Chương 46: End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pete đã về nhà ba ngày. Ba ngày nay cậu đều ở trong phòng, không có bước ra. Bà Phaeung muốn chủ động nói chuyện với con trai nhưng lại thôi, hai mẹ con tương đối trầm mặc; ngày xưa thân thiết ra sao, bây giờ ở cùng một mái nhà nhưng tĩnh lặng đến nỗi hơi thở cũng nghe thấy.

Chắc Pete hận mình lắm.

Bà Phaeung ngồi yên trên sofa xem phim truyền hình tẻ nhạt.

Cốc cốc! Cốc cốc!

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, bà Phaeung bừng tỉnh bước tới mở cửa. Sắc mặt của cô hơi biến đổi khi nhìn thấy cậu thiếu niên tóc vàng. Hai người nhìn nhau một lúc sau, cuối cùng cô đành thỏa hiệp: "Pete ở trong phòng." Nói xong cũng lách mình cho qua.

Pete ngồi trên giường, thơ thẩn nhớ về giấc mộng đêm qua. Đêm qua cậu mơ thấy kiếp trước, sau khi cậu qua đời, mẹ cậu vô cùng bất ổn. Thần trí mẹ nửa tỉnh nửa mê, mẹ thường xuyên chạy ra đường, khi gặp được một thanh niên trẻ tuổi mẹ sẽ tóm lấy họ, không ngừng gọi hắn: "Pete, con đi đâu? Mẹ nhớ con, mẹ nhớ con lắm."

Trong giấc mơ, người mẹ đầu bù tóc rối từng bước từng bước thất thểu gõ cửa từng nhà tìm con; có lúc trong màn đêm tối tăm, mẹ sẽ ngồi trên đường cái gào khóc.

Cậu đứng đó, nhìn mẹ đau khổ dằn vặt nhưng không thể làm gì, khi tỉnh lại nước mắt đã đẫm gối. Pete thừa nhận việc mẹ đưa cậu đến nơi đó đã khiến cậu căm hận, nhưng giấc mộng vừa qua đã thổi bay những ý nghĩ hận thù ấy.

Kiếp trước cậu nên xin lỗi mẹ, để người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh khiến mẹ lẻ loi hiu quạnh sống một mình ở quê. Kiếp này, nỗi hận của cậu cũng chỉ là hạt cát.

Sống lại lần nữa, điều đó có ý nghĩa gì?

"Pete" Thanh âm quen thuộc của thiếu niên tóc vàng cắt ngang dòng suy nghĩ cậu.

Cậu ngẩng đầu lên, Vegas đã đưa tay nâng mặt cậu, sau đó cúi người hôn lên đôi môi người yêu. Pete vươn tay ôm cổ Vegas, hai thân thể dán vào nhau, cậu hôn trả hắn.

Đột nhiên cậu cảm thấy ý nghĩa của tái sinh chính là gặp một thay đổi nhỏ, mà kiếp này cậu đã cứu vớt được đường đi lối rẽ của Vegas, cũng như đổi lấy từ hắn một tình yêu bất tận.

Pete khép mắt cảm thụ bờ môi ấm áp, miên man nghĩ có phải đời này quá dài, cậu và thay đổi nhỏ còn con đường rất dài phải đi; nhưng dù là ai cũng không thể chia cắt bọn họ.

Cậu không thể hận mẹ, mà mẹ cũng không thể ngăn cấm cậu nữa.

"Bảo bảo, anh muốn giấu em đi, sẽ không còn ai chia cách chúng ta." Vegas gặm cắn vành tai đang ửng đỏ của Pete, nhẹ nhàng nói.

Anh thương em, thương đến ngớ ngẩn. Em phải đời đời kiếp kiếp ở bên cạnh anh, bằng không anh sẽ phát điên, chuyện gì cũng dám làm.

Vegas chôn mặt trong hõm cổ Pete, không ngừng lẩm bẩm: "Pete bảo bối, anh yêu em, bảo bối..."

Từ lần đầu tiên gặp mặt, đã sớm thích em.

Ở phòng khách đột nhiên đổ chuông điện thoại, ngay sau đó —

"Này Phaeung, cô... cô đón Pete về nhà đi. Thằng cháu họ hôm qua vừa nhảy lầu tự sát, nó viết một bức thư tuyệt mệnh cho gia đình. Trong thư nó nói bị bắt vào đó chữa bệnh rồi kết hôn sinh con, nó vẫn không quên đi. Đồng tính không chữa khỏi, mẹ nó khóc lên khóc xuống, vẫn luôn nói hối hận rồi. Con cô còn khỏe mạnh là đủ, đừng để mất đi mới biết tiếc."

Phaeung trầm ngâm gác máy thím Pao, cô ngồi trên ghế salon. Từ khi Vegas đưa Pete về, cô nhìn thấy bụng Pete có nhiều vết thương do bị đánh, cô đột nhiên suy nghĩ những ngày qua mình đã làm gì, mình điên dại đến mức nào mới đẩy Pete vào nơi ăn thịt người đó. Cô vẫn luôn muốn tốt cho Pete, sợ con đi lầm đường lạc bước, lo con sống cuộc sống không bình thường, nhưng rồi thì sao? Phaeung xoa trán, suy cho cùng cô chỉ sợ miệng đời gièm pha, sợ con trai mình bị cười nhạo là đồng tính. Cô sống một đời thanh thản nên không muốn bị bọn họ nói ra nói vào cho nên mới ép Pete vào ngõ cụt.

Là sai lầm, là tội lỗi. Kỳ thực chỉ cần Pete vui vẻ, khỏe mạnh, người làm mẹ đã thấy vui lây. Dù rằng sâu trong đáy lòng cô không chấp nhận được Vegas nhưng cô nguyện ý thử chấp nhận hắn. Cô đành thừa nhận, ở phương diện khác thì tình cảm của hắn dành cho Pete đã vượt qua chính mình.

Paheung đứng lên, đi tới gõ cửa phòng Pete. Người mở cửa là Vegas.

Bà Phaeung bước vào trong, nhìn Pete ở sau Vegas, gọi một tiếng 'Pete', sau đó nhìn sang chàng thiếu niên, gọi 'Vegas' một tiếng. Giống như mọi thứ trở về thời thơ ấu, một bà Phaeung tràn đầy tình yêu thương đón Vegas từ tay bà Malee, mỉm cười gọi 'bé Vegas'  năm nào.

Pete mở to đôi mắt.

"Mẹ."

Mà Vegas cũng có chút bất ngờ, đôi con ngươi thẳm xanh nhìn chăm chú vào bà Phaeung. Hắn lưỡng lự vài giây rồi nhẹ nhàng nói: "Dì."

"Trưa hôm nay hai đứa muốn ăn gì, mẹ nấu cho? Vegas thích ăn món gì nhất?" Tay bà Phaeung đặt trên vai Vegas. "Dì mong cháu đối xử tốt với Pete của chúng ta hơn, nhé!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro