Chương 7. Yêu Vào Mất Khôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Với Jeon Wonwoo mà nói, ngồi khám khổ hơn làm phẫu thuật nhiều. So với việc ngồi nguyên một buổi sáng, đối phó với đủ loại người bệnh thì Jeon Wonwoo thà yên yên bình bình làm vài ca phẫu thuật còn hơn.

Trên đầu truyền tới tiếng máy móc kêu. Jeon Wonwoo đan mười ngón tay vào nhau, duỗi tay một cái.

Người bệnh bên ngoài cầm bệnh án đi vào.

“Bác sĩ, dạo này mẹ tôi bảo không nhìn rõ. Trước mẹ tôi khám ở bệnh viện quê thì kiểm tra ra trong đầu có một khối u, là u lành. Không biết thị lực giảm xuống có liên quan gì tới khối u này không?” Người nhà bệnh nhân đặt phim chụp CT lên bàn: “Đây là phim chụp lần trước, bác sĩ xem thử xem.”

Jeon Wonwoo ngẩng đầu, nhận ra bà thím trước mặt hơi quen mắt. Có vẻ đối phương cũng nhận ra anh nên hơi xấu hổ.

Jeon Wonwoo cười: “Lại gặp nhau rồi bác.”

Bà thím cười gượng một tiếng.

“Hôm nay con trai bác đưa bác đi à?”

Bà thím không biết nói gì. Người mắng bác sĩ lòng dạ độc ác lúc trước là bà. Hiện tại, ngồi khám tại đây cũng là bà. Dù là ai cũng sẽ thấy xấu hổ.

“Mẹ, lúc trước mẹ từng tới rồi ạ?” Con trai bà thím hỏi bà, “Sao mẹ không nói với con, tấm phim này chụp từ bao giờ? Có phải mẹ sớm biết mình bị u não rồi không?”

“Ôi dào, thì nó là u lành mà, không sao đâu.”

“Không sao đâu là thế nào? Nếu không phải dạo này mẹ nhìn không rõ, có phải mẹ tính giấu con luôn không?”

Jeon Wonwoo hỏi con trai bà thím: “Giảm thị lực sao?”

“Đúng vậy, bà ấy bảo không nhìn rõ chữ trên ti vi.”

“Bao lâu rồi?”

“Gần nửa tháng.”

“Gián đoạn hay là lúc nào cũng không rõ?” Jeon Wonwoo hỏi.

Bà thím cướp lời: “Lúc nào cũng mờ, ban đầu chỉ hơi mờ một chút, dạo này ngày càng mờ. Bác sĩ, tình trạng của tôi là do khối u kia sao?”

Jeon Wonwoo ghi đơn cho họ, “Trước cứ đi chụp lại đã, phim này của bác quả thật đã lâu rồi. Bác à, lần này con bác cũng tới rồi. Tôi nói bác không nghe, vậy con bác nói chắc bác nghe chứ?”

Bà thím vội đáp: “Tôi nghe cậu, tôi nghe cậu.”

Kết quả kiểm tra giống như Jeon Wonwoo nói. Khối u không lớn, nhưng vị trí hiểm, rất gần dây thần kinh thị giác.

Bà thím nghe xong kết quả chẩn đoán, sợ tới mức trắng bệch mặt mày, liên tục hỏi Jeon Wonwoo có phải phẫu thuật không? Phẫu thuật có nguy hiểm lắm không? Không tuỳ tiện bảo đảm với người bệnh là nguyên tắc chuẩn mực của ngành y. Jeon Wonwoo chỉ kiến nghị bà thím nhanh chóng nhập viện phẫu thuật, cũng bày tỏ bất kỳ ca phẫu thuật nào cũng tồn tại nguy hiểm.

Ca phẫu thuật này không quá khó với Jeon Wonwoo nhưng anh không nói rõ ràng. Đây là nguyên tắc của bọn anh. Không một bác sĩ nào dám đảm bảo mình sẽ phẫu thuật thành công một trăm phần trăm. Kể cả mổ ruột thừa cũng có trường hợp thất bại.

Phòng bó bột chật kín người, tháo bột cũng phải đợi xếp hàng. Lee Hyewon ngồi ở ghế dài trên hành lang, chán không chịu nổi mà chơi điện thoại.

Đã sang hè, thời tiết dần nóng bức. Hành lang bệnh viện kẻ đến người đi. Mới hơn mười phút, Lee Chan đã nghe mấy cuộc điện thoại. Dòng người đông đúc, bầu không khí ngột ngạt, hết thảy trước mắt đều khiến anh cảm thấy nóng nảy.

Heung Min đứng cạnh Lee Hyewon hồi lâu. Lee Hyewon chơi xong một ván game, ngẩng đầu lên: “Anh Min, anh đứng mãi làm gì thế, ngồi đi chứ, bên cạnh em còn chỗ mà.”

“Không sao, anh không ngồi đâu.” Hắn cúi đầu, cười bảo: “Một tay cũng chơi game được à?”

Lee Hyewon xoè năm ngón tay linh hoạt cử động, cười hì hì bảo: “Kỹ thuật của em còn ngon chán.”

Lee Chan đi tới hắt gáo nước lạnh: “Game một người chơi mà cũng đòi khoe khoang.”

“Anh phiền thế nhờ.” Lee Hyewon oán trách một câu, “Sao anh còn chưa đi tìm anh bác sĩ kia đi?”

Thật ra Lee Chan còn chưa nghĩ xong nên tìm Jeon Wonwoo ở đâu. Anh đoán thời gian này chắc là Jeon Wonwoo đang đi kiểm tra phòng hoặc đang ngồi khám.

Lịch trình hôm nay không nằm trong kế hoạch của anh. Hôm qua đồng ý với Lee Hyewon đi tháo bột là do nhất thời nổi hứng. Bởi quả thật lâu rồi anh chưa gặp lại bác sĩ Jeon.

Lee Chan đi về trước dặn dò Heung Min: “Anh ở đây với nó.”

Phòng bác sĩ ở cạnh phòng y tá. Lee Chan tìm được phòng y tá, thấy một bác sĩ khoác áo blouse trắng sải bước đi tới, đứng chắn trước anh một bước.

“Jinhae, đưa tôi xem sổ theo dõi của giường 3, phòng 605.”

“À, vâng.”

Bác sĩ kia quay lại, thấy Lee Chan thì hơi bất ngờ, cười hỏi: “Chủ tịch Lee?”

Lee Chan nhận ra ông này là bác sĩ đại diện bệnh viện tới lễ tang ông mình lần trước.

Lee Chan khẽ gật đầu: “Trưởng khoa Jeong.”

“Cậu còn nhớ tôi sao? Sao đột nhiên hôm nay lại tới đây? Cơ thể không khỏe à?”

“Tôi tới tìm bác sĩ Jeon.”

“Wonwoo à,” Trưởng khoa Jeong cúi đầu xem đồng hồ, “Sáng nay cậu ấy ngồi khám, giờ này chắc cũng sắp xong rồi.”

“Trưởng khoa Jeong, sổ theo dõi đây.” Y tá đưa sổ theo dõi của bệnh nhân cho trưởng khoa Jeong, lén nhìn trộm Lee Chan một cái.

Trưởng khoa Jeong lật xem sổ theo dõi, sau đó trả lại y tá, dặn dò: “Giường 3, phòng 605 vẫn phải tiêm. Tôi đã bổ sung chỉ định của bác sĩ rồi. Người nhà tới nhớ phải báo cho họ.”

“Vâng.”

Trưởng khoa nhìn sang Lee Chan, săn sóc bảo: “Tôi e là Wonwoo còn phải một lúc nữa, hay là cậu tới văn phòng cậu ấy chờ?”

Hai y tá sau bàn nhìn nhau, thầm nghĩ, người này là thần tiên phương nào mà khiến phó trưởng khoa Jeong đối xử khách sáo tới vậy.

Trong đó, có một y tá cầm một xấp giấy tờ ra, bỗng nhỏ giọng nói thầm một câu: “Bác sĩ Jeon tới kìa.”

Lee Chan và trưởng khoa Jeong nhìn theo ánh mắt của cô về phía hành lang phía tây.

Trưởng khoa Jeong cười bảo: “Thế này không khéo rồi.”

Jeon Wonwoo vừa tháo khẩu trang, vừa đi về hướng bên này. Người cao gầy, dáng rất đẹp. Ánh mắt anh nhìn về phía Lee Chan, đáy mắt lộ ra một chút ít kinh ngạc.

Bước chân Jeon Wonwoo chậm lại: “Chủ tịch Lee?”

“Đã lâu không gặp.”

Jeon Wonwoo nhoẻn miệng cười: “Đã lâu không gặp.”

Trưởng khoa Jeong hỏi anh: “Nay xong sớm ghê nhỉ?”

“Ai bảo tôi hiệu suất cao.”

“Khen cậu, cậu còn tự sướng.” Trưởng khoa Jeong vỗ cánh tay Jeon Wonwoo. Trước khi đi còn sâu xa nhìn anh, “Tôi đi trước, cậu cứ từ từ nói chuyện với chủ tịch Lee.”

Jeon Wonwoo nhìn Lee Chan, ánh mắt như máy quét. Anh im lặng hai giây, bảo: “Hình như gầy đi nhiều rồi.”

“Vậy sao?”

Ngón tay Jeon Wonwoo di chuyển một vòng quanh cằm mình, bảo: “Cằm cậu nhọn cả ra rồi này. Để xem nào, ít nhất phải gầy đi 2kg.”

Lee Chan bật cười: “Cái này cũng nhìn ra được?”

Lần đầu tiên, Jeon Wonwoo thấy nụ cười thật sự của Lee Chan. Mặc dù hai người còn chưa gặp nhau được mấy lần nhưng khi Lee Chan cười rộ lên với khi không cười quả thật rất khác nhau. Môi anh khá mỏng. Khi không cười, khóe miệng hơi cong xuống nên nhìn vừa lạnh lùng, nghiêm nghị, vừa cứng nhắc. Còn khi cười, khóe miệng sẽ cong lên, nhưng không khiến người ta có cảm giác thân thiết mà ngược lại, còn mang theo một loại ý tứ khinh miệt.

Y tá phía sau nhìn bọn anh thật lâu. Ở đây người đến người đi rất ồn, Jeon Wonwoo bảo: “Tới phòng làm việc đi.”

Suy cho cùng, với thân phận của Lee Chan, không chỉ anh mà ngay cả viện trưởng thấy Lee Chan cũng phải khách sáo.

Phòng làm việc không có ai, người đi kiểm tra phòng thì đi kiểm tra phòng, người làm phẫu thuật thì làm phẫu thuật.

Jeon Wonwoo bảo: “Chỗ tôi không có trà, uống nước nhé?”

“Không cần, tôi không khát.”

“Ừm… Chủ tịch Lee có chuyện gì à?”

Biểu hiện của Jeon Wonwoo vừa mất tự nhiên vừa khách sáo. Anh hẳn là một người vô cùng hướng ngoại nhưng thái độ đối xử với Lee Chan vẫn giữ lại một chút chừng mực và hạn chế. Có thể cảm nhận được sự lúng túng quanh quẩn giữa hai người.

Sắc mặt Lee Chan như thường, rất tự nhiên hỏi: “Tối nay có thời gian cùng nhau ăn một bữa không?”

Jeon Wonwoo sửng sốt: “Ăn á?”

“Ừ, tôi mời.”

Jeon Wonwoo khó hiểu trong lòng, khách sáo cười cười: “Sao đột nhiên lại mời tôi vậy?”

Lee Chan đưa ra một lý do chính đáng: “Thời gian ông tôi nằm viện đã khiến anh thêm không ít phiền phức.”

“Tôi là bác sĩ, tận chức mà thôi, chủ tịch Lee khách sáo quá.”

“Vậy bác sĩ Jeon có rảnh không?” Lee Chan nói thẳng vào chủ đề, không muốn cùng Jeon Wonwoo lễ độ khách sáo, nói ba cái lời sáo rỗng giả dối.

Jeon Wonwoo biết nếu cứ dông dài lằng nhằng thì có vẻ mình phụ lòng tốt của người ta. Nhưng tối nay anh có hẹn, nên chỉ đành ăn ngay nói thật: “Tối nay tôi có hẹn rồi.”

“Chúng ta hẹn nhau lần sau vậy.”

Lần sau?

Hẹn cho sớm, miễn cho đêm dài lắm mộng. Jeon Wonwoo đắn đo chốc lát, bảo: “Quên đi, để tôi đẩy bên kia đi. Dù sao chúng tôi chỉ hẹn nhau bình thường thôi, lúc nào gặp cũng được.”

“Có tiện không?”

“Không sao, để tôi bảo cậu ta.”

Jeon Wonwoo gọi điện cho Seo Joon định huỷ kèo. Seo Joon vừa nghe xong điện thoại của Han Baram. Đang nóng nảy lại nghe máy Jeon Wonwoo, không chỉ không chịu mà còn lên án Jeon Wonwoo một trận.

Về phần lý do Seo Joon kích động như vậy thì là, không chỉ bởi Han Baram gọi điện làm y bực dọc, mà còn là bởi cơ hội Jeon Wonwoo có thể tan ca đúng giờ thực sự rất ít. Mãi hôm nay mới có một ngày mà Jeon Wonwoo còn bùng kèo. Huống chi còn là Jeon Wonwoo hẹn trước nên y bực là đúng rồi.

Nhưng Seo Joon không biết người hẹn Jeon Wonwoo ăn là ai.

Lúc Jeon Wonwoo gọi điện cho Seo Joon, Lee Chan ở cạnh nghe. Thư ký gửi cho anh lịch trình tuần tới. Hai ngày nữa lại phải ra nước ngoài, bỏ lỡ hôm nay, khả năng là thật lâu nữa mới mời được Jeon Wonwoo lần sau.

“Bác sĩ Jeon.” Lee Chan gọi.

Jeon Wonwoo giơ điện thoại, quay đầu nhìn anh.

“Nếu bạn anh không ngại thì hôm nay chúng ta có thể đi cùng nhau.” Lee Chan bảo. “Sau hôm nay, sợ là tôi không có thời gian.”

Jeon Wonwoo nghĩ ngợi giây lát, bảo: “Được.”

Ba người đi chung cũng tốt, đỡ hiềm nghi. Mặc kệ Seo Joon có ý kiến hay không, hôm nay nhất định Jeon Wonwoo phải dẫn Lee Chan qua cùng.

Xong vụ ăn uống.

Lee Chan hỏi Jeon Wonwoo ăn gì. Jeon Wonwoo bảo hôm nay bọn anh vốn hẹn nhau ăn thịt nướng.

“Nếu cậu không thích, chúng tôi có thể đổi.” Jeon Wonwoo bảo.

Lee Chan không muốn tỏ vẻ mình khó chiều, bảo: “Ăn vậy cũng được.”

Hẹn ăn xong, Lee Chan hỏi Jeon Wonwoo: “Mấy giờ tan ca? Tôi đến đón anh.”

Có vẻ anh đã quen là người nắm quyền chi phối. Vậy nên mới dẫn tới mỗi một hành động của mình đều mang cảm giác khống chế của người nắm quyền chi phối.

Jeon Wonwoo không quen bị người khác điều khiển.

Anh mở điện thoại tra địa chỉ tập đoàn BOMG. Chỗ đó cách viện không xa. Jeon Wonwoo ngẩng đầu, hỏi Lee Chan: “Lát cậu quay lại công ty à?”

Lee Chan ừ một tiếng.

“Tôi tới tìm cậu.” Jeon Wonwoo đảo khách thành chủ.

Lee Chan ngớ người.

“Bọn tôi thường đi qua chỗ đó nên tương đối quen đường. Đi một xe bớt việc. Tan tầm bọn tôi qua đón cậu, dù sao công ty cậu cũng gần đây.”

Lee Chan đồng ý đề nghị của anh: “Được.”

“Lúc tới thì tôi liên lạc với cậu thế nào?”

Lee Chan và Jeon Wonwoo nhìn nhau.

Nhìn Jeon Wonwoo ở khoảng cách gần là một chuyện rất hưởng thụ. Khuôn mặt anh như thể được sinh ra theo dáng vẻ mà Lee Chan thích.

Yêu vào mất khôn, có bị nắm mũi dắt đi đâu cũng là chuyện thường tình.

Lee Chan hỏi Jeon Wonwoo giấy bút, viết một dãy số trên giấy, bảo: “Gọi số này.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro