PN 7 ~ 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



【 Bảy 】

Editor : Mèo mập

Beta : Shoorin Yumi

Tháng bảy.

Mây đen bao phủ toàn thành, mưa to tầm tã.

Vừa mới chấm dứt Lương Tân chi chiến.lynzmix.wordpress.com

Bên trong thành Nguyên Khắc một mảnh áp lực làm người ta hít thở không thông.

Vương gia mang theo kỵ binh từ ngoài chạy về, trong mưa to cấp tốc xuống ngựa, thiếu chút nữa té ngã, vô cùng chật vật, càng cố lại càng chật vật, vội vội vàng vàng chạy vào phủ đệ tốt nhất thành nội.

Từ khi hắn nghe được Tiêu Ngôn trúng tiễn một khắc kia, đại não liền trống rỗng.

Mà khi sải bước tiến vào nội gian, nhìn đến đám người quỳ dưới đất trong khi thanh niên nằm yên lặng, nhìn đến trên ngực thanh niên còn cắm tiễn vĩ (phần đuôi mũi tên), chỉ cảm thấy thiên toàn địa chuyển, trái tim đều như ngừng đập!

Vương gia nghiêng ngả lảo đảo chạy vội tới giường trước, tiếng nói run rẩy: "A ngôn? ! A ngôn? !"

Hoàng đế sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng, tại một khắc kia nhìn thấy người tới mới biểu lộ nụ cười yếu ớt: "Tiểu thúc..."

Vương gia run rẩy vươn tay vuốt ve hai má thanh niên, nhẹ lau mồ hôi bên thái dương hắn, chân mày nhíu chặt, ngữ khí cực độ phẫn nộ: "Là ngươi muốn thúc không cần lo lắng! Nhưng hiện tại biến thành như vậy là làm sao? ! Hả? ! Đem mình biến thành như vậy là muốn gì —— "lynzmix.wordpress.com

Người bên ngoài tiến lên lôi kéo: "Vương gia, ngài bình tĩnh! Không thể đối với bệ hạ như thế!"

Vương gia quay đầu dữ tợn trừng: "Cút ngay!"

Tướng quân lạnh giọng: "Vương gia! Ngài còn như vậy chớ trách bọn thần vô lễ!"

Nói xong vài vị tướng quân tiến lên định đem Vương gia kéo ra ngoài, lại bị hoàng đế chậm rãi một tiếng, ngăn lại.

Vương gia ngồi xổm bên giường, gắt gao cầm lấy tay thanh niên, quay đầu gầm gừ: "Thái y đâu? ! Để bệ hạ nằm như vậy là thế nào? !"lynzmix.wordpress.com

Một người quỳ bên cạnh là thái y: "Chính là đang chuẩn bị rút tiễn, vị trí lại gần trái tim. . . Bệ hạ tạm thời không cho..."

Vị trí gần trái tim, có thể thấy nhổ tiễn rất nguy hiểm.

Hoàng đế không cho, mọi người đều biết là đế vương muốn đem những trọng trách giao phó lại .

Ai cũng biết đạo lý này. Lại vẫn là áp lực khiến người không thể tiếp thu.

Mọi người quỳ dưới đất, một mảnh yên lặng.

Thanh niên hơi hơi nắm chặt ngón tay hoàng thúc, than nhẹ: "Tiểu thúc..."lynzmix.wordpress.com

Vương gia bị kêu đến tan nát cõi lòng, vội vàng cúi người thấp xuống , nói năng lộn xộn: "Không cần nói, ngươi cứ yên tâm rút tiễn, cái gì cũng không cần nghĩ nhiều, ha? Yên tâm, ngươi quý vi thiên tử, nhận hết sủng ái của trời cao, không có việc gì!"

Thanh niên nhíu mày, biểu tình vô cùng bi thương, thấp giọng: "Chính là. . . Tiểu thúc... Ta thích ngươi... Thích đến mức tim cũng rất đau..."

Vương gia nghe được lời này, chỉ cảm thấy thứ đang cực lực ức chế mất đi khống chế chảy xuống như vỡ đê: "Được rồi được rồi, tiểu thúc đã biết, tiểu thúc nhớ ở trong lòng, ngươi trước an tâm rút tiễn..."

Thanh niên thống khổ nhíu mày, lồng ngực phập phồng kịch liệt, thấp giọng: "Ngươi không biết. . . Từ lúc còn rất nhỏ. . . Ta đã thích ngươi. . . Muốn cùng tiểu thúc bên nhau cả đời. . . chính là cái loại thích này..."lynzmix.wordpress.com

Vương gia mắt thấy tiễn vĩ bởi vì thanh niên hô hấp run rẩy kịch liệt, tâm cũng co rút đau đớn theo, nghẹn ngào: "Ta biết, ngươi đã nói, ta cũng đã biết, A ngôn ngoan, trước rút tiễn ra rồi nói sau."

Ánh mắt thanh niên đau thương khó nói, thấp giọng: "Chính là. . . Ta nghĩ lại được nhìn ngươi..."

Vương gia nghẹn ngào: "Về sau, về sau lại nhìn được không? Về sau có rất nhiều thời gian, thúc ở ngay bên cạnh ngươi, chỉ cần ngươi vẫn còn cần đến thúc, thúc liền cả đời đứng ở bên cạnh ngươi, cho ngươi nhìn, được không?"

Thanh niên hơi hơi kéo khóe miệng, có chút khó có thể nói, chỉ hết sức nắm chặt đầu ngón tay tiểu thúc: "......"

Thừa tướng vốn đang ở tại hoàng đô lại chạy vội vào trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Nếu không phải phụng hoàng mệnh vì kế hoạch xuất phát trước thời gian ,hiện tại cũng không kịp xuất hiện tại tình huống cấp bách này.

Thừa tướng cả người ướt đẫm, quỳ trước giường: "Bệ hạ, thần đến chậm."lynzmix.wordpress.com

Hoàng đế bừng tỉnh nghe thấy, chỉ kiên định nhìn về phía hoàng thúc, gian nan thì thầm: "Tiểu thúc. . . Ta. . . Ngọc phù. . . Cho ngươi..."

Nói xong, hoàng đế chậm rãi nhắm mắt, thấp giọng nói: "Ngừng Sâm. . . Cửu vương gia ở lại, tất cả lui xuống trước đi."

Thừa tướng xác nhận, chỉ ngẩng đầu hướng Trương Cố nhị vị tướng quân dùng ánh mắt ra hiệu.

Mặc cho Vương gia giãy dụa như thế nào, cũng bị vô tình thỉnh đi ra ngoài, bị mời ra ngoài còn có các tướng lãnh cận thần.

Trong trướng chỉ còn lại thái y và Thừa tướng. lynzmix.wordpress.com

Vương gia thất thần đứng dưới mái hiên, vẫn không nhúc nhích.

Đứa bé kia...

Cho dù là thời điểm như thế, cũng vẫn tận lực không cho hắn quan tâm.

Y biết rõ, y đã sớm biết.

Năm ấy tiểu hài tử đối với mình lớn mật nói lời yêu, bất quá là cố tình làm cho y tức giận, để y rời đi.

Sau đó, một mình đối mặt với sóng gió.

Thật sự hắn đã trưởng thành...

Bất tri bất giác .

Vương gia giống như cơn mưa trước mặt, che mặt khóc.


【 tám】

Editor : Mèo mập

Beta : Shoorin Yumi

Đêm lạnh như nước.

Thanh niên lẳng lặng nằm ở trên giường, toàn thân đã muốn lạnh như băng cứng ngắc.

Vương gia ngơ ngác ngồi ở bên giường, hai mắt vô thần.

Thế giới bên ngoài, mưa gió ầm ầm. lynzmix.wordpress.com

Thừa tướng mang theo trung thần ở bên ngoài, ngăn cản hết thảy.

Dương Đình tướng quân bị tra ra là người nước Trường Chiêu, đã công nhiên làm phản.

Càng làm người ta khó có thể tiếp thu là, An Vương, người thất ca hiền lành, cùng địch quốc cấu kết nhiều năm, che giấu nhiều năm như vậy, không ngờ là vì cái vị trí kia....

Y vẫn luôn cho rằng, lúc trước những huynh đệ mơ ước cái vị trí kia, sớm đã bị hoàng huynh giết hết. Thật không nghĩ tới còn có người, trong lòng giấu oán hận nan giải ẩn tàng nhiều năm như vậy. lynzmix.wordpress.com

Đại quân còn tại Kỳ Tây địa vực, An vương vẫn chưa công nhiên tạo phản.

Thanh niên... Vẫn còn lạnh như băng nằm ở chỗ này.

Đầy trời tuyệt vọng bao phủ khiến cảm giác thiên toàn địa chuyển dần dần tan biến.

Vương gia tâm cũng đã đau đến chết lặng.

Quá mức thương tâm, ngược lại đại não lại trống rỗng, sẽ không phản ứng bất cứ chuyện gì.

Tổng cảm thấy đó là giả, đây không phải là sự thật.

Thanh niên tươi sáng như thế tồn tại bên cạnh y, sảo y, nháo y, khiến y buồn bực.

Nói cười vui vẻ, mặt mày rạng rỡ.

Rất có sức sống.

Tuyệt đối sẽ không giống như bây giờ, sắc mặt tái nhợt, cả người lạnh như băng nằm ở nơi này.

Bộ dáng xa lạ khiến Vương gia cảm thấy như chưa từng biết người này, chưa từng thấy qua khuôn mặt này. lynzmix.wordpress.com

Nhẹ nhàng vươn tay vuốt ve tay thanh niên, lạnh như băng, cứng ngắc.

Đành phải cúi đầu, dùng hai má áp lên bàn tay.

Rất lạnh.

Nước mắt ấm áp từ khóe mắt chảy xuống, cũng không đủ để sưởi ấm cánh tay kia.

Mơ hồ nhớ tới đứa bé này khi còn nhỏ.

.............

Vương gia đang vui vẻ đọc sách, không kiên nhẫn: "Chết chính là chết, cái gì cũng không biết."

Tiểu hoàng đế nhíu mày: "Nhưng mà, Phùng Chính lại nói rằng, người đã chết sẽ xuống âm phủ, sau đó sẽ chuyển thế đầu thai."lynzmix.wordpress.com

Vương gia liếc mắt lườm tiểu hài tử một cái: "Tùy ngươi, ngươi muốn tin cái gì thì là cái đó."

Tiểu hoàng đế ánh mắt mong chờ: "Ta đây cảm thấy vẫn là Phùng Chính nói rất đúng, nếu có chuyển thế, ta liền có thể cùng tiểu thúc ở bên nhau rồi~."

Vương gia cười nhạo: "Mơ tưởng viễn vong."

Tiểu hoàng đế bĩu môi: "Mới không phải, ta chỉ là muốn cùng tiểu thúc ở bên nhau thật lâu thật lâu thôi mà."

Vương gia vươn tay nhéo nhéo hai má phúng phính của tiểu hài tử, nhướng mày: "Hửm? Ở cùng ta vui lắm sao? Ngươi không phải luôn nói ta hung dữ với ngươi sao?"

Tiểu hoàng đế bĩu môi: "Nhưng ta biết tiểu thúc là tốt với ta nhất."

Vương gia vừa lòng gật đầu: "Ừm, coi như ngươi cũng biết suy nghĩ, như vậy kiếp sau ta miễn cưỡng đồng ý cho ngươi tiếp tục làm chất tử của ta."lynzmix.wordpress.com

Tiểu hoàng đế bĩu môi: "Ta không thèm."

Vương gia nhướng mày, ánh mắt uy hiếp: "Hử?"

Tiểu hoàng đế rụt rụt cổ, thật cẩn thận nói: "Ta mới không thèm kiếp sau vẫn còn làm chất tử của ngài."

Vương gia cảm thấy buồn cười: "Vậy ngươi muốn làm gì của ta?"

Tiểu hoàng đế cúi đầu trầm ngâm: "Ta cũng không biết... Dù sao, không thể lại là chất nhi của ngài... Mỗi ngày đều mắng người ta..."

Vương gia cười nhạo: "Ô! Hiện tại lại oán giận ta mắng ngươi!"lynzmix.wordpress.com

Lại nói chuyện, liền mơ hồ.

——————————————————————————–

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Các ngươi quá lạc quan, là trúng tiễn thật, không phải giả – –


【 chín 】

Editor : Mèo Mập

Beta : Shoorin Yumi

Trong bóng đêm nặng nề.

Vương gia một mình chậm chạp rời khỏi cái phòng kia.

Bên dưới mái hiên.

Đứng một người, thân thể mảnh khảnh gầy yếu hiện tại gánh vác hết thảy hỗn loạn của Bích Nguyệt đế quốc.

Thừa tướng tiến lên vài bước: "Vương gia, xin người nén bi thương."lynzmix.wordpress.com

Vương gia nâng mắt liếc hắn một cái, không cảm xúc nói: "Thừa tướng, ngươi muốn giấu không phát tang đến khi nào?"

Thừa tướng sắc mặt nghiêm trọng: "Để ngày mai. An vương đã biết tin tức bệ hạ băng hà, hai ngày sau, còn thỉnh Vương gia mang binh hộ tống quan tài bệ hạ hồi hoàng đô."

Vương gia có chút trì trệ gật đầu: "Đây là đương nhiên... hành trình này ta sẽ đi cùng với hắn."

Thừa tướng vuốt cằm: "Tạ vương gia lấy đại cục làm trọng."

Vương gia thất thần khoát tay, không nói gì: "....."

Thừa tướng thoáng do dự, liền thản nhiên tiếp lời: "Kỳ thật chuyến đi này vô cùng hung hiểm, mọi người đều biết, bệ hạ. . . trước khi lâm chung cũng dặn dò qua thần, không cho Vương gia hộ tống..."

Vương gia nói nhỏ: "Ta hiểu được."

Thừa tướng gật đầu, cũng không nói gì nữa.

Vương gia ngẩng đầu, không lộ vẻ gì, trên mặt có vẻ bình tĩnh dọa người: "Chuyện sau đó, đã chuẩn bị tốt?"

Thừa tướng nghiêm túc: "Đây là đương nhiên."lynzmix.wordpress.com

Vương gia bình tĩnh gật đầu: "Vậy thì tốt, bệ hạ tín nhiệm ngươi, chẳng sợ hắn không còn, cũng đừng làm cho kế hoạch của hắn thất bại."

Thừa tướng gật đầu xác nhận.

U ám thảm đạm, trăng tàn cuối tháng thật lu mờ.

Hai người đều im lặng không nói.


【 mười 】

Editor : Mèo Mập

Beta : Shoorin Yumi

Tháng tám. Hoàng đô. Hoa sen nở rộ đầy hồ, dưới ánh trăng thướt tha lay động. Hết thảy đều đã chấm dứt. Phản tặc đã bị diệt trừ, An vương đền tội. Trường Chiêu bị diệt, Bích Nguyệt lui binh.

Vương gia tĩnh tọa trong viện vương phủ, trầm mặc nhìn hoa sen rực rỡ đầy hồ.

Thân ảnh Hoàng đế dưới ánh trăng tiến tới.

Chậm rãi đi đến trước mặt hoàng thúc, quỳ một gối xuống , vô cùng dịu ngoan ngồi xổm bên người hoàng thúc, ngửa đầu nhìn hắn.

Vương gia chậm rãi nhìn lướt qua thanh niên, giọng nói lạnh lùng, mặt không hề đổi sắc: "Trở về khi nào?"

Hoàng đế trong lòng thấp thỏm, trên mặt nhu thuận mỉm cười: "Vừa mới về."lynzmix.wordpress.com

Vương gia mặt không đổi sắc: "Hết thảy đều thu thập sạch sẽ?"

Hoàng đế nhu thuận gật gật đầu, ủy khuất hề hề: "Vâng, ta bệnh nặng chưa khỏi liền vội này vội nọ, rất phí sức, còn hao tổn tinh thần nữa á."

Vương gia hơi hơi nhướng mày: "A? Năng lực của ngươi không phải rất lớn sao? Đều có thể chết đi sống lại! Thanh trừ phản tặc tính là cái gì? !"

Hoàng đế thầm nghĩ: quả nhiên vẫn không tránh khỏi, vội vàng nắm chặt tay hoàng thúc giải thích: "Tiểu thúc, chuyện kia đều không phải là ta bày mưu đặt kế đâu mà, ta cũng không biết Diệp Ngừng Sầm sẽ không đem sự thật ta vẫn còn sống nói cho ngươi biết. Ta bị hôn mê năm ngày liền, thật sự cái gì cũng không biết, thật á."

Vương gia hiếm khi không tiếp tục chỉ trích hắn, ánh mắt bình tĩnh nhìn thanh niên, rút bàn tay bị thanh niên cầm lấy ra, sau đó rộng lượng vỗ vỗ mu bàn tay thanh niên: "Ta biết, ta biết ngươi sẽ không lừa thúc như vậy, cũng lý giải Thừa tướng làm như vậy chỉ là vì muốn diễn giống như thật, ngươi chớ chỉ trích hắn."lynzmix.wordpress.com

Hoàng đế ánh mắt thấp thỏm bất an: "Tiểu thúc, ngươi... Nghĩ như vậy thật sao?"

Vương gia nhướng mày: "Chẳng lẽ đây không phải là sự thật?"

Hoàng đế đau lòng lại áy náy: "Đây đúng là sự thật, nhưng... Ngài không trách ta sao?"

Vương gia lắc đầu, ánh mắt vô cùng nhu hòa, vươn tay vuốt ve hai má của thanh niên: "Trách ngươi làm cái gì, cũng giống như ngươi nói, bệnh nặng chưa lành sẽ phí sức, hao tổn tinh thần, mặt đều gầy thành như vậy, thúc nhìn... Rất là đau lòng."

Hoàng đế trong mắt tràn ngập khó tin, người trước mắt này đối với hắn ôn nhu nhẹ nhàng như vậy, thực sự là tiểu thúc của hắn sao? ! Tay Vương gia còn trên mặt thanh niên chậm rãi vuốt ve: "Kỳ thật, tại ngày thứ ba thúc liền biết ngươi vẫn còn sống. Thế thân ngụy trang mặc dù rất giống, cũng không cách nào giống đến từng chi tiết. Trong lòng bàn tay trái của ngươi có một nốt ruồi màu nâu nhạt, ta nhớ rõ đó là khi ngươi mười một tuổi không hiểu tại sao bỗng nhiên lại xuất hiện, khi đó không phải mỗi ngày ngươi đều hướng ta kể nốt ruồi kia biến hóa như thế nào sao?"lynzmix.wordpress.com

Hoàng đế hơi hơi vuốt cằm: "Đúng là có việc này, không nghĩ tới tiểu thúc người còn nhớ rõ như vậy."

Vương gia cong môi cười nhạt: " Chuyện có liên quan tới ngươi, thúc luôn luôn nhớ rõ."

Tiểu thúc mình tâm ái phá lệ cười đến ôn nhu như thế, phong tình say lòng người quả thực tựa như trăng sáng trên trời. Hơn nữa lời nói giống như đã tiếp thu tình cảm của mình.

Miệng vết thương nơi ngực Hoàng đế còn chưa hoàn toàn kết vảy liền cảm thấy run rẩy nứt ra, giống như trái tim muốn từ đó nhảy ra! Hoàng đế chỉ cảm thấy hốc mắt đều cay cay, giọng nói cũng yếu yếu đáng thương: "Tiểu thúc~..."

Trong miệng vừa gọi, đã nghĩ vươn cánh tay ôm lấy hoàng thúc.

"Bốp——" tiếng bạt tay vang lên rõ to!lynzmix.wordpress.com

Hành động muốn ôm chầm lại đổi lấy Vương gia hung hăng " tặng " cho một chưởng!

——————————————————————————–

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Chúc mừng, hiện tại các vị cơ bản có thể nhảy ra khỏi hố rồi! Phía sau có xem hay không cũng không sao cả!


【 mười một 】

Editor : Mèo mập

Beta : Shoorin Yumi

Hoàng đế ôm mặt mình, nước mắt ủy khuất tuôn ào ào: "Tiểu thúc~..."

Vương gia bỏ tay thanh niên ra, mặt lạnh tanh, lạnh giọng quát: "Tránh ra!"

Hoàng đế ủy khuất, đáng thương hề hề: "Tiểu thúc, ta biết sai rồi."lynzmix.wordpress.com

Gương mặt Vương gia lộ vẻ giận dữ, cười lạnh: "Ngươi sai hay không liên quan gì đến ta chứ? ! Tránh ra! Hiện tại ta không muốn nhìn thấy ngươi!"

Nói xong chuẩn bị đứng dậy, lại bị hoàng đế vươn tay ôm lấy hai chân, nhất thời khó đi.

Vương gia lúc này mới hoàn toàn nổi giận, sắc mặt đỏ lên, ánh mắt hung ác quát lớn: "Tiêu Ngôn! Ngươi bộ dáng này giống cái gì ? ! Đứng lên cho ta!"

Hoàng đế mắt thấy tiểu thúc đã tức giận đến cực hạn, cũng không dám làm bộ đáng thương nữa, vô lại nói: "Không đứng dậy! Trừ phi tiểu thúc ngươi tha thứ cho A Ngôn! Không thì A Ngôn liền ôm như vậy hoài luôn!"

Vương gia vô cùng tức giận, ngón tay run rẩy chỉ vào thanh niên: "Đừng cho là ta không dám đá ngươi!"

Hoàng đế ngẩng đầu ngạnh cổ, vẻ mặt quật cường: "Cho dù ngươi đá ta, ta cũng không buông tay!"lynzmix.wordpress.com

Vương gia nghe xong lời này, lửa giận như lửa cháy lan trên đồng cỏ, nhanh chóng đốt hắn không còn sót lại chút lý trí. Chỉ cảm thấy tiểu hài tử càng lớn là càng đáng giận! Chuyện này cũng chọc tức hắn, kia cũng lừa hắn! Hại hắn lo lắng, để hắn sợ hãi! Cố tình bây giờ còn là bộ dáng không thành ý cùng hắn giải thích, ở trước mặt hắn cố tình gây sự!

Nhấc chân liền thật sự đạp ra.

Nhất thời cũng quên mất nặng nhẹ, đá vào vết thương trên ngực thanh niên.

Thanh niên bị đá rên rỉ một tiếng, thống khổ ôm ngực, cuộn mình trên mặt đất: "Tiểu thúc..."

Vương gia bị dọa, lửa giận lập tức biến mất, vội vàng cúi xuống xem xét, sắc mặt khẩn trương, nói năng lộn xộn: "A ngôn! Có đau lắm không ? Là thúc không tốt! Tức giận phá hư đầu óc! Mau để ta nhìn xem miệng vết thương có phải nứt ra rồi không!"lynzmix.wordpress.com

Vương gia vừa nói, một bên thật cẩn thận đem thanh niên ôm vào trong ngực, muốn kiểm tra miệng vết thương hắn, lại bị thanh niên nhanh chóng nắm chặt tay.

Hoàng đế nói nhỏ: "Tiểu thúc, không cần xem, chắc là không có việc gì đâu."

Vương gia đầu óc vẫn còn loạn, vô cùng lo lắng: "Vậy tuyên thái y được không?"

Hoàng đế đem đầu hướng trong ngực Vương gia cọ cọ, nói nhỏ: "Tiểu thúc, ta không sao đâu. Chỉ cần ngươi vẫn luôn ở bên ta, ta có thể khỏe mạnh khang kiện, sống đến trường thọ trăm tuổi."

Vương gia lúc này mới chậm rãi bình tỉnh lại , im lặng không nói gì, thân thể cứng ngắc, đối với thanh niên trong ngực là ôm cũng không được, mà đẩy ra cũng không được.

Hoàng đế nghe mùi thơm ngát thản nhiên trong ngực tiểu thúc, lại tiếp tục say mê cọ cọ: "Tiểu thúc, không cần tức giận nữa được không, A Ngôn đáp ứng người, từ nay về sau sẽ ngoan ngoãn ở trong cung, sẽ không để cho mình lâm vào nguy hiểm nữa."lynzmix.wordpress.com

Vương gia vốn nên khó chịu vì động tác như đứa trẻ này của thanh niên, giờ phút này lại không thể nói rõ vì cái gì, khó hiểu cảm thấy hưởng thụ, chỉ là sắc mặt bình tĩnh, mơ hồ trả lời: "... Tốt nhất ngươi nên nhớ kỹ lời nói hôm nay " .


【 mười hai 】

Editor : Mèo Mập

Beta : Shoorin Yumi

Ngày hội trung thu.

Vương phủ, trong phòng ngủ.

Vương gia hai má ửng đỏ, tóc dài rối tung, mơ mơ hồ hồ ngửa đầu ngồi trong dục dũng

Hoàng đế lặng lẽ xuất hiện từ sau bình phong, chậm rãi đi đến trước mặt hoàng thúc, ôn nhu nói nhỏ: "Tiểu thúc, tối nay sao ngươi lại về sớm như vậy?"lynzmix.wordpress.com

Vương gia chống đỡ đầu mơ mơ hồ hồ, biếng nhác giương mắt nhìn về phía thanh niên: "Ừm... Bị mời rất nhiều rượu... đầu có chút choáng váng."

Hoàng đế cười cười, vươn tay lấy khăn bên cạnh dục dũng ra : "Ngày hội Trung thu lại đúng lúc đại quân đắc thắng, võ tướng nhiều, trường hợp khó tránh khỏi có chút hào khí, vốn định giữ tiểu thúc tối nay ngủ lại ở trong cung, nhưng quay người lại được báo là ngươi đã trở về rồi, A Ngôn thật đau lòng quá đi."

Vương gia mơ mơ hồ hồ, trả lời: "Ừm..."

Hoàng đế đem khăn tẩm nước ấm, nhẹ nhàng kỳ lưng cho hoàng thúc : "Tiểu thúc nhìn A Ngôn thương tâm như vậy, chẳng lẽ không nên bồi thường một chút cho A Ngôn sao?"

Vương gia cúi đầu tùy ý thanh niên kỳ lưng, không biết cái gì đáp lại: "Bồi cái gì..."

Hoàng đế cúi thấp đầu xuống, tại bên tai hoàng thúc ôn nhu đề nghị: "A Ngôn cũng không muốn gì nhiều đâu, chỉ cần tiểu thúc cùng ngủ với A Ngôn là được rồi."lynzmix.wordpress.com

Trong đầu Vương gia vẫn phân không rõ tình huống gì, chỉ nghe đến tiểu hài tử lại quan tâm vấn đề ngủ chung chết tiệt kia . Vì thế đôi mắt xinh đẹp có chút cao ngạo liếc thanh niên một cái, khóe môi nhếch lên trêu đùa: " Ha~, thúc vì cái gì phải ngủ cùng ngươi ?"

Hoàng đế vươn tay sờ phía sau gáy hoàng thúc , trên mặt lại có chút khó xử nhếch môi: "Bởi vì A Ngôn không dám ngủ một mình."

Vương gia nghe xong, nhẹ giọng cười nhạo: " Đúng là không có tiền đồ, ngươi đã là hoàng đế, ngay cả ngủ một mình cũng không dám, nói ra cũng không sợ thiên hạ chê cười..."

Hoàng đế giả bộ ủy khuất: "Chuyện này không thể trách ta được nha, ai bảo A Ngôn từ nhỏ đến lớn đều ngủ cùng với tiểu thúc ngươi chứ~, A Ngôn hôm nay như vậy, đều là do tiểu thúc sủng."

Vương gia bất mãn nhíu mày, đưa tay tại mặt nước vỗ một chút, tạo ra vô số bọt nước: "Nói bậy! Cho tới bây giờ ngươi đều ngủ cùng nhũ mẫu ở Cảnh Phúc cung, ta ngủ với ngươi bao giờ, hả ?"

Hoàng đế lén lút cười, cảm thấy tiểu thúc say đến mơ hồ rất là đáng yêu, lập tức sửa miệng ủy khuất nói: "Đúng vậy. . . A Ngôn cho tới bây giờ đều có nhũ mẫu ngủ cùng, cho nên hiện tại làm hoàng đế, bọn họ cũng không dám cùng ta ngủ... Tiểu thúc, ta sợ tối lắm~..."lynzmix.wordpress.com

Vương gia chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Không có tiền đồ!"

Nói xong muốn đứng dậy, tay chống lên thành dục dũng liền bị bám một mảnh bọt nước, lại bởi vì trạng thái mơ mơ hồ hồ lòng bàn chân trượt một cái, thiếu chút nữa té ngã.

May mà hoàng đế nhanh tay lẹ mắt, đem tiểu thúc ướt sũng, mơ mơ hồ hồ ôm vào lòng.

Trong tay ôm người thương cả người xích lỏa, tóc dài tán loạn quấn trên thân thể, hô hấp của hoàng đế rõ ràng trầm xuống, nhẹ giọng: "Tiểu thúc~..."

Vương gia đầu tựa lên bả vai thanh niên, hàm hồ trả lời: "Chân nhuyễn..."

Hoàng đế mỉm cười: "Vậy A Ngôn ôm ngươi lên giường được không?"lynzmix.wordpress.com

Vương gia hồ nghi nhìn thanh niên liếc mắt một cái, hoàng đế không nhiều lời nữa, đem tiểu thúc từ trong nước ôm lấy.

Hắn tin tưởng lấy tình cảm giờ này khắc này, tiểu thúc đã không thể lại đẩy hắn ra nữa.

Tiểu thúc, từ nhỏ liền phụ tá hắn, làm bạn hắn, giáo huấn hắn, quan tâm hắn, thậm chí không được tự nhiên sủng ái hắn.

Từ tối nay trở đi, sẽ không chừa lối thoát bị hắn túm trong tay.

Lúc trước, có lẽ hắn không dám làm như thế, bởi vì sợ mình và tiểu thúc đi đến con đường không thể vãn hồi.

Nhưng giờ này khắc này...lynzmix.wordpress.com

Cái cách nói năng chua ngoa nhưng tâm đậu hũ của tiểu thúc, hắn không nghĩ lại buông tha nữa...

...

...

...

...

...

...

...

...

...

...

...

...

Vì thế.

Ngày thứ hai.

Trong phòng ngủ ở Vương phủ.

Vương gia gầm gừ: "Cút ngay! ! ! ! ! ! ! !"

Hoàng đế đáng thương: "Tiểu thúc~... ..."lynzmix.wordpress.com

【 chuyện xưa • kết thúc 】

========================================

Phía sau thế nào, thậm chí chuyện sinh con linh tinh, có rảnh lại nói ha~.

Đương nhiên, càng có khả năng chính là, có rảnh ta cũng không nói nữa, ha –. . .

Ngày gần đây, tác giả làm biếng, thỉnh mọi người tha thứ nhìu hơn * ôm mặt * , cám ơn cổ động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro