《 phiên ngoại 》 Thái Tử Điện Hạ 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


《 phiên ngoại 》 Thái Tử Điện Hạ 2

Tác giả: Vân Thượng Gia Tử

Editor : Mèo Mập

Beta : Shoorin Yumi

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Sinh hoạt hằng ngày của Tiểu Thái tử.

Không tồn tại CP .

Bởi vì chuyện thân mẫu bị Cửu thúc công hung hăng giáo huấn mà dừng lại.

Phạt chép 《 luận thuật 》 một trăm bản, chép đến hàng đêm đều muốn hộc máu.

Chờ chấm dứt, đã là một tháng sau. lynzmix.wordpress.com

Tiểu Thái tử tự dưng lại bị Cửu thúc thông báo cho biết, muốn đổi lão sư.

Bất đồng với Chu Tri Nham chỉ dạy cho bé kiến thức vỡ lòng.

Sau này chính là chính nhi bát kinh thái phó, không chấp nhận được bé lại tùy ý hồ nháo.

Liên tiếp không thể nghịch ngợm khiến tiểu Thái tử cảm thấy vô cùng tức giận.

Chuyện Liên quan đến thái phó, cũng không có hoà nhã sắc mặt.

Tháng chín , Quỳnh Lâm yến.

Trên Lạc đài ngắm trăng, tài tử giai nhân, văn thần võ tướng, ngâm thơ thưởng thức ca múa, thật là một cảnh tượng náo nhiệt.

Xa hơn một chút, bên cạnh đường mòn.

Tiểu Thái tử một mình một người núp vào trong bụi cỏ sau núi giả, trong tay cầm một sợi chỉ bạc, không kiên nhẫn nói thầm: "Lão đầu nhi như thế nào còn chưa tới?"lynzmix.wordpress.com

Phía sau có thư sinh lặng lẽ đi vào, cười hỏi: "Điện hạ ở chỗ này làm gì vậy?"

Tiểu Thái tử quay đầu lại hung ác trừng mắt liếc một cái: "Ngươi là người phương nào? ! Nếu nhận ra Bổn thái tử còn không quỳ xuống hành lễ!"

Thư sinh quỳ một gối xuống , tiến sát vào tiểu hài tử: "Thảo dân Diệp Ngừng Sầm, cả gan xin hỏi điện hạ, ngài đây là đang chờ người sao?"

Tiểu Thái tử mắt lộ ra vẻ không kiên nhẫn: "Đây không phải là rõ ràng sao! Tránh ra, Bổn cung không rảnh cùng ngươi nói chuyện tào lao!"

Thư sinh lơ đễnh, tiếp tục hỏi: "Điện hạ như thế nào một mình làm việc này? Tại sao không gọi nô tài đến lo liệu?"

Tiểu Thái tử hừ lạnh: "Gọi người làm việc này sớm hay muộn đều bị phụ hoàng điều tra ra, không đáng tin cậy! Đúng rồi! Hôm nay bị ngươi biết được, cũng không thể nói ra ngoài! Nếu không Bổn cung sẽ tìm ngươi tính sổ đó, biết chưa!"lynzmix.wordpress.com

Thư sinh cung kính gật đầu: "Điện hạ yên tâm, thảo dân tất nhiên là đứng ở phía điện hạ rồi. Chính là việc mạo hiểm như thế điện hạ tự mình động thủ, không khỏi vì điện hạ lo lắng."

Tiểu Thái tử tà tà liếc thư sinh một cái, miệng căm giận: "Ngươi tưởng ta muốn sao? ! Nếu không phải người phía dưới đều không đáng tin cậy! Bị phụ hoàng tra liền cung khai hết!"

Thư sinh không cho là đúng: "Bệ hạ cố nhiên uy nghiêm, nhưng theo thảo dân thấy, điện hạ cũng không phải không có ai có thể dùng."

Tiểu Thái tử nhíu mày, thập phần hồ nghi xem sét: "Ngươi có ý gì?"

Thư sinh cười nhạt, hướng tiểu hài tử vẫy vẫy tay, tiểu Thái tử tiến lên đưa lỗ tai sát vào nghe.

Hồi lâu sau, hai cái đầu mới tách ra.

Tiểu Thái tử trừng lớn mắt, trong con ngươi đen mạnh mẽ rạng rỡ tinh quang: "Ngươi thật quá âm hiểm."

Thư sinh cười: "Điện hạ, từ không thể loạn dùng nha."lynzmix.wordpress.com

Tiểu Thái tử cười nhạo: "Dù sao, cũng là sau lưng phụ hoàng làm chuyện xấu, bất quá... Ta đồng ý, ngươi còn có biện pháp khác không?"

Thư sinh cười: "Này bất quá đều là kế mọn, điện hạ về sau đi theo thái phó đều có thể học được."

Tiểu Thái tử bĩu môi: "Ta không biết là lão đầu nhi kia có thể dạy ta mấy thứ này! Đúng rồi, ngươi mới vừa nói ngươi tên là gì ? Lần này khoa cử được danh tự gì? Ta nghĩ hướng phụ hoàng đòi ngươi làm cận thần!"

Thư sinh cung kính chắp tay: "Tạ điện hạ nâng đỡ, bất quá Ngừng Sầm mấy năm gần đây thân thể ốm yếu bệnh tật, thật sự vô năng vì điện hạ phân ưu."

Tiểu Thái tử nhìn nhìn thân thể cùng sắc mặt thư sinh: "Quả thật một bộ dáng ốm yếu! Vậy ngươi càng nên làm cận thần của ta , trong cung ngự y sẽ hảo hảo điều dưỡng cho ngươi !"

Thư sinh dở khóc dở cười, phát hiện công phu ép mua ép bán của tiểu hài tử cũng không phải kém: "Ta đây nên tạ điện hạ rồi."lynzmix.wordpress.com

Tiểu Thái tử vừa lòng gật đầu: "Ừm, đi theo ta, ngươi sẽ không hối hận đâu."

Thư sinh nhịn cười, hợp thời ho nhẹ hai tiếng: "Điện hạ, nơi này lạnh, không bằng... Khụ khụ..."

Tiểu Thái tử nhíu mày: "Ngươi cũng yếu quá đê! Trước về Lạc đài ngắm trăng đi, đợi lát nữa ta sẽ đi qua tìm ngươi!"

Thư sinh đứng dậy: "Vậy điện hạ, thảo dân xin được cáo lui trước."

Thái tử tự nhiên không thèm để ý phất tay: "Đi đi, đi đi! Khoan, đợi một chút, lặp lại lần nữa, tên của ngươi là gì."

Thư sinh cười: "Thảo dân Diệp Ngừng Sầm, nhân sĩ Vân Trung quận."

Diệp Ngừng Sầm... Sao cảm thấy có chút quen tai vậy ta~~.

Tiểu Thái tử nhíu nhíu mày.

Nhìn người nào đó càng chạy càng xa, vẫn là quay đầu tiếp tục ôm cây đợi thỏ quan trọng hơn.

...

Trên Lạc đài ngắm trăng.

Hoàng đế nhìn người nào đó ngồi xuống, không khỏi nghiêng người hỏi: "Diệp khanh cảm thấy như thế nào?"lynzmix.wordpress.com

Thừa tướng rất thản nhiên: "Thái tử điện hạ thiên tư thông minh, nhưng không khỏi có chút kiêu ngạo bướng bỉnh."

Hoàng đế gật gật đầu: "Trẫm cũng cảm thấy như vậy, có lẽ là hàng năm cùng một chỗ với hoàng thúc, tính tình có chút giống hắn."

Thừa tướng ý nghĩ không rõ cười khẽ: "Không giống như vậy."

Hoàng đế than nhẹ: "Làm cha mới biết khó xử này, hiện giờ Ngọc nhi đã đến tuổi bái sư, chính là trẫm lại chậm chạp chưa biết nên chọn ai làm thái phó , lúc trước có ý để Tô Vân đi làm, nhưng tuổi tác của hắn đã cao, Diệp khanh, không bằng..."

Thừa tướng cung kính: "Bệ hạ, thần thân thể ốm yếu lại có bệnh trong người."

Hoàng đế lại nghiêng người tới một chút, tiếng nói trầm thấp: "Diệp khanh... Ngừng Sầm... Ngươi từ quan dưỡng bệnh đã ba năm, hiện giờ không cầu ngươi vì nước xuất lực, coi như là giúp cá nhân trẫm, như thế nào?"lynzmix.wordpress.com

Thừa tướng tiếp nhận ánh mắt từ nơi nào đó bay tới, có chút như có như không, đứng dậy tránh đi: "Bệ hạ, thần không thắng được rượu lực. Chuyện Thái phó vẫn là ngày khác rồi nói sau, hôm nay thần xin được cáo lui trước."

Hoàng đế híp mắt: "Ngươi có uống rượu sao?"

Thừa tướng nghiêm túc: "Có."

Hoàng đế khoát tay: "Nếu Diệp khanh cũng dám khi quân trước mặt trẫm, vậy trở về đi, đỡ phải nói trẫm làm khó dễ ngươi."

Thừa tướng gật đầu, trước khi Vương gia chuẩn bị đứng dậy lại đây, đi trước một bước, thành công chạy lấy người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro