Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn Toàn hốt hoảng lùi lại sau vài bước, nhìn anh ta đáng sợ quá, chết cậu rồi. Nữ hầu gái hồi nãy run sợ đi tới trước mặt Ngọc Hải, Văn Toàn thấy được cô ấy đang rất sợ, cậu.... cậu làm liên lụy người khác sao.

- Đại..... đại thiếu...gia, tôi là người vẫn hay pha cafe cho cậu, tôi.... tôi...

Huỵch. Cô gái ấy sợ hãi quỳ xuống trước mặt Ngọc Hải. Quế Ngọc Hải hoàn toàn tức giận, hai mắt đỏ ngầu.

- Cô.... là ai phái tới, lại cố ý giết tôi bằng cái việc với vẩn này sao
Thanh âm đáng sợ, lạnh lùng, đến cậu đứng xa còn sợ run nên, nói gì đến cô gái đang quỳ kia. Cô hầu gái đó khóc lóc, minh oan. Phải cô ta đâu làm gì, là cậu sai xót đưa nhầm ly thôi mà.

- Lôi cô ta xuống, hành hình bao giờ khai ra thì dừng.

- Đại thiếu gia, tôi xin ngài tha cho tôi, lời tôi nói hoàn toàn là sự thật, tôi không có ý hại ngài như vậy.Mặc cô gái ấy khóc lóc quỳ lạy, vẫn bị người của Quế Ngọc Hải lôi đi.

- KHOAN ĐÃ.

Cậu hét to lên, chạy tới trước mặt Quế Ngọc Hải. Cậu không thích bị đổ oan, người khác cũng không thích bị đổ oan, huống hồ người sai là cậu .
- Quế...ê không Ngọc Hải, là em đổ muối vào cafe, không phải do cô gái ấy.

- Em nói cái gì.

Quế Ngọc Hải hạ thấp giọng xuống để kiềm chế cơn tức giận, tỏ ra hơi ngạc nhiên với lời nói của Văn Toàn.

- Em nói cái gì.

- Là em làm, thực ra không phải em cố ý. Hồi nãy em nói cô ấy để em bưng cafe nên hộ cho, em có nếm thử qua cafe, thấy đắng quá nên định cho thêm đường vào, nhưng đến hồi nãy anh nói, em mới biết hóa ra em cho nhầm muối.

Văn Toàn cười như để xoa đi tội lỗi của mình. Đối diện với ánh mắt như hổ muốn ăn thịt người này của Ngọc Hải không hiểu sao cậu thực sự rất sợ. Lần đầu đối diện với anh cậu có sợ như vậy đâu.

- Em là nói thật.
- Thật mà, em có thể chạy vô bếp cầm cái chai muối đó ra đây đổ vào họng anh để nếm thử.

Ngọc Hải nghe Văn Toàn nói vậy lập tức đen mặt, cậu là muốn chơi anh sao, bắt anh ăn một chai muối? "Cậu vợ này nhất định phải dạy lại ".

- Thả cô ta ra. Còn em, đi ra ngoài theo anh.

Anh nói rồi bước nhanh ra ngoài, cậu cũng chạy theo sau. Ra đến vườn hoa, anh đang đi nhanh đột ngột dừng rồi quay lại, cậu đang theo đà chạy thì đập vào ngực anh.

- Ayza

- Em còn biết đau, còn không mau nói thật.

- Anh... nói thật gì cơ.

- Trước mặt anh đừng chơi trò giả ngốc.

Nghe anh nói vậy khiến cậu hoang mang, tròn mắt nhìn anh. Anh nhìn ra gì sao
- Anh nói gì em không hiểu, em...em... thực sự hồi nãy đã nói thật.

- Văn Toàn.

Anh nhẹ nhàng gọi tên cậu khiến cậu rùng mình, tay anh vuốt nhẹ mái tóc màu bạch kim của cậu, giữ chặt gáy cậu. Chưa kịp để cậu định thần gì đã hôn lên đôi môi đỏ mọng của cậu.

- Toàn à một hai tuần tới anh có việc nên sẽ không ở nhà, em ở nhà.... TỐT NHẤT LÀ NGOAN NGOÃN CHO ANH, nếu anh về mà em có làm sao hay gây họa gì, anh không ngần ngại em là ai mà tống em vào tù ngồi đâu.

Anh....anh sao lại nói vậy? Anh biết gì về cậu sao? Hay là anh nhớ ra cậu rồi? Hàng loạt câu hỏi hiện ra trong đầu cậu lúc này. Không, hôm nay cậu sẽ trốn tới chỗ cha, ở đó rồi cậu sẽ không thèm sợ anh nữa. Hứ, Quế Ngọc Hải anh cứ đợi đó đi. Sau đó cậu giận dỗi bỏ vào trong, không thèm quan tâm anh đang đen mặt đứng đó nhìn mình nữa. " Cậu không quan tâm anh sao? Không hỏi anh đi đâu sao? Không biết anh làm nghề gì để cho chúc anh 1 câu ra ngoài an toàn sao " Lúc này đây Quế Ngọc Hải cũng có hàng trăm câu hỏi hiện ra trong đầu và mọi câu hỏi chỉ cần anh nghĩ đến câu trả lời thì mặt anh lại càng đen hơn, cuối cùng anh chốt lại cho mình câu " VỢ, ANH NHẤT ĐỊNH PHẢI DẠY LẠI EM ", phải dạy vợ cách yêu anh và quan tâm anh nhiều hơn. Quế Ngọc Hải anh là ai, anh đương nhiên hiểu và biết rất rõ cậu là ai, nắm cậu trong lòng bàn tay rồi

Văn Toàn đã định sẵn 1 kế hoạch có thể nói là hoàn hảo để bỏ trốn. Nhưng.... tất cả đều sụp đổ. Lăn lộn trên chiếc giường lớn mấy vòng, tay cậu đấm bùm bụp vào gối để xả giận. Cậu đâu thể ngờ mọi thứ lại thành ra như vậy. Cả ngày hôm nay cậu bị Mẹ Chồng đưa đi khắp nơi, Lý gia, Trang gia..... gì cũng đi. Chào hỏi hết người này tới người khác, mục đích chính là để Quế phu nhân khoe chàng dâu. Ai kêu, mấy người đó cứ nói con trai bà 28tuổi rồi mà chẳng yêu ai, làm Quế phu nhân nhiều lần đi chơi với họ tức không nói lên lời. Dù nói Trương Hạ Trà có là thanh mai trúc mã, nhưng Ngọc Hải chính là chưa từng coi là người yêu, khiến Quế phu nhân cũng hết cách. Bây giờ bà được đứa con dâu xinh đẹp lại rất hiểu chuyện như này làm bà vui không kể xiết.

Còn Văn Toàn cậu thì bực bực bực. Cậu đang nghĩ có phải Mẹ Chồng phát hiện ra cậu có ý định bỏ trốn hay không nên mới thành ra như vậy. Kế hoạch đổ nát, cậu nghẹn không nói lên lời.

Cốc cốc cốc

Văn Toàn vội sửa lại ga giường bị cậu lăn đi đấm lại tới nhăn nhúm, sửa lại quần áo sộc xệch đi ra mở cửa.
- Cậu chủ, đến giờ ăn cơm tối rồi, Phu nhân kêu em mời người xuống ăn cơm.

Người hầu nữ bên ngoài cúi đầu cung kính, Văn Toàn nhận ra, đây là cô gái hồi sáng suýt bị cậh đổ oan mà phải chết.
- Tôi biết rồi. Mà em tên gì?

- Cậu chủ, cậu cứ gọi em là bé Lan là được rồi, mọi người trước giờ trong nhà đều gọi em như vậy.

- Bé Lan, cho...cho tôi xin lỗi chuyện hồi sáng, là... là... tôi...
- Cậu chủ, em không sao. Cậu, mau xuống ăn cơm.

- Được rồi.

Cậu thấy bé Lan đi rồi mà thở phào nhẹ nhõm, dù sao cũng xin lỗi được rồi, cậu cũng bớt thấy tội lỗi. Cậu là người tốt mà.Ngồi xuống bàn ăn, chỉ có Văn Toàn và Quế phu nhân, Văn Toàn thắc mắc nên tiếng hỏi:

- Mẹ, chỉ có mẹ và con thôi sao? Mọi người đâu hết rồi?- Cha bận việc không ăn cơm ở nhà được, còn con bé Tiểu Trà nó nói có hẹn đi ăn với bạn nên không về.

Văn Toàn cười sung sướng trong lòng. Cậu đang nghĩ " không bỏ trốn ban ngày được, cậu bỏ trốn ban đêm. Hôm nay là lúc thích hợp nhất, chỉ có mỗi mẹ chồng ở nhà ". Thấy Văn Toàn vui như vậy, Quế phu nhân cũng mỉm cười hài lòng. Bà là đang lo việc Hạ Trà có thể làm ảnh hưởng tới con dâu, nhưng giờ thấy cô vui như vậy, bà cũng bớt lo phần nào.

Ăn tối xong, Văn Toàn ra ngoài nói với mẹ chồng là đi tham quan cảnh vật xung quanh Uyên Cát ra sao, nhưng thật ra là đi thám thính bên ngoài, xem chỗ nào thuận lợi nhất để bỏ chạy.

Ra đến ngoài, cậu mới biết tận cùng nỗi đau là ra sao. Xung quanh Uyên Cát, nhìn đâu đâu cũng đầy cảnh vệ, mình đeo đầy súng. Cậu khóc, khóc không ra nước mắt. Cậu bỏ cuộc thật sự đấy, không ngờ rằng ban đêm, Uyên Cát còn canh phòng cẩn mật hơn ban ngày. Không! Văn Toàn cậu không thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy được. Cậu đi loanh quanh nhìn xem chỗ nào thường ít cảnh vệ nhất, đúng lúc này....

- Thiếu gia, cậu đang làm gì ngoài này vậy.

Một giọng nói nghiêm nghị vang lên khiến cậu giật thót mình, quay lại cười cười.

- Trương phó quan, là anh à. Tôi... tôi đang đi dạo.

Cậu thấy anh ta nhìn chằm chằm mình như đang soi xét gì đó. Sau đó gật đầu lên tiếng:

- Thiếu gia, cậu cứ tiếp tục đi dạo tiếp đi. Tôi không làm phiền nữa.Nói rồi đi thẳng. Lúc này mặt Tòn Tòn vẫn ngây ra. " Quả không hổ danh người của Ngọc Hải, y như phiên bản thứ 2 ", cậu thầm cảm thán trong lòng. Đang định đi vào nhà thì thấy Trương Hạ Trà đi vào. Cậu tươi cười chạy ra chào hỏi:

- Hạ Trà, cô về rồi sao.

- Thì sao?
Trương Hạ Trà mặt mày cau có trả lời cậu. Cô ta vẫn còn đang tức vụ hồi sáng, vậy mà kế hoạch của cô ta lại thật bại.

- Không sao, chỉ muốn nói với cô một câu. Lần sau có muốn chơi tôi, làm ơn báo tôi trước, tôi chỉ giờ hoàng đạo cho.

Văn Toàn quay mặt đi, tươi cười bước vào nhà để lại đằng sau một Trương Hạ Trà mặt ngây ra như phỗng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro