Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 37

"Hey, tôi về nước rồi !" giọng nói quen thuộc vang lên qua điện thoại.
Thiên Tỉ chau mày "Xin hỏi... Cậu là ai ?"
"Ai nha, thật đau lòng. Uổng công tôi vừa về tới liền gọi cho cậu !" nam nhân ở đầu dây bên kia nói giọng ủy khuất.
Điệu bộ này chính là..."Hoàng Kì Lâm ?"
"A Đúng đúng đúng ! Còn tưởng cậu quên mất lão tử rồi !"
Thiên Tỉ phì cười "Tiểu tử này, bao nhiêu năm rồi vẫn không thay đổi !"
Hoàng Kì Lâm biến nghiêm túc ho khan vài tiếng "Hừm, tiểu tử em gái cậu, bàn vào việc chính !"
"Nói !"
"Tối nay rảnh rỗi cùng tôi ra ngoài uống vài ly !"
Hắn không suy nghĩ trực tiếp đồng ý "Được! "
"Địa điểm tôi sẽ nhắn tin cho cậu sau !"
Hắn cười ha hả đùa giỡn "Vừa về nước đã biết nhiều nơi vậy rồi sao !"
"Lão tử không có vô dụng như ai đó, đi đây, bye !"
"Ừm, tạm biệt !"
Tắt điện thoại, nhìn lên khung ảnh trên bàn làm việc, ngón tay lướt nhẹ trên gương mặt nhỏ nhắn đang tươi cười thật vô tư với hắn, khóe môi kiềm không được nhếch lên, buông một tiếng thở dài, Thiên Tỉ gập máy tính lại đứng dậy cầm áo khoác đi ra ngoài.

Thời gian qua nhờ hắn chăm chỉ tập vật lý trị liệu, chân đã có thể bước đi, nhưng vẫn là không thể hoạt động mạnh như chạy, khụy gối,...
Cũng lâu rồi không ra ngoài thư giản, hắn quyết định tan ca sớm một chút quay về chuẩn bị, tiếng tin nhắn vang lên, lấy điện thoại ra kiểm tra, Hoàng Kì Lâm nhắn tói địa chỉ bar. Không ngờ tới chính là nơi đó, địa điểm mà lần đầu tiên hắn với cậu gặp nhau. Hắn khóa màn hình cho lại điện thoại vào túi, lên xe chạy về nhà thay y phục.

Đúng 8h Thiên Tỉ và Kì Lâm cùng có mặt ở trong bar, ánh đèn lập lòe mờ ảo, tiếng nhạc lớn inh ỏi cả tai, hắn vì gần đây không tới những nơi như thế này nên có chút khó chịu. Ước gì uống say rồi có thể lại một lần nữa gặp lại cậu, giống như khi đó vậy. Quên đi, dù sao cũng đã kết thúc rồi.

"Muốn uống gì ? Tôi mời cậu !" Hoàng Kì Lâm cười vỗ vỗ lưng Thiên Tỉ
"Để lần sau đi, cậu vừa về nước, để tôi mời là được rồi !" hắn liếc nhìn tên kia một cái, cười nửa môi.
Nam nhân khoái chí vỗ tay "Tốt lắm. Vẫn nhớ rõ sở thích của tôi !" (*thích ăn đồ chùa, sắp tu tới nơi :))) )

Lưu Chí Hoành đêm qua không may bị sốt, vừa đúng lúc tiền sắp hết, bà chủ lại tới đòi tiền nhà, cậu khốn đốn hứa hẹn với bà, sau đó phải đi tiếp khách kiếm tiền trả cho người ta.
Cực khổ nửa ngày mới tìm được một vị khách. Nhìn tổng quan cũng không tệ lắm, còn có nét giống với một người. Ah, thực ra người này không giống, chỉ là do cậu tự mình tưởng tượng ta thôi.
Cậu trong lòng thầm cầu mong, người của cha mình sẽ không tìm tới đây như đêm hôm trước, phải nói là đoạn thời gian kia cậu rất khổ cực, sống trong dày vò hối hận, sợ hãi cha mình tìm tới bắt cậu về nhà, sau này có lẽ sẽ không thể lại gặp hắn lần nào nữa. Cậu không dám kỳ vọng hắn sẽ đi tìm cậu, nhưng nếu bị cha bắt đi rồi muốn nửa đời còn lại muốn gặp lại Thiên Tỉ là không thể.
Cậu tự van xin bản thân mình cho phép mình ích kỷ như vậy, mặc dù đã từng bị hắn phản bội nhưng trong lòng một khắc cũng không thể quên được cảm giác đó, cứ mỗi lần nghĩ tới lồng ngực lại đau nhói, ngọt ngào kia xem ra quá ngắn ngủi.

Nam nhân đang ngồi ở quầy rượu quay lưng về phía Lưu Chí Hoành trông thật quen, tấm lưng đó làm cậu nhớ tới một người, lắc lắc đầu thanh tĩnh, có lẽ cậu lại bị cơn sốt làm cho hoa mắt rồi, quay lại tiếp rượu người bên cạnh, Chí Hoành cố gắng nặn ra một nụ cười "Ân ~ em mời anh ly này !"
Người đó đặt cậu ngồi trên đùi mình, tay vuốt ve cánh mông của cậu cười gian trá "Bảo bối, nhìn em kìa, quả nhiên không hổ danh kỹ nam đắt giá a !"
Lưu Chí Hoành ngoài mặt bình thản cười nhưng trong lòng có biết bao nhiêu tủi nhục không dám nói ra, cậu cắn răng giả vờ đẩy nhẹ tên kia một cái "Ah~ anh thật là... anh như vậy người ta rất ngại a !"
Gã cười khoái trá ôm cậu vào lòng hôn lên cổ y "Haha, được, anh không nói như vậy nữa, bảo bối ngoan, mau uống !"

Thiên Tỉ có linh cảm điều gì đó sắp xảy ra, nhưng là chuyện gì ? Hắn cảm thấy bụng dưới khó chịu đứng dậy đi tới nhà vệ sinh.
Sau khi uống xong thuốc trợ gan, hắn mới chỉnh lại áo khoác một chút rồi đi ra ngoài.
Vừa bước ra, hắn nhìn thấy thân ảnh quen thuộc mà hắn hằng đêm tưởng niệm đang ngồi trong lòng kẻ khác mà khanh khanh ta ta, mặc dù Lưu Chí Hoành đã cố gắng che đi gương mặt nhưng làm sao hắn có thể không nhận ra.
Lúc thấy Thiên Tỉ, Chí Hoành đã rất bất ngờ, tại sao hắn lại tới đây ?
Thiên Tỉ mắt vươn đầy tơ máu, hai tay nắm chặt thành quyền, tuy vậy hắn vẫn cố ý đi lướt qua cậu mà không thèm nhìn thêm cái nào nữa. Trực tiếp đi ra khỏi quán bar đầy người phức tạp đó.
Cũng phải thôi, nếu cậu là hắn cũng sẽ làm như vậy, nghĩ bản thân mình thật dơ bẩn.
Từ sau khi nhìn thấy hắn, Lưu Chí Hoành cứ lơ đãng không chú tâm vào tiếp khách, kết quả bị gã trở mặt đánh đập quăng cho vài trăm rồi bỏ đi.
Vác gương mặt sưng tấy quay về nhà, Lưu Chí Hoành cả đêm không thể ngủ vì quá đau, là vết thương đau hay tim đau ?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

1' tâm sự: 

:"))) fic này đáng lẽ đăng hết lun từ lâu dồi mà tại t ăn ở sao quên mất cái pass ahihihihi :"> 

còn chưa 10 chương nữa là hết fic dồi. Nên sắp tới t định chuyển ver fic Ngục Sủng ( XH) . T^T cái này là chuyển chưa được sự đồng ý của editor a~ chuyển chui đấy a~ T^T . Nếu thích cmt t đăng lun cho nóng :">


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro