CHƯƠNG 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Min Yoongi phóng xe lao đến khu cao cấp, dừng lại trước một ngôi biệt thự sang trọng.
Người làm vội chạy ra đón hắn:

"Cậu chủ về rồi"

Min Yoongi gật gật đầu, hắn hỏi:

"Có khóc hay không?"

Người làm là dì Trương, dì lắc đầu, trả lời:

"Từ lúc cậu chủ rời đi, cậu chủ nhỏ vẫn nằm trong phòng ngủ, vừa mới dậy bây giờ cậu ấy đang ăn cơm."

Min Yoongi cong khóe miệng, bước nhanh vào biệt thự.

Park Jimin đang húp cháo ngao hải sản mà dì Trương vừa nấu, cái miệng nhỏ chu lên húp từng tí một, vừa nhìn thấy Min Yoongi đã đặt bát xuống, không kịp đi giày mà chạy luôn về phía Yoongi.

"Yoonie!"

Nhìn Jimin đi chân trần, Min Yoongi ngay lập tức đi tới ôm Jimin
Min cười ha hả ôm lấy cổ hắn, vui vẻ nói:

"Yoonie Yoonie đã về rồi"

Min Yoongi cười nhẹ, trừng phạt võ lên mông Park Jimin, trong giọng nói mang theo một tia nghiêm túc:

"Vì sao Bảo Bối không đi giày?"

Mặc dù bây giờ là mùa hè, nhưng Park Jimin rất gầy, cơ thể cũng rất yếu, nếu lỡ cậu bị ốm thì Yoongi sẽ đau lòng chết mất.
Jimin liếm liếm lên khóe miệng của Yoongi:

"Bảo bối không muốn đi giày, bảo bối nhớ Yoonie"

Ngay khi Jimin lại le lưỡi định liếm tiếp, bụng dưới của Yoongi lập tức bốc hỏa, hắn há miệng bắt lấy kẻ khởi xướng, cắn nhẹ đầu lưỡi cậu coi như trừng phạt, rồi lại buông ra chuyển sang hôn môi.

Dì Trương mỉm cười nhìn hai người, bà đã thấy hai người thân mật như vậy nhiều rồi, ký ức lại quay về như dòng suối đầu nguồn. Nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Park, dì Trương đau lòng muốn chết, khắp người đứa nhỏ gày yếu này không có chỗ nào lành lặn, tất cả đều là vết thương mới chồng chất vết thương cũ, hai mắt ướt đẫm nước mắt gọn trong lòng Min Yoongi, trong miệng không ngừng gọi

"Yoonie, Yoonie..."

Đó cũng là lần đầu tiên bà nhìn thấy cậu chủ mang một người lạ về nhà. Dì Trương cũng chỉ là người làm, bà chỉ biết lúc đó hắn nhìn thấy cậu bị đánh bên đường nên mang về. Lúc đó hắn 12 tuổi còn cậu 10 tuổi

Park Jimin nhỏ hơn cậu chủ 2 tuổi, cậu luôn gọi cậu chủ là Yoonie, ngoài cậu chủ ra cậu không cho ai chạm vào mình. Sau này dì Trương mới biết, đầu óc Park Jimin có vấn đề, chỉ số thông minh chỉ bằng một đứa trẻ con.

Dì Dương đã chăm sóc Min Yoongi từ nhỏ, hẳn gọi dì đến biệt thự riêng chăm sóc Jimin nói dì phải đối xử với cậu như với cậu chủ của mình. Hằn nuôi cậu, nuôi mãi, đến giờ đã nuôi được 8 năm.

Đợi Min Yoongi ăn miệng của Park Jimin đủ rồi, hai môi cậu đã sưng lên, dính nước bọt ướt ướt hồng hồng.

"Yoonie đút, đói bụng"

Min Yoongi nhìn cháo trên bàn ăn, bế Jimin ngồi xuống, cậu mềm nhữn ngồi trong lòng hản chờ hắn đút cháo.

Yoongi thuần thục múc một thia nhỏ theo thành bát, đặt lên môi thử độ ẩm, sau đó đưa sang môi Jimin chờ cậu há miệng ăn.

Cứ thế, một người đút một người ăn hết nửa tiếng vẫn còn nửa non bát cháo, Jimin thực sự không ăn nổi nữa, không muốn Yoongi đút cháo cho ăn nữa. Mặc dù đầu óc của Park Jimin không tốt lắm, nhưng cậu biết hắn không thích nhất là cậu không ngoan ngoãn ăn cơm, Yoonie nói không ăn ngoan thì sức khỏe sẽ kém, Bảo Bối sẽ gầy, Yoonie sẽ rất đau lòng rất rất đau lòng.

______________________________________
Hết Chương 2

"Tiếc quá anh nhỉ? Vì 2 tiếng tổ quốc anh đã phải bỏ đi mái tóc mình thích sao? Có đáng không? Khi sao này chẳng ai sẽ quan tâm việc này nữa.... Họ cướp mất anh của em rồi! Họ cướp mất một mảnh ghép trong bức tranh hoàn hảo của em rồi! Họ sẽ cướp dần tất cả mảnh ghép chỉ để lại trái tim vỡ vụn từ bao giờ!

Cố lên nhé em yêu anh
Em sẽ chờ anh
_2025_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro