Đêm Đó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau.

Tiêu Chiến tỉnh lại với cái đầu rất đau, anh cảm giác như đêm qua mình mới đi đánh trận vậy, cả người đều ê ẩm.

Nhất Bác đã dậy từ sớm nấu cháo cho anh, cậu vừa mang mang lên thì thấy anh đã dậy rồi.

Nhất Bác tiến tới, cậu đặt tô cháo xuống, sau đó đưa tay sờ trán anh.

Đã hạ sốt rồi, không còn nóng như đêm qua nữa, nhưng ít nhất cũng phải nghỉ ngơi cho tốt hôm nay. Có vẻ như hôm qua anh đi khảo sát gì đó nên mới bị dính mưa rồi về nhà phát sốt như vậy, dọa người ta một phen hú vía luôn rồi.

Nhìn thấy tay Nhất Bác có vết cắn, Tiêu Chiến vội nắm lấy tay cậu.

" Đêm qua tôi phát sốt sao?" Anh hỏi.

Nhất Bác gật đầu, cậu từ từ rút tay ra, ai ngờ Tiêu Chiến kéo tay cậu lại.

Anh biết cơ thể mình ra sao, mỗi khi sốt quá cao anh sẽ co giật, đừng nó Nhất Bác đã đưa tay vào để anh cắn lấy đấy chứ?

" Em..." Tiêu Chiến nhìn cậu, vết cắn hiện rõ trên tay cậu như vậy, còn rất sâu, đêm qua anh đã làm chuyện ngu ngốc gì thế này.

Mất kiểm soát lại còn cắn lấy tay Nhất Bác.

[ Không sao, em không sao ]

Nhất Bác vội rút tay lại, cậu vội nói.

Tiêu Chiến nhìn cậu, trong lòng thấy bản thân đầy có lỗi. Chẳng qua anh lơ là quá, lại để bản thân bị bệnh mà không biết thế này.

[ Em đút cháo cho anh ăn, hôm nay anh không được đi làm đâu đấy ]

Nhất Bác cười tươi nhìn Tiêu Chiến. Sức khỏe thế này, anh mà còn đòi đi làm thì cậu sẽ liều mạng ngăn anh lại luôn.

Tiêu Chiến cũng không dám làm trái lời cậu, hôm nay anh nghe theo Nhất Bác vậy, coi như là xin lỗi chuyện đêm qua.

Nhưng mà...

Kì lạ, chuyện thế này ít ai biết được, tại sao Nhất Bác biết anh co giật còn đưa tay vào để ngăn anh cắn trúng lưỡi?

Ngoài Uông Trác Thành biết chuyện này, anh cũng chưa từng nói cho Nhất Bác nghe.

Thật sự kì lạ, hết sức kì lạ luôn đấy.

...

Tiêu Chiến đành ngoan ngoãn nghe lời vợ, anh ở nhà cùng cậu, cũng coi như là dưỡng sức đi, để bản thân khỏe hơn là tốt mà.

Anh cứ nắm lấy tay cậu, nhìn vào vết cắn mình gây ra, cứ thấy có lỗi với Nhất Bác nhưng không biết làm sao. Cắn đã cắn rồi, với lúc đó anh không biết mình làm gì và ra sao nên mới...

Nhất Bác thấy anh cứ nắm lấy tay mình, cậu nhanh chóng rút tay lại, ôm lấy anh rồi vỗ về như đứa con nít vậy.

Cậu biết trong lòng anh đang thấy có lỗi, nhưng cái này là cậu tự nguyện, với tình huống khẩn thì ai lường trước được chuyện gì đâu chứ.

" Tiểu Bác, anh xin lỗi em " Tiêu Chiến nói.

Cũng thay đổi nốt xưng hô rồi.

Nhất Bác ngớ ra, cậu cũng buông anh ra nốt.

Nhìn anh thế này, cậu lại nhớ đến một chuyện rất lâu về trước đây.

Tiêu Chiến để Nhất Bác ngồi trong lòng mình, cũng nhờ có cậu mà anh đã khỏe nhiều lắm rồi, cũng ổn hơn nữa, mỗi khi bị bệnh thì anh sẽ không để ai bên cạnh mình, Uông Trác Thành là kẻ liều mạng để khám cho anh, sợ người anh em này đi xong cuộc đời luôn.

" Tiểu Bác, tự dưng anh nhớ đến một chuyện " Anh lên tiếng.

Nhất Bác ngước mặt lên nhìn anh.

" Lúc nhỏ anh từng bị sốt rất cao, sau đó lại chạy ra đường, đêm đấy trời mưa lớn lắm ".

" Anh biết cơ địa của mình ra sao, mỗi khi sốt cao đều co giật, khi ấy anh đã ngã xuống ở ngoài đường, cũng không biết bản thân mình ra sao ".

" Lúc đấy anh vẫn nghe thấy được một giọng nói từ bé trai, cậu bé ấy lo lắng hỏi anh có sao không ".

Năm Tiêu Chiến 14 tuổi, anh từng bị sốt rất cao.

Tiêu gia không phải chỉ có mình anh, anh chỉ là nhị thiếu gia, đại thiếu gia là Tiêu Viên Thần - anh ruột của Tiêu Chiến.

Từ trước đến đây Tiêu gia luôn ưu ái Tiêu Viên Thần lên, vì họ xem trọng anh hai anh, anh hai đúng là rất giỏi, đầu óc vừa thông minh, tính tình điềm đạm.

Khi ấy Tiêu Chiến thì ngược lại, cọc cằn rồi cục súc, còn hay đánh nhau, cũng chẳng thông minh như bây giờ đâu.

Đêm đó, có một sự trùng hợp đã xảy ra, Tiêu Viên Thần và Tiêu Chiến đều phát sốt, bởi vì chiều hôm ấy cả hai đi đá banh cùng nhau, cuối cùng về đều dính mưa nên đều phát bệnh.

Ba mẹ và bà nội lúc ấy chỉ chú ý đến Tiêu Viên Thần, còn Tiêu Chiến anh họ không để ý đến, thậm chí cũng không biết anh có phát sốt không.

Trong lòng đầy uất ức, Tiêu Chiến khùng khùng điên điên chạy ra khỏi nhà đêm đó với tình trạng sốt rất cao. Cũng may có cậu bé đó đã cứu lấy anh, gọi người đưa anh đến bệnh viện.

Nhất Bác nghe đến đây đều bất ngờ.

" Anh còn nghe quản gia kể lại...cậu bé đó đã giống như em...đã..".

" Đã đưa tay cho anh cắn, để tránh anh cắn vào lưỡi, phải không?".

Nhất Bác bất ngờ lên tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro