CHUYẾN XE CUỐI NGÀY VÀ CÔ GÁI KỲ LẠ - HOÀNG ANH TÚ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi tôi tới bến xe bus thì trời đã chạng vạng tối rồi. Hôm nay có vẻ trời tối sớm hơn mọi ngày. Nhìn đồng hồ đã 6h15. Chiếc xe chạy chuyến của tôi đã rời bến được 15 phút. Khỉ thật! Chuyến kế tiếp phải đến 7h. Phải làm gì cho hết 45 phút đây? Bến xe vắng tanh. Tôi cũng thấy hơi lạ một chút nhưng cũng mặc kệ. Tôi lôi chiếc Ipad ra đọc nốt câu chuyện dở. Tính tôi vốn là vậy. Chẳng thế mà bố mẹ tôi vẫn nói tôi là kẻ vô tình. Vô tình. Điều đó có gì là sai? Tôi không thích quan tâm đến ai khác ngoài chính bản thân mình. Đương nhiên, tôi sẽ chỉ quan tâm nếu điều đó liên quan đến tôi. Chính xác là đến quyền lợi sát sườn của tôi. Tôi nghĩ mình là kẻ sống khôn ngoan. Tôi không có bạn thân. Suốt 20 năm qua, tôi thích ở một mình hơn là đàn đúm với bạn bè. Năm nay, sau khi bố trúng quả chứng khoán, tôi xin tiền bố mua một căn hộ chung cư ở bán đảo Linh Đàm. Tôi muốn được dọn ra ở riêng để tự do tự tại. Vài cô đã từng là người yêu của tôi thỉnh thoảng ghé qua. Các cô ấy nấu cơm cho tôi, giặt giũ cho tôi. Rồi chúng tôi yêu nhau. Sau rốt, các cô ấy đều trở về bên bạn trai chính thức của họ. Bởi ai cũng nói rằng họ yêu tôi nhưng chẳng ai chiếm giữ được trái tim tôi. Thậm chí, có cô còn nức nở nói rằng tôi là kẻ không có trái tim. Tôi cũng thích mình không có trái tim thật. Đơn giản là vì tôi chán ghét mấy cái vụ tình cảm. Tôi chỉ yêu chính bản thân mình mà thôi. Nhưng có lẽ cũng vì sự lạnh lùng đó mà phụ nữ luôn tìm mọi cách để chinh phục tôi. Thật là một lũ ngốc nghếch và đáng thương. Tôi chẳng quan tâm. Như ban nãy đấy thôi, một vụ cướp đã xảy ra ngay trước mắt tôi. Gã cướp đã bỏ chạy. Gã chạy về phía tôi. Chỉ cần tôi đưa chân ra, gã sẽ ngã lăn quay. Nhưng tôi mặc kệ. Nhất là khi thấy trên tay gã đang lăm lăm một con dao nhọn. Con dao ướt máu. Thế nên thay vì ngáng chân gã, tôi rẽ vào một ngõ khác. Đằng sau, tiếng cô gái khản giọng. Hình như cô ấy bị đâm. Tôi cũng muốn quay lại để xem cô gái thế nào song lại nghĩ, rất có thể sẽ phiền phức. Nên thôi. Chính vì phải đi một con đường khác mà tôi đã ra bến xe chậm. Và giờ này thì đang phải ngồi đây để chờ chuyến kế tiếp đây.

Đồng hồ chỉ 7h kém 15 thì xe đến. Sớm hơn 15 phút. Chiếc xe bus hai tầng rất giống những chiếc xe khác nhưng vẫn thấy có cái gì đó rất lạ. Hành khách lèo tèo vài người. Tôi muốn yên tĩnh nên đi thẳng lên tầng 2. Trên tầng 2 chẳng có ai. Chọn một ghế sát cuối xe và gần cầu thang lên xuống, tôi quẳng chiếc ba lô và ngồi xuống. Lôi chiếc Ipad ra, tôi bật nó lên để đọc nốt một cuốn truyện mà tôi mới down về. Một tác phẩm mới của Haruki Murakami- tác giả người Nhật mà tôi rất yêu thích. Hầu như truyện nào của ông tôi cũng đọc. Thậm chí có những cuốn tôi đọc đến chục lần. Như cuốn Phía Nam Biên Giới, Phía Tây Mặt Trời. Tôi bị ám ảnh câu chuyện đó. Nhiều lúc, tôi tự hỏi: Liệu đến năm tôi 42 tuổi, tôi có khi nào như anh chàng Hajime nhận ra rằng mình đã sống cùng một khoảng trống suốt 25 năm kể từ khi anh ta không còn gặp cô nàng Shimamoto? Ngay cả khi anh chàng Hajime đó đã là người thành đạt với một cô vợ và hai cô con gái, khoảng trống ấy cũng chẳng thể lấp đầy. Tôi có khoảng trống nào không sau 20 năm được sống? Chắc chưa đâu vì tôi còn quá trẻ để có thể trải nghiệm và nhận ra những khoảng trống trong đời.

-         Xin lỗi anh, tôi có thể ngồi đây được không?

Một giọng nói bất ngờ vang lên ngay ở phía đầu cầu thang lên xuống. Một giọng nữ rất trong. Và thơm lừng. Mùi hương dưa. Tôi chưa kịp quay đầu lại thì cô gái đã xuất hiện trước mặt tôi. Đó là một cô gái rất dễ thương. Tóc dài được uốn thành những lọn lớn. Da trắng. Nàng mặc một chiếc váy xoè trắng mỏng tang. Những đường cong rất gợi cảm. Mùi hương dưa thật mát. Có lẽ từ dầu gội đầu của nàng. Đôi mắt của nàng lúc nào cũng như đang cười cho dù hai khoé mép chưa có dấu hiệu của nụ cười. Theo phản xạ, tôi nhìn quanh và nhận ra rằng xung quanh tôi còn rất nhiều ghế trống. Nhưng sao nàng lại muốn ngồi cạnh tôi? Bình thường, và nếu nàng đừng dễ thương đến vậy, có lẽ tôi sẽ chỉ cho nàng ít nhất 30 chiếc ghế xung quanh tôi để nàng chọn. Nhưng nàng quá dễ thương. Tôi kéo chiếc ba lô về bên mình rồi tuỳ tiện ném nó lên hàng ghế trước, cái ghế sát bên cạnh tôi dành cho nàng.

-         Mời em!

Nàng lúc này mới mỉm cười. Khoé miệng thật tươi. Nụ cười như tràn ra từ mắt, từ hai khoé miệng và có lẽ cả từ hai cánh mũi của nàng. Nụ cười đó thật dễ chịu. Như chính mùi dầu gội đầu hương dưa mà nàng đang dùng vậy.

-         Cảm ơn anh! Anh thật tốt bụng đấy!

Tôi cười. Trống ngực bắt đầu dập dồn. Tự nhiên tôi có một cảm giác rất mơ mộng là sẽ được cầm tay nàng, được nàng dựa đầu vào ngực tôi. Có lẽ tôi đang phải lòng mặt nàng rồi. Nghĩ vậy thôi mà lòng tôi đã ngây ngây. Rồi lại tự cười mình quá ư mơ tưởng.

-         Anh là anh Hoàng có phải không ạ?

 Trời! Tôi đâu phải tên Hoàng? Có lẽ nàng đã nhầm nhọt gì đó. Có lẽ nàng có một cái hẹn với một anh chàng tên Hoàng nào đó trên xe bus, đúng chỗ tôi ngồi. Tôi có nên nói cho nàng biết tên thật của mình không nhỉ? Hay là…

-         Anh á, ừ, anh tên Hoàng. Nhưng em là

Tôi đưa tay vuốt mũi. Lảng tránh ánh mắt của nàng, tôi đưa mắt nhìn xuống bông hoa thêu ren trên ngực áo của nàng. Tôi nói dối tên mình. Tôi nhận xằng cái tên Hoàng này. Tôi nuốt nước bọt một cách khó nhọc và đợi nàng trả lời. Nàng không trả lời luôn. Nàng còn bận nhìn tôi. Nhìn một cách dịu dàng nhưng cũng rất sắc bén. Nhìn khắp lượt khuôn mặt tôi mà cũng rất dễ chịu không khiến tôi có cảm giác bị soi. Nàng mỉm cười. Lại nụ cười mát dịu:

-         Em là Yên Khê! Chúng ta có hẹn với nhau qua Facebook mà, anh nhớ chứ?

-         Yên Khê! Ừ, anh nhớ ra rồi!

-         Anh sẵn sàng trở thành bạn trai của em chưa?

-         Em… Bạn trai? À ừ…

-         Vâng! Hôm nay là sinh nhật em. Em muốn có một bạn trai chúc mừng sinh nhật mình. Chỉ một ngày hôm nay thôi! Giá cả vẫn thế chứ anh?

-         Ồ, chúc mừng sinh nhật em, Yên Khê! Nếu thế thì hôm nay anh sẽ làm bạn trai miễn phí cho em

-         Ôi, thật hả anh? Coi như đây là món quà anh tặng sinh nhật em phải vậy không?

-         Ừ! Chúc mừng em! Chúng ta có thể bắt đầu được rồi đấy!

-         Vâng! Hôm nay sinh nhật em. Tròn 18 tuổi đấy ạ! Cảm ơn anh đã đồng ý trở thành bạn trai của em. Em có kế hoạch thế này: Chúng ta sẽ đi cùng nhau đến bến cuối của chuyến xe bus này. Sau đó, anh sẽ xuống xe cùng em vào thị trấn. Ở đó, em đã chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật dành cho hai người. Anh và em. À, như anh giới thiệu trên facebook, anh biết khiêu vũ đúng không?

-         Ồ! Khiêu vũ … khiêu vũ… anh biết chút đỉnh.

-         Không sao! Nếu không khiêu vũ cũng được! Em chỉ muốn có một ai đó ở bên em trong đêm sinh nhật thôi!

-         Cái đó thì em cứ yên tâm! Anh nghĩ là anh có thể làm tốt!

-         Vâng! Em tin! Anh cũng yên tâm là em không thích ăn thịt người.

-         Ừm… em thật là nhí nhảnh đấy!

Nàng. Nàng thật hấp dẫn. Thật thơm tho. Đôi má nàng ửng hồng. Mắt nàng long lanh. Tôi những muốn được cắn một phát lên đôi má bầu bĩnh đó.

-         Em có quá hâm đơ không hả anh? Thuê một anh chàng để chúc mừng sinh nhật mình.

-         Không đâu! Anh làm dịch vụ này anh biết, có rất nhiều người như em. Đều rất cô đơn và luôn muốn có một ai đó để trò chuyện, tán gẫu cho vơi bớt cô đơn trong ngày sinh nhật của mình!

-         Cảm ơn anh, anh thật tốt!

Nàng bắt đầu mô tả một lễ sinh nhật hai người với nhau. Hai người lần đầu tiên mới gặp nhau trên một chiếc xe bus. Họ sẽ đi cùng nhau đến một nơi mà nàng gọi là Thị Trấn Mơ Màng. Thị trấn Mơ Màng nằm nơi tận cùng của tuyến xe bus này. Ở đấy, nàng đã đặt bữa tiệc cho riêng hai người tại một nơi có tên là Quán Ngủ Ngon. Nàng muốn tôi sẽ cùng nàng khiêu vũ và cắt bánh sinh nhật tại đó. Tôi bật cười. Cũng không định sẽ làm hỏng kế hoạch mơ mộng của nàng nhưng như tôi biết bến cuối của tuyến xe bus này là thị trấn Văn Điển. Nàng đúng là quá mơ mộng đấy!

-         Thị trấn Mơ Màng mà em nói đó, trông thế nào? Sao em lại đặt tên cho nó là thị trấn Mơ Màng?

-         Ôi, nó tên vậy từ 1000 năm nay rồi anh ạ! Em không đặt tên cho nó đâu anh! Nghe nói, ngày xưa, vua Lý Thái Tổ khi dời đô về Thăng Long đã dừng chân ngủ ở đó một đêm.

-         Vậy ư? Anh cũng không thuộc sử sách lắm nhưng đúng là lần đầu tiên nghe đến chuyện này đấy!

-         Anh sẽ còn bất ngờ nhiều nữa đấy! Khi chúng ta đến thị trấn Mơ Màng này.

Tôi lại mỉm cười rộng lượng với nàng. Thôi, hôm nay là sinh nhật nàng mà. Một bạn trai dịch vụ thì đừng có tiếc làm gì với nàng một cái tên thị trấn. Dù bến cuối của chuyến xe này là thị trấn Văn Điển thì hôm nay ta cứ đổi tên cho nó thành thị trấn Mơ Màng đi, có sao đâu? Xe vẫn lao đi. Áng chừng chúng tôi đã ngồi trên xe đến cả tiếng rồi chứ ít gì. Xe cũng đã dừng lại không dưới 10 bến. Có lẽ cũng sắp đến bến cuối rồi không chừng. Tôi liếc nhìn đồng hồ. Khỉ thật! Chiếc đồng hồ chết ngỏm tự bao giờ. Nó chết cứng ở 7h kém 15. Có lẽ chết đúng lúc mà Yên Khê bước lên xe. Tôi bật chiếc Ipad lên xem giờ thì cái Ipad cũng hết sạch pin. Ngoài cửa xe, trời đã tối rồi. Tôi không nhìn rõ ra chúng tôi đã đi đến đâu nữa. Chỉ thấy đường bên ngoài cứ vùn vụt lui lại phía sau. Có một cảm giác lành lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Yên Khê vẫn ngồi bên cạnh và cũng đang nhìn ra ngoài cửa kính xe vơ vẩn cười một mình. Nàng đang đợi đến bến cuối. Còn tôi, lẽ ra tôi sẽ xuống Linh Đàm. Tôi có một căn hộ dưới đó. Nhưng vì mải mê nói chuyện với nàng và cũng vì muốn trở thành một khách mời đặc biệt trong ngày sinh nhật của nàng mà tôi đã quyết định đi tiếp với nàng. Nhưng bây giờ thì có một cảm giác rất bất an bắt đầu xuất hiện. Thị trấn Mơ Màng rõ ràng không phải là thị trấn Văn Điển mà nàng nói. Tôi hồ nghi vậy. Tôi đứng dậy:

-         Để anh xuống hỏi bác tài xem mấy giờ rồi đã nhé!

-         Sắp đến thị trấn Mơ Màng rồi anh!

-         Ừ, đồng hồ của anh chết rồi! Anh hỏi để còn chỉnh lại nó. Rồi anh lên lại với em!

-         Vâng! Mà đã đến rồi đấy anh ạ!

Quả nhiên xe dừng lại. Tôi suýt nữa ngã cả vào nàng. Chúng tôi đi xuống. Thật kỳ quái, dưới tầng một vắng tanh. Đến cả bác tài xế cũng biến mất. Xe bus sáng choang nhưng không có một ai. Dưới đường cũng không có một ai đứng. Bác tài ở đâu rồi? Tôi toát mồ hôi. Quay sang nàng, tôi thấy nàng vẫn điềm nhiên đi xuống xe như thể không hề hay biết. Tôi ớn lạnh. Dù không muốn xuống nhưng tôi vẫn vô thức bước xuống. Có một cơn sợ hãi đè nặng lên trái tim tôi. Bến cuối cùng không phải là nghĩa trang Văn Điển ư? Không lẽ thị trấn Mơ Màng mà nàng nói lại chính là thị trấn của những người đã chết và mỗi ngôi nhà sẽ là một ngôi mộ? Quán Ngủ Ngon mà nàng nói sẽ là ngôi mộ nào? Không! Không lẽ nào lại như vậy? Tôi muốn hét lên gọi nàng mà cổ họng đắng nghét. Nàng là ai? Hay nàng là một hồn ma? Bỗng dưng tôi nhớ đến cô gái bị cướp hồi chiều. Đúng rồi! Cô ấy đây mà. Tôi nhận ra vì chiếc váy trắng này. Rõ ràng. Thế mà suốt lúc ở trên xe tôi đã không để ý đến chi tiết này. Cái nhà chờ xe bus dưới đường giống mọi nhà chờ khác. Có khác chăng chỉ là dòng chữ đỏ như máu: Thị trấn Mơ Màng kính chào quý khách.

Em và cô gái bị bị cướp hồi chiều có liên quan gì đến nhau không?

Tôi cố gắng bình tĩnh hỏi nàng. Và thầm cầu mong nàng sẽ lắc đầu. Nhưng không, nàng đã gật đầu:

-         Anh sợ à?

-         Anh á? Nói không sợ là nói điêu nhưng quả thật chỉ có một chút thôi!

-         Nếu vậy thì anh cười lên cái nào? Em thích nhìn thấy anh cười cơ!

-         Ngay cả khi anh trở thành nhân vật chính trong một câu chuyện liêu trai này ư?

-         Thì sao nào? Hôm nay là sinh nhật em mà!

Nàng vẫn mỉm cười. Tôi run rẩy đi theo nàng:

-         Yên Khê này…

-         Sao vậy anh?

-         Ban chiều em bị đâm trọng thương kia mà?

-         Anh cũng biết em bị đâm á?

-         Anh… anh thấy dấu máu trên chiếc dao của gã cướp.

-         Vâng! Thế sao anh không quay lại đưa em đi cấp cứu?

-         Anh… Không lẽ em đã chết?

Nàng không trả lời nhưng tôi đoán chắc rằng tôi đã đúng. Chợt nhớ ra rằng mình không phải tên Hoàng, tôi níu tay nàng lại:

-         Anh… thật sự anh xin lỗi, anh không phải tên là Hoàng đâu. Anh cũng chẳng làm dịch vụ cho thuê bạn trai nào hết. Anh xin lỗi vì đã dối em.

-         Em biết.

-         Tức là em đã biết?

-         Vâng! Thay vì gọi đúng tên anh, em sẽ gọi anh là Hoàng.

-         Nhưng anh không phải là Hoàng. Anh là…

-         Anh là gì thì anh cũng được chọn.

-         Được chọn?

-         Phải! Để đến thị trấn Mơ Màng dự sinh nhật em. Yên tâm đi, em không thù anh vì vụ anh đã bỏ rơi em khi em bị đâm chết đâu.

-         Vậy… vậy anh còn có cơ hội để trở về không?

-         Cái đó thì em chịu thôi! Còn phải tuỳ xem anh chừng nào hết u mê và ích kỷ.

Hết u mê và ích kỷ? Liệu đến khi nào? Tôi không biết nữa. Chỉ biết rằng tôi đang ở thị trấn Mơ Màng. Và tôi sắp được dự sinh nhật cô gái có cái tên Yên Khê. Cuối cùng nữa, tôi tên là Hoàng kể từ giờ này, thị trấn Mơ Màng sẽ trở thành ngôi nhà mới của tôi.

                                                                   Hà Nội tháng 7/2010

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro