàng này nằm ở vùng ngoại ô, cực kỳ vắng vẻ, bọn chúng không thể mang Kim Jisoo đi bất kỳ nơi nào có liên quan đến chính phủ, ngục giam và phòng dưới đất cũng không được, chỉ có trong kho hàng này mới có tính bí mật cao, lại không dễ dàng bị tìm được.

Kim Jisoo nhìn thấy những con rắn hoa này đều là rắn biến dị do nhân viên nghiên cứu thí nghiệm, độc tính cực mạnh, một khi bị cắn một cái, tuyệt đối là sống không bằng chết.

Bọn chúng có rất nhiều biện pháp để ép Kim Jisoo phải mở miệng.

Kim Jisoo nói: "Tôi đã nói rồi, tôi không quen biết người của nhà họ Kim."

"Kim* tiểu thư cho là chúng tôi bị ngu sao? cô không biết mà lại đi dạo phố ăn cơm với Kim Taehyung? Chúng tôi cũng chỉ muốn biết một chút tin tức thôi, chỉ cần mở miệng nói một chút thì cô liền có thể đi. Nhưng nếu như Kim* tiểu thư còn không phối hợp như thế thì đừng trách chúng tôi vô tình." Giọng nói của người đàn ông cao lớn lạnh như băng, hắn nói lưu loát một tràng tiếng Anh, khí thế quanh người vô cùng mạnh mẽ.

Trong ba người, nói chuyện có phân lượng nhất chính là hắn.

Trái tim Kim Jisoo đập cực nhanh nhưng vẫn không chịu nhả ra câu nào "Chẳng lẽ gặp mặt một lần, ăn một bữa cơm thì coi như có quen biết sao? Tôi và Kim Taehyung là quan hệ rất bình thường, anh ta đã giúp tôi, cho nên tôi mời anh ấy ăn cơm, chuyện này rất bình thường mà. Quốc gia của chúng tôi quan hệ giữa người với người lui tới không giống như nước các người, cởi mở như thế. Tôi làm như vậy coi như là đáp lễ Kim Taehyung, không thể nói rõ được cái gì. Nếu như có một ngày các người giúp tôi... tôi cũng sẽ bởi vì cảm kích mà báo đáp các người, người Hàn Quốc đều là như thế. Chẳng lẽ trả ơn cũng là phạm pháp sao?"

Kim Jisoo cũng không quản bọn họ có hiểu "tri ân tất báo" là gì hay không, cô chỉ nói ra tất cả suy nghĩ của mình một lần thôi.

Người đàn ông cao lớn nhỏ giọng kêu một tiếng: "Ellen."

Ellen cũng chính là tên thấp nhất kia, trong nháy mắt hiểu ý, nghiêng đầu đi tới thiết bị tinh thể lỏng bên cạnh.

"Kim* tiểu thư, theo chúng tôi biết thì dòng họ Kim là gia tộc rất thần bí, Bọn họ rất ít kết giao với người khác, cũng cực ít tham gia các loại hoạt động nơi công cộng. Kim Taehyung là đội trưởng tiếp xúc với đồng đội tác chiến chỉ vì muốn bắt được phần tử phạm tội. Chỉ có cô... chẳng qua cô cũng chỉ là một nhiếp ảnh gia bình thường, tôi cảm thấy rất là nghi hoặc. Lý do của cô quá gượng ép rồi, như vậy, cô còn có thể nói là bởi vì Kim Taehyung giúp đỡ mà cô mời hắn ăn cơm để trả ơn sao?" Người đàn ông mập nhất bình thản nói, mặc dù câu nói của hắn đều rất nham hiểm, hắn lại nói: "không cần nói dối, tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, mau nói ra hết những chuyện cô biết đi."

Kim Jisoo cắn môi, trong ánh mắt hiện ra một tia gấp gáp, giọng nói cũng biến thành có chút bén nhọn: "Tôi không biết. không quen thì chính là không quen, các người ép buộc tôi thừa nhận, được, tôi đây liền thừa nhận nhưng tôi có thể nói được gì? Đơn giản chỉ là một lời nói vô căn cứ, chắc hẳn các người cũng sẽ không tin. nói cho cùng, tôi thừa nhận hay không thừa nhận, các người đều không tin. Các người rốt cuộc muốn làm gì?"

"Mike, không cần phải nói nhảm với cô ta nữa." Người đàn ông cao lớn lạnh lùng nói.

Mike lắc đầu một cái: "Tiểu thư thân mến, cô sẽ vì sự kín miệng của mình mà cảm thấy hối hận."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro