Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Vừa đọc vừa chill nha, bình chọn cho t nữa nha*

"Ừm, về rồi. Thật ra đã về một thời gian rồi nhưng không có cơ hội đi gặp em."

Lúc nói ánh mắt hắn dịu dàng nhìn Prim, bên trong mang theo ánh sáng khó mà nói được. Nhưng cô không có thấy, cô bảo hắn đợi một chút rồi đi tìm quản lý xin chút thời gian.

Kết quả lại bị chị quản lý ghẹo: "Đó là ai? Cha đứa bé?"

Nói vậy thôi nhưng chị ta cũng biết là không phải rồi. Cho nên không có đợi Prim trả lời liền xua tay bảo đi đi.

Cô chỉ cười rồi mang cafe ra cho Dew luôn.

"Thật có duyên nhỉ. Không ngờ chúng ta lại có thể tình cờ gặp nhau sau bảy năm."

Cô vừa ngồi xuống vừa cảm thán.

Dáng vẻ cô mang theo tạp dề, trên môi mang theo nụ cười điềm đạm dịu dàng đảm đang, không khỏi khiến ánh mắt Dew sâu thẫm.

Hắn thâm tình lại mang theo ẩn ý nói: "Không phải tình cờ đâu."

Prim theo bản năng "hả" một tiếng, dáng vẻ ngây ngô kia khiến hắn khẽ cười.

Nụ cười của người đàn ông đẹp trai khiến vài ba vị khách trong quán nhìn thẳng mắt.

Dew vốn muốn nhìn một tia si mê như vậy trong mắt Prim nhưng tiếc là không có. Hắn cũng không thất vọng mà cười nói: "Thật ra anh biết em làm ở đây được mấy ngày rồi nhưng không có dịp đến tìm em."

"Nhưng vậy cũng là tình cờ rồi."

Prim giật mình, rồi vẫn đúng tình hợp lý nhún vai nói.

Dew Jirawat bật cười, nhưng không phản bác.

Bởi vì cô cũng nói không sai. Đến chính hắn còn cảm thấy duyên phận của họ đủ sâu dày.

"Sao em lại làm việc ở đây?"

Hắn hỏi, trong ánh mắt mang theo nồng đậm quan tâm mà Prim Chanikarn cho rằng đó chỉ là tình cảm anh em sâu sắc. Thật ra trong mắt của cô, Dew luôn là người anh trai chu đáo, ôn nhu, cho nên cô không cảm thấy hắn có gì khác thường. Bảy năm không thấy giữa họ ít một chút tình thân nhưng nhiều một tia hoài niệm vì duyên phận chưa dứt, họ vẫn có thể ngồi ôn lại chuyện cũ mà gợi lại những thứ đã muốn bị thời gian lãng quên kia.

Bị hắn hỏi như vậy Prim vẫn thản nhiên đáp: "Sau khi ba mẹ mất em cũng không có tiền để học đại học nên chỉ có thể làm những công việc tạp vụ này thôi."

"Ba mẹ... Sao lại vậy?"

Hắn thật sự là bị tin tức này làm cho trấn động.

Nhắc đến chuyện cũ, tâm tình cô không khỏi ảm đạm xuống, mặc dù cô vẫn cười: "Ba mẹ bị tai nạn sau khi anh rời đi được một năm. Mà thôi, đã qua rồi, hiện tại em đang rất ổn, không có gì khó khăn hay vất vả cả. Còn anh thì sao?"

Dew thấy cô không muốn nhắc lại chuyện cũ nên trong lòng chỉ nói sẽ tự mình điều tra, ngoài mặt thì cười với cô: "Anh thay gia đình trở lại đây ký hợp đồng cho một hạng mục lớn đang chuẩn bị khởi công."

"Vậy anh sẽ ở đây bao lâu?"

Prim nhẹ giọng hỏi.

Bên trong giọng nói của cô không chút chập chùng quyến luyến nào khiến hắn hơi bất lực. Nhưng hắn chỉ biết cười khổ, môi lại nói: "Còn phải nhìn xem, nhưng chắc là không nhanh."

"Em có rảnh thì đưa anh đi thăm ba mẹ."

Đối với Dew họ vẫn là người đã nuôi nấng anh từ khi còn nhỏ, anh được nhận nuôi được một năm thì Prim mới ra đời, độ gắn bó cũng chẳng kém gì cô. Trong lòng anh họ vẫn là cha mẹ.

"Được, anh rảnh lúc nào, để em xin phép quản lý."

Prim liền nói.

"Lúc nào cũng được. Hiện tại thì anh rảnh rồi."

Dew bày tỏ.

"Vậy mai nhé."

Bọn họ quyết định như vậy rồi Prim trở lại làm việc.

Từ lúc đó Dew vẫn ngồi ở trong quán nhìn cô tất bật với công việc, dáng vẻ tha thiết kia khiến nhân viên trong quán âm thầm chọc ghẹo cô. Đợi biết được đó là anh trai cô thì ồ lên, rồi nhốn nháo đòi xin số điện thoại. Prim chỉ cười lắc đầu bảo tự thân cố gắng rồi thôi. Đối với việc bản thân không nói cho họ biết hắn chỉ là anh nuôi của mình Prim tự nhận mình luôn xem Dew là anh trai nên cô là nhất thời không để ý chứ không phải cố tình.

Dew không phải không biết, nhưng hắn chỉ biết thở dài trong lòng.

Đợi hắn biết Prim đã từng kết hôn, cũng biết những chuyện đang xảy ra với cô, hắn nghĩ muốn tranh thủ mà tới, nhưng cô lại luôn tỏ ra cô chỉ xem hắn là anh trai, hắn bất lực chỉ biết cười khổ.

Mặc dù trong lòng hắn nói hắn sẽ không từ bỏ dễ dàng.

"Anh muốn ăn gì?"

Prim Chanikarn vừa nói vừa hai tay cầm hai thứ rau củ quả khác nhau đưa cho Dew xem. Lúc này hai người đang ở trong siêu thị mua sắm chút đồ về tự nấu cơm. Hôm nay cô xin nghỉ để đưa Dew đi thăm cha mẹ nên lúc này mới rảnh mà nấu cơm được.

Nhưng chưa đợi được hắn trả lời thì bên tai cô đã nghe thấy một tiếng nói khác không thể tính là quen thuộc nhưng cô vừa nghe liền biết là của ai: "Win, chúng ta ăn tôm hùm đất nha."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro