4• Công việc mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng xe lăn bánh đều đều rồi dừng đỗ trước cổng nhà Jimin , Seokjin bước tới thấy căn nhà vẫn im thin thít, cổng bị khoá trái bên trong cũng đủ để cho anh hiểu là ông giời con trên kia vẫn còn say giấc nồng chưa chịu dậy. Dù cái hàng rào chỉ cao ngang tầm tới ngực anh, Seokjin chỉ cần hai cú nhảy là có thể một phát gọn gàng vào trong, nhưng có lẽ, sự đẹp trai không cho phép Kim Seokjin làm thế.

Anh tra chìa khoá vào ổ, mở cửa đẩy vào.

Đấy có phải nhẹ nhàng không.

Đẹp trai phải thế.

Cũng may là Seokjin có chìa khoá phòng hờ nhà Jimin , chứ mà không có, anh đứng dưới này có réo rát cả cổ hay bóp còi xe đến inh ỏi đến nỗi mất trật tự thì chưa chắc gì con mèo ăn no ngủ kĩ trên kia đã chịu dậy, Seokjin biết vì Seokjin đã từng, vậy nên trấn lột Jimin để lấy được chìa khoá nhà cậu thật là một quyết định sáng suốt của anh.

Đỡ phải mất thì giờ, đỡ phải tốn sức, đỡ phải rát cổ, đỡ phải bị mắng vì tội bóp còi xe inh ỏi tội gây mất trật tự, suýt bị mang lên đồn cảnh sát.

Nghĩ sao vậy? Gương mặt đẹp trai này, sao có thể lên đồn ngồi được chứ.

Mà có lên thì, cũng là do người ta kiện anh cái tội đẹp trai quá đáng thôi ha ha ha.

Seokjin đắc chí cười sảng khoái, chẹp miệng một cái, tự thấy bản thân thật hoàn hảo.

Chiếc xe đỗ ngoài cổng kêu lên "tít tít" hai tiếng khi Seokjin vừa bấm chìa khoá lại, anh vừa bước lên phòng Jimin vừa nghĩ ra đủ kiểu để gọi cậu dậy, chợt nghĩ sao lúc trước Seokjin không chịu sắm một cái loa phát thanh cỡ lớn nhỉ, như thế sẽ đỡ tổn hại đến cái cổ họng của anh hơn. Cơ mà cũng nhờ gọi Jimin dậy mà Seokjin tự dưng có giọng hát trời phú, nốt cao chót vót cũng cân được mượt mà không kém gì ca sĩ. Càng nghĩ, lại càng thấy mình tài giỏi.

Ha ha ha.

Seokjin thấy mình lại hoàn hảo thêm rồi.

"PARK JIMIN !"

Seokjin vừa tới cửa phòng đã thẳng chân đạp rầm vào một cái, vẫn với cái chất giọng quãng 8 đó mà réo cậu. Jimin trong này đang xỏ cái quần vì giọng hét của anh mà giật mình xỏ lộn ống ngã lăn ra đất.

"Mày mặc quần 1 ống à? Trông gớm chết đi được"

"Hyung không thấy nó có hai ống sao, la một cái muốn lủng não"

Seokjin lườm, nhưng chợt thấy có gì đó sai sai. Cha mẹ ơi, Seokjin trừng mắt ôm đầu bàng hoàng, hôm nay Park Jimin dậy sớm, lần đầu tiên trong 5 năm Seokjin thấy Jimin dậy sớm.

"Hyung! Seokjin hyung! HYUNG!!!"

Jimin bất lực đứng cầm một bên ống quần vẫn chưa xỏ xong, trưng ra bộ mặt khó ở nhìn Seokjin.

Một buổi sáng vật vã.

Jimin hôm nay không thèm áo sơ mi cà-vạt quần tây đóng thùng nữa, đôi giày da đi đến muốn mòn đau hết cả chân cũng bị cậu quăng lại một góc. Jimin hôm nay áo thun thoải mái, thêm chiếc quần jean rách gối cùng đôi timberland mua đã lâu mà mới mang được hai lần, lần này nữa là thứ ba, cộng thêm chiếc mũ beanie, và vẫn với cái ba lô đen xì đó, Park Jimin hôm nay đi làm thật thoải mái, đấy mới là Park Jimin, đấy mới là đi làm như kiểu cậu vẫn muốn.


Jimin đến trước cổng công ty, hớn hở vẫy tay bye bye anh Seokjin như cậu con trai nhỏ chào ba ba vào lớp, sau đó cậu thấy anh giám đốc chạy ra, hí hửng tót lên xe Seokjin hyung rồi hai người phóng một vèo đi mất, thì ra khi nãy anh Seokjin không chịu ăn sáng cùng với cậu là do đã hẹn trước với anh giám đốc, Jimin cũng nhún vai thôi kệ, người ta thích nhau mà.

Vác cái ba lô ì ạch chạy vào trong, Jimin gặp ai cũng cúi người chào, cười toe toét, mắt sáng rỡ, ngoan ơi là ngoan, dù cho mấy lần cái ba lô trên lưng cứ như muốn đè cậu chúi hết cả xuống, muốn đè bẹp dí luôn cả cậu, cứ như này thì chào đến ná thở.

Rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến.

"Rầm!"

Cái ba lô phản chủ đấy thành công trong việc ghì Jimin chúi nhủi.

"Má ơi núi đè"

"Cậu đè chết tôi thì có"

Jimin ngã uỳnh xuống la lên một tiếng đã nghe có giọng ai đó bên dưới mình đều đều vang lên, cậu lật đật đứng dậy.

"Trưởng phòng, em xin lỗi, tại cái ba lô nó nặng quá"

"Vác chi cho nhiều rồi té, cậu cũng biết kiếm chỗ đáp thân lắm"

Không ai khác, người vừa mới bị cậu ngã đè lên cộng thêm cái ba lô to đùng nữa là Min YoonGi, trưởng phòng sáng tạo của cậu.

yoongi vừa phủi lại quần áo vừa trách người trước mặt mình. Phủi xong lại ngước lên nhìn Jimin , cậu vẫn đứng đó, hai tay bấu gấu áo gục đầu như sẵn sàng nghe mắng.

"Bấu cho rách áo luôn đi, đi vô phòng!"

Bị yoongi mắng, Jimin cụp mắt, cúi đầu xin lỗi trưởng phòng lần nữa rồi cứ giữ như thế mà lủi thân vào phòng làm việc.

yoongi ngoài đây thở hắt một hơi, chỉnh lại quần áo rồi bực dọc lườm nột cái về phía phòng sáng tạo nơi Jimin vừa lủi vào, sau đó đều đều bước đi miệng còn lầm bầm.

"Tên ngốc này không biết có làm gì ra hồn không nữa!"

Ngày đầu đi làm đối với cậu khá suôn sẻ, vừa bước vào phòng đã được mọi người chào đón nồng hậu.

Công việc ngày đầu cũng không quá nặng nhọc. Cả một buổi sáng, Jimin chỉ lon ton theo các anh học một vài thứ rồi làm theo, các hyung cũng tận tình chỉ bảo Jimin lắm, nhất là Jungkook, cậu tỉ mẫn chỉ cho Jimin từng thứ nhỏ nhất, Taehyung hyung thì có đầu óc rất sáng tạo và phong cách design của anh cũng rất tươi sáng bắt mắt, anh cũng vui tay design cho Jimin một cái logo mang thương hiệu CatJM của cậu với đôi tai mèo nhỏ xíu khiến Jimin tíu tít mãi, quyết định lấy đó làm logo riêng của mình.

Còn Hoseok hyung, hyung ít nói nhất team, hyung hay dùng mấy từ ngữ chuyên ngành khiến Jimin ngớ ra một hồi trời rồi chạy nhờ Jungkook giải thích lại cho thì cậu mới hiểu được.

Nói chung là, mọi người rất thân thiện, còn anh trưởng phòng MG đã có việc bận ra ngoài từ sớm, từ cái lúc cậu ngã sấp lên người anh đến giờ vẫn chưa thấy về.

Cậu cũng không hỏi quá nhiều, vì anh là trưởng phòng đảm nhiệm trọng trách lớn hơn mọi người nên bận rộn hơn cũng phải.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yoonmin