chuyệngiathanhthatp2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

xoa xoa cái má bị tát lúc chiều, tay còn tay mâm mê đôi môi như đang suy nghĩ đăm

chiêu lắm. Nực cười, cậu vừa bị con gái tát ư?Đôi mắt đen láy thường ngãy hôm nay sẫm lại, bàn tay nắm chặt ga giường có vẻ như chủ nó đang tức

giận lắm.

Anh thời gian đâu, tua lại thời gian mau

Sau khi đưa nó và Sunny về nhà, Bun đư nốt người con gái cuối cùng về hotel chết chết home. Nhìn sang

thấy Sa đang ngủ cậu khẽ lẫy quyển sách nhỏ đang ôm trong vòng tay.Tự nhiên, cậu muốn.....hun nhỏ.

Nhìn làn môi mỏng kia cứ như là đang mê hoặc người khác vậy nhưng kế hoạc không thành đổi lại là cậu ăn

một cái tát từ nhỏ. Lúc nhỏ mở cửa xe đi ra trong sự ngỡ ngàng của cậu thì nhỏ hơi liếc về phía sau:

- Cảm ơn.

Cậu ngồi im như tượng nhìn dáng nhỏ khuất sau cánh cửa.

- Cảm.....cảm ơn ư? Em cảm ơn cái gì?Sau khi đã tát tôi sao?

Tự nhiên nhớ lại cậu thấy buồn cười. Thú vị thật. Ăn được cái đầu đời mà lại là con gái cậu thấy vừa tức

vừa thú vị. Lã Thanh Thanh, em tưởng mình thoát được tôi sao? Em nhầm to rồi. Để xem, em có bị tan

chảy như bao cô gái khác không...Khà khà khà( gian quá à)

Trong khi cậu đang lập ra kế hoạch cua đổ nhỏ thì Sa liên tục nháy mắt trái.

- Chắc là có đièm xấu đây- Nhỏ nói một mình rồi lại vùi đầu vào bài học( Chị Sa ơi là chị Sa người ta định tán

chị mà chị lại bảo là điềm xấu, tội nghiệp anh Bun)

.Quay lại với cặp đôi này nào.

- Sao không nói là buồn ói mà lại im như thóc đẻ tôi pahỉ chịu cái chiến trường của anh thế hả?- Nó tức giận quát hắn một thôi một hồi.

- Thế cô có nghe tôi nói là stop không hả? Không hiểu theo gen bố hay gen mẹ mà ác không tưởng được-

Hắn đối lại, bây giờ trong phòng chỉ có 2 đứa nên chả sợ ba nữa, thoải con gà mái đi.

- Đã dốt còn ra oai, tiếng ta chưa sõi còn đòi nói tiếng Anh- Nó bĩu môi- Ngu còn tỏ ra nguy hiểm.

- Cô nói cái gì đó hả?- Hắn đi đến chỗ nó, trừng mắt nhìn sao chổi ''âu yếm''- Nói lại một lần nữa coi- Mắt hắn đang tràn ngập lửa

cháy đùng đùng, chỉ cần nó nhắc lại là cho hết bao nhiêu bực tức bây lâu trong lòng ra hết bất chấp hậu

quả, lòng sĩ của con trai cao vô đối mà!

- Anh thích tôi hả?- Nó nói một câu lạc chủ đề trầm trọng hiến hắn đang trong tư thế sẵn sàng chiến đấu thì hôn đất ngoạn

ngục.

- Cô bị khùng à?- Hắn bò dậy, phủi phủi môi.

- Thế thì tại sao lại đồng ý ở chung?

Hắn đơ người. Chẳng nhẽ lại nói chuyện ba hắn đe dọa? Không! Không! Lòng tự tôn của một thằng đàn ông

không cho hắn làm như vậy. Thế nói sao bây giờ?

- Thì muốn thôi- Hắn nhún vai quay đi, mồ hôi đã sơm tuôn ra.

- Chứ không phải thích tôi à?- Nó khoanh tay nhìn nó nhoẻn miệng cười.

- Tôi là Hoàng Duy Phong chứ không phải gã nào mắt mù hay rối loạn thần kinh mà đi thích cô nhé- Hắn mỉa

mai nó, vẫn ra sức lau mồ hôi, ở với nó chắc hắn suốt ngày được tắm mất.

- Nhưng anh là tên họ Hoàng điên điên khùng khùng mà- Nó nhún vai, vẻ mặt ngây thơ vô- số- tội.

- Này! Cô có pahỉ muốn chọc tôi tức chết không hả?- Hắn quay phắt người lại, gằn từng tiếng.

- Không! Đang cần anh giúp mà!

- Giúp gì?Không phải bảo tôi giết người chứ?- Hắn cảnh giác nhìn nó, đồ sao chổi này thồn minh lắm, lơ là là nó cho mình một cu giáng trời ngay.

- Không phải sống chung!

- Cô có cách hả?- Hắn mắt snág ngời, hắn dang mong chờ ai đó nói ra câu này mà mãi bây giờ mới có- Không!- Nó thản nhiên.

- Vậy mà làm ra vẻ lắm! Theo tôi thì......- Hắn bắt đầu tập trung tinht thần suy nghĩ.

- Thì....thì.....thì.....thì đến tết năm sau chưa ra1- Nó bĩu môi nhìn hắn, lại cái điệu bi sắc bí của bà GVCN

đây mà.

- Có giỏi thì nghĩ đi!

- Đương nhiên là tôi giỏi rồi. Cái này anh không nói tôi cũng biết. Anh không nghe mẹ tôi nói à? Chuyện ở

chung chỉ là bồi đắp tình cảm thôi, tức là nếu chúng ta không gây chiến nữa thì.....- Nó đi lại lại giống như

giảng viên đang giảng bài cho sinh viên vậy.

- Thì sẽ không phải ở chung- Hắn tiếp lời.

- Trông ngu mà thông minh đấy!

- Này! Cô đang nói chuyện với người giúp mình đấy hả?- Mặt mũi hắn tối sầm lại, thật sự không thể nói chuyện với nó hơn 2 câu.( đếm đi xem bao nhiêu roài, chém linh tinh)

- Hihi!- Nó cười trừ- Relax đi nào!

- Thế giờ làm sao?

- Drama!- Nó nháy mắt với hắn.

- Ừm...ừm....- Hắn gật gù- Nhưng.......nó là cái gì?

Jen: >''<

- Tên khùng! Drama là Hoàng Duy Phong anh đi chết đi!

- À..! Thì ra là kịch!- Hắn sau khi đã tra google thì đắc thắng- Thôi được! Diễn kịch nào!.

~ Hết chap 8

Chap 9:

-Nhưng điều quan trọng là diễn như thế nào?- Nó suy tư, nó làm gì có một tý kinh nghiệm nào về tình yêu nam nữ chứ?Còn chưa có một mối tình nào nữa kìa.Bảo nó diễn phim tình cảm thì chắc thành phim hài hay ....kinh dị mất.

Thấy nó nói thế hắn vuốt cằm, giương đôi mắt tự đắc về phía ns, vuốt râu nhưng đáng tiếc là chưa có mà

vuốt:

-Cái này cô không phải lo, không nhìn thấy người nào đứng trước mặt mình sao?

Nó ngây ngốc 1 phút rồi mắt sáng ngời như đứa học trò nghĩ ra cách làm bài tậo khó.

- Một tên phong lưu, trăng hoa, hư hỏng, ai cưới phải hắn thì chắc chắn kiếp trước làm nghề cướp của, còn

bị vạ lây cái tật xấu ngàn năm có một này nữa.

Nó thao thao bất tuyệt mà không hề nhậ ra mặt hắn đang xám ngắt lại, hô hấp cũng rất khó khăn nữa,

hắn đang tức quá mà hóa khùng rồi.

- Dương Băng Băng! Cô không chọc tôi tức chết thì cô chết phải không?

- Bingo!- Nó làm vẻ hello, mặt dễ thương cười chúm chím 2 má lại.

- Cô- Hắn định xông đến nhưng lại thôi- Đưa tôi giấy bút, nhanh lên!

Sau một phút ngỡ ngàng thì nó xúc động,đứng phăt dậy rồi mừng rỡ:

- Anh định viết di chúc hả?

-Ừ!- Hắn không thèm nói lại nữa, ừ cho có lượt nhưng cũng không thể không giận sôi người vì cái nhanh

nhẹn khi đưa giấy bút của nó cho hắn, làm như nó muốn hắn chét lắm vậy. Hắn cá với trời là nếu như giờ

hắn đem điều thắc mắc đó hỏi nso thì nó sẽ nhận luôn mà không cần suy nghĩ. Thế thì hỏi làm gì, cứ làm việc

kia trước đã.

********

Biệt thự nhà họ Lã.

Đây là nơi mà ai bước vào cũng ngỡ là một cái trường học vậy. Trước nhà cũng có ''tỉa'' một quyển sách,

dáu án của ngôi trường nổi tiếng Sar- Hah.Bước vào phòng khách thì sẽ chỏi lóa bới những ánh đền vàng,

toát lên vẻ sang trọng của căn nhà.Nếu vô tình bước vào một phòng nào trong biệt thự mà không chú ý

sẽ bị sách rưi xuống đè chết người.Cho nên người có thể an toan ftrong nhà chỉ có tiểu thư của nó- Sa

Nhỏ đang ngồi trên dây đu, khẽ đung đưa mình trong gió, hít thở khôgn khí trong lành và đọc sách.Sa đã

hơi dị ứng với không khí ở thư viẹn rồi, hơi ngột ngạt và không thoải mái như ở nhà nên đã vác lều về ra

vường cắm tiếp.

- Anh không quấy rối em chứ?

Một giọng nam nghe rất tinh nghịch vang lên trong không gian yên tĩnh. Bun đã đứng ngắm nhỏ hơn 1 tiếng

rồi mà nhỏ chẳng hề phát hiện ra, quả đúng là mộ người kì lạ.

- Có- Nhỏ hơi liếc về phía cậu, đáp gọn lỏn. Chỉ một từ thôi nhưng cũn đủ để Bun bị một khối đá 100 tấn

đâm thẳng vào mình.Nếu là người khác thì sẽ nói là ''Không! Mời anh ngôiừ'' hoặc'' Phiền gì đâu chứ! Chúng

ta vào trong nói chuyện nhé''. Nhưng cô gái này thì lại trả lời rất thành thật. Rất có tiêu chuẩn làm vợ ta,

thế này sợ đâu có chuyện vợ bồ bịch nhi?

- Vậy sao? Cho anh xin lỗi nhé- Bun cười, để xem nụ cười với sức mạnh như Whisky này sẽ làm em ra thế

nào.

- Ừ- Nhỏ vẫn chăm chú nhìn vào cuốn sách, chỉ nghe mang mang và đáplại như một cỗ máy.

- Có vẻ em không thích anh hay không thích nói chuyện với anh?

Cậu đang bắt đầu mất niềm tin. Liệu cô ta......là trai giả gái không nhỉ? Có khả năng lắm chứ!

- Cả 2!

- Tại sao- Cậu nhíu mày, cảm thấy rất bực bội.

- Tại mẹ dạy không nên nói chuyện với người xấu, họ có thể hại mình!- Nhỏ lật một trang sách, giọng nói

như cưừoi như không, đôi mắt màu lam hơi sang lên, tuyệt nhiên không để người khác nhìn thấy.

- Em đang chửi khéo tôi phải không?Bun nổi giận, lòng tự ái của cậu bị chạm đến, đây là lần đầu tiên có người con gái nói chuyện với cậu như

thế này khiến Bun không thể không nổi giận, nhưng vẫn len lói một chút thú vị.

Không gian lại bắt đầu trở lại vẻ yên tĩnh vốn có. Mãi lúc sau mới có tiếng ngưừoi con gái vang lên, mỏng

manh nhưng đầy ma lực. \

- Im lặng tức là đồng ý!

Bun nắm chặt tay. Thật hết nói nổi mà. Cậu quay đi như thể muốn nói: ''Không còn gì để nói''.Nhỏ nhìn

theo, không cảm xúc.

- Vô nghĩa!

Ở phòng khách ông Mã Tâm đang trò chuyện với bà Lã Mai thì thầy Bun hừng hực lửa đi ra liền hỏi.

- Sao thế cháu?- Bà Lã Mai lo lắng, sợ lại bị nhỏ con bà làm gfi mà bốc cháy thế kia.

- Dạ! Chỉ là......- Bun định khai hết tuốt tuồn tuốt tội trang của nhỏ ra nhưng lại khựng lại, họ mà lăn ra

cười thì biết chui vào đâu?- con thấy trời nóng quá!

- Con không sốt chứ? Hôm nay trời 18 độ mà nóng ư- Ông Mã Tâm nhìn con trai ái ngại.

- Dạ1 Con đừa đấy! À cô nãy cho con hỏi chút được không ạ?- Bun lễ phép.

- Con cứ hỏi đi- Bà Lã Mai cười, gật đầu, bà rất ấn tương về cậu con trai này, thích hợp để làm con rể đây!

- Thanh có bị châns thương ở đâu không ạ?

- Hả? Sao..cháu...- Bà ngạc nhiên

- Cô trả lời dùm chau đi ạ- Cậu săn đón.

- K..không!Nó hoàn toàn bình thường- Bà nói mà trong lòng cảm thấy khó hiểu vo cùng.

- Vạy ạ! Vậy có thể chi cháu được àlm chồng Thanh không ạ?

-Hả- mẹ nhỏ và ba cậu há hôc mồm.

~ hết chap 9~

Chap 10: Yêu tôi thì phải đi học.

- Sao cơ? Cháu muốn làm con rể ta à- Mẹ nhỏ che miệng cười.

- Thằng bé này! Chuyện lớn vậy mà nói như đùa vậy- Ba cậu khó hiẻu nhìn Bun, vẫn chưa dám tin là thật.

Ông chả sỡm biết đứa con tải ông thay bồ hơn thay áo sao.

- Con nói thật đó cô- Cậu nhìn bà Lã Mai như van nài, chắc bà khôgn đồng ý cậu đâm đầu zô tường quá!

Không!

Một giọng nữ vang lên như một con dao lia qua cậu, mà dù nó có lia nhanh thế nào cũng đẻ lại vết xẹo

thương.

Người con gái mặc váy trắng, đang đứng ở gần cầu thang nhìn về phía họ, Không ai khác ngoài chị Sa nhà

ta.

- Con bé này!Sao lại lỡ nói thế- Bà Lã Mai nhìn con gái, ve không hài lòng nhưng cũng có chút bông đùa.

Cậu thì đang ngậm cục tức vào lòng, định lợi dụng người lớn để thu phcụ cô t a mà lại bị phát giác thế này,

thật mất mặt quá.

- Không biết anh Tư Văn đây học trường nào?- Nhỏ nói một câu chả ăn nhập gì nhưng đủ để cậu toát mồ hôi.

Nhỏ chẳng phải là đang mang chuyện cậu

ngày ngày dong duổi ở bar không chịu đến trường hay sao? Thật là thủ đoạn mà, quá quá quá thủ đoạn.

Thấy Bun lặng thing nhỏ cười khẽ, rảo bước lên lầu:

- Nếu muốn cưới vợ trước hết nên bước chân đến trường học đã- Nói xong không đợi mọi người phản ứng

nhỏ đã bước chậm daĩ lên bậc cầu thang để lại Bun ngậm đắng nuốt cay r-ủa thầm ai đó, hình như họ Lã

tên Thanh Thanh thì phải.

Như chợt nhớ ra điều gì, nhỏ bước xuống khom lưng:

- Cháu chào bác ạ! Chào anh đến chơi- Rồi lại đi lên bậc cầu thang, khiến

Link gốc : http://truyen.wapchoi.mobi/forum/truyen-teen-gia-vo-thoi-ma-sao-lai-thanh-that-zu_11691_trang-7.html#ixzz2gAdpXqn6
Nguồn: Wapchoi.Mobi ông Mã Tâm sau phút ngỡ ngàng

rồi bật cười:

- Haha! Đúng là con trai ta không chọn nhầm người! Haha!

- Ba!- Cậu gắt. Người ta đang tức lòi gan lòi mề ra mà ba còn cưừoi như thật vậy, dúng? Đúng cái gì mà

đúng? Có mà số xui thì có. Không hiểu sao tự nhiênd dính đến nhỏ này làm chi.

Bà Lã Mai từ nãy đến giờ chỉ nhìn 2 bố con họ Mã, khẽ cười. Vọn trẻ bây giờ thật thú vị!

*****

- Hả? Mày nói gì cơ? Anh Bun muốn cưới nhỏ Sa hả?- Sunny bật hết cỡ volumn, thật sự không tin vào tai

mình mất. Sao lại có chuyện hotboy đi rước cục băng

to tướng về nhà hả trời.

- Đúng đó! Mày không phải hoảng thế đâu!- Nó lôi cục bông trong tai ra, làm một hớp sinh tố chậm rãi đáp.

- Ôi mẹ ơi!Đầu tiên là anh Shin rồi giờ đến anh Bun, sao hotboy lại ra đi lần lượt như vậy? Huhuhu- Sunny

nước mắt

ròng ròng, ta cầu trời cầu phật để Jun mãi mãi là của...nhỏ.

- Mày nói cái gì đấy- Nó giương đôi mắt diều hâu nhìn nhỏ- Con Sa nó còn không nói gì thì thôi, mày làm gì

lang ầm ĩ xóm làng bình yên thế hả? Người ta lại nhét gie vào mồm thì khỏ.

- Có gì đâu mà nói- Sa cô nương vẫ bình thản như không, khẽ nhấm nháp li cafe sữa, giống như ta đang

thư giãn, mọi muồn phiền đều không liên qan tới ta vậy.

- Mày noai gì cơ? Không có gì để nói á?- Nhỏ Sunny mồm há hốc, 1 ngày không bị Sa làm cho sock chết đi s

ống lại thì có lẽ ngày đó là ngày tận thế mất!

- Chỉ là chuyện lặt vặt thôi mà!

- Mày...mày không phải con người nữa rồi- Sunny muốn đâm đầu vào tường quá, sao lại có đứa như vậy

trên trái đất hả trời?

- Thì nó vốn đâu phải người!- Nó đệm thêm một câu đếunny xuôi tay nhắm mắt an lòng.

- Sao anh Bun lại đi thích con dở này nhỉ? Mày không bỏ bùa mê anh ấy chứ?- Sunny sau khi đã bật quan tài, săn đón nhỏ bạn.

- Tao chỉ muốn hắn tránh ra xa càng tốt- Sa khuấy cafe mạnh hơn, có vẻ đang rất giận.

- Tên đó ý mà tránh xa mày thì chả ai coi mày là người bình thường đâu!- Nó lại đệm thên câu nữa, có vẻ

chị Băng ở 2 phe thì phải.

- Thì cả 2 đâu có bình thường đâu?- Sa nhún vai.

- Mày!Này, Jen tụi mình nên làm gì?

- Xử nóoooooooooooooooooo!!!!!!!!!

Thế là một cảnh tượng hãi hùng xảy ra giữa thanh thiên bách nhật. 2 cô gái trong tao nhã đang vật môt

cô gái ra để cù lét, khiến cho cô kia cười đến khóc tóe khói.

- Anh! Anh ơi1 Anh sao thế?- Hắn hua hua mặt anh Jun.

- Hả? À....khiếp quá!- Jun lau mồ hôi, nuốt nước bọt ừng ực.

Hắn thấy lạ liền quay lại thì thấy sao chổi với mấy cô bạn đang chơi trò anh cù tôi khóc giữa quan. Hắn lắc dầu,

làm vẻ thất vọng, rồi bống nhiên nhìn Jun bằng đôi mắt gian tà:

- Anh sao lại để ý họ? Anh thích ai trong số họ hả?

- Làm...làm gì có!- Jun ấp úng, mặt hơi ửng ửng( anh này giống con gái ghêt ta)

- Khai mau! Sa? Sunny- Hắn vẫn tiếp tục cười đểu đểu, nhưng rồi lại hét toáng lên khiến cả quán nhìn họ và

tất nhiên có cả tam quỷ kia nữa- ĐỪNG BẢO VỚI EM LÀ ANH THÍCH ĐỒ SAO CHỔI ĐÓ NHÉ!

.Chap 11: Jen! Anh thích em!Làm vợ anh nhé!( phần 1)

Hắn đang nói chuyện với thằng bạn thì thấy nó ngã chổng vó lên, không hiểu tại sao nên chạy lại đỡ nó dậy.

- Lại nghĩ linh tinh gì nữa có phải không?

Nó xoa xoa cái đầu bị sưng một cục, nhăn nhó lại nhìn thấy hắn vội hất ra, cắm đầu chạy.Nhưng có vẻ hôm

nay nó gặp vận xui nên vừa mới chạy được vài bước thì bị trượt vỏ chuối, bò dậy lại vấp ngay vỏ dưa, đi

thêm bước nữa thì xông phi vào thùng rác. Nói chung là đến lúc vào lớp thì thân tàn ma dại.

- Vợ mày sao thế?- Bun méo mó mặt nhìn nó, quay sang hỏi hắn cũng đang hiện một dấu hỏi to đùng.

- Làm sao tao biết! ( ố ồ thế anh nhận chị ý là vợ rồi nhé)

Thật sự hắn không biết, làm sao hiểu được con nhỏ sao chổi này. Hắn vừa đi ra vỗ vai thằng bạn hỏi xem

tại sao lại đến đây, định vào đâu đó tán ngẫu thì tháy nó nằm im trên đất. Định đỡ nó thì nó lại sợ hãi như

gặp cướp, mà nó gặp cướp thì cướp sợ nó chứ nó sợ gì cướp.Chắc chắn chí tượng của nó lại bay ra nghĩ ra

cái gì ghê rợn lắm.

- Thôi! Vào lớp đi- Bun vỗ vai hắn rồi 2 người cùng đi vào trường.

(Thì ra cái trò Gay đấy là sản phẩm của trí tượng tưởng của chị Jen, bái phục, bái phục)

*******

Nó chạy như bay vào lớp, mặt mũi lấm lem, người ngợm như chui từ thùng rác ra à mà đúng là chui từ thùng

rác thật.Jen chạy đến chỗ bọn bạn, thở hổn hển.

- Mày vừa gặp ma hả?- Sunny thấy nó như đang thi chạy mà thân xác thì trong y như chui từ cống liền hỏi.

- Chắc nó sưu tập rác đấy!- Nhỏ Sa đang làm đề cương, nhìn nó rồi phán một câu.

- Bon...bọn....mày không biết...tao...vừa...nhìn thấy gì đâu!- Nó hổn hển. Thật sự mà nói may nó chưa

ăn sáng không nó phải chạy vào nhà vệ sinh mà ói liên tục rồi.

- Có chuyện gì thế?- Sunny tò mò, chuyện khiến nó hoảng thế này thì chắc nghe xong người bình thường

sock tim mà chết mất.

Nó ổn định nhịp tim rồi thuật lại cả câu chuyện cho bọn nó nghe khiến cho Sunny đứng hình trong gió còn Sa

thì hơi ngạc nhiên rồi lại tỏ vẻ bình thản như không.Đúng lúc đó, chuông vào lớp bảo hiệu, cả lớp ổn định

chỗ ngồi ôn bài.

Vài phút sau, chi ca vâu thướt tha bước vào lớp. Bà đã vẩu lại còn đi lúc nào mặt cũng ngẩng cao, guốc

chục phân có lần té sứt cằm mà chưa chừa. Nói chung 1 câu: thảm họa giáo viên.Cả lơp lại đứng lên, bà

gật đầu rồi dùng giọng nói the thé đến chuông còn bịt tai kêu sợ, thác nổi da gà để giới thiệu:

- Do cô chủ nhiêm các em bận nên cô sẽ giới thiệu bạn mới giúp cô.Em vào đây đi!

Từ cửa Bun bước vào, nở nụ cười tỏa nắng để mở màn:

- Chào các bạn1 Mình tên là Mã Tư Văn, cứ gọi mình là Bun. Mình là học sinh mới nếu mình có sai sót chỗ

nào thì hãy giúp mình nhé!- Cậu khuyến mại thêm cái nháy mắt đầy tình tứ khiến toàn bộ con gái mắc bệnh

thiếu máu trầm trọng cần đưa đi cấp cứub ngay.Bun liếc mắt về phía nhỏ Sa, cố làm vẻ XMen nhưng nhỏ

còn chẳng thèm ngẩng đầu lên nữa. Nào! Bình tĩnh! Cố nhịn nào!Rồi cô ta cũng chết thôi! Mày là ai chứ?

- Em muốn ngồi đâu?

- Dạ! Em có thể ngồi gần Thanh được không ạ?

Mấy em girl chán nản, lại là cái nhỏ nằm trong tam quỷ đó, sao hotboy nào cũng lần lượt ra đi thế nhỉ?Còn mỗi anh Jun! Ok!Nhất định phải giành được. Hà hà...

- Ừm! Được rồi, em ngồi đó đi, các em mở sách ra chúng ta vào học.

Bun đi xuống chỗ nhỏ, vừa ngồi xuống liền quay ra bắt chuyện:

- Anh hy vọng em sẽ không thấy phiền!

- Hy vọng sai rồi- NHỏ đáp có vẻ như đang thách thức cậu vậy, trong đôi măt lam ngọc ánh lên tia cười rồi

nhanh chóng vụt tắt.

- Oh~Vẫn vậy nhỉ- Cậu không còn đứng hình vì câu nói như vậy nữa, ngược lại còn lấy làm vui nữa kìa!

- Biết thì đừng hỏi!

Cậu chỉ cười rồi chống tay ngắm nhỏ, coi như trong lớp chỉ có 2 bọn họ vậy. Mái tóc ánh kim tết nơ một bên

kết hợp với cặp kính cận khổ to trông thật dễ thương. Và đôi môi kia nữa.....Cậu bống sờ nên má, cảm giác

kì lạ...........

Nó nhìn cậu học sinh mới cứ như muốn ăn tươi nuốt sống nhỏ bạn thì chán nản:

- Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà!

- Nói cái gì đấy!- Hắn quay qua nhìn nó, bắt gặp ánh mỉa mai của nó thì thừa biết nó là đang đá đểu mình rồi.

- Nói vu vơ, ai có tật thì giât mình- Nó làm vẻ ngây thơ thản nhiên, giờ mới thấy hắn đã khổ sở thế nào để đối

phó với lưu manh giả danh tri thức này.

- Học thuộc lời thoại chưa- Hắn lại nhún nhường, chuyển sang chủ đề khác.

- Roài!Có biết tôi đã mắc nghẹn khi đọc cái đó không?

- Ồ! Vậy à? Thật là một công đôi việc mà!- Hắn đắc thắng, tán thưởng cho mình.

- Là một công ba việc chứ!- Nó nhìn hắn, cười gian.

- Sao?- Hắn tò mò.

Lúc đó nó lôi trong giấy một tờ, trên đó đầy chữ là chữ. Hắn cầm tờ giấy lên đọc thì khuôn mặt biến sắc như

chong chóng. Nó ngắm nhìn hắn mà cười như chưa từng cưừoi, nhìn cái cầu vồng sống này ai mà nhịn được

cười>

Nguyên văn tờ giấy nó thế này:

Ngày tháng năm

Thư gửi cậu bé bút chì

Bút chì thân mến!

Chị đã rất đắn đo để viết bức thư này, bức thư kể hết khuyết điểm của bút chì. Biết sao chị phải đắn đo

không? Bởi tật xấu của Shin bé bỏng có nói cả đời người khôgn hết hơn nữa làm sao bó bcọ trong 2 trang

giấy được.

Đây nè, chị kể cho em nghe nha!

One.*Bút chì hay giở thói nhăn răng ra khiến chị muốn cười mà nghĩ lại bộ dạng con trâu đang cười đó

muốn khóc không chịu được. Đấy, Shin thấy Shin đáng ghét chưa?

Two.*Shin à! Shin có biết cái lần Shin cướp không khí của chị không? Cái lần đó đó làm chị mất hơn chục

triệu mua kem đánh răng và 1 tuần để cọ chà hết các vết tích do vi khuẩn and vi sinh vật bao vây. Haizz!

Cọ xong chị mòn cả răng nè!Oh~Shin không tháy ngại à????????

Three. *Uầy! Chị không ngờ đấy nhá! Shin lại còn biết cách cua người của hội phụ não nữa cơ à bé? Khâm

phục bé thiệt! Thế cho chị hỏi nhỏ thôi nhé! Bé là con trai hay đàn ông đó? Cài này chắc không hỏi chị cũng

biết rồi! Khổ thân quá! Quá khổ cho những cụ già là nạn nhân của bé.

Thôi nói đến đây thôi không chị sợ chị lạ tậu thêm mẫy trăm triệu giấy vef để khai bút cho bé nữa thì chết ,

chẹp chẹp.Cuối cùng là chị chúc bé bớt thần kinh đi nhé, bớt nhăn răng giống loài bò đi nhé và đừng có lượn

lờ cua mấy bác trước mặt chị nữa nhé

P/s:Còn cái kịch bản sến sền sệt mà bé bảo chị học thuộc ý cái đoạn 2 đứa kiss nhau thắm thiết làm ơn xúc

miệng hộ chị nhé hay quay ghép đi cũng được. Răng chị mỏng lắm rồi!

Nếu thích hôn chị cứ nói mặc dù chị khôgn cho hun thì cũng sẽ cho bé mấy cái tét nhớ đời.^^

By chị gái Jen

- AI BẢO TÔI THÍCH HÔN CÔ HẢ??????????- Hắn hét toáng cả lên khiến tất cả moi người dổ dồn về phía họ.

Chap 10phần 2)

Hắn hét xong mới thấy mình ngu không tài nào chịu nổi, tự nhiên đi hét như vậy chẳng phải là càng phủ

nhận càng bị người ta ho là đúng sao?

Trong lơp vang lên tiếng rì rầm, đề tài là việc hắn với nó - Ôi! Bọn mày nghe thấy gì chưa? Anh Shin thích hun Jen kìa- girl 1

- Híc! Hay bị trúng bùa mê của nó chi?- girl 2

- Bé bé cái mồm thôi, theo tao thấy thì hình như...họ hun nhau rồi- girl 3

- HẢ? HUN RỒI Á?- Cả đáp hét toáng lên.

Girl 3:''.................''' Có vẻ càng kêu nói bé cáng nói to thì phải.

- Mấy em kia! Bàn tán gì đó! Ra cửa lớp giơ 2 tay lên, nhanh!

- Cô giáo tức giận vì tiết hcọ bị quấy rối nhưng ai dám động đến nó với hắn, có ngu mới làm thế.

Mấy nạn nhân cúi mặt đi ra cửa, vừa đi vừa rù ẻo cho cô giáo ngã vỡ răng miễn nói năng gì hết luôn. Ngừoi

đâu mà vừa xấu vừa đáng ghét.

- Tên dở này! Bị điên hả- Nó che mặt thì thầm với hắn. Thật khôgn ngờ hắn lại khiến lo bị liên lụy thế này.

Thêm cái điệu cười gian không tả được của nhỏ Sunny khiến nó càng muốn phanh thây cái tên bút hì mòn

kia ra làm trăm mảnh. Hắn thì cũng chả khá hơn, lấy vở che mặt lại rồi đập đầu vào bàn côm cốp làm cho

Bun muốn mà khôgn dám cừoi to, nếu không hắn sẽ chẳng để yên cho cậu. Nhưng cái câu nói ấy thì ai

cũng mắc cười mà chết nghẹn mất thôi!

-Im

Link gốc : http://truyen.wapchoi.mobi/forum/truyen-teen-gia-vo-thoi-ma-sao-lai-thanh-that-zu_11691_trang-8.html#ixzz2gAdwsTx6
Nguồn: Wapchoi.Mobi lăng dum đi- Nhỏ Sa nhắc nhở cậu- Đến đây để học hay đẻ cừoi?

- Để cua em!- Cậu nháy mắt đáp tinh nghịch nhưng nhỏ làm lơ, tiếp tục hăm chú ghi bài không bỏ sót 1 chữ.

Trong tận sâu thẳm vẫn có chút gì đó phảng phất cảm giác ngại ngùng.....

- Tịa ai mà tôi phải thế hả?- Sau khi hành hạ cái bàn xong hắn lườm nó.

- Thì đó là tôi có ý tốt muốn góp ý cho anh thôi mà- Nó làm vẻ vô tội như em là nai tơ anh ạ vậy.

- Chỉ có ngưừoi ăn xong thừa hơi như cô mới nghxi ra cái đó thôi- Tay hắn kêu răng rắc, có lẽ lượng hỏa tích

tụ bấy lâu nay sắp bùng nổ.

- Này! Ngồi im đó! Nếu khôgn tôi phát loa cho mọi người nghe đó!- nó đe dọa.

- Phát loa cái gì?- Hắn ngơ ngơ hỏi nó.

- Thì cái chuyện anh tình tứ với bạn cùn giới trước cổng trường ý!

Hắn nghệt người ra. Vậy đây là lí do no ngã tóe khói ra đó hả? Thật không tưởng tượng được nó lại có thể

nghĩ ra cái trò không thể dở hơn được nữa này, thật là Văn so chổi chắc 9 phẩy mất.Nhưng đó chỉ là tưởng

tượng thôi mà.

- Thế để xem mọ người tin ai nhé- Nó nhếch môi, nếu ra tay nó nắm chăc phần thắng nên sợ gì bố con

thằng nào, vào đây chị chấp tất.

- Cô dám- Lại một lần nữa hắn hét lên. Hắn chỉ nghe thấy người tốt bị vu oan thôi chứ chưa bao giờ nghe

người ta bị vu oan bằng suy nghxi nữa. Thật không công bằng.

Nhận a mình lại phá vỡ khôgn khí lớp học hắn gãi gãi đầu ngồi xuống. Bun thấy vậy giơ dòng chữ đươc

phóng to ra trước mặt hắn.

'' BỊ TỪ CHỐI KHÔNG CHO HUN NÊN MỚI HÉT CÔ DÁM ĐÚNG KHÔNG?''

Đấy....đấy là cái loại bạn gì vậy?

________________________________________

Chap 11: Sunny yêu Shin( phần 1)

Hắn ước gì hôm nay chỉ có 20h thôi thì tốt biết mấy! Ngay cả bnạ mà cũng bán rẻ mình nữa, ôi sao tự nhiên

thấy cô đơn dữ vậy!

Cuối cùng chuông báo hiệu hết giờ cũng reo lên cùng với tiếng ''Yeah'' của đám học sinh.

Hắn nhanh chóng thu dọn sách vở và chuẩn bị phắn khỏi đây nếu không muốn bị thằng bạn chí cốt chọc

cho vỡ mạch mà chết.Nhưng đang định bưứoc đi thì có một bàn tay giữ hắn lại.

- Này!

Hắn quay đầu sẵn sàng cho cái tên kia một cú đấm giữ mặt thì khựng lại, sao chổi gọi hắn?

- Gì?

Nó lấy trong cặp một tờ giấy đưa cho hắn.

- Không đọc!- Hắn bực tức gắt rồi định chạy đi thì bị nó ngáng chân một cái ngã gần vỡ mặt. Có ngu mới đọc

tiếp nhưng có ngu mới chạy đi. Biết vậy đứng im cho rồi!

- Muốn gì hả?Hắn lườm nó, sao lại dính đến con nhỏ sao chổi này không biết nữa. Chỉ do ôgn ba yêu quái nên mới khổ

thế này mà.

- Muốn anh!

Nó thản nhiên buông một câu. Đúng là một câu của nó có uy lực thật không chỉ hắn mà Bun và Sunny cũng

bất động sau cái câu rất vô tư của nó.

Hắn nhăn mày, tư thế phòng thủ rất cao. Chắc chắn lại có âm mưu gì đây mà.Nó nói được một câu hắn hoi

hắn đi bằng đầu cho mọi người xem luôn!

- Vậy là sao?

- Đúng là ngu vẫn hoàn ngu!- Nó thở dai- Thế viết kịch bản sến xong không định diễn à?

- Hả?Hắn ngạc nhiên, thì ra là cái kịch bản hắn viết cho nó. Thật không tin được nó lại chủ đọng yêu cầu nha!Ai

bảo hắn có sức hút quá làm gì!

- Được! Tập dược trước đã!

- Em sẽ làm khan giả!- Nhỏ Sunny hào hứng.

- Tao nữa- Bun hưởng ứng.

- Tao cũng muốn thương thức hài kịch xem thế nài- Sa ô nương cũng hùa theo.

Nó: ''.....hài kịch....!''

Hắn:'' Gì..gì...cơ!''

- Ơ! Mọi người khôgn định về à?

Nó với hăn đang nhòa vô giết nhỏ Sa thì Jun xuất hiện.

- Anh Jun đến đúng lúc lắm! Cùng bọn em xem chúng nó diễn kịch anh nhé- Sunny cưoiừ típ cả mắt, được

gặp my love vui hết sẩy.

- Kịch?Jun nhìn hắn, khó hiểu.Lại bày thêm trò để anh dọn à? Haizzz1 Nhưng mình vẫn muốn xem bởi vì.......

- Ừm! Vậy kiếm chỗ nào đó để diễn đi! Hay đến nhà anh nhé! Giờ chỉ có người làm ở nhà thôi!

- Oh Yeah! Iu an...- Sunny vẫy đuôi mừng, vội bịt miệng lại- Hề hề!!!

- Điên!- Cả đám đồng thanh trừ anh Jun. Nhưng cái khóe môi thì cho biết anh đang muốn cười chết đi được.

****

Hắn đắm đuối nhìn nó, ánh mắt dịu dàng ám áp.Tay cầm bó hoa hồng nhung có tết chiếc nơ trắng tặng nó.

- Jen! Anh đã nói cho em biết anh thích em chưa nhỉ?

Nó bối rồi, đưa tay gãi gãi đầu, hai má ửng hồng không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

- Em....không...biết nữa....!

Hắn bước đến gần nó, quỳ một chân xuống, tay bật chiếc hộp nhung đỏ. Một chiếc nhẫn kim cương. Nó

ngạc nhiên, lấy tay ôm miệng mắt hơi lấp lánh

- Vậy bây giờ anh nói nhé! Anh thích em, làm vợ anh nhé!

- Ơ......em.......- Nó ấp úng, một giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống. Thật sự ai là nso chăc cũng sẽ hạnh

phúc lắm.

- Em đâu có điên đâu mà đồng ý!

-NÀY! LẦN THỨ 11 RỒI ĐẤY- Cả đám hét vào mặt nó. Lần nào cũng thế. lần nào đến đoạn cuối cũng phá vỡ

hết khôgn khí lãng mạn của người ta.

- Hix! Nhìn mặt tên này trôgn ngộ lắm!- Nó nửa khóc nửa cười chỉ về hắn.

- Cô rất thích sống chùng thì phải!- Hắn phủi phủi quần. Hé hé, chỉ có cái này mới làm nó nghiêm túc được

thôi!

- Nhưng tui đâu iu gì anh khó diễn lắm,đi mà tìm người iu anh ý!- Nó lườm hắn, chỉ được cái nói trúng nỗi sợ

của nó.

- Ngừoi yêu Shin...- Nhỏ Sa trầm ngâm suy nghĩ rồi liếc mắt nhỏ Sunny.

- Ể~Nhìn gì tao?- Sunny giật băn người, đừng bảo nhỏ thcíh Shin nha, không có vé đâu. Tim nhỏ chỉ có một người thôi!

- Thế sao bữa trước mày nắm tay hắn rồi bỏ chạy?- Nó ngẫm nghĩ thấy rất đúng.

- Tại.....- Sunny cứng họng. Chẳng nhẽ lại nói là nhầm tay? Nhưng anh Jun đang ở đây..

- Tại gì?- Nó tò mò.

- Ừ đấy được chưa hả?- Nhỏ Sunny ấm ức hét lên rồi chạy ả cửa bỏ lại dằng sau mấy cái pho tượng ngơ ngác.

~ hết phần 1~

Cháp 11 ( phần 2)

Nhỏ chạy ra ngoài đường, không biết là mình nói đúng hay sai nữa. Nhưng có anh Jun ở đó, thực sự nhỏ thấy rất khó mở miệng. Hơn nữa, mình là con gái cơ mà.

Nhỏ lau lau mấy giọt nước mắt dã chớm ra tự lúc nào, rảo bước qua đường. Nhưng không may.....

Kíttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttt

*********

Hiện tại ở nhà hắn, nó cứ vò đầu bứt tai đến nỗi mái tóc mượt mà giờ trông như ổ quạ.Hắn cũng chẳng khá hơn, cứ đi đi lại lại đến nỗi Bun phải hét lên thì mới ngừng. Nhưng chưa thảm hại bằng Jun. Anh cứ đập hêt chiếc cốc này đến chiếc cốc khác., không ngừng nghỉ. Một tình cảm 2 năm bây giờ coi như hết, anh đã quá ngộ tưởng, phải đâu mình thcíh người ta thfi ngưới ta sẽ thích lại mình chứ? Đây là cuộc sống chứ không phải truyện cổ tích.

- Này! Anh thôi đi được không?- Hắn thấy tình hình gay go thì tiến lại giựt chiéc cốc trên tay anh- Anh bị điên hay sao vậy?Mọi ngày chả phải anh luôn bình tĩnh sao?

- IM ĐI!Em thì biét cái gì chứ! Em chả biết cái gì....chả biết cái gì.....

Anh ngồi phịch xuống, đưa tay ôm trán. Trái tim anh liệu có ai hiẻu được không?

- Nè!- Nó chìa ra trước mặt anh một xấp khăn giấy- Cho đấy( của nhà anh Shin mà chị)

''BỐP''

Hắn giật bắn người. Không thể tin được ông anh hiền lành của hắn vừa ném hộp giấy vào mặt nó. Không lẽ..những người hiền lành đều có lúc lên cơn vậy sao.

- Ya! Tên này..!!- Nó định xông vào cho anh một trận thì hắn cản lại, dù gì anh ý cũng đang lên cơn mà, người bình thường không châp kẻ điên.(OMG)

- Thôi nào!- Hắn cười giảng hòa rồi quay sang định đỡ Jun dậy thì..

''BỐP''

Lần này đến nó thót cả tim. Anh hội trưởng hội học sinh vốn nhân từ mà hômnay cho thanửg vào mặt em trai một cú đấm thâm cả mắt bảo không ngạc nhiên sao được. Nó lùi lại vài bước, trogng 38 kế kế chuồn là thượng sách.

- Anh bị điên hả?!!!- Hắn tức tốc bò dậy lao vào người anh. Gì chứ? Hắn giúp anh mà lại oánh hắn, đến thánh cũng phải tức.( ủng hộ)

Lúc đó bống điện thoại Jun gieo lên

My love ! My love! My love! My love!

Nghe điện thoại mau!

My love ! My love! My love! My love!

Nghe điện thoại mau!

Jun liền mở điện thoại ra nghe, gương mặt vui lên thấy rõ:

- Sunny à! Em đang ở đâu thế? Sunny, anh có chuyện muốn nói với em!Anh...

- Xin lỗi! Tôi không phải Sunny- Bên kia vang lên giọng con trai.

- Mày...! Mày là ai! Thắng **** kia! Đưa máy cho Sunny mau! Mỳa làm gì cô ấy rồi đừng hòng đụng đến cô ấy dù chỉ một sợi tóc! Mày có ngeh tao nói...

- Xin...lỗi! Cô ấy..bị đụng xe.......anh mau đến bệnh viện Lưu Nhất đi.....

- CÁI GÌ????????????????

Anh chạy như bay ra gara mau chóng phi xe đến bệnh viện. Sao Sunny lại bị đụng xe chứ? Có sao không? Em mà xảy ra chuyện gì là chết với anh đó, biết chưa??

- Cía gì.....cái.gì vừa chạy qua đó mày- Nó méo mặt. Giống như ma vậy đó, vụt qua không để lại giấu vết.

Nhỏ Sa nhặt cái điện thoại lên, giọng hoảng hốt:

- Sunny bị tai nạn rồi!!!!!!!

- Cái gìc cớ?- Cả nhóm đồng thanh rồi ai cũng bay ra ngaòi lấy xe. Trên đường cứ bọn nó đi đến đâu là đằng sau nhộn nhịp hẳn lên. Nhộn nhịp....tiếng c-hửi r-ủa.Nhưng điều đó đâu quan trọng, quan trọng bây giờ là cái mnạg sống của người đnag ở trong bẹnh viện kìa.

Vừa đến nơi, Jun không kịp dựng xe bỏ của chạy lấy người vào trong.Bên quầy y tá, mấy bà đang tán dọc đủ kiểu.

- Ui! Các chị có biết không? Lần trước em chứng kiến một anh chàng đẹp trai cực kì vào đây rồi túm cổ các bac sĩ nhét vào phòng cấp cứu đó! Lúc đó em đã ước phải chi mình là bác sĩ thì tốt qua!

- Hic! Hôm đó chị nghỉ mơi chán chứ! Ước gì bây giờ lại được như vậy nhỉ.

Chị kia vừa dứt lời thì từ xa Jun chạy đến, hỏi dồn dập:

- Trương Qùnh Chi! Trường Quỳnh Chi ở phòng bao nhiêu!

- Ơ! Là thật sao?- Cô y tá 2 aty ôm mặt, mắt chuyển thành hình trái tim.

- NAY! MẤY NGƯỜI CÓ NGEH TÔI NÓI KHÔNG ĐÓ!- Jun tức giận, đôi mắt ánh lên những tia đỏ ngầu.

- À! Hả? Trường Quỳnh Chi à? Phòng 17 tầng 1 à mà.....- Ơ! Đâu rồi?

- 17! 17! Đây rồi!

Anh mừng rỡ đi vào nhưng một giây sau thì câm lặng. Tại...tại sao lại chùm kín mặt thế này?Đúng lúc đó, vị bác sĩ đi vào thấy anh thì mặt buồn rầu:

- Chúng tôi đã cố gắng hết sức! Thành thật xin lỗi!

- Gì ..gì chứ?- Giọng anh run run, đôi chân bước từng bước về phái giường bệnh.

- Em.....sao lại như vậy chứ?Sao không để anh có cơ hội dược nói với em chứ?Tại sao????????-Anh gục mặt vào thành giường

-Dậy đi! Nghe anh nói nè! Dậy đi! Sao lại mang theo trái tim anh vậy chứ?Em đúng là đồ ác quỷ mà..!

- Ơ- Vị bác sĩ tái mét mặt , không nói nên lời

~ Hết phần 2

Chap 11 phần cuối)

Vị bác sĩ tái mét mặt, không nói lên lời. Không thẻ ngờ rằng lại gặp cảnh này ở đây. Thật dúng là thế giới càng tân tiến thì giới trẻ càng......biến thái.

''BỐP''

Anh đang đau buồn, lệ tuôn như mưa thì một chiếc gối lao thẳng vào mặt Jun.

- Nói cái gì đó hả????????- Ngoài cửa, nhỏ đang chống nạnh hừng hừng lửa nhìn anh. Tên này thật là to gan nha!Dám gọi bổn cô nương là ác quỷ. Lâu nay mình vờ e thẹn trước mặt hắn nên giờ bị leo lên cổ thế này đây. Haizzz!

- Ơ....sao lại...?- Jun ngơ ngác nhìn nhỏ. Kia là Sunny..thế người này là....????Anh vội lật tấm khăn phủ lên....hiz: một người đàn ông mặt trắng bệch. chắc chuẩn bị đi vào nhà xác. Jun giật nảy người, 3 chân bốn cẳng chạy ả cửa ôm chầm lấy

Link gốc : http://truyen.wapchoi.mobi/forum/truyen-teen-gia-vo-thoi-ma-sao-lai-thanh-that-zu_11691_trang-9.html#ixzz2gAe112aC
Nguồn: Wapchoi.Mobi nhỏ.

- Tiểu yêu tinh! Em làm anh lo quá!

- ...Ờ.....

- Sao bảo là bị đụng xe cơ mà?

- Thì đụng xe thiệt còn gì?

- Hửh? Thế sao em lành nặn thế này?

- Anh nói làm em lại tức! Em đang đi qua đường thì một chiếc xe đạp qua đường tông vào bị dính đầy phẩm đỏ thế là người ta hò hét nhau đưa em đến bệnh viên. Bây giờ nghĩ lại còn tức hơn nữa!

- {...................**

- Ơ! Anh sao thế?

-{..........................**

- Nè!

Thì ra nó vừa nói vưa thít chặt tay lại nên có lẽ anh Jun bị tắc thở cũng nên. Vừa lúc đó bọn nó với các bậc phụ huynh cũng đến nhìn thấy cảnh đó thì lại đi ra bãi đỗ xe, tra hỏi tụi nó sau vậy.

- Vậy ai nói với mẹ là Sunny thích Sin nhỉ?- Mẹ nó gằn giọng hỏi nó.

- Dạ! Tại nhỏ làm tụi con hiểu lầm..!- Nó gãi đầu dầu cười trừ.

- Vậy giờ sao đây?- Me nó cười gian nhìn hắn với nó.

- Dạ?- Nó với hắn đồng thanh.

- HAI ĐỨA PHẢI Ở CHUNG NGAY LẬP TỨC- Các'' bô lão'' hét vào mặt 2 đứa con bé bỏng.

- HẢAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA?

Cùng với tiếng hét kinh hoàng của 2 đứa là tiéng cười thầm của nhỏ Sa và Bun. Lại được xem phim hài hước miễn phí ai lại không vui. Trên nền trời những đám mây xanh hòa với trắng đang cá cước nhau xem hắn sẽ thắng hay nó thắng. Hình như ''tình cảm'' của đôi naỳ đã ''cảm thấu trời xanh''.

~ Hết chap 11~

Chap 12: Kế hoạch sống chung- hàn gắn tình cảm.( phần 1)

Một ngày đầu mùa thu. Thu đến với những cơn gió mát dịu mơn man cành lá, tiết trời mát mẻ và cũng là ngày mà học sinh hết kì học hè.(giống Zu T.T)Trên đường những tà áo trắng tung tăng đến trường, đã hết những cái e sợ của cấp một những vẫn không xóa được sự hồi hộp vây quanh. Nhưng có lẽ một số người không nằm trong số đó.

- Này! Mày mặc đồng phục nhưng giống là đưa đám hơn đến trường đó!- Nhỏ Sunny cất giọng, nhỏ thì vui không hết mà nó thì cứ ủ rũ như đang dự lễ tang của ai vậy.

- Mày thì vui rồi!Đâu có thấu hiểu nỗi khổ của tao!- Nó lườm nhỏ. Có người yêu rồi, suốt ngày cười ngoác cã miệng ra, mắt lúc nào cũng típ lại anh iu nghe mà muốn ói. Thế là bị tụi nó kết luận iu cũng có thể biến con người ta trở nên điên dại, nó lạy thần tình yêu đừng chỉ vào nó, tui không muốn giống con đười ươi kia đâu.

- Được sống với hotboy thì có gì mà buồn chứ! Tao có muốn cũng chả được!- Sunny chống cằm mơ màng, mơ cái gì thì mọi người cũng biết rồi đấy, lại thêm 1 tác hại của tình yêu.

- Thì cưới nhau đi.- Nhỏ Sa nãy giờ mới lên tiếng, lời nào nói ra cũng rất thâm độc và sâu sa nha!

- Ờ ha! Sao tao lại không nghĩ ra nhỉ?

Nó:'*đập đầu xuống đất*

Sa: * toát mồ hôi*

- Vợ ơi!

Tụi nó đang mỗi đứa một trạng thài thì có giọng nam vang lên, khiến đứa nào đứa nấy trở về tư thế ban đầu. Tất nhiên người đó chính là anh Jun rồi, có điều hơi hơi khác chút.

- Ể? Anh sao vậy? Ai lại đi đấm vào mặt anh thế này- Sunny vừa nhịn cười vừa lo lắng. Nhìn anh bây giờ rất giống chú gấu trúc Panda mà nhỏ hay xem. Thực sự rất muốn cười nhưng cố nhịn khiến mặt trở lên đỏ bừng.

Jun liếc về phía hắn đang huýt sáo tỉnh bơ, không ngờ anh mới cho hắn một cái nhẹ mà hắn vẫn nhớ để trả thù. Nhưng chả tên anh trai nào nói mình bị em trai oánh cả.

- À!Anh bị 1 con chó nó vồ ý mà!- Anh đá đểu hắn.

- Ha ha ha ha..! 2 anh em gấu trúc sinh đôi!

Nó ôm bụng nhìn hắn cười. Ai nhịn thì nhịn chứ nó chả muốn nhịn, có cơ hội để chọc hắn nhịn làm gì?

Hắn lườm nó rách cả mắt ra. Lúc nào cũng bị nó chọc cho gần chết mà. Đôi môi hắn hưoi nhếch lên, khoanh tay nhìn nó âu yếm:

- Không biết nhà mới sẽ thế nào BÀ XÃ ha!

Đúng như anh dự đoán nó im bặt, chạy vội ả bịt miệng hắn lại.

- Ya! Nói nhỏ nhỏ thôi! Đừng để ai biết đấy!

- Vậy thì phải xem thái độ của em thế nào đã- Hắn nhẹ nhàng gỡ tay nó ra khaon thai bước vào trường đẻ lại đằng sau một núi lửa đang bóc khói,chuẩn bị phun trào đến nơi.

Thế là đứa nào cũng bịt mồm lại rồi đivào trường. Thử cười xem rồi biết tay con ác quỷ kia.Ngày khai giảng hôm nay ''có vẻ'' nhộn nhịp lắm đây.

Sau khi nghe hiệu trưởng giảng kinh 5 phút có 6 em học sinh gương mẫu đang lủi thủi chuồn ra cổng sau. Khi đã an vị ở trên đường thì bọn nó bắt đầu nói chuyện rôm rả phá tan khôgn gian hữu tình của mùa thu. Lúc đi qua chỗ tường của trường thì có một cái cặp từ đâu phi vào mặt hắn.

- TÊN NÀO?- Hắn hét ầm hét ĩ lên mà vẫn không có tiêndg trả lời. Mãi một lúc sau mới có một bóng người từ tường kia nhảy xuống. Thì ra là con gái, gan thiệt dám nhảy tường. Thực ra con gái nhảy tường không phải ít nhưng con gái mặc váy đồng phục ngắn cũn cỡn thế kia nháy tường quả là hiếm gặp đó nha!

- Ơ! Xin lỗi!- Cô gái kia chạy tới nhặt chiếc cặp rồi định bỏ đi nhưng bị hắn lôi lại.

- Xin lỗi là xong à?

Cô giật ngay tay ra rồi giương đôi mắt đen láy về phía hắn, khuôn mặt lộ vẻ khó hiểu:

- Rồi còn muốn gì nữa?

Hắn hơi ngỡ ngàng. Ngoài nó ra thì đây là lần đầu tiên có người ăn nói với hắn như vậy, đúng là no chưa phải 1 0 2.

- Thế xin lỗi thì có làm vết đau trên đầu anh giảm đi không nhóc?- Hắn hơi nhếch môi, lưng dựa vào tường nhìn người đối diện với vẻ thách thức.

- Tên khùng- Cô kia phán cho hắn một câu rồi tiện chân thúc vào bụng của hắn rồicái, lè lưỡi và cuối cùng là chuồn.

- Bun! Mày tìm con nhỏ đo cho tao!- Hắn ôm bụng chỉ về phía cô nhưng đã chạy mất tiêu từ lâu rồi.

Bun ôm miệng che cái miệng đang cười nươc mắt chuẩn bị ra. Lại có thêm một bản sao của Jen nữa rồi. Xem nào! Tóc ánh kim dài xõa ngang lưng, nổi bật trên khuôn mặt là đôi mắt đen linh hoạt. Khuôn mặt cũng rất kute, lúc giận dữ trông rất đáng yêu này.Dnág người chuẩn. Không ngờ ở trường mà cũng có người đẹp như vậy, có thể đem ả so tài với Jen được rồi. Bun cứ mãi tư tưởng không để ý cãi người mà nãy giờ mình bám đuôi đã bước đi lên trước, trong lòng có một chút gì đó hơi thặt lại. Tuyệt nhiên chỉ vài giây sau thì biến mất.

Sau một bóng cây, có người đang nhếch môi len nhfin về phía họ.

Này! Muni! Làm thế có ổn không?

- Được chứ! Nếu bị một người trêu trọc thì cứ nghĩ mãi về họ và lâu dần thì chuyển thành tình yêu đó- Cô gái có tên Muni nói chắc chắn, đôi mắt đen nhìn hắn ánh lên những

tia khó đoán- Anh sẽ không thoát khỏi em đâu.

Sau khi đi chơi vật vã với lũ bạn thì nó đi về nhà nhưng sực nhó mình đã bị ''đuổi'' từ lâu rồi. Thế là lai vác cái mặt buồn rầu lê đến địa chỉ mà mẹ nó đưa lúc sáng. Lúc đứng trước cống bấm chuông inh ỏi nhưng chả ai ra mở cả.

- Thế cô quên là nhà này không có người hầu à?

Hắn từ đâu xuất hiện đằng sau nó, đưa tay mở chiếc hộp bên cạnh lấy chìa khóa mở cổng.

- Đúng là mấy con người già và ấm đầu- Nó đang ''khen'' âi đó rồi cũng rảo bước theo hắn.

Ngôi nhà mang đậm nét theo phong cách Hàn Quốc, tiện nghi không khác gì nhà của nó. Chỉ có điều bây giờ sẽ không có người hầu nữa mà phai tự tay làm hết mọi việc, ôi mình đã thấy cổng địa ngục đang mở ra rồi.

~Hết phần 1

Chap 12: ( phần 2)

Nó lê lết bước vào nhà, mùi hoa anh đào xông vào cánh mũi làm giảm bớt cái nóng củ mùa hè. Căn nhà mang màu trắng sữa, trong trông nổi bật giữa màu đỏ của chiều thu.

- Dì Trang ơi! Con đói quá!

Nó réo ầm cả nhà nhưng chả có tiếng người trả lời. À! Không có người làm, thế chả nhẽ phải nấu cơm sao? Hơ !Không có cái vé đó đâu nhé. Nó thò tay vào trong túi tìm chìa khóa nhưng mới sực nhớ: mama thu hồi sáng rồi còn đâu. Thôi đành đi bộ vậy.Nó quay đầu lại thì đập vào cái gì đó ấm ấm, cáo cao. Nó gan dạ đưa tay lên sờ sờ thấy mềm mềm, lại thử dứt dứt thêm mấy cái. Sờ mãi mà chả biết là cái gì, đúng là lúc đói chả lmà được gì.

- Này! Có thôi dựt tóc tôi đi không hả?- Hắn quát nó nhưng giọng nói có phần bị áp đảo do trái tim đnag nhay dây trong lồng ngực. Đang định đi vào bếp thì va ngay vào nhỏ sao chổi lại còn bị ăn mấy cái dựt tóc đâu cả da đầu nữa. Và hắn đâu biết khuôn mặt mình cũng đã nóng lên rồi.

- Oách! Sao không kêu sớm làm tui dựa nãy giờ- Nó lập tức thu tay lại, lùi xa nghìn dặm, đề phòng như phòng hỏa hoạn- Haizzz! Lại phải đi chà tay mới được.

Hắn ''xúc động'' quá không nói lên lời. Rảo bước đi vào bếp, với tay mở tủ lạnh thì thấy bao nhiêu là sơn hào hải vị có thể bày một bữa tiệc nhưng đáng tiếc tất cả đều là sống.

- Này! Biết nấu ăn không sao chổi?

Hắn quay người nhìn nó đang đi như xác chết bị tỉnh giấc lên cầu thang.Mái tóc khẽ đung đưa theo nhịp bước. Hắn bống đỏ mặt. Nó...nó có biết là trong nhà còn người không vậy? Ôi! Chết mất thôi! Thế này mấy mà thiểu máu( sao thế anh?)

Nó đi lên tầng 2, chả biết phòng nào với phòng nào cứ xông vào đã rồi tính sau. Tẹo nữa gọi giao hàng là xongcòn bây giờ thay quần áo rồi ngủ đã. Nó lại lật đật đi vào nhà tắm bỗng nó cười ngẩn ngơ một mình. Nó vẫn không thể bỏ được thói quen này. Cứ mỗi khi về nhà là bỏ ngay chiếc nơ đồng phục và 3 cúc đầu. Mà cũng có sao dù dì nhà chỉ có dì Trang ở nhà, ba mẹ tối mới về cơ mà.

- B...út...ch..ì.......AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!

Nó ôm đầu hét hết volumn, ôi mẹ ơi! Vừa nãy còn có cái tên bút chì thối tha ở trong nhà cơ mà, hic, không biết hắn có nhìn thấy không nhỉ? Chắc là không! Em lạy Chứa đấy à con lạy Chúa đấy Chúa ơi!Hôm nay là cái gì vậy nhỉ?Sáng bị đuổi ra khỏi nhà, chiều thì bị tên sói già nhìn thấy vòng 1. tối sẽ ra sao đây. Hay mình sắm cái mộ trước nhỉ, được đấy!( à thì ra...hé hé)

Ở dưới nhà hắn nghe nó hét mà cười như điên như giở, tư nhiên thấy nó đáng yêu vô cùng. Ặc1 Đấy mình lại lên cơn điên rồi, ở cùng nhỏ sao chổi bệnh hoạn nên bị lây mất rồi. Tiện đang ở gần tủ bếp hắn ''gõ'' đầu mình mấy cái rồi lại tiếp tục nấu ăn. Không biết nó có ngạc nhiên không nhỉ khi thấy hắn nấu ăn giỏi như vậy. Chắc chắn ngã gục ra sàn nhà mà chết vì hạnh phúc quá.

''Rầm''

- Ui da!

Nó ôm cái lưng bò dậy, hic lại bị té cầu thang nàm bò ra sàn nhà rồi. Đen không chịu được. Nó đi ra phòng khách thấy hắn vừa nấu ăn vừa huýt sao thì phán 1 câu:

- Điên!

- Nè! Đi đâ thê? Không ăn cơm à?- Hắn thấy nó xuống liền gọi với, lại nhìn xuống phía dưới rồi cưừoi tủm làm nó đỏ mặt tia tai.

- Thế mà tôi tưởng anh đang chơi đồ hàng!- Nó bĩu môi, quay đi nơi khác nhìn cái nụ cười kia mà nối da gà.

- Thôi đến dọn bát đĩa đi!- Hắn tay vẫn dốc lọ ớt, nhăn răng ra chỉ về phía tủ bếp.

- Tôi không biết làm!

- Đến đây dậy cho- Hắn ngoắc ngoắc nó, rồi vòng tay qua eo nó bắt tay mở tủ bếp.

- Đầu tiên là lấy 4 chiếc đĩa để đồ ăn rồi kéo ngăn kế lấy 2 bát. Mà cái này dễ không mà!Thế này sau này làm vợ ai được chứ!

Nó thì chả nghe được gì cả chỉ thấy tim mình đập thình thịch và hơi thở cũng gập gáp. Làn đầu tien có ngưừoi con trai đứng gần nó như vậy, một cảm giác là lạ xâm chiếm. Bàn tay rắn chắc nắm lấy tay nó, mùi hương nam tính toát ra hòa lẫn với hương thơm mùi thức ăn tạo nên một mùi đặc biệt. Có thể là......hương vị gai đình.

- Này!-Nó

Link gốc : http://truyen.wapchoi.mobi/forum/truyen-teen-gia-vo-thoi-ma-sao-lai-thanh-that-zu_11691_trang-10.html#ixzz2gAe5ksMW
Nguồn: Wapchoi.Mobi hất tay hắn ra, lùi lại vài bước.- Tôi...tự làm được rồi!

- Ờ!- Hắn thấy nó phản ứng vậy nên tăt bếp và dọn thức ăn ra, nó có phải làm gì đâu. Chẳng qua vừa nãy hắn ''lợi dụng'' tý, mất công nấu ăn mà chả được gì chắc. Nó không có mùi nước hao nồng nặc như bao cô gái khác, một mùi hương dìu dịu như hoa anh đào.

- Này! Anh nhanh nhanh lên đựoc không?- Nó giục hắn, làm gì mà dứng ngẩn tò te ra không biết nữa.

- À! - Hắn tỉnh giấc vội bê nốt mấy món ra cho nó thưởng thức.

- Woa! Không ngờ anh cũng biết nấu ăn nha!- Nó tấm tắc khen hắn- Trông cũng rất hấp dẫn, đúng là một người chồng giỏi nội trợ!( ô la la)

- Vậy sao?- Hăn cười mỉm, nhiều lúc nó cũng nói nhiều câu nghe lọt tai đấy chứ nhỉ.-Ăn món anỳ đi! Ngon lắm đó- Hắn gắp cho nó món nấm xào- món ăn mà hắn tâm đắc nhất ( tar thích tả thích). Nó ngaon ngoãn nếm thử.

- Ngon không?

Nó chỉ cúi gằm mặt xuống, đưa một tay lên ôm mặt có lẽ để ngăn nước mắt chay ra.Hắn bối rối đưa khăn cho nó.''Không phải cảm động quá chứ''

~ Hết chap 12~

Chap 12: ( phần 2)

Nó lê lết bước vào nhà, mùi hoa anh đào xông vào cánh mũi làm giảm bớt cái nóng của mùa hè. Căn nhà mang màu trắng sữa, trong trông nổi bật giữa màu đỏ của chiều thu.

- Dì Trang ơi! Con đói quá!

Nó réo ầm cả nhà nhưng chả có tiếng người trả lời. À! Không có người làm, thế chả nhẽ phải nấu cơm sao? Hơ !Không có cái vé đó đâu nhé. Nó thò tay vào trong túi tìm chìa khóa nhưng mới sực nhớ: mama thu hồi sáng rồi còn đâu. Thôi đành đi bộ vậy.Nó quay đầu lại thì đập vào cái gì đó ấm ấm, cáo cao. Nó gan dạ đưa tay lên sờ sờ thấy mềm mềm, lại thử dứt dứt thêm mấy cái. Sờ mãi mà chả biết là cái gì, đúng là lúc đói chả lmà được gì.

- Này! Có thôi dựt tóc tôi đi không hả?- Hắn quát nó nhưng giọng nói có phần bị áp đảo do trái tim đnag nhay dây trong lồng ngực. Đang định đi vào bếp thì va ngay vào nhỏ sao chổi lại còn bị ăn mấy cái dựt tóc đâu cả da đầu nữa. Và hắn đâu biết khuôn mặt mình cũng đã nóng lên rồi.

- Oách! Sao không kêu sớm làm tui dựa nãy giờ- Nó lập tức thu tay lại, lùi xa nghìn dặm, đề phòng như phòng hỏa hoạn- Haizzz! Lại phải đi chà tay mới được.

Hắn ''xúc động'' quá không nói lên lời. Rảo bước đi vào bếp, với tay mở tủ lạnh thì thấy bao nhiêu là sơn hào hải vị có thể bày một bữa tiệc nhưng đáng tiếc tất cả đều là sống.

- Này! Biết nấu ăn không sao chổi?

Hắn quay người nhìn nó đang đi như xác chết bị tỉnh giấc lên cầu thang.Mái tóc khẽ đung đưa theo nhịp bước. Hắn bống đỏ mặt. Nó...nó có biết là trong nhà còn người không vậy? Ôi! Chết mất thôi! Thế này mấy mà thiểu máu( sao thế anh?)

Nó đi lên tầng 2, chả biết phòng nào với phòng nào cứ xông vào đã rồi tính sau. Tẹo nữa gọi giao hàng là xongcòn bây giờ thay quần áo rồi ngủ đã. Nó lại lật đật đi vào nhà tắm bỗng nó cười ngẩn ngơ một mình. Nó vẫn không thể bỏ được thói quen này. Cứ mỗi khi về nhà là bỏ ngay chiếc nơ đồng phục và 3 cúc đầu. Mà cũng có sao dù dì nhà chỉ có dì Trang ở nhà, ba mẹ tối mới về cơ mà.

- B...út...ch..ì.......AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!

Nó ôm đầu hét hết volumn, ôi mẹ ơi! Vừa nãy còn có cái tên bút chì thối tha ở trong nhà cơ mà, hic, không biết hắn có nhìn thấy không nhỉ? Chắc là không! Em lạy Chứa đấy à con lạy Chúa đấy Chúa ơi!Hôm nay là cái gì vậy nhỉ?Sáng bị đuổi ra khỏi nhà, chiều thì bị tên sói già nhìn thấy vòng 1. tối sẽ ra sao đây. Hay mình sắm cái mộ trước nhỉ, được đấy!( à thì ra...hé hé)

Ở dưới nhà hắn nghe nó hét mà cười như điên như giở, tư nhiên thấy nó đáng yêu vô cùng. Ặc1 Đấy mình lại lên cơn điên rồi, ở cùng nhỏ sao chổi bệnh hoạn nên bị lây mất rồi. Tiện đang ở gần tủ bếp hắn ''gõ'' đầu mình mấy cái rồi lại tiếp tục nấu ăn. Không biết nó có ngạc nhiên không nhỉ khi thấy hắn nấu ăn giỏi như vậy. Chắc chắn ngã gục ra sàn nhà mà chết vì hạnh phúc quá.

''Rầm''

- Ui da!

Nó ôm cái lưng bò dậy, hic lại bị té cầu thang nàm bò ra sàn nhà rồi. Đen không chịu được. Nó đi ra phòng khách thấy hắn vừa nấu ăn vừa huýt sao thì phán 1 câu:

- Điên!

- Nè! Đi đâ thê? Không ăn cơm à?- Hắn thấy nó xuống liền gọi với, lại nhìn xuống phía dưới rồi cưừoi tủm làm nó đỏ mặt tia tai.

- Thế mà tôi tưởng anh đang chơi đồ hàng!- Nó bĩu môi, quay đi nơi khác nhìn cái nụ cười kia mà nối da gà.

- Thôi đến dọn bát đĩa đi!- Hắn tay vẫn dốc lọ ớt, nhăn răng ra chỉ về phía tủ bếp.

- Tôi không biết làm!

- Đến đây dậy cho- Hắn ngoắc ngoắc nó, rồi vòng tay qua eo nó bắt tay mở tủ bếp.

- Đầu tiên là lấy 4 chiếc đĩa để đồ ăn rồi kéo ngăn kế lấy 2 bát. Mà cái này dễ không mà!Thế này sau này làm vợ ai được chứ!

Nó thì chả nghe được gì cả chỉ thấy tim mình đập thình thịch và hơi thở cũng gập gáp. Làn đầu tien có ngưừoi con trai đứng gần nó như vậy, một cảm giác là lạ xâm chiếm. Bàn tay rắn chắc nắm lấy tay nó, mùi hương nam tính toát ra hòa lẫn với hương thơm mùi thức ăn tạo nên một mùi đặc biệt. Có thể là......hương vị gai đình.

- Này!-Nó hất tay hắn ra, lùi lại vài bước.- Tôi...tự làm được rồi!

- Ờ!- Hắn thấy nó phản ứng vậy nên tăt bếp và dọn thức ăn ra, nó có phải làm gì đâu. Chẳng qua vừa nãy hắn ''lợi dụng'' tý, mất công nấu ăn mà chả được gì chắc. Nó không có mùi nước hao nồng nặc như bao cô gái khác, một mùi hương dìu dịu như hoa anh đào.

- Này! Anh nhanh nhanh lên đựoc không?- Nó giục hắn, làm gì mà dứng ngẩn tò te ra không biết nữa.

- À! - Hắn tỉnh giấc vội bê nốt mấy món ra cho nó thưởng thức.

- Woa! Không ngờ anh cũng biết nấu ăn nha!- Nó tấm tắc khen hắn- Trông cũng rất hấp dẫn, đúng là một người chồng giỏi nội trợ!( ô la la)

- Vậy sao?- Hăn cười mỉm, nhiều lúc nó cũng nói nhiều câu nghe lọt tai đấy chứ nhỉ.-Ăn món anỳ đi! Ngon lắm đó- Hắn gắp cho nó món nấm xào- món ăn mà hắn tâm đắc nhất ( tar thích tả thích). Nó ngaon ngoãn nếm thử.

- Ngon không?

Nó chỉ cúi gằm mặt xuống, đưa một tay lên ôm mặt có lẽ để ngăn nước mắt chay ra.Hắn bối rối đưa khăn cho nó.''Không phải cảm động quá chứ''

~ Hết chap 12~

*~*~*~*~*~*

Thêm mấy nhân vật mới nào:

- Lâm Kiều Như( cô): Biẹt danh là Muni,con gái của một công ty bất động sản đang cạnh tranh với nhà nó, cao 1m65, dễ thương với đôi mắt đen láy trên gương mặt bầu bĩnh. Luôn muốn đánh bại nó nhưng chưa có cơ hội.

- Kim Thương Huyền ( Eli): Bạn của Muni, cao 1m 63, gia đình cũng là một nhà có thế lực được ba mẹ cô giúp đỡ nên 2 nhà rất thân nhau. Nghe lời Muni như quân lệnh, không dám sai nửa lời.

- Dương Hiểu Minh ( Ken): Một học sinh ưu tú được cử đi du học, mới về nước, cao 1m 75 thcíh con gái cá tính và đã có cuộc chạm mặt với ''một người'' khi về nước.

Chap 12( phần cuối):

Nó vẫn ôm mặt, một giọt nước mắt chảy ra lòng bàn tay. Bình thường mỗi khi đá ai đó hắn hay thấy người đó khóc, cmả giác bình thường nhưng bây giờ nhìn nó hắn thấy bối rối chả biết làm gì cả.

- Này!Tự dưng.....sao chổi.....nín đi.......tôi....

Hắn đứng ngồi không yên mà cái người kia cứ ngồi khóc thút thít, không thèm nói nửa lời.

- Nè! Xin cô đó! Làm đừng đừng khóc nữa! Cô muốn gì tôi cũng chiều!

- Thật sao?- Nó giương khuôn mặt ngấn đầy nước mắt ra hỏi hắn, giọng có hơi lạc đi. Hắn ngẩn ngưừoi, nhỏ này...có khóc thật không vậy? Nước mắt thì có chảy mà sao mặt thì tươi như hoa vậy. Có khi nào bị lừa không? Dễ lắm!

- Cô...không phải là khóc sao?

- Ừ thì dúng là khóc- Nó lau lau nưứoc mắt- Nhưng cho hỏi anh cho bao nhiêu ớt vậy? Làm tôi cay xè lưỡi! Hà..hà...- Nó lấy tay quạt quạt lưỡi không để ý thấy mặt hắn tối sầm lại. Vậy mà hắn còn tưởng nó cảm động quá chứ hay là hắn đã làm gì để nso giận.Điên, mình làm gì có khả năng đó. Nhỏ sao chổi này chưa chọc giận mình là may lắm rồi mình đâu có phúc chọc giận nhỏ. May mà chưa nói ra nếu không ngại chết.

- Mà phải giữ lời hứa đó nhá!

Nó nhìn hắn cười nham hiểm. '' Bút chì bé nhỏ, bé sắp đến của Diêm Vương rồi''

Trời đang bắt đầu tối dần. Những cơn gió hơi se lạnh lướt qua cảnh nhộn nhịp của thủ đô Hà Nội khiến thời tiết dịu đi rất nhiều. Nhà mới của nó nằm gần sân vận động nên chúng nó hẹn nhau ra Tifaly ăn kem thay vì đi bar. Đợi đến 12h ra đó đập phá sau.

- Không biết 2 kẻ đó vừa đi vừa ngủ hay sao ý!- Nhỏ Sunny ngao ngán chờ nó với hắn dài cả cổ mà vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.

- Tại em gọi đúng lúc phá rối vợ chồng nó nên mới thế đấy- Jun vừa lướt qua tài liệu ôn thi dù mới vào năm học vừa nói.

- Gì chứ? Mới có 7h mà phá với cả rối cái gì? Mà anh không đọc sách 1 giây thì anh chết à?Đã giỏi rồi còn gì nữa!- Sunny giận dỗi nhìn anh, chắc có lẽ Jun là anh của Sa nhưng bị tráo đổi còn tráo đổi cho ai thì nhỏ chịu, ai mà biết được chỉ đoán mò vậy thôi.

- Thì anh phải giỏi hơn chứ!

- Ờ đúng á! Nên học thêm để đỡ nhầm lẫn 11 với 17 nhá.- Nhỏ đá đểu anh, cái vụ đó nhỏ còn xoáy anh dài dài, ai lại quên được cơ chứ.

- Nếu không có vụ đó thì em đâu ''được'' làm ngưừoi yêu anh- Anh đá lại, môi hơi nhếch lên kiểu như cười trên nối ngại của người khác. Giờ thì thấy IQ rất là có ích chưa!

- Anh...đồ khùng!-Sunny giận dỗi, qua mặt ngắm từ trên tầng xuống. Khuôn mặt ỉu xìu mấy giây bỗng cái miệng há ra hết cỡ, đôi mắt thỏ ngọc giờ sánh ngang với ốc nhồi.

- Sa! Tao.....không nhìn lộn đó chứ?

Sa cô nương đang lên mạng nhận bài tập thấy Sunny hoảng hôt cũng liếc ra cửa sổ nhưng tảsi với nhỏ Sa chỉ cưừoi nhẹ rồi trở lại bình thường. Độ sock của chị ấy cao lắm mấy anh chị ạ.

- Trời đất! Hôm nay dễ có sóng thần luôn quá- Bun nghé mắt ra ngoài thì chẹp chẹp miệng, khóe môi cho biết là cậu đang muốn cười chết đi được.

Dưới đường có một đôi nam nữ đang cưữoi xe đạp teen dung dăng dung dẻ trên đường. Nói là dung dăng dung dẻ thì hơi quá tại ngưừoi con trai thì gồng lưng đạp, mặt nhăn nhó như con khỉ ăn ớt còn người con gái thì thả lỏng người, chốc chốc lại di chân xuống đường cho mòn dép. Chắc không nói ai cũng biết đôi uyêg ương nào rồi nhỉ.

- Phù! Ya! Bao nhiêu cân mà nhue con heo nái ý- Hắn vừa thở vừa quay lại đằng sau nhìn nó bằng ánh mắt không thể thân thiện được hơn. Từ bé đến lớn, từ lớn đến già hắn chưa bao giờ phải đi xe đạp cả toàn là môtô hoặc ôtô thôi. Vậy mà hôm nay lại pjải cong cóc đạp xe lại còn chở nhỏ sao chổi nữa chứ, bảo sao không mệt phờ người mới lạ. Lại nhìn cái xe mà bỗng dưng thấy ghét vô cùng, thấy một cô gái đi nagng qua liền gọi với rồi nở nụ cười sát gái:

- Này em ơi! Lấy xe anh mà đi, người đẹp mà đi bộ tiếc lắm!

- Anh gọi em hả?- Cô gái kia quay lại, ôm miệng xúc động. Nó thì cười lăn lóc ra, đến mức đau cả bụng.Còn hắn thì hóa đá, không biết giấu mặt vào đâu nữa. Kể ra nếu là con gái dù có xấu thì cũng đỡ nhưng lại là một anh 50/50 mới đau chứ. May mà ăn từ hồi chiều chứ không bây giờ chắc ói đến chết luôn quá.

- À hơ hơ..Thôi nhé- Hắn giao xe

Link gốc : http://truyen.wapchoi.mobi/forum/truyen-teen-gia-vo-thoi-ma-sao-lai-thanh-that-zu_11691_trang-11.html#ixzz2gAeAe3uK
Nguồn: Wapchoi.Mobi xong chuồn một mạch lên tầng 2, mặt vẫn còn tái mét đi.Vừa ngồi xuống ghết thì bị câu của ông anh yêu quý làm cho sặc cả nước:

- Em đổi mẫu bạn gái à?

- Đổi cái đầu anh ý! Không thấy em bị hành thảm hại thế này hay sao mà còn nói kháy nữa.

- Thấy chứ nhưng thấy thì càng phải nói chứ-Jun nhún vai, làm mặt anh vô tội nhâm nhi ly cafe nhìn hắn thích thú. Lâu lâu cũng nên tar thù tý chứ nhỉ, hồi trước mình toàn phải dọn chiến trường cho tên này làm cho cô y tá ở khao phụ sản cũng nhớ mặt anh nữa, lại còn nghe người ta xì xòa là nhìn mặt thì trông đoan trang mà lại làm ra những chuyện như vậy, bọn trẻ bây giờ đúng là hết chỗ nói. Lúc đó chỉ muốn hét lên là tôi chỉ là đưa giúp thôi mấy cái bà ẩm mi sê kia nhưng anh là người lcọh sự mà, người lịch sự thì chỉ nghĩ thôi chứ không nói.

- Anh Jun nói đúng đấy! Em thấy anh cun cũng hợp với mấy em như vừa rồi mà!- Nó từ đâu xuất hiện hùa theo xoáy hắn. Ai kêu nấu ăn cho nhiều ớt vào giờ thì đi mà lãnh hậu quả.

- Mà hôm nay bọn mày lên cơn hết hay sao mà lại lượn em xe đạp đi giữa thủ đô vậy?- Sunny chuyển chủ đề, dù gì cũng là em rể nên đối tốt một tý để về nhà nó không bắt nạt. Nói chung mọi người đều có âm mưu cả, chả ai là làm không công cả.

- Thì anh Shin thích thế phận nữ nhi như tao sao dám trái lời!- Nó thít thút làm vẻ tội nghiệp nhưng trong lòng đang cưừoi như chưa được cừoi vậy. Sao trông cái mặt xám ngoét của hắn ngộ không tả được.

- Dạ xin hỏi chị và anhv dùng gì ạ?- Cô phục vụ ra hỏi nó và hắn.

- Kem gì cũng được miễn là đừng có cho ớt- Nó liếc hắn trả lời.

- Quý khách yên tâm ở đây không có kem nào là có ớt ạ!- Cô phục vụ liền ngớ người một lúc rồi cười tươi giải thích.

Hắn định quay lên để đổi món thì ngạc nhiên:

- Ơ?

~ Hết chap 12~

Chap 13: Kế hoạch.( phần 1)

- Ơ..............!

Hắn sững người nhìn kẻ đối diện. Ha ha. Đúng lúc thiếu gia ta đang muốn tìm người trút giận thì xuất hiên. Hay lắm!

- Trùng hợp quá ha!

- Ơ! Tên...khùng...- Muni ngạc nhiên, menu trên tay bị rớt xuống người bắt đầu hơi run rẩy.

- Nói ai khùng đấy nhóc!

Hắn cố nén cơn giận vào trong, nói như muốn phi dao vào người đối diện. Đúng thật là phiên bản của sao chổi, chả câu nào nghe đưựoc hết cả.

- Gì mà nhóc chứ! Chị đây có thể làm bà nội tiểu tử đấy!

Cô chống nạnh nhìn hắn thách thức, gương mặt dễ thương giờ trở nên ương ngạnh, đôi mắt đen tinh anh chống trả đôi mắt đầy sát khí của hắn. Cuộc đấu mắt diễn ra rất kịch liệt mãi đến khi hắn buông một câu như một con dao phi vào tim của cô.

- Khách hàng là Thượng Đế!

Cô hít một hơi thật sâu, lấy lại nụ cười ban nãy niềm nở đưa menu cho hắn:

- Quý khách dùng gì ạ?

Hắn lấy menu, lướt một lượt rồi nói:

- Cho tôi ly cafe.

- Dạ! Qúy khách chờ 10 chút ạ- Muni lườm hắn rồi đi vào trong. Trên môi nở một nụ cười đắc thắng.''Chờ đấy! Rồi thì anh cũng sẽ thuộc về em thôi!''

- 10 chút hả mày?- Bun liếc hắn đang nổ xì khói ở tai, cười tủm.

Nó thì ngồi trầm ngâm nãy giờ. Không biết hắn bỏ gì vào thức ăn mà nó cảm thấy rất khó chịu, lồng ngực như bị thắt lại, tim vì thế cũng khó thở hơn. Chả hiểu là làm sao nữa. Mãi đến khi Sunny kéo tay nó thì thầm thì mới thoải mái hơn một chút:

- Này! Mày để chồng mày bồ bịch ngay trước mặt vậy hả?

- Chồng cái đầu mày ý! Lo cho ông xã mày đi. Có ngày bị đá tung răng thì lúc đó mới vào thư viện đọc sách ý!

- Mày....! Đi chết đi!

Sunny hất tay ra, nhỏ là có lòng tốt muốn giữ chồng cho nó mà bị đá xoáy như vậy có đau không chứ? Rồi đấy bị cướp rồi thì mặc xác nhá! Lúc đó đến cầu xin nhỏ thì nhỏ cũng bó tay thôi. Hà hà...!

- Miệng em cười đến rớt nước rãi rồi kìa!- Jun nhìn nhỏ, khẽ lắc đầu cười. Không hiểu từ khi nào anh rất khoái chọc nhỏ, nhỏ càng dỗi càng khiến anh muốn chọc. Chắc lây bệnh của tên em trai.

- Anh...!- Sunny ngượng đỏ cả mặt- Ứ chơi với anh nữa đâu!

- Mày nói câu này bao nhiêu lần rồi?- Sa cô nương phì cười, trong một buổi tối mà nhỏ nghe Sunny nghỉ chơi với Jun hàng tỷ lần rồi lại làm hòa với vân tốc ánh sáng. Cặp đôi này mà lấy nhau chắc chơi ú tim cùng con cái luôn quá.

- Này! Mày có phải bạn tao không đó?

- Nếu không thì tốt!

- Biến hết đi!

- Mời quý khách dùng!- Muni bê vài ly kem và một ly cafe đắng ra để trưứoc mặt mỗi người. Còn thân ái tằng hắn ánh mắt âu yêm nữa chứ. Cô cũng khẽ để ý nó, môi cười như không.

- Sao cafe lại không có đường?- Hắn nhấm một ngụm rồi lên tiếng chê- Đổi lại cho tôi!

- Nhưng quý khách có nói đâu?- Muni cãi cố.

- Thế anh bảo nhóc phi đầu vào tường nhóc cũng phi luôn hả?- Hắn đáp trả, anh không thôgn minh nhưng chỉ là vấn đề học thôi cưng nhé. Chứ cãi cùn thì anh có cả kho tàng.

- Tôi...sẽ đổi là được chứ gì?

Cô lại đi vô cho 2 thìa đường rồi bê ra. Nhưng hắn đã đâu có tha, lúc chê nhạt lúc chê ngọt cuối cùng thì nói là pha lại. Thật là ức hiếp ngưừoi quá đáng mà. Nhưng đó chỉ là bề ngoài thôi chứ bên trong ai biết Muni nghĩ gì chỉ thấy thỉnh thoảng cô liếc nó rồi khẽ cười không để ai biết. Mãi đến lúc quán gần đóng cửa hắn mới tha cho cô, rút ví trả tiền rồi cướp xe Bun phóng đến bar hại cậu phải bắt taxi đến đó, khuông mặt mỹ nam giờ như một con........đười ươi. Do cậu đến đón Sa nên nhỏ phải đi cùng cậu. Khuôn mặt có phần hơi ửng ửng. Lâu dần cũng có chút cảm giác chưa xác định, hơi xao xuyến nhưng bị nhỏ gạt phăng đi ngay. Mắt lại dán vào màn hình điện thoại lẩm nhẩm kết quả bài tập.

- Phù! Cảm ơn anh!

Muni tháo chiếc áo ngoài ra, phục vụ hắn cả buổi tối mà mệt phờ cả người. Nhưng cứ nghĩ đến khuôn mặt của nó lúc đó cô lại cười vui vẻ. Ai nhìn cũng biết là nó ghen nhưng có lẽ ai đó đâu có biết.

- Anh phải cảm ơn em mới đúng!Nhờ em mà quán đông khách lên rất nhiều!Nếu em làm ở đây anh sẽ lấy lương gấp đôi!

Anh chủ quán niềm nở đưa ly cocktail về phía cô. Tự nhiên nhân viên nghỉ ốm lại có một người đẹp đến làm không công thì còn gì bằng. Nếu sau này đều thế thì quán chả lo ế khách nữa.

- Thôi anh ạ! Em đi đây!

Cô đi ra khỏi quán, đôi mắt đen ánh lên những tia thâm độc. ''Nhà tôi đã thua nhà cô nhưng tôi thì không chịu thua cô đâu! Dương Băng Băng!''

Đang ngồi dau xe hắn mà nó bỗng thấy rùng mình. Không biết ai lại nói xấu gì nó đây. Thật là xinh đẹp cũng khổ lắm chứ bộ.

- Sao thế?- Hắn thấy bống nhiên nso run run thì hỏi.Mùa thu về đêm rất lạnh nên chắc nó bị gặp gió.

Kíttttttttttttttttttttttttttttttttttttt

Hắn phanh gấp khiến nó không kịp chuẩn bị ngã nhào vào ôm hắn. Giây phút đó 2 trái tim như ngừng đập, 2 con người bất động. Đôi bàn tay bé nhỏ của nó cảm nhận được từng nhịp tim của hắn, rất nhanh.Mấy giây sau nó lấp tức lùi ra xa, đưa tay xoa xoa 2 má nóng ran.

- Sao...sao tự nhiên...lại dừng lại?- Nó ngượng ngùng hỏi hắn.

Hắn đưa tay cởi chiếc áo ngoài ra khoác cho nó cùng nụ cười dịu dàng:

- Đêm lạnh lắm! Mặc vào cho ấm!

Nó ngây ngẩn vài phút. Nếu là một tên con trai mà thế này nó đã cho bay sang Châu Phi rồi nhưng sao lại thấy ấm áp kì lạ.

- Trời lạnh nên đầu anh đông cứng rồi đúng không?

Đấy! Hẳn hoi được một tý là sao chổi lại hiện nguyên hình ngay mà. Hắn lườm nguýt một cái rồi rú ga phóng đến Kiss The First. Lâu lắm đã không đến đây rồi nhớ quá mấy em chân dài quá đi.

- Ôi! Anh Shin! Nhớ anh quá à- Hắn vừa bước vào lũ con gái đã bâu lấy như mèo thấy mỡ khiến nó bị đẩy ra lảo đảo mất đà và.............

''..................''

''...................''

Nó vội vàng đẩy người đó ra. Chả là nó vừa mới trượt chân thì theo phản xạ quay người lại để chống tay thì lại va vào một người và đôi môi nó vô tình lướt qua má một tên con trai. Cả 2 đứng sững ra nhìn nhau. Nhỏ Sunny từ xa thấy vậy liền lắc đầu ngán ngẩm:

- Híc!Anh kia đẹp trai vậy mà tới số rôi!

- Em nói gì đấy- Jun lườm nhỏ, có anh ở đây mà cứ coi như không khí vậy vẫn vô tư bắt sóng zai đẹp thật không thể tha thứ được.

Đúng như nhỏ Sunny đoán tên kia đã bị ăn một cú đấm ngã lộn nhào ra đất. Nhưng điều quan trọng là nó chưa hề làm gì cả.

[ Đừng làm trái tim em dao động

Em sợ lắm

Em sợ nó thuộc về anh mất

Em sợ sẽ bị bỏ rơi như bao mối tình đầu không trọn vẹn khác

Hãy cho em thấy tình yêu của anh...............]

~ Hết phần 1~

Chap 13( phần 2)

Nó hơi giật mình, lùi về phía sau vài bước. Bây giờ trông hắn như một con hổ bị chọc giận đang vật kẻ thù. Đôi mắt rực lửa, giơ chân liên tiếp cho cái tên kia túi bụi. Hắn ta cũng chẳng chịu thua bật dậy đáp trả nhưng không thể nào thắng nổi cơn giận dữ của hắn. Hắn chả hiểu nổi mình nữa, chỉ biết hắn thấy đôi môi mà hắn đã cướp nụ hôn đầu lướt qua má tên này nên cứ lao vào mà đấm chả biết trời đất là gì. Còn tên kia cũng phản kháng rất quyết liệt mãi tới khi nó đứng ra ngăn cản thì 2 con hổ đói này mới dừng lại.

- Mấy người khùng à?

Nó hét toáng lên nhưng phần trách về tên kai nhiều hơn, nó phải thiên vị cho hắn chứ, lí do thì không biết. Nhưng thấy có ngưừoi đánh hắn nó thực sự chỉ muốn chôn sống cía tên kia.

- Sao lại ngăn cản tôi! Tránh ra đi!

Hắn vẫn còn chưa nguôi giận, thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương ghê gớm. Trái tim như đang thắt lại và không thể thở được khi nhìn thấy cảnh đó.

- Tên khùng này! Anh bị ấm đầu hả?Tôi làm gì anh chứ?

Một giọng nói nam trầm vang lên, tuy có hơi ngọng nhưng vẫn nghe rõ. Nạn nhân của hắn lên tiếng anh thật sự chẳng hiểu nổi, chỉ là vô tình lướt nhẹ mà bị đánh dã man như vậy. Chỉ là tai nạn mà hắn làm như anh cướp người yêu hắn không bằng.

- Nói ai khùng hả?

Bây giờ không chỉ hắn mà cả nó cũng hừng hừng khí thế chiến đấu . Dám nói hán khùng hả lần này thật không thể tha thứ!

- Thôi nào bọn mày! Định phá quán tao hả?- Bun ra can 2 bên lại, quán cậu còn phải làm ăn chứ cứ thế này khách sợ mà đóng cửa mất thôi. Jun cũng đi đến giảng hòa rồi đưa hắn về ghế víp băng bó vết thương. Nói là vết thương cũng không phải chỉ là 2 vết bầm tím ở mặt mà thôi, dán băng keo lại là được. Tên kia thảm hại hơn hắn nhiều, mặt bị đấm túi bụi còn tay cũng có vaì vết trầy xước. Nhưng hắn vẫn không thể để yên được định bảo Bun tìm tên đó thì nó đã lên tiếng trước, ai nghe còn tưởng nso bị đánh nữa chứ:

- Tìm thằng đó cho em!- Nó hùng hổ nói, rồi thấy mọi người đều dồn về phía mình thì bào chữa- Dám động vào người bổn cô nương thật là to gan quá! Không tha được!

- Động vào bổn cô nương hay chồng bổn cô nương?- Sunny nhìn nó bằng đôi mắt gian tà, miệng không giấu nụ cười nham hiểm.

- Mày nói gì đó?

Nó phóng những phi tiêu về phía nhỏ, chỉ cần hé nửa lời là có thể được ngủ mãi mãi luôn.

- Tao bảo là thằng đó giống người Tây quá!- Nhỏ bào chữa, mặt hơi

Link gốc : http://truyen.wapchoi.mobi/forum/truyen-teen-gia-vo-thoi-ma-sao-lai-thanh-that-zu_11691_trang-12.html#ixzz2gAeGuAW7
Nguồn: Wapchoi.Mobi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro