4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đêm hôm đó, Wonwoo lạnh nhạt với cậu gần hai tháng. Hắn thậm chí còn ra lệnh cấm cậu xuất hiện ở nơi hắn có mặt, nếu vô tình trông thấy cậu, hắn sẽ hừ lạnh rồi bỏ đi với gương mặt cau có khó chịu.

Soonyoung cảm thấy ngực đau, cả người như bị ai đó băm vằm ra từng mảnh nhỏ vậy. Cậu rơi không biết bao nhiêu nước mắt, nhưng rồi cũng phải dũng cảm sống tiếp. Vì yêu Wonwoo, cậu giống như lạc vào mê cung do chính mình vẽ nên, dù rằng biết lối thoát ở đâu, lại thủy chung không muốn đi ra.

Sau gần hai tháng đó, Wonwoo cuối cùng cũng gọi cậu lên để nói chuyện. Anh nhìn thân hình gầy trơ xương của cậu bước đến, trong lòng lại thấy áy náy với Chan vì đã giao cho anh nhiệm vụ chăm sóc em trai, anh lại chẳng thể làm được gì. Anh biết mình gián tiếp gây ra cho cậu nhiều nỗi đau, nhưng bản thân cũng chỉ thấy có lỗi với Chan mà thôi, còn với cậu, anh hoàn toàn cảm thấy rất xứng đáng.

Wonwoo chẳng hề xin lỗi về chuyện đêm hôm đó, chỉ kêu cậu giữ bí mật rồi thôi. Soonyoung gật đầu, cậu thầm nghĩ cho dù Wonwoo không nói, cậu cũng sẽ làm vậy.

Cách một tháng sau, Wonwoo lại say rượu. Hắn gọi Soonyoung lên và nói:

"Cậu, phải làm thế thân cho Chan. Tôi muốn lên giường với cậu!"

Một câu nói trần trụi lột tả đầy đủ ý nghĩa, Soonyoung có chút sửng sốt, sau đó lại cười cay đắng và nói: "Tôi, có lẽ cũng chỉ có bấy nhiêu giá trị với anh mà thôi."

Wonwoo không đáp lời, hắn đẩy Soonyoung lên giường, xé bỏ quần áo của cậu, thoa gel lên bộ phận kia của chính mình rồi tiến vào, chẳng thèm làm màn dạo đầu giúp cậu thoải mái hơn một chút.

Soonyoung vừa đau nỗi đau tinh thần, vừa đau nỗi đau xác thịt, nhưng chỉ biết mím chặt đôi môi, để mặc hắn làm gì thì làm.

"Mở miệng ra, gọi tên của tôi!" Wonwoo tuy say nhưng vẫn còn tỉnh táo, hắn vỗ mạnh vào má của Soonyoung.

"Ah...ha...đau..." Soonyoung vừa mở miệng đã không nhịn được mà rên đau đớn.

Wonwoo cười khẩy: "Đau ư? Cậu xứng đáng bị như vậy, thậm chí phải nhận nhiều hơn thế này nữa kìa. Cậu phải trả giá vì đã làm tổn thương Chan suốt bao nhiêu năm trời."

Soonyoung rơi nước mắt. Lần nào hắn cũng nhắc đi nhắc lại mấy chuyện này, vốn dĩ tưởng đã quen, nào ngờ vẫn đau đớn như lần đầu nghe thấy,

Wonwoo tựa như một cây xương rồng đầy gai nhọn, còn cậu như một kẻ ngốc, chỉ biết ôm lấy nó, càng đau, càng ôm chặt hơn.

Hoan ái qua đi, đến khi tỉnh lại, Wonwoo luôn hành động rất thô lỗ. Hắn không cho phép cậu nằm trên giường của hắn và Lee Chan, lần nào cũng đuổi đi.

Đáng lẽ bị đuổi như vậy, Soonyoung sẽ khôn ra mà tự đi về phòng mình trước mới phải chứ, sao lại nằm ở đây? Lý do rất đơn giản, cậu muốn ngủ cùng hắn. Dù biết rằng khi tỉnh dậy hắn sẽ cáu gắt, sẽ đánh cậu, nhưng vẫn không muốn rời đi.

Trong cơn mộng mị, cậu nghe Wonwoo thì thầm rằng:

"Chan à, drap giường đã thay mới rồi, em ngủ một giấc đi, anh phải đi làm rồi."

"Chan, em phải nghỉ ngơi, đừng học nhiều quá, sẽ mệt."

"Lee Jungchan, anh yêu em."

Cả ba câu nói trên, câu nào cũng nhắc đến Lee Chan. Ngay cả trong mơ, trong vô thức hắn cũng không hề nhẫm lẫn.

Soonyoung ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường. Nếu trên đời này còn có cách thức nào khác để giải quyết nỗi đau bằng nước mắt, chắc chắn cậu sẽ sử dụng ngay. Suốt hai năm qua ở cạnh Wonwoo, cậu đã rơi không biết bao nhiêu nước mắt, nhưng vẫn không thể thay đổi được nỗi đau, cũng không thay đổi được hắn.

Khóc rồi lại thôi, thôi rồi lại khóc. Những cảm giác đau đớn này cứ lặp đi lặp lại, cứ xoay vòng như kim đồng hồ, không ngừng nghỉ. Cho dù vậy, cậu vẫn cứ sống như thế. Không muốn chết, cũng không muốn sống nữa.

Không muốn chết là vì sợ rằng khi chết rồi sẽ không được nhìn thấy hắn nữa.

Không muốn sống là bởi vì nỗi đau đã giày vò cậu đến mức không còn giới hạn nào có thể uy hiếp được nó nữa.

Đau đớn thế nào cũng được, chỉ là đừng để cho cậu phải rời xa hắn, như vậy đã đủ mãn nguyện rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro