Đệ Bát Chương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Đến đến đến.”

Uyên Sách kéo ta đến chỗ rẽ lên lầu của cầu thang, nhìn chung quanh một chút xem có người hay không.

“Này, ngươi kéo ta đến nơi đây để làm chi.”

“Để cho người khác chứng kiến sẽ không tốt.”

Hắn có cần phải nhàm chán như vậy hay không, chỉ đo chiều cao mà thôi, sẽ khiến người khác sợ hãi sao? Ta tức giận mà trừng mắt liếc hắn một cái:

“Ở chỗ này không tốt, bên kia đường có bãi đổ xe, tới đó đi ”

“Không cần không cần, người nào cao người nào lùn liếc mắt một cái có thể thấy được, không cần phải phiền toái như vậy.”

Uyên Sách bày ra bộ dáng nắm chắt thắng lợi.

Hắn lại làm cái quỷ gì?

Nhìn Uyên Sách cười đến hết sức quỷ dị, ta có cảm giác chột dạ, vừa nghĩ muốn mở miệng hỏi hắn như thế nào, chỉ thấy Uyên Sách vươn tay tới trước ngực ta ấn một cái, ta chỉ cảm thấy ngực đau xót, lập tức khuếch tán đến toàn thân, nhất thời toàn thân vô lực, xụi lơ trên mặt đất.

Một lúc sau, ta liền phát hiện chính mình đã hiện ra nguyên hình hồ ly quỳ rạp trên mặt đất, mà tên hung thủ thì đang ngồi trên mặt đất nhìn ta, cười hì hì nói với ta:

“Ta đã nói liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, có đúng hay không , Phong Phong thân ái?”

Âm hiểm hèn hạ hạ lưu vô sỉ xấu xa!

Ta đối với hắn nhe răng nhếch miệng, hận không thể một trảo hủy đi tươi cười của hắn.

Uyên Sách cười nắm tay của ta – sửa chữa, hẳn vốn là nắm hai cái chân trước của ta mới đúng — làm cho ta đứng thẳng đứng lên:

“Ngươi nói có phải không nào, ngươi đứng lên như vậy, cũng chỉ tới thắt lưng ta. Cho nên rất rõ ràng, ngươi so với ta lùn hơn!”

Ta đã tức giận đến ngay cả nói cũng không nói được, Uyên Sách đem ta ôm vào trong ngực, một bên vuốt đầu ta, một bên dùng ngữ khí than thở nói:

“Mạc Trường Phong , ta là lần đầu tiên thấy nguyên hình của ngươi, ngươi hảo đáng yêu a, lông của ngươi sờ thật nhuyễn thật thoải mái .”

Đáng yêu cái đầu ngươi!
Ngươi là cái tên Vương bát đản đáng chết, cư nhiên lại không biết xấu hổ dùng thủ đoạn như vậy!

Ta liều mạng lắc lắc thân thể, muốn ly khai khỏi lòng ngực hắn, nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại ôm ta thật chặt, ta căn bản không có biện pháp giãy, ta ngẩng đầu hung hăng mà trừng mắt nhìn hắn, dùng ánh mắt nói với hắn: mau buông ta ra!

“Phong Phong , nói chuyện phải giữ lời a, ngươi đã nói nếu ta so với ngươi cao hơn ngươi sẽ ở lại bên cạnh ta, nơi nào cũng sẽ không đi, vĩnh viễn ở cùng ta! Được rồi được rồi, không nên xoay tới xoay lui, để cho ta ôm một cái a.”

Người xấu xa là ngươi?

Ghê tởm, nhìn Uyên Sách một bộ dáng tươi cười, ta giận dữ hé miệng hướng cánh tay của hắn mà cắn xuống .

Ta rõ ràng mà cảm giác được răng của ta trong cơ thể hắn, lưỡi ta rất nhanh nếm được mùi máu tươi, nhưng mà trên người ta thế nhưng một chút cũng không cảm giác được hắn sẽ buông tay. Là ta cắn quá nhẹ sao?

Ta lại tăng thêm lực đạo, nhất thời máu từ trên tay hắn chảy ra, nhưng hắn vẫn như trước đem ta ôm thật chặt.

Hắn là ngây dại choáng váng, hay là hôn mê?

Ta dừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng lại phát hiện hắn rất có tinh thần, bất quá chỉ là nhăn mày lại, tươi cười trên mặt cũng có chút cừng ngắt, xem bộ dáng hắn có lẽ ta cắn cũng không nhẹ.

Hừ, đáng đời! Ta đem đầu xoay chỗ khác, không hề nhìn hắn.

“Được rồi được rồi, ngươi không nên tức giận, ta buông ra ngươi là được”

Uyên Sách đem ta thả trên mặt đất, lấy tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu ta.

Ta lui ra phía sau hai bước, nhanh chóng biến thành hình người, hung tợn mà trừng mắt nhìn hắn, vốn định mắng hắn vài câu, nhưng là nhìn thấy hắn miễn cưỡng tươi cười cùng với cánh tay phải tràn đầy vết máu, trong khoảng thời gian ngắn ta cũng không biết nên nói cái gì.

“Phong Phong , bây giờ chúng ta về nhà? Hay là đi cửa hàng?”

“Cửa hàng?” Ta ngẩn ra.

“Đúng vậy, lúc nãy ta đáp ứng sẽ mua cho ngươi một cây xoa bóp.”

Uyên Sách cau mày, vẻ mặt hoang mang,

“Bất quá, ngươi thật sự muốn mua sao? Nếu thật sự, cái kia có phải hay không ta đã không có biện pháp thỏa mãn ngươi, ta đây có hay không thật mất mặt?”

Tại sao lúc nãy ta cắn tay hắn, mà không phải là cổ họng của hắn a? Ta yên lặng mà tự nhủ với lòng, áp chế tức giận của chính mình, ta phát hiện, từ khi ta nhận thức tên ôn thần này, tính tình ta càng ngày càng bất hảo, tức giận cùng tính kế càng thường xuyên hơn. Ta thực chẳng muốn để ý tới hắn, quay đầu đi.

“Phong Phong , ngươi làm sao vậy? Ngươi không nên đi mua , ta đi một mình thì được rồi.”

Uyên Sách như là phát hiện sắc mặt ta cực kỳ khó coi, tự giác ngậm miệng lại, chỉ là yên lặng mà đi sát phía sau ta.

Sau khi đếm tới một trăm bảy mươi bốn ngàn, ta đã hoàn toàn bình tĩnh, ta dừng cước bộ, thản nhiên mà nói:

“Ta nếu đáp ứng, sẽ không thất hứa, ngươi không nên đi theo ta, ta muốn yên lặng một chút.”

“Không quan hệ, đi theo ngươi một chút cũng không khổ cực, ta thích cùng tản bộ với ngươi.”

Loài người âm hiểm này nhất định là đến khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta, trong lòng ta yên lặng mà đếm từ một tới mười, ta hít sâu một hơi, xoay người lại gầm nhẹ:

“Ngươi thật sự nghe không hiểu tiếng người?”

Uyên Sách Ôn Ngọc như là bị kinh hách, sau đó gục đầu xuống, một bộ dáng đáng thương:

“Ta chỉ … Chỉ là nghĩ muốn đi theo ngươi…”

Lại tới nữa lại tới nữa, hắn lại giả trang ngu ngốc rồi, hay căn bản diện mạo thật của hắn chính là ngu ngốc?

Ta muốn hảo hảo mắng hắn vài câu, nhưng lại giật mình  phát hiện sắc mặt hắn trở nên tái nhợt, mà dòng máu đỏ tười dọc theo tay phải của hắn không ngừng chảy xuống.

“Này, tay ngươi chảy máu.”

Nhìn bộ dáng sắp ngất xỉu của hắn, ta đột nhiên cảm giác được có chút không yên tâm, dù sao đó cũng do ta cắn.

“Ta biết.” Uyên Sách đáp lời ta,

“Đau quá .”

“Một đại nam nhân, không nên luôn giả bộ đáng yêu, ngươi cho rằng ngươi mới có bảy tuổi sao?”

“Nhưng là, trời sinh ta chính là đáng yêu như vậy.”

Nhìn vẻ mặt cây ngay không sợ chết đúng của Uyên Sách , ta thật sự có ý nghĩ muốn đâm đầu chết, trời ạ, tại sao ta lại xui xẻo như vậy, lại gặp một người như hắn, một người mà nếu có thể dùng tất cả từ ngữ cũng không thể hình dung?

Nếu còn nói thêm về đề tài này nữa thì ta nhất định sẽ trở thành hồ ly đầu tiên bị con người làm cho tức chết, mà còn chưa nói đến lúc đó tên của ta là hồ ly ngu xuẩn cùng với con người giảo hoạt, chuyện đó sẽ truyền lưu trong hồ tộc cho đến trăm năm sau. Cho nên ta đem đề tài chuyển về phía cánh tay của hắn,

“Ngươi cần phải tùy tiện băng bó một chút ?”

“Đây là ngươi cắn, ta không nỡ băng lại.”

“Ngươi…”

Nguyên lai cái đề tài này cũng không an toàn, cũng có khuynh hướng khiến ta tức chết.

“Hả, Phong Phong , ngươi có phải hay không lo lắng cho ta? Ta rất cảm động .”

Người này nếu như không tróc yêu hắn cũng sẽ không chết đói, bằng vẻ mặt giả bộ người giống người, quỷ giống quỷ, bản lãnh giả ngu ngốc nhược trí của hắn, cho dù nếu không thể trở thành ảnh đế, làm một ảnh tinh có thực lực cũng tuyệt đối không thành vấn đề. Nếu không thì, lấy suy nghĩ cùng bản lãnh của hắn, đi làm một tác gia cũng rất có tương lai. Ta thật sự rất muốn quay đầu đi, nhưng chứng kiến sắc mặt hắn càng ngày càng tái nhợt, trên mặt đất máu cũng càng ngày càng nhiều, ta bất đắc dĩ mà thở dài:

“Đưa tay ra đây.”

Uyên Sách rất nghe lời mà duỗi tay ra, ta nhấc tay hắn lên, đưa tay hắn áp vào trái tim của ta, niệm một chú ngữ chữa thương, vết thương kia trong nháy mắt biến mất. Ta bỏ tay hắn ra, lạnh lùng nói:

“Nếu là ta cắn, ta liền thuận tay mà chữa cho ngươi, ngươi không nên nghĩ nhiều.”

“Phong , ngươi thật là lợi hại ”

Uyên Sách cúi đầu nhìn tay mình,

“Một chút dấu vết cũng nhìn không thấy.”

Nhàm chán, nói như thế nào ta cũng có ba ngàn năm đạo hạnh, nếu với chút vết thương đó ta cũng không có biện pháp, không bằng ta cứ đâm đầu chết đi cho rồi.

Thấy Uyên Sách cẩn thận đoan trang nhìn tay hắn, ta thuận tiện cũng nhìn thoáng qua, nhưng lại phát hiện trên tay hắn rõ ràng để lại một loạt dấu răng, hơn nữa là dấu răng động vật rất rõ ràng. Kỳ quái, như thế nào có thể lưu lại dấu răng? Ta khó hiểu, liền cầm lấy tay của Uyên Sách , lại đọc chú một lần nữa, nhưng dấu răng kia vẫn thanh thanh sở sở. Không có khả năng?

Tại sao lại như vậy?

“Phong Phong , ngươi đang làm gì ”

“Cái dấu răng này…”

“Cái này hả? Không phải do ngươi cắn, cái này dấu răng là sau khi ta sinh ra thì có rồi.”

“Thật sư?”

Thì ra là thế, ta còn tưởng rằng pháp thuật của mình mất linh rồi.

“Bất quá rất khéo , vừa rồi ngươi cắn ta cũng trùng với dấu này.”

Uyên Sách dường như nhớ tới cái gì,

“Phong Phong , ta nghĩ, nói không chừng dấu răng này là do kiếp trước ngươi cắn ra, lưu lại đến kiếp này, chính là để ta nhận thức lại ngươi. Rất lãng mạn , chúng ta có hay không là tình duyên cách thế?”

Ta lạnh lùng mà liếc mắt nhìn hắn:

“Có phải hay không cách thế giới tình duyên ta không biết, bất quá khẳng định là không phải ta cắn. Bất quá nếu ta biết kiếp trước là hồ yêu nào cắn ngươi, ta nhất định sẽ không tha hắn.”

Hai tròng mắt của Uyên Sách thoáng cái trở thành hình trái tim:

“Hả, nghĩ không ra ngươi đã yêu ta rồi, cư nhiên ngay cả hồ ly kiếp trước cắn ta cũng không buông tha. Bất quá, cũng là chuyện thật lâu trước kia rồi, ta cũng không nhớ rõ, ngươi có lòng cũng khiến ta rất cảm động.”

Ta hừ lạnh một tiếng:

“Ngươi nghĩ rằng ta là muốn thay ngươi rửa hận sau? Ta nói cho ngươi, ta nếu biết là hồ ly nào cắn ngươi, sao hắn lại không làm cho ngươi hồn phi phách tán, vĩnh viễn không siêu sinh, thật sự là vô dụng !”

“Ngươi, ngươi, ngươi như thế nào có thể như vậy… Ta còn tưởng rằng… Còn tưởng rằng ngươi rốt cục đã bị ta làm cho cảm động rồi, nghĩ không ra…”

Vừa nói trong mắt đã phiếm hồng.

“Nước mắt của ngươi đã không đáng tiền rồi!”

Ta khinh thường mà quay đầu đi.

“Ta đây hôn ngươi?”

Uyên Sách đột nhiên trên môi ta hôn một chút, lúc ta còn chưa phản ứng có nên trở mặt hay không, hắn đã đem đầu tựa vào vai ta, dùng thanh âm phi thường yếu ớt nói,

“Ta thật sự rất mệt, ngươi đỡ ta về nhà có được hay không?”

Ta thở dài, nhìn Uyên Sách hữu khí vô lực, biết rõ rất có khả năng hắn là đang dối gạt ta, nhưng là không biết như thế nào ta lại không đành lòng đẩy ra. Quên đi, coi như đời trước ta thiếu nợ hắn đi.

Chậm rãi dìu Uyên Sách vào nhà, ta có chút bất đắc dĩ mà nghĩ, dựa vào tình huống trước mắt, nếu muốn rời khỏi người này đã là không thể rồi, dù sao chỉ có người trước mắt này mới có thể khiến có có cảm giác, ta cứ tạm thời ở lại bên người hắn, về phần muốn ở tới khi nào, ta đây từ từ rồi tính…

 .....................End....................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro