C8: Nói nhiều thành nói hớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyển ngữ ♥ Hoa Lê

Beta ♥ Nhã Vy

Xe ngựa này vẻ ngoài phong cách cổ xưa, bên ngoài nhìn cũng không xa hoa, bên trong lại bố trí vô cùng thoải mái. Ghế trên xe để dày đặc đệm, sát vách tường xe là các ô vuông bằng gỗ được kê ngăn nắp chỉnh tề. Trên đó để sách vở, các loại đồ vật. Nguyệt Lam lặng lẽ nhìn phía ngoài quyển sách, trên bìa sách viết mấy chữ lớn《Hoài văn thông giám》, mặc dù không biết đó là loại sách gì nhưng cũng may là mình quen thuộc chữ viết, trong lòng không khỏi âm thầm nhẹ nhàng thở phào, cũng may không đến mức mù chữ.

“Tại hạ họ Phượng tên Thất, đây là Tam ca của ta, Phượng Tam, không biết cô nương xưng hô thế nào?” Nam tử áo trắng trang nhã nói.

Phượng Thất? Phương Tam? Nghe có vẻ không phải tên thật. Nguyệt Lam trong lòng có nghi hoặc nhưng nàng cũng không quá để ý, nàng với bọn họ cũng không tính là quen thuộc.

“Hóa ra là Phượng Thất công tử, ta là Lam Diệp.” Nguyệt Lam dứt khoát không để ý đến Phượng Tam.

“A, khụ… ‘Diệp’ trong ‘khả thị biền chi lệ diệp’?”

“Không là ‘Diệp’ trong ‘Căn chi mậu giả kỳ thực toại, cao chi ốc giả kỳ quang diệp’.”

“Căn chi mậu giả kỳ thực toại, cao chi ốc giả kỳ quang diệp?” Phượng Thất thì thào lặp lại, trên mặt lộ vẻ suy nghĩ sâu sa.

Phượng Tam nghe vậy cũng ngẩng đầu liếc nhìn Nguyệt Lam.

Nguyệt Lam hối hận trong lòng không thôi, những lời này xuất phát từ Đại Đường văn học thời nhà Chu 《 đáp lý dực thư 》, bây giờ nàng không biết mình đang xuyên không đến triều đại nào, nhìn nét mặt của bọn họ rõ ràng chưa từng nghe qua câu này, nàng bị ma xui quỷ khiến thế nào mà đi dùng những lời này để giải thích. Tùy tiện nói “Diệp” của “Diệp dục” hoặc “Diệp” của “Diệp nhiên” thôi là tốt rồi mà, ôi..!

“Cô nương nhìn nhận vấn đề thật thấu đáo mới có thể tổng kết đạo lý sâu sắc như vậy.” Phượng Thất cười tán thưởng nói.

Nguyệt Lam xấu hổ cười cười, nhìn Phượng Thất khi đang nói chuyện thỉnh thoảng vẫn còn ho nhẹ một tiếng liền nói sang chuyện khác: “Huynh vẻ tốt hơn chút ít rồi đúng không?” Nàng cố gắng để cho mình nói chuyện theo lối xưa, không có cách nào khác, nhập gia tùy tục, không thể để cho mình lộ ra quá nhanh.

“Khụ….Cảm ơn cô nương đã quan tâm, ta cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, chỉ là cuống họng vẫn còn hơi đau, chắc là không có việc gì.”

Nguyệt Lam gật đầu nói: “Ừ, buổi trưa uống thêm một viên thuốc nữa, vào thành mau chóng tìm nơi nghỉ ngơi mấy ngày, uống chút canh gừng cho đổ mồ hôi, sẽ khỏe hơn rất nhanh.”

“Lam cô nương biết trị bệnh?”

“À….ta chỉ biết chút ít thôi.”

“À, khụ….” Phượng Thất mắt sáng rỡ nhìn Nguyệt Lam: “Thuốc của Lam cô nương thật thần kỳ, ta chưa thấy thuốc trị phong hàn nào có hiệu quả nhanh như vậy, không biết thuốc này tên gọi là gì, là người nơi nào làm ra?”

Nguyệt Lam cực kỳ ảo não, nói sang cái khác cũng không thể tránh nói về thuốc được sao! Đây đúng là gậy ông đập lưng ông mà! “Thuốc này…. đã bảo là thuốc phong hàn, do tổ tiên truyền lại.”

Rõ ràng câu trả lời rất miễn cưỡng lấy lệ, Phương Tam ngẩng đầu liếc nhìn Nguyệt Lam.

Phượng Thất ôn hòa cười cười không tiếp tục truy vấn, lấy một ít bánh ngọt từ trong một ô vuông gỗ đưa cho Nguyệt Lam nói khẽ:” Cô nương sáng sớm chưa ăn gì, ăn tạm một chút điểm tâm đi, khoảng cách từ nơi này đến thị trấn khá xa, sợ không thể ăn được một bữa cơm thực sự rồi.”

Nguyệt Lam nhẹ nhàng thở ra trong lòng, cũng không khách khí, gật đầu nói “cảm ơn.” sau đấy cầm một cái bánh ngọt lên bắt đầu ăn, miếng bánh điểm tâm rất đẹp, mùi vị cũng rất ngon, không hề kém so với điểm tâm cao cấp thời hiện đại.

Nguyệt Lam trong lòng âm thầm suy nghĩ, hai người này một thân cao quý, tác phong không tầm thường, đi ra ngoài còn mang theo đồ ăn hoàn mỹ tỉ mỉ, rốt cuộc là lai lịch như thế nào? Rồi nàng lại lập tức âm thầm lắc đầu, muốn biết những việc này làm gì? Bọn họ là người nơi nào cũng chẳng có quan hệ gì với mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro