Chap 102

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...
Văn Toàn kinh ngạc đứng sững người. Cậu vừa nghe thấy cái gì?

Cưới người khác? Gia đình nhỏ hạnh phúc? Ai cơ? Viên Lạc Phàm á?

Vành mắt Khương Ngọc Dao đã đỏ lên. Cô ta đang bị cảm xúc của mình chỉ phối lên không để ý đến nét mặt của Văn Toàn. Khương Ngọc Dao là một cô gái ích kỉ.

Một năm rưỡi trước, vì để Viên Lạc Phàm sống nên mới bắn chân anh bị thương. Cô ta biết nếu anh bị thương thì Ngọc Hải chắc chắn sẽ không để Viên Lạc Phàm ở lại mà sẽ cho người đưa đến bệnh viện. Cô ta chỉ muốn Viên Lạc Phàm sống nhưng lại không ngờ tới được Viên Lạc Phàm lại cố chấp ở lại.

Viên Lạc Phàm vì muốn cô ta quay đầu lại, muốn dùng tình yêu và cả tính mạng của mình để cô quay đầu. Anh ấy cũng biết cô ấy yêu anh nhưng tình cảnh của họ không cho phép hai người có thể gần nhau. Viên Lạc Phàm muốn đổi tất cả những gì bản thân mình có để Khương Ngọc Dao được bình an.

Chỉ là Khương Ngọc Dao không biết....

Chàng trai cô ấy yêu...

Bây giờ đã cùng cô ấy âm dương cách biệt.

Văn Toàn sững người mất một lúc lâu. Khương Ngọc Dao nói như vậy là cô ta không biết Viên Lạc Phàm đã chết nên mới chấp nhận nhiệm vụ lần này. Nếu cô ấy biết thì sao....Cậu định nói ra thì nghe có tiếng xe đi tới. Quay đầu lại là xe quân dụng của Ngọc Hải.

Văn Toàn liền quay đầu lại thì không thấy Khương Ngọc Dao đâu nữa. Chiếc xe thể thao màu đen đã quay đầu phí về phía trước rồi.

Chửi thề một tiếng, cậu chạy lại chiếc xe của mình để kiểm tra. Quả nhiên như đúng dự đoán, Chu Mẫn đã biến mất rồi.
Văn Toàn chạy lại cạnh xe quân dụng, cậu gõ lên cửa xe ba cái rồi mở cửa ngồi vào. Vừa ngồi vào xe Văn Toàn đã nhoài người lên phía trước hỏi:

- Tiểu Trạch, cô ta đang được đưa đến đâu rồi.
- Đang đi về hướng tây, nhưng tín hiệu không hiểu sao rất chập chờn.... Mất tín hiệu rồi!

Viên Tiểu Trạch nói một câu, mười ngón tay vẫn đặt trên bàn phím thảo tác. Văn Toàn nhìn vào màn hình, thấy một bản đồ thành phố thu nhỏ, trên màn hình xuất hiện nhiều chấm đỏ nhấp nháy.

Xin thứ lỗi cho, mấy cái phần mềm công nghệ thông tin này cậu không hiểu. Lúc trước có tìm hiểu một chút nhưng não cậu lại không chịu tiếp thu. Bây giờ nhìn vào màn hình thật sự không hiểu gì, đại khái có thể hiểu là đang theo dõi tín hiệu trên bàn đồ.

Nghe Viên Tiểu Trạch nói đột nhiên mất tín hiệu, Văn Toàn nhìn kĩ một chút thì thấy những chấm đỏ nhấp nháy vừa nãy bây giờ đã hoàn toàn biến mất.

Ngọc Hải nheo mắt nhìn một chút.

- Đưa đây.
Viên Tiểu Trạch liền chuyển máy tính xuống cho Quế Ngọc Hải. Văn Toàn nghiêng người nhìn Ngọc Hải thao tác, thầm cảm thán một câu.

Sao họ có thể thao tác nhanh như vậy được chứ.

Màn hình máy tính hiện lên biểu tượng lỗi, sau đó là cảnh báo. Màn hình xuất hiện những đường cong như biểu đồ biểu thị cái gì đó, sau đó lại nhấp nháy biểu tượng lỗi.

Màn hình lại chuyển về hình ảnh bản đồ thành phố, chấm đỏ lại xuất hiện nhưng lại xuất hiện ở nhiều nơi.

- Có vẻ như thứ chúng ta để trên người Chu Mẫn đã bị phát hiện. Tín hiệu không bị phá nhưng bị làm nhiễu. Nhiều nơi như vậy không thể đi hết được.

Văn Toàn nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, nhìn trái nhìn phải, nhìn xa nhìn gần nhưng vẫn không hiểu. Cậu cắn cắn môi dưới, ngước ánh mắt tủi thân lên nhìn Quế Ngọc Hải.

Ngọc Hải mỉm cười xoa đầu cậu một cái.

- Sau này sẽ dạy cho em.

Văn Toàn nghĩ một chút lại lắc đầu. Thôi đi, nhìn khó như vậy, cậu không học đâu.

- Vậy bây giờ phải làm sao? Không thể phá thứ gây nhiễu tín hiệu được à?

- Không phá được.

- Nếu vậy là để Chu Mẫn thoát rồi? Chúng ta cũng sẽ không còn cơ hội nào nữa để tìm ra người đứng đằng sau cô ta nữa.

Ngọc Hải nghĩ một chút rồi đưa máy tính lại cho Viên Tiểu Trạch.

- Sẽ tìm ra được. Cậu chọn lọc một chút những chỗ Chu Mẫn có thể đến.

Câu trước là an ủi cậu, câu sau là dặn dò Viên Tiểu Trạch. Trương Hạ đang lái xe, thuận tiện trao đổi với Viên Tiểu Trạch một số vị trí có thể lẩn trốn.

....

Đến tối hôm đó vẫn không có dấu vết gì. Chiếc xe định chuyển hướng quay trở lại Tử Uyển thì những dấu chấm đỏ trên màn hình máy tính liền hội tụ lại một chỗ.

- Là khu rừng phía nam.

Chiếc xe quay đầu phi nhanh tới khu rừng phía nam.

Mùa đông, trời đã tối nên trong không khí nhiệt độ đã hạ xuống thấp hơn bạn ngày. Địa điểm lại là trong rừng nên không khí có phần ẩm thấp và lạnh hơn, còn có cả sương mù.

Ngọc Hải cởi áo khoác ngoài ra khoác lên người Văn Toàn. Cậu đang lạnh đến tê cả tay, miệng thở ra toàn khói trắng, chân tê cứng sắp đi không nổi nữa rồi. Đột nhiên phần cổ tiếp xúc với một lớp bông ấm áp, Văn Toàn đảo mắt một chút thì là phần bông ở cổ áo khoác quân phục của Ngọc Hải, cơ thể đã ấm hơn một chút.

Văn Toàn nghiêng đầu cười với anh một cái. Trời lạnh, miệng cũng gần như đóng thành băng, nụ cười không tươi như hoa nở nhưng vẫn thấy rõ được nét cười và hạnh phúc.

Ngọc Hải ôm cậu vào trong lòng.

- Trời lạnh rồi, hay em cứ về trước.

- Không sao. Anh có lạnh không?

- Không lạnh.

Văn Toàn túm chặt tay anh đi về phía trước. Cậu còn liên tục xoa bàn tay anh để anh thấy đỡ lạnh.Bốn người đi một lúc vào trong rừng. Trời tối, cũng may trong xe lại có sẵn năm cái đèn pin. Văn Toàn liên tục chuyển động ánh sáng đèn pin xung quanh. Hình như cậu nghe thấy có tiếng xào xạc rất mạnh, còn có tiếng cây gãy giống như có ai đang đi rất nhanh vậy, hơn nữa còn không phải là một người. Đây không phải tiếng bước chân của bọn cậu vì bốn người đều đang đi trên lối đường mòn nhỏ bằng sỏi đá.

- Em cũng nghe thấy à?

Văn Toàn ngước nhìn anh ngạc nhiên sau đó nghiêm túc gật đầu. Hóa ra Ngọc Hải cũng nghe thấy âm thanh đó. Văn Toàn cảm nhận được eo mình bị siết chặt.

Cậu hỏi nhỏ một câu với người đàn ông bên cạnh.

- Sao vậy?

- Cẩn thận một chút.
Cậu gật đầu rồi chủ động nép sát vào người anh.

Bước chân Viên Tiểu Trạch đừng lại, ánh sáng đèn pin đảo xung quanh.

- Thưa Ngài, tín hiệu là ở chỗ này.

Ngọc Hải đảo mắt nhìn xung quanh chỉ thấy đêm tối và nhờ anh đèn pin miễn cưỡng có thể thấy xung quanh thấp thoáng nhiều cây to.

- Tìm kiếm xung quanh một chút.

Quế Ngọc Hải định kéo tay Văn Toàn lên phía trước tìm thì thấy cậu đứng im không nhúc nhích.

Anh quay lại nhìn, thuận tiện soi đèn pin lên gần mặt cậi. Chỉ thấy mắt cậu nhắm lại, lông mi liên tục động, ấn đường hơi nheo lại.

- Sao vậy?

- Ngọc Hải! Có mùi tanh.... Hình như là máu... nhưng còn có một mùi khác nữa cũng rất nồng.

Ngọc Hải cũng động đậy cánh mũi một chút liền nhận ra đúng là mùi máu tanh, thoang thoảng trong mùi máu tanh còn có mùi khác nữa. Mùi này tuy không thân thuộc nhưng đại khái có thể đoán... là mùi vị do hoan ái mà tạo thành.

Lông mày khẽ cau lại, Quế Ngọc Hải soi đèn đi về bên cạnh. Văn Toàn túm lấy tay áo anh đi phía sau.

- A!

Cậu bị vấp vào cái gì đó suýt ngã. Ngọc Hải đỡ cô đứng vững, ánh đèn di chuyển đến vật mà Văn Toàn vừa vấp phải.

Một giây sau khi ánh đèn chiếu đến, cậu kinh hãi đến trợn tròn mắt, cơ thể căng cứng như dây cung. Sau ba giây Văn Toàn liền có cảm giác chân mình mềm nhũn ra như sắp ngã tới nơi, cánh môi cậu run rẩy không biết là do có cơn gió lạnh thổi qua hay là vì kinh hãi trước cảnh tượng trước mắt.

Quế Ngọc Hải  đưa tay đỡ eo cậu, thuận thế áp mặt cậu vào lòng ngực. Những hình ảnh trước mặt lại hiện lên, Văn Toàn bấu chặt tay vào áo Ngọc Hải.

Chu Mẫn nằm trên nền đất, mắt trợn to, đầu tóc rối bù thành một cục. Khuôn mặt trắng bệch lốm đốm vài vết bùn đất, còn có cả vài vết máu cùng với cái nước gì đó màu trắng đục. Chiếc váy màu hồng sáng nay Chu Mẫn mặc bây giờ đã rách tả tơi, vị trí trên ngực bị dao cứa vài chỗ, hiện tại máu vẫn đang rỉ ra từ vết thương đó. Phía dưới nơi nhạy cảm không thể nhìn rõ được gì nhưng có thể thấy nơi đó chảy rất nhiều máu. Đặc biệt là vị trí tim của Chu Mẫn có một con dao nhỏ màu vàng sáng bóng cắm vào.

Sắc mặt đầu tiên của cả bốn người khi nhìn thấy cảnh tượng này là kinh ngạc. Trương Hạ mặt nghiêm lại xung Phong tiến lên kiểm tra.

- Đại thiếu, thiếu phu nhân,... người đã chết rồi. Chân tay lạnh toát nhưng các cơ vẫn mềm. Là vừa mới chết cách đây 30 phút. Nhìn tình hình thì có thể đoán là... bị tra tấn tình dụng sau đó bị đâm chết.

Văn Toàn rúc vào lòng Ngọc Hải để giảm bớt cảm giác kinh hãi. Cảnh tượng nhìn rất đáng sợ, có thể nói là một cái chết dã man nhất mà cậu chứng kiến. Giọng cậu nhỏ khàn.

- Là giết người diệt khẩu sao?

- Tôi nghĩ không phải vậy. Bên cạnh xác có một tờ giấy.

Trương Hạ cầm tờ giấy lên đưa cho Ngọc Hải. Viên Tiểu Trạch cầm đèn pin soi vào. Ngọc Hải một tay vỗ nhẹ lưng Văn Toàn, một tay cầm tờ giấy.
- Viết gì vậy anh?

- Xin được đền tội với Nguyễn thiếu gia.

Ngọc Hải đọc lại những chữ ghi trên mảnh giấy.

Văn Toàn vuốt ngực một cái, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cậu cầm tờ giấy lên đọc. Cả một tờ giấy trắng tinh, ở giữa trang giấy là một dòng đánh máy tám từ "Xin được đền tội với Nguyễn thiếu gia". Văn Toàn nhíu mày nhìn chăm chú dòng chữ một hồi.

- Đây là ý gì?
Cậu nghiêng đầu hỏi Ngọc Hải. Quế Ngọc Hải mặt trầm ngâm đang suy nghĩ, nghe cậu hỏi thì không đáp lại ngay, suy nghĩ gì đó một chút rồi mới lắc đầu tỏ ý anh cũng không biết.

Văn Toàn quay đầu nhìn lại xác A Mẫn. Xinh đẹp như hoa, nếu như là người không tâm cơ thì chắc chắn cô ấy sẽ rất đẹp, giống... một thiên thần. Bây giờ nằm chết co quạnh ở nơi rừng núi lạnh buốt này, cái giá phải trả hình như đắt quá rồi.

Gió khẽ thổi một làn gió lạnh buốt, mái tóc rối xù khẽ bay, chiếc váy rách khẽ động. Văn Toàn ngồi xuống bên cạnh vuốt hai con mắt đang trợn to xuống. Đứng ở khoảng cách gần như vậy, cậu có thể quan sát kĩ được biểu cảm trước khi chết của Chu Mẫn thông qua ánh mắt. Anh mắt ấy vừa kinh ngạc lại đau đớn, hình như còn có cả bi thương. Từ khóe mắt xuống dưới tai đọng lại giọt nước mắt chưa kịp khô.

Văn Toàn đứng dậy nhìn xuống, cậu có thể đoán...Chu Mẫn chắc là đã đắc tội với ai đó lên bị như vậy hoặc cũng có thể chủ nhân của cô ấy trừng phạt vì nhiệm vụ giết cậu không hoàn thành.

.....Đẹp như Hoa Phù Dung, nhưng cũng chóng tàn.
.
.
Chu Mẫn bước vào căn phòng tối. Tối không phải tối của màn đêm, vẫn có chút ánh sáng mờ nhạt màu vàng của đèn tường. Ánh sáng vàng nhạt hắt lên bóng dáng của người đàn ông đang ngồi trên ghế, trước mặt người đàn ông là một cái lồng, trong cái lồng là hai con chuột Hamster, một con lớn và một con bé. Hai chú chuột Hamster màu trắng, sống lưng và vùng quanh cổ có màu vàng nhẹ. Người đàn ông đưa hai quả dâu tây vào, hai chú chuột liền vồ lấy nhanh chóng sau đó bắt đầu gặm nhấm.

Ánh sáng mờ nhạt nhưng Chu Mẫn vẫn có thể nhìn ra người đàn ông hơi cười. Cô ta khẽ gọi một tiếng.

- Chủ nhân.

Người đàn ông vẫn tiếp tục cho hai con vật cưng của mình ăn, nụ cười vẫn chưa tắt. Miệng hơi cười nhưng mắt không cưới, dù là vậy vẫn điểm lên vẻ đẹp đậm chất của người đàn ông này, vẻ đẹp này lần nào xuất hiện cũng khiến Chu Mẫn say mê nhìn đến ngây ngốc. Chu Mẫn hơi bặm môi, má khẽ ửng một tầng màu hồng nhạt.

Tiến Dũng thong thả cho hai con vật cưng của mình ăn, nửa tiếng sau mới dừng lại.

- A Mẫn.

- Chủ nhân.

Vẫn là giọng nói trầm thấp không biểu cảm đó nhưng lần nào cũng thành công khiến tim Chu Mẫn đập mạnh. Đây là người đàn ông mà cô ta yêu, dù đã từng chuyển đối tượng thành Ngọc Hải, nhưng trái tim cô ta vẫn chỉ hướng về người đàn ông trước mặt. Quế Ngọc Hải cũng giống Tiến Dũng, đều là mẫu người đàn ông tính trầm, lạnh lùng, Ngọc Hải mang vẻ đẹp hơn một chút so với Tiến Dũng nhưng có thể vì Bùi Tiến Dũng là người đàn ông cô ta yêu cho nên từ trước tới nay đều không có cảm xúc gì với Ngọc Hải.

Huống hồ Tiến Dũng còn là một vị chủ nhân mà cô ta tôn kính, còn là ân nhân của cô ta. Nhớ năm đó, cha mẹ cô ta bị người của xã hội đen giết chết vì nợ quá nhiều tiền mà không trả, cô ta mới chỉ là một thiếu nữ 18 tuổi. Ban đầu, bọn chúng không giết cô mà có ý định bán cô vào vũ trường làm gái bán dâm, chính Tiến Dũng đã ra tay cứu cô ta khỏi đó. Sau đó đến tận khi cô ta 21 tuổi mới gặp lại người đàn ông đã khiến trái tim cô ta rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Chu Mẫn cẩn thận nhìn sắc mặt Tiến Dũng, khuôn mặt anh vẫn vậy, lạnh lùng không biểu cảm.

- A Mẫn. Nhiệm vụ lần này của cô là gì?

Chu Mẫn cúi thấp đầu, tay nắm chặt hai bên váy.

- Theo dõi mọi hành động cụ thể của Nguyễn Văn Toàn. Phải đảm bảo Nguyễn Văn Toàn luôn được an toàn.

- Vậy cô đã làm gì?

Tim Chu Mẫn đập một cái thật mạnh, là vì sợ hãi.

- Em...em...

- A Mẫn! Không được phép nói dối.

Giọng người đàn ông vẫn trầm như vậy nhưng có thể nghe ra ý vị cảnh cáo rất rõ ràng. Chu Mẫn hiểu, Bùi Tiến Dũng đã biết mọi chuyện, chỉ là muốn cô ta nhận sai... giống như mọi lần, sau đó bị phạt cấm túc vài ngày hoặc một tuần.

- Em... lúc trước đã báo cáo sai. Quế Ngọc Hải không hề đánh Nguyễn Văn Toàn. Cũng chính em là người... khiến Nguyễn Văn Toàn bị dị ứng phải nhập viện cấp cứu.

Chu Mẫn nói xong quỳ sụp xuống đất mặt vẫn cúi.

- Còn có... ý muốn câu dẫn Quế Ngọc Hải. Nhưng, chủ nhân, em muốn câu dẫn Ngọc Hải chỉ là muốn thử lòng anh ta một chút, muốn xem thử anh ta có thật lòng là yêu Nguyễn Văn Toàn hay là không. Xin chủ nhân thứ tội vì những hành động chưa được sự đồng ý.

- Vậy tại sao lại có ý định giết Nguyễn Văn Toàn?

- ... Em...em...

Chu Mẫn lắp bắp nói không thành lời. Câu trên cô ta vừa đọc lại nhiệm vụ là phải bảo vệ an toàn cho Nguyễn Văn Toàn, câu sau lại đi ngược với nhiệm vụ, sinh ra lòng ghen ghét muốn giết cậu. Bảo cô ta giải thích, cái này phải giải thích như nào.

Chu Mẫn im lặng không nói, mà Tiến Dũng cũng im lặng nhìn không nói. Một lúc sau Chu Mẫn mới lí nhí nói.

- Em có tội. Xin chủ nhân trách phạt.

- A Mẫn! Em đi theo tôi mới hơn một năm, nhiệm vụ giao cho em cũng không hề khó khăn muốn làm khó em.
Chu Mẫn biết lần này là cô ta sai, là phạm sai rất nặng, cùng lắm thì bị cấm túc một tháng hoặc đưa đi huấn luyện khổ cực khắt khe. Phạt như vậy cô ta vẫn có thể chịu được.

- A Mẫn! Là em tự muốn nhận phạt.

Tiến Dũng vừa dứt lời xong thì hai người đàn ông cao to, da đen đi vào. Hai người đàn ông cúi chào Bùi Tiến Dũng rồi mỗi người cầm một tay Chu Mẫn lôi ra ngoài.

Chu Mẫn giằng co một chút rồi quay đầu hỏi:

- Chủ nhân, hình phạt lần này của em là gì?

Tiến Dũng nâng mắt lên nhìn, trong ánh mắt đầy sát khí nặng, chỉ nhìn không trả lời.Chu Mẫn bị lôi ra ngoài.

Một khắc khi nhìn thấy ánh mắt lạnh còn hơn khí trời mùa đông bên ngoài của người đàn ông, Chu Mẫn cảm giác được sự không an toàn.

Nằm trên chiếc bàn sắt lạnh lẽo, bên trên là một người da đen đang không ngừng luân động phía dưới, xung quanh cũng có đến chục người đàn ông như vậy đang nhìn chằm chằm vào cô ta bằng ánh mắt thèm khát như muốn ăn tươi nuốt sống. Chu Mẫn khóc không thành tiếng. Cảm giác tim lúc này thật đau, thật lạnh. Chu Mẫn mấp máy một cái tên bằng chất giọng khản đặc của mình vì trước đó đã hét quá nhiều.

-C...chủ....nh...ân....Tiế..iến..Dũng....

Nước mắt lăn dài trên gò má chảy xuống tai, mái tóc rối bù xoã xuống gương mặt. Ngay lúc con dao đâm xuống, Chu Mẫn cũng cảm giác được trái tim như vỡ vụn. Chu Mẫn mãi nằm ở nơi đó gọi tên một người đàn ông.

Xinh đẹp nhưng chóng tàn.
.
.
.

End chap <33
Cho mình 1 ⭐ nhó <33

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro