Nụ Cười Chua Chát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác được chuyển đến phòng bệnh. Nghe người đưa em đến bệnh viện nói rằng Nhất Bác bị cướp, do dằn co với tên cướp nên hắn đã đâm lấy Nhất Bác.

Cũng may vết thương không quá sâu, đã an toàn tính mạng rồi.

Uông Trác Thành đứng ở bên cạnh giường bệnh, anh im lặng nhìn Vương Nhất Bác đang ngủ say, bàn tay cậu thô ráp đến như vậy, có vẻ như Nhất Bác là một người không quan tâm đến vẻ bề ngoài của mình.

Cũng phải, cho dù ở bên cạnh Tiêu Chiến đẹp đến đâu, nổi bật đến đâu, nếu cậu ta không thích liền không chú ý đến.

Uông Trác Thành kéo ghế ngồi xuống, anh im lặng quan sát nhìn Vương Nhất Bác.

Y tá lúc này đi vào, vì Uông Trác Thành là bác sĩ phụ trách trường hợp của Nhất Bác nên đành hỏi ý anh:" Bác sĩ Uông, chúng ta nên liên lạc với người nhà cậu ấy để làm thủ tục nhập viện ".

" Để tôi làm, cậu ấy là người quen của tôi ".

Uông Trác Thành nói, sau đó anh liền đứng dậy, y tá có chút bất ngờ.

Hôn lễ của Tiêu Chiến dĩ nhiên anh đã tham dự hôm đó, nên nhớ Nhất Bác thôi, cũng không phải là gì đâu.

Sau khi làm thủ tục xong, Uông Trác Thành rút điện thoại ra, gọi cho Tiêu Chiến.

[ Alo? ]

" Tiêu Chiến, cậu không thấy trong nhà mình đang thiếu cái gì à?" Uông Trác Thành dựa vào tường, anh hỏi.

[ Không, nhà tôi đâu có ai vào trộm đồ ]

" Tiêu Chiến, cậu vô tâm đến vậy à?" Uông Trác Thành bắt đầu ám chỉ.

[ Uông Trác Thành, đừng lằng nhằng nữa, nói vào vấn đề chính đi ]

" Nhất Bác bị đâm, đang ở bệnh viện của tôi " Uông Trác Thành liền nói.

[ Nhất Bác? ]

" Này này...đừng nói cậu không biết tên của vợ mình nhé? ".

[ Có lẽ vậy ]

Nghe Tiêu Chiến đáp, Uông Trác Thành bất lực đưa tay lên trán, cậu ta rõ ràng là không biết tên vợ của mình rồi. Kết hôn cũng đã được một tháng, thật sự Tiêu Chiến không biết đến tên của vợ mình sao? Cả hai ít nhất ngày nào cũng gặp mặt nhau trong nhà cơ mà?

" Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác là tên của vợ cậu, cậu ấy bị đâm nên hiện đang nhập viện, vừa mới được làm phẫu thuật xong ".

Uông Trác Thành hít thật sâu, ôi nếu Tiêu Chiến đứng đây anh sẽ đấm cậu ta một phát, con người gì mà lạ lùng lại còn vô tâm đến vậy chứ?

[ Cậu ta cũng chưa chết, cậu báo với tôi làm gì? ]

Nghe Tiêu Chiến nói, Uông Trác Thành hít thật sâu lần nữa, anh cúp máy thẳng thừng.

Loại người này...tại sao Vương Nhất Bác nhẫn nhịn được suốt một tháng qua vậy?

" Cậu không chăm, tôi chăm!".

Uông Trác Thành ngầm tuyên bố, anh hầm hực trở về phòng làm việc nghỉ ngơi, có lẽ sáng mai Vương Nhất Bác mới tỉnh dậy, anh cũng nên nghỉ ngơi một chút, mấy ngày qua không hề chợp mắt được một chút nào cả.

Dưỡng sức cái đã tính sau với tên Tiêu Chiến đó.

...

Ngày hôm sau.

Tiêu Chiến vô tâm đến mức không gọi lại cho Uông Trác Thành, cũng không có ý gọi đến hỏi thăm về tình hình của Nhất Bác như thế nào.

Hết sức vô tâm, quá sức tưởng tượng của Uông Trác Thành anh rồi.

Nhất Bác đã tỉnh lại, cậu nằm trên giường, ngơ ngác nhìn trần nhà.

Hôm qua cậu đi siêu thị về, không cẩn thận gặp phải tên cướp túi xách của mình, cậu liền cố chống cự lại, không ngờ tên đó rút dao cắt giấy ra đâm cậu một nhát, cứ nghĩ mình đã đi luôn rồi chứ.

Không ngờ là còn sống.

" Cậu Vương, tình hình của cậu thế nào rồi?" Uông Trác Thành quan tâm hỏi.

Vương Nhất Bác nhìn anh, cậu nhận ra người đàn ông này, ở lễ cưới...hình như anh ta là bạn thân của Tiêu Chiến.

Nhất Bác chỉ gượng cười.

Uông Trác Thành nhớ ra cậu bị câm, không thể trả lời mình được.

" Nếu cậu thấy ổn thì gật đầu nhé?".

Nhất Bác liền gật đầu.

" Vậy tốt rồi, cậu đói rồi phải không? Để tôi mua gì cho cậu ăn nhé?" Uông Trác Thành đầy chu đáo hỏi han cậu.

Nhất Bác lắc đầu.

" Cậu không đói sao?" Uông Trác Thành lại hỏi tiếp,

Nhất Bác rút tay khỏi mền, em làm động tác trả lời, cũng không biết anh có thể hiểu ra không.

[ Không cần đâu, phiền anh quá ]

" Không có phiền " Uông Trác Thành vội đáp, điều đó làm cậu bất ngờ.

" Tôi từng học qua ngôn ngữ của người câm, nên tôi hiểu cậu đang muốn nói gì " Uông Trác Thành đáp tiếp.

" Cậu cứ ở đây, tôi đi mua đồ ăn cho cậu ".

Anh mỉm cười nói, đầy dịu dàng quan tâm đến Nhất Bác, sau đó quay lưng rời đi.

Nhất Bác nhìn Uông Trác Thành rời đi, người đàn ông này...

Anh ta thật ấm áp, đây là lần đầu cậu có người quan tâm đến mình như vậy, có lẽ đây là lần đầu cũng như lần cuối sao?

Người như Vương Nhất Bác cậu thật sự có người muốn quan tâm, chăm sóc lo lắng đến vậy ư?

Có lẽ là không rồi.

Nghĩ đến đây, Vương Nhất Bác cười chua chát, nụ cười này...không biết là bao nhiêu lần rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro