Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ mười phút sau, hắn đã vứt hết công việc qua một bên, ngồi trên máy bay riêng tiến thẳng đến Busan.

Cả một chuyến bay hắn đều đứng ngồi không yên, liên tục hỏi đã sắp đến nơi chưa rồi lại mất kiên nhẫn mà la lối một trận, doạ rằng sẽ trừ lương tất cả nếu không chịu tăng tốc. Phi công nghe thấy rất hoảng sợ, bèn phá luật hàng không mà tăng tốc lên một chút, cuối cùng sau nửa tiếng đã đến nơi.

Vừa bước xuống sân bay hắn lập tức ngồi lên xe để đến bệnh viện. Khí trời se lạnh như vậy nhưng hắn không mặc áo khoác, còn nới lỏng cà vạt, ghế ngồi giờ phút này nóng hơn bao giờ hết, cả người hắn liên tục đổ mồ hôi lạnh, hô hấp trở nên nặng nề hơn.

Theo tin nhắn của Hanbin, hắn tiến thẳng đến phòng bệnh của cậu. Trợ lý đằng sau dù mệt nhưng cũng không dám có nửa lời oán trách hay thắc mắc, đối với sắc mặt đen thui này của ông chủ thật sự là mới thấy lần đầu, không dại gì đụng vào.

Trước cánh cửa gỗ màu nâu sẫm, trông khá giống với cửa nhà cậu, nơi dạo này đã trở thành địa điểm ưa thích của hắn, Yunhyeong hơi do dự, xong cũng mở cửa bước vào.

Bước chân đang vội vàng bỗng chốc chậm lại, cho tới khi dừng hẳn. Nỗi lòng thấp thỏm bỗng chốc trùng xuống, cho tới khi chỉ còn lại nỗi xót xa. Ánh mắt khẩn trương cũng dịu đi, đặt hết lên thân hình gầy gò đang nằm trên chiếc giường trắng toát kia.

Hắn lặng người một lúc, Jiwon thức thời kéo Hanbin đang khóc lóc ra, để lại căn phòng cho hai người, một đứng, một nằm.

" Đi điều tra, mau. " Trước khi bị kéo ra, trợ lý cảm nhận được một đợt gió lạnh đến từ mệnh lệnh của hắn, không quyết đoán, thẳng thừng như thường ngày, ngược lại mang một sự căm phẫn băng giá, nhỏ nhẹ mà tràn đầy ám khí.

Tiếng giày tây cộp cộp phát ra khi va chạm nhẹ với sàn gạch, vì không gian rộng vắng vẻ nên càng làm cho âm thanh này thêm hiu quạnh, lắng động. Đôi giày cùng chủ nhân của nó dường như sau nửa ngày mới đến được giường bệnh.

Ngồi xuống, hắn chua xót đưa tay lên má cậu, vuốt một lúc lại chạm trúng những dải băng trắng.
Khuôn mặt của cậu tái nhợt, chi chít những vết bầm. Trên khoé miệng, trên mắt, cả trên hai gò má bình thường trắng hồng kiều diễm.

Loại vải dài, có hình dạng giống giấy vệ sinh ấy quấn lấy đầy cậu. Hai tay cũng có. Ngay cả hai chân, cũng có. Rốt cuộc, tại sao phải tàn nhẫn đến mức này?

Khoé mắt hắn hơi đỏ, bên trong ngập tràn sự phẫn nộ cùng sát khí, chẳng mấy chốc phóng ra đầy cả căn phòng. Tay hắn nắm chặt thành nắm đắm, sau lại sờ khắp người cậu, hận không thể thay cậu gánh hết những đau đớn.

Máy đo nhịp tim hẫng một cái, cậu liền nhăn nhó, khoé miệng thấm thêm một ít máu.

Hắn càng nhìn càng nghiến răng mạnh hơn. Kẻ đứng sau việc này, nếu để hắn tìm ra, nhất định nợ máu trả máu, hơn nữa còn lấy lãi gấp trăm lần.

Mấy ngày sau đó, cậu vẫn hôn mê. Bác sỹ nói là vì đại não bị tổn thương, máu cũng mất rất nhiều, cho nên tạm thời sau phẫu thuật sẽ cần thời gian hồi phục.

Cậu ngủ bao lâu, hắn đều ở đó túc trực. Trước cửa là một hàng dài vệ sĩ, tất cả đều đeo bộ đàm cùng súng bên hông, sẵn sàng đợi lệnh hành động, nhất quyết không để bất cứ ai có ý đồ xấu xâm nhập.

Khả năng tình báo của trợ lý rất cao, hết một ngày đã điều tra ra nhiều manh mối. Hôm xảy ra chuyện, hắn gọi điện cho Yeon Hwa, cô nghe máy bảo sẽ tới rồi lại biệt tăm, vừa hay lịch sử ghi chép của hãng hàng không lại in rõ họ tên của cô, nơi đến là Busan, đúng một giờ trước khi phát hiện cậu, khá trùng hợp nhỉ.

Sau đó, Jiwon kể lại hết những gì mình biết. Rằng hôm ấy khi về nhà, thấy có vài ba chiếc xe bỏ đi, Jiwon liền cùng Hanbin chạy vào xem, phát hiện đồ đạc có chút rối loạn, sau đó vào phòng tắm thì thấy một dáng người quen thuộc bị nhấn ở dưới dòng nước màu đỏ thẫm. Tóc cậu ướt nhẹp, vươn lên trên vầng trán đo đỏ, cả người lạnh toát co lại trong bồn nước, máu không ngừng chảy.

Nghe đến đây, hắn không khỏi tối mặt, trong mắt hiện đầy tia máu, nhất thời làm người đối diện cảm thấy như đang trò chuyện với quỷ dữ, có thể bị giết chết bất cứ lúc nào.

Chuyện còn không dừng ở đó. Ở trên người cậu còn dán một mảnh giấy, đề: Thời hạn là một tuần, hãy mau quyết định đi.

Tờ giấy ấy sẽ chẳng đáng là một mối bận tâm, nếu như.... hôm ấy Hyeongjin không mất tích.

Jiwon cùng Hanbin sau khi đưa Jinhwan vào bệnh viện liền tách ra một chăm sóc cậu một đi đón Hyeongjin, sau đó lại phát hiện con bé không có ở trường. Cô giáo kinh hãi nói rằng lúc sáng có một đám người đã đến bắt con bé đi, cô đã cố gọi cho cậu nhưng đều không được.

Tiếp nhận hết thảy sự việc từ Jiwon, hắn càng lúc càng tức giận, một phát thật mạnh đấm vào tường, khiến nơi tiếp xúc xuất hiện một khe nức nhỏ.

Có vẻ Hanbin đã sợ đến hoá điên, vừa khóc lóc vừa nhào đến túm cổ hắn, la lối rằng: " Tất cả là tại anh, tại anh, là anh làm cậu ấy ra nông nỗi này, đồ tồi tệ! "

Nếu Jiwon không can, hắn cũng sẽ để mặc cho tiếp tục chửi rủa, thậm chí là đánh mình đến hả dạ.

Đúng, là tại hắn. Những bất hạnh trước giờ của cậu đều do một tay hắn ban cho.

Hắn may mắn lắm mới có được cậu, như thế nào lại hết lần này đến lần khác phụ cậu?

Cho nên, hắn sẽ bù đắp cho cậu, nhất định sẽ chính mình đòi lại cho cậu tất cả công bằng.

Dù cho có phải huỷ hoại tất cả, từ bây giờ sẽ luôn bảo vệ cậu, từ nay đến sau không để cậu chịu bất cứ thiệt thòi nào nữa.

Hắn đã sẵn sàng chịu mọi trách nhiệm, chỉ mong chờ cậu mau tỉnh lại để chờ hắn thực thi chúng thôi...

Một lần nữa cả không gian cô quạnh này chỉ còn lại hai người cùng tiếng tít tít của các thiết bị đang được dùng trên người cậu.

Hắn nắm chặt tay cậu, gọi trợ lý vào, đưa một tệp hồ sơ khá dày.

Trợ lý sững sờ nhìn hắn, mong hắn sẽ hồi tâm chuyển ý, kết quả chỉ nhận được sự im lặng cùng cái xua tay, vị trợ lý đành nhận lệnh rồi ngậm ngùi lui ra.

Trong một đêm, Yeon thị tán gia bại sản.

Trong tập hồ sơ đó, là tổng kết tất cả những tội danh của Yeon thị. Trốn thuế, buôn lậu, thậm chí còn tàng trữ hàng cấm. Cảnh sát nhận được liền tìm đến, bắt giam Yeon tổng, tịch thu toàn bộ tài sản, đẩy hết người còn Yeon gia ra đường.

Yeon Hwa ở biệt thự của Song gia vừa ngủ dậy liền nhận được tin dữ, lập tức đi đón mẹ mình về, dự định sẽ nhờ vả Yunhyeong giúp đỡ.

Nhưng lúc quay về liền phát hiện trên bàn có một tờ đơn, là đơn li hôn cùng với chữ ký của hắn.

Cô bấm số trong run rẩy, sau khi bắt máy liền lớn tiếng.

" Cái gì đây? "

" Đơn giản là đơn li hôn. " Hắn đoán trước được cuộc gọi này sẽ đến, thật bình tĩnh tiếp thái độ thô lỗ này của cô.

" Tôi không ký. Đừng quên trong bụng tôi còn có cốt nhục của anh, nếu li hôn một nửa gia sản của anh sẽ phải chia cho tôi. " Trước ánh mắt mong chờ của mẹ, cô nháo nhào lên giữa phòng khách, hoàn toàn vứt bỏ hình tượng tiểu thư khuê cát vốn có.

" Cô là đang diễn kịch cho ai xem? Bên dưới có một tệp hồ sơ, cô tự coi đi. " Đối với giọng điệu này của cô, hắn có hơi nực cười. Bản tính vốn đã không được tốt đẹp, nhiều năm qua vẫn luôn trước mặt hắn thuỳ mị nết na, thật sự chỉ khiến hắn kinh tởm tột độ.

" Cái này.... anh... " Bên trong, là hình ảnh cô cùng một người đàn ông khác vào khách sạn, là nhờ gián điệp chụp được.

" Đúng, hết đường chối rồi chứ? Cô nghĩ tôi là một tên ngốc sao? Đêm hôm đó tôi và cô không hề phát sinh quan hệ, cho nên cái thứ nghiệt chủng đó không có mang trong mình dòng máu của Song gia. Nếu cô còn tiếp tục cứng đầu, được, chúng ta cùng ra toà. Nhưng e rằng với vốn liếng của Yeon gia bây giờ cũng những bức ảnh kia, khả năng cô thắng khá là thấp, đã vậy còn mang một nỗi nhục suốt đời. Là tuỳ cô chọn. "

" Tại sao... Sao phải làm đến mức này? " Từng lời của hắn như những con dao cứa vào cổ cô, khiến cô vì mất máu mà đổ gục xuống sàn, nghẹn ngào hỏi.

" Câu đó cô nên tự hỏi mình thì hơn. Còn nữa, tôi cho cô một ngày để trả Hyeongjin về đây, bằng không tôi sẽ tự tay huỷ hoại cả mẹ cô, em trai cô, từng người một mang họ Yeon! " Ở câu cuối hắn vừa nghiến răng vừa nhấn mạnh từng chữ, khiến hai mắt cô mở to, vô hồn nhìn xuống đất, còn chưa kịp thanh minh rằng mình không biết gì cả liền bị cúp máy.

Cho nên nói, Song Yunhyeong hắn tuyệt đối không phải đối tượng để mạo phạm.

Những tệp hồ sơ nhỏ bé của hắn, một khi tung ra có đủ sức mạnh làm sụp đổ một gia tộc đồ sộ.

Vị trợ lý của hắn là lần đầu tiên thấy sự tàn nhẫn, lãnh khốc dường này từ ông chủ của mình, nhất thời kinh sợ một phen.

Tắt bản tin kinh tế trên tivi, hắn lại vùi đầu vào tay cậu, nhẹ nhàng nói:

" Jinani à, anh đã trả thù cho em rồi, xin em, hãy tỉnh lại đi.. "

Mắt người đàn ông rốt cuộc cũng đổ lệ, chảy dài khuôn mặt góc cạnh, ướt đẫm ga giường mỏng manh.

Đêm nay, hắn lại tiếp tục mất ngủ.

------------------

Biin đã trở lại sau 1 tháng đây! Mình vô trách nhiệm lắm đúng không mọi người? Cũng do tập trung ôn thi cho nên mình không đăng thường xuyên :(((((

Cuối cùng thì Biin vẫn mong các readers đón nhận nó một cách nhiệt tình và tha thứ cho những lỗi lầm của Biin ạ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro