Chap 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...

Robert vừa đi tới là ghé sát vào tai
Nguyễn Thái Dĩ thì thầm vài câu, cũng không biết là nói gì chỉ thấy  ông đứng bật dậy, mặt biến sắc.

Văn Toàn ngồi bên cạnh thấy vậy cũng đứng dậy theo vội lay tay ông hỏi?

- Cha, có chuyện gì sao?

- Không có gì. Cha còn bận việc phải đi rồi, lúc nào rảnh sẽ thăm con.

Nguyễn Thái Dĩ vỗ nhẹ lên tay Văn Toàn đang cầm cánh tay ông, rồi quay người đi luôn. Cậu bĩu môi tỏ ra hờn dỗi rồi quay lại ghế ngồi. Đình Trọng lúc này mới đi tới trước mặt cậu hỏi:

- Đó là cha cậu sao?

Văn Toàn  ngước mắt lên nhìn, không có trả lời. So với việc Tiến Dũng biết thân phận của cậu thì cậu thấy nếu Đình Trọng biết không có cảm giác an toàn. Nhưng không phải vừa nãy anh ta cũng nghe thấy rồi sao, chối cũng không được, nhận cũng không xong, thôi thì mỉm cười cho qua.Nghĩ vậy cậu cũng làm luôn, đáp lại anh là một nụ cười rồi cậu cúi mặt xuống không nói gì.

Đình Trọng nhận được nụ cười cũng không hỏi nữa mà ngồi xuống cạnh cậu.

- Tình hình sao rồi?

Đương nhiên người cậu đang hỏi là Tiến Dũng. Vết thương của Ngọc Hải cũng là cha cậu cố ý trách anh không bảo vệ cậu tốt chứ cũng không có gì là nguy hiểm. Mà ngược lại là Tiến Dũng, vết thương của anh khá nặng.

Quả nhiên....
- Viên đạn gần phổi hiện đã được lấy ra. Nhưng do trước đó bệnh nhân không được cấp cứu kịp thời gây mất máu quá nhiều nên tình hình đang chuyển biến xấu. Bệnh viện chúng tôi đã đưa máu đến nhưng không đủ, ai là người nhà có cùng nhóm máu bệnh nhân thì theo tôi đi truyền máu gấp.

- Tôi.... Tuy không phải người nhà, nhưng có cùng nhóm máu. Phải nhóm máu O âm không?

Y tá gật đầu một cái rồi mau chóng đưa cậu vào trong nói là phải kiểm tra máu trước xem phù hợp không rồi mới cho truyền.

Ngay khi bóng Văn Toàn vừa khuất thì Đình Trọng cũng đứng dậy, đi xa cửa phòng phẫu thuật chục bước chân, rút điện thoại trong người ra gọi một cuộc điện thoại ra nước ngoài.

Cũng không quá lâu người bên kia đã nhấc máy, nhưng vì nóng vội nên Đình Trọng không kịp để người kia alo chào một câu đã vào mục đích chính của cuộc gọi này.

- Tôi cần cậu điều tra hai người. Một người tôi sẽ gửi ảnh và một số tài liệu sơ qua mà tôi có được. Còn người kia tôi chỉ có thể cho cậu một cái tên.

- Ai?

Người kia cũng không vòng vô mà trả lời ngay.

- Matthew Xeno. Người đứng đầu bảng sát thủ Phong Vân.

Người bên kia sau khi nghe tên thì rơi vào trầm lặng vài phút rồi mới nói.

- Người này không phải là sát thủ. Tuy đứng đầu bảng Phong Vân nhưng hành tung bí ẩn, chưa từng lộ mặt, hay lộ thân phận. Cậu ta cũng không tham gia vào bất kỳ cuộc trao đổi nào của Phong Vân hay tham gia vụ ám sát nào. Chỉ có vài tin đồn không tìm được chứng cứ mà cậu cũng biết. Thứ nhất Matthew Xeno là con trai ông trùm mafia Oro Xeno. Thứ hai khả năng thiện xạ như một sát thù trong nghề rất đáng nể phục. Cậu ta cũng không phải giỏi nhất giới thiện xạ trên thế giới. Phong Vân cũng chỉ là bảng đấu đứng thứ hai. Cậu ta như đã nói cũng không phải là sát thủ. Điều tra được về người này không khác gì cậu ném cây kim xuống giữa đại dương mênh mông và bắt tôi đi tìm.

- Không phải nói có tin đồn là con gái Oro sao? Nếu vậy thì điều tra từ đó. Tôi cũng không cần biết cậu làm gì, điều tra như thế nào. Thứ tôi quan tâm là kết quả. Chính là thân phận của hai người này.

Đình Trọngkiên nhẫn lắng nghe người bên kia nói với ý từ chối, sau đó cũng quẳng lại một câu rồi dập máy.

- Không tra ra được vậy cút khỏi cái ghế cậu đang ngồi.
Đình Trọng gửi nhanh đi một tấm ảnh một cô con trai mái tóc màu bạch kim đang đứng cạnh ở lang cang rồi nghiêm túc tắt máy để không nhận được cuộc gọi hay tin nhắn từ chối.

Đằng sau Đình Trọng là hai con mắt theo dõi từ cái nhấc tay đến cái nhấc chân. Sau đó cũng nghiêm túc thu mắt về như kiểu mình chẳng hề quan tâm.

Đình Trọng quay lại ngồi ung dung xuống ghế, nở một nụ cười khiêu khích với Trương Hạ. Trương Hạ chỉ liếc nhìn qua, rồi xoay lưng lại, trong đầu bắt đầu phân tích để đợi thiếu soái ra là báo cáo.Khoảng một giờ sau thì Văn Toàn đi ra, theo sau còn có Quế Ngọc Hải. Cũng chẳng ai biết anh đã làm gì nói gì mà mặt cậu thì đỏ bừng, cũng không biết là tức giận hay xấu hổ.

Văn Toàn liếc mắt sang Ngọc Hải đang bày ra dàn vẻ lạnh như băng Bắc Cực, nghiến răng ken két mà chửi thầm trong lòng.

Vô liêm sỉ, đúng hơn là không có liêm sỉ. Vốn dĩ cậu đã ra ngoài từ lâu rồi vì cũng không cần hiến máu nhiều vì bệnh viện cũng có rồi chỉ là hơi thiếu một chút nhưng cái con người không có liêm sỉ kia thì kéo cậu lại bằng được. Đầu tiên là nhờ cậu mặc hộ áo vì lý do tay đau. Thì cậu cũng làm theo nhưng ai biết đâu Ngọc Hải vô sỉ tới mức cố ý sán chặt cái cơ ngực múi nào ra múi ấy của anh vào sát mặt cậu và cố ý không chịu mặc áo. Cậu phải đánh vật suốt 15 phút mới có thể mặc xong được áo. Cứ tưởng xong rồi định chạy ra ngoài lại bị kéo lại ngồi trên giường bệnh. Ngọc Hải bày ra gương mặt vô cùng nghiêm túc mà nói mặt cậu sưng cầm phải bôi thuốc. Cái này cậu thấy đúng và thấy hơi hơi vui khi mà anh quan tâm cậu như vậy nhưng ai mà biết anh là bôi thuốc hay là tìm cớ sờ mặt cậu. Sau đó còn nhân lúc cậu không để ý mà hôn cậu ngay tại đó, ngay trước chục con mắt của y tá, bác sĩ.

Xấu hổ, cậu chỉ muốn lúc đó có cái hố để chui xuống.
.
.
.
end chap....
Hơi ngắn chiều típ nhooo:3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro