Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rừng trúc của A thị gần đây tương đối nổi.

Khu phong cảnh ngoại thành có một rừng trúc khá lớn, cảnh đẹp có một không hai. Mùa thu lá trúc úa vàng, nhìn qua tuy tiêu điều nhưng lại có một loại yên tĩnh đến say lòng. Hơn nữa, buổi tối, ánh trăng chiếu xuyên qua rừng trúc mơ hồ, còn có thể nghe thấy tiếng gió thổi lá trúc xào xạc.

Ngoại cảnh của đoàn làm phim chọn là đây.

Cảnh đẹp thì đẹp nhưng điều kiện khách sạn hơi kém, Thẩm Tại Luân xem như được chiếu cố, được phân cho một căn phòng đơn. Trợ lí Lương Trinh Nguyên cùng người hóa trang ở chung một phòng, ở sát bên cạnh, mỗi ngày chạy đi chạy lại quanh hắn, nhưng lại rất chịu khó.

Thẩm Tại Luân diễn không tốt lắm, luôn bị mắng biểu cảm quá cứng, giống người gỗ. Nhưng vì thân thể tốt, diễn luyện tập võ lại đạt, không ít động tác diễn thích hợp, đứng trong cảnh trúc duyên dáng, vào khung hình quả là kinh diễm. Ngay cả đạo diễn còn phá lệ khen hắn vài lần, Lương Trinh Nguyên lại ầm ĩ đẹp trai quá, sau này khẳng định sẽ khiến fan nữ chết mê chết mệt.

Thẩm Tại Luân thủy chung vẫn thái độ ấy, thời điểm bị mắng không nói một câu, được khen cũng chỉ cười. Buổi tối, người của đoàn kịch tụ tập hẹn ra ngoài chơi, hắn cũng rất ít tham gia, ăn cơm tối xong liền về phòng nghỉ ngơi.

Lý Hi Thừa tối nào cũng gọi điện cho hắn.

Cũng không phải chủ đề gì đặc biệt lắm, nói nào là hôm nay gã làm gì, có khi nói linh tinh trên trời dưới đất hết nửa tiếng, có khi kết thúc công việc về đã là nửa đêm, gã cũng kiên trì gọi tới, chỉ ngắn ngủi vài câu, một tiếng ngủ ngon vô cùng đơn giản.

Thẩm Tại Luân thật thích sau khi nói xong câu ngủ ngon, bên kia điện thoại sẽ truyền tới tiếng hít thở.

Lý Hi Thừa luôn chờ hắn cúp máy trước.

Ban đêm yên tĩnh, bọn họ đều không nhìn thấy chiếc mặt nạ trên mặt đối phương, khoảng cách giữa hai thành phố, giống như càng gần thêm.

Hôm nay Thẩm Tại Luân bị thương trong lúc đang quay.

Là lúc diễn đánh nhau, đạo cụ là kiếm chém vào gậy trúc bị bật trở về, vừa lúc đập vào cánh tay hắn. Bị thương cũng không phải nghiêm trọng lắm, thậm chí máu bầm cũng chưa tụ, chỉ hơi sưng. Thẩm Tại Luân cũng không để trong lòng, xoa xoa cánh tay rồi lại tiếp tục diễn, buổi tối về khách sạn mới bắt đầu đau.

Hắn ra ngoài mua lọ rượu thuốc xoa, lúc nói chuyện với Lý Hi Thừa thì nhắc tới.

Lý Hi Thừa lập tức dặn dò: "Làm việc sao lại liều mạng thế, cũng không chịu chú ý thân thể."

Thẩm Tại Luân cảm thấy chuyện bé xé ra to: "Chút thương ấy với tôi như cơm bữa ấy."

Lý Hi Thừa ở bên kia điện thoại im lặng chốc lát, giọng nói trầm thấp dịu dàng hơn so với ngày thường: "Đó là trước kia."

"Hử?"

"Em hiện tại là người của tôi."

Thẩm Tại Luân ngây người, tai nghe áp vào điện thoại nóng lên.

Lý Hi Thừa nói chúc ngủ ngon đầu tiên, theo thường lệ chờ hắn cúp máy. Thẩm Tại Luân đột nhiên lưu luyến, cầm di động nằm trong chăn, nghe tiếng hít thở nhè nhẹ kia, bất tri bất giác ngủ mất.

Hôm sau tỉnh dậy, di động hết pin. Thẩm Tại Luân không biết Lý Hi Thừa ngủ khi nào, trong lòng băn khoăn, thay pin liền nhắn cho gã một cái tin.

Lý Hi Thừa không trả lời tin nhắn của hắn, nhưng tối vẫn như cũ gọi điện tới.

Thẩm Tại Luân vừa tắm xong, vừa lau tóc vừa nói với gã, tâm sự mấy câu, bên chỗ Lý Hi Thừa ồn ào, sau đó liền nghe gã nói: "Tôi chuyển phát nhanh đồ cho em đó, hiện tại có lẽ là tới rồi, em ra cửa lấy đi."

"Cái gì vậy? Kì quái là tôi không nhận đâu nhé." Hắn đã từng nghe câu chuyện chuyển phát nhanh lọ thuốc ho của một ai đó, chỉ mong Lý Hi Thừa đừng ngàn dặm xa xôi chuyển cho hắn lọ rượu thuốc thôi.

Lý Hi Thừa cười.

Thẩm Tại Luân đành phải mặc thêm áo khoác ra ngoài, nhưng vừa mở cửa, hắn liền ngây dại.

Lý Hi Thừa đứng ngoài cửa - tây trang thẳng thớm, phong độ vô cùng, trong tay còn đang cầm di động nói chuyện với hắn, mắt chớp chớp, hướng hắn cười.

Tình tiết cũ cỡ nào chứ.

Thẩm Tại Luân nhớ rõ trước đây không lâu có quay một bộ phim truyền hình cũng có tình huống như vậy. Nhưng bây giờ lại diễn ra với bản thân lại là chuyện khác, hắn nhìn Lý Hi Thừa trước mắt, cảm thấy tim muốn nhảy ra ngoài luôn.

 Lý Hi Thừa cũng không nói gì, bước vào trong đóng cửa "Rầm", trực tiếp đem Thẩm Tại Luân kéo vào lòng, đặt lên cánh cửa hôn.

Bọn họ xa cách đã bao lâu?

Năm ngày? Hay mười ngày?

Sao giống cả đời như thế này?

Hơi thở quen thuộc điên cuồng ập đến, nụ hôn này triền miên kịch liệt, đầu Thẩm Tại Luân trống rỗng, hôn xong, chân như nhũn ra.

Lý Hi Thừa đem hắn kéo vào ngực, trán nhẹ cụng, thở hổn hển nói: "Sao? Món quà này có khiến Đại minh tinh vừa lòng không?"

Thẩm Tại Luân còn chưa hồi thần, mãi sau mới xác định đây không phải là mơ mới vươn tay qua sờ lên mắt Lý Hi Thừa, "Sao anh lại tới đây?"

Lý Hi Thừa không đáp trả, hỏi ngược lại: "Hôm qua không phải em bị thương sao? Thương ở đâu? Cho tôi xem."

Thẩm Tại Luân lúc này mới bừng tỉnh, vén ống tay áo trái lên, cho gã xem vết máu bầm trên tay. Vết thương hôm qua còn nghiêm trọng hôm nay đã tiêu sưng, nếu Lý Hi Thừa vì điều này mà tới, không biết giờ có hối hận không?

Không ngờ Lý Hi Thừa còn lôi hắn tới bên giường ngồi, kéo đèn lại gần tỉ mỉ quan sát vết thương: "Bôi thuốc chưa?"

Thẩm Tại Luân gật đầu, cũng hỏi hắn: "Anh tự mình lái xe tới à?"

"Ừ."

"Sáng sớm mai về sao?" Tuy rằng A thị cách không xa, nhưng cũng mất tới ba bốn giờ xe, đi đi lại lại cũng không tiện.

"Không," Lý Hi Thừa tháo cà vạt, lười biếng nằm xuống giường: "Tôi nghỉ ngơi, sẽ ở lại vài ngày."

Hả?

Lý Hi Thừa là kẻ yêu thương công việc như vậy, cũng sẽ nghỉ phép mấy ngày?

Thẩm Tại Luân sửng sốt, nhất thời hiểu ra: "Anh là vì công việc mới tới chứ gì? Đến cuối cùng là khách hàng thế nào, phải phiền Lý tổng tự thân xuất mã vậy?"

Lý Hi Thừa mỉm cười, tóc mái che khuất ánh mắt của gã, có lẽ là do tác dụng của ánh đèn trong phòng, ánh mắt kia đột nhiên trở nên động lòng người: "Không quan hệ tới công việc, tôi chỉ là muốn tới thăm em chút thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro