11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xế chiều, Wonwoo sau khi đã ngủ một giấc không ngon, liền dậy đi xuống nhà ăn cơm.

Ăn xong, hắn sai cậu trai trồng vườn cắt vài nhánh hoa để hắn mang ra mộ của Lee Chan.

Khi hắn ra đến, từ xa đã trông thấy Soonyoung. Cậu bày biện trước mộ mấy món bánh khi xưa Chan thích, ba cây nhang đang tỏa khói nghi ngút trước mặt.

Hắn nhẹ nhàng từng bước đi đến, đứng nép sau tảng đá cao to gần ngôi mộ khoảng mười bước chân.

Kwon Soonyoung quỳ ở đó, bóng dáng cô liêu giữa một mảng trời hoang vu. Ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu lên tấm lưng gầy gò đó, trông buồn man mác.

"Anh, chúc mừng sinh nhật." Soonyoung mở miệng nói câu đầu tiên. "Trước đây khi anh còn sống, em chưa từng nói câu này bao giờ, bây giờ có nói, cũng đã quá muộn rồi phải không? Thật xin lỗi, đã không đối xử tốt với anh ngay từ đầu, em là kẻ xấu xa, anh cứ hận em đi, đừng tha thứ cho em."

Soonyoung hít mũi như muốn ngăn dòng nước mắt lại, cậu nói rất rõ ràng: "Anh yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu anh. Vậy mà anh lại phải ra đi, để anh ấy ở lại một mình đau khổ đến như vậy. Đáng lẽ ra em phải là người ra đi mới đúng, cớ sao lại để em ở lại đây? Bao nhiêu năm qua, báo ứng em chịu có lẽ cũng đã đủ rồi, nhưng em lại không giải thoát được. Giống như đây là án tù chung thân vậy, chỉ trái ngược ở chỗ là em cam tâm tình nguyện."

Wonwoo ngẩn người, chỉ nhìn chằm chằm vào bóng lưng trước mặt, không phản ứng được gì nữa. Đáng lẽ hắn phải đuổi cổ Soonyoung đi, nhưng tại sao lại đứng ở đây nghe lén thế này? Chính hắn cũng không hiểu vì sao.

"Em biết tình yêu em dành cho anh ấy chẳng đáng một đồng, ngược lại còn kéo theo bao nhiêu là tức giận cho anh ấy, khiến anh ấy bực tức như vậy, em lại chẳng thể làm được gì, cũng không dám rời đi. Em chỉ là quá ích kỷ, muốn ở bên anh ấy, lại chủ động khiến anh ấy khó chịu. Em biết em hèn hạ, nhưng em không thể buông tay, càng không muốn buông tay. Cho đến lúc trút hơi thở cuối cùng, người em yêu vẫn là anh ấy. Mong anh tha thứ cho em."

Soonyoung nâng tay lên lau nước mắt, rồi mới nói tiếp: "Đôi khi em cảm thấy may mắn, rồi lại cảm thấy xui rủi. May mắn vì có được khuôn mặt giống anh, có thể làm thế thân của anh để khiến anh ấy vui lòng trong chốc lát. Nhưng lại xui rủi ở chỗ, em có khuôn mặt giống anh, lại chẳng thể có được tình yêu của anh ấy như anh. Ngày trước em từng nói muốn đổi tất cả tuổi thọ của mình chỉ để nhận lấy một lần được nghe anh ấy gọi tên của em và nói yêu em, nhưng bây giờ em muốn đổi, được không anh?"

Nghe đến đây, Wonwoo rất sửng sốt. Hắn chẳng hiểu mình rốt cuộc sửng sốt từ lúc nào, từ đầu cho đến bây giờ, hay là lúc này mới thật sự sửng sốt. Chỉ biết rằng hắn cảm thấy vô cùng bất ngờ, trái tim cũng đập mạnh một nhịp. "Cậu ta muốn thay đổi sao, thay đổi tình yêu đã dành cho mình ư?" Không hiểu sao hắn lại cảm thấy mất mát.

Soonyoung lau nước mắt cho thật khô, cố gắng nói cho rõ ràng từng chữ một: "Bây giờ em giống như kẻ nằm mơ suốt bao nhiêu năm qua đột nhiên tỉnh mộng, em đã nhìn thấu tất cả rồi. Em muốn đổi điều ước kia, em muốn mang tất cả tuổi thọ của mình để đổi lấy anh, muốn anh trở về bên anh ấy, thay em yêu thương anh ấy, thay em chăm sóc anh ấy. Bởi chỉ có anh mới mang lại hạnh phúc cho anh ấy, còn em chỉ khiến anh ấy khó chịu. Bao nhiêu năm đau khổ, rốt cuộc em cũng nhận ra, cho dù mình không buông tay, cũng không thể nắm giữ được điều gì. Anh có thể quay về chứ? Hãy về đi, thay thế em...yêu anh ấy."

Nói xong mấy lời này, Kwon Soonyoung òa khóc nức nở. Tựa như chính mình đã hai tay dâng hạnh phúc bấy lâu nay cố gắng gom góp được cho người khác, như sắp chuẩn bị mất đi điều quý giá nhất trong cuộc đời. Tuy rằng không nỡ, nhưng cũng không thể làm khác được.

Wonwoo cảm thấy mình sắp điên rồi. Hắn chẳng hiểu tại sao đôi chân của hắn chỉ một mực ra lệnh cho hắn bước về phía trước, tâm trí chỉ muốn tiến đến ôm lấy thân ảnh đang khóc một cách đầy thống khổ kia. Thế nhưng một phần lý trí còn sót lại đã ngăn cản hắn.

Trong đầu hiện lên bao nhiêu là cảnh tượng đê tiện bỉ ổi vô liêm sỉ của Kwon Soonyoung, từng lời nói, từng hành động, từng nét mặt...đã đối xử tệ bạc với Lee Chan ra sao. Hắn muốn nhắc cho mình nhớ, con người kia là một kẻ xấu xa đến mức ấy, không đáng cho hắn quan tâm, mà phải thật hận thù.

Ngạc nhiên thay, cho dù cảnh tượng ấy có lặp đi lặp lại hàng ngàn hàng vạn lần, hắn vẫn không tài nào hận Soonyoung như xưa nữa. Trong đầu hắn chỉ chạy loạn hình ảnh Soonyoung chăm sóc hắn, tình nguyện giao thân thể cho hắn, để mặc hắn đánh đập chửi rủa...cũng đều không nói một lời, ngược lại vẫn yêu hắn như cũ.

Soonyoung xấu xa khi nào đã không còn nữa, đã không còn từ rất lâu rồi. Chỉ là thành kiến trong hắn không đổi, cho nên mới như thế mà thôi.

Khi hắn vẫn đang rơi vào vòng xoáy hỗn loạn của những suy nghĩ, thì Soonyoung đã ngừng khóc. Cậu vất vả lắm mới đứng lên được, cho dù từ nãy đến giờ quỳ cũng không lâu. Nhìn cậu như cây trúc gầy yếu chật vật đi tới, làn gió nhẹ kia cũng đủ khiến cậu chao đảo, mất thăng bằng.

Wonwoo chợt nhận ra: Ba năm qua hắn đã hành hạ người này đến độ người không ra người, ma không ra ma. Kwon Soonyoung hình như...đã yếu lắm rồi. Ngay cả đi cũng không nổi như vậy, thế mà tối hôm đó hắn dường như đã dằn vặt cậu cả một đêm. Khi thức dậy, chẳng những hắn không hề quan tâm hỏi han, ngược lại còn mắng chửi cậu thậm tệ.



2 chap một lượt mong cả nhà thích hehe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro