Chap 69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...
Quế Ngọc Hải sao mãi vẫn chưa về phòng? Vừa nghĩ vậy Văn Toàn lập tức bật dậy. Cậu vỗ vỗ má mình vài cái như để trấn tĩnh. Sao cậu lại có lúc mong nhìn thấy Ngọc Hải đến vậy chứ?

Chẳng nhẽ như giang hồ hay nói, mong một người chính là đã rung động với người đó.

Cậu rung động sao? Rung động với Quế Ngọc Hải? Tiếp theo sau rung động sẽ là thích. Thích rồi là đến yêu.

Yêu?!!

Yêu sao?!?

Văn Toàn lắc đầu thật mạnh để suy nghĩ đó bay ra khỏi đầu. Rung động, thích, yêu, không bao giờ. Cậu không thèm thuồng cái kiểu người như vậy.

Văn Toàn suy nghĩ nhiều quá lại díp mắt lại, nhắm mắt ngủ. Cửa phòng lúc này mới mở ra nhưng chỉ đủ thời gian để người ngoài cửa xác định người bên trong đã ngủ thì lại khép nhẹ lại.
Hôm sau cậu tỉnh dậy xuống nhà thì Ngọc Hải đã đi làm. Ăn sáng xong cậu đi tới gần Viên quản gia đang chỉ đạo một số người giúp việc.

- Quản gia, tôi có thể ra ngoài không?

Viên quản gia quay qua nhìn cậu một lát rồi gật đầu trả lời:

- Thiếu phu nhân muốn đi đâu sao? Để tôi kêu Tiểu Trạch đưa cậu đi.

- Tôi.... muốn về Hạ gia. Lâu lắm rồi tôi chưa về đó thăm Hạ lão gia.

- Vậy để lão kêu Tiểu Trạch đưa cậu về.

Văn Toàn mỉm cười gật nhẹ đầu rồi nên phòng sửa soạn, vì lấy lí do về thăm Hạ gia nên cậu cũng nói Viên quản gia chuẩn bị giúp một số quà nhỏ. Thật ra cậu muốn đến học viện một chút nhưng sợ không được đi nên phải nói là về Hạ gia. Cậu cũng không nghĩ nói vậy sẽ được đi nhưng ai ngờ Quản gia gật đầu cái nhẹ.

Văn Toàn ngồi trên xe mỉm cười nhìn ra ngoài.

Viên Tiểu Trạch cứ chốc lát lại nhìn qua gương chiếu hậu quan sát cậu phía sau rồi đăm chiêu suy nghĩ. Văn Toàn cũng nhận ra điều đó, sau vài lần như vậy cậu không nhịn được mà lên tiếng hỏi:

- Mặt tôi dính gì à?

Viên Tiểu Trạch nhanh chóng lắc đầu.

- À không phải. Tôi có thói quen như vậy mong thiếu phu nhân không để ý. Văn Toàn ngồi xe cũng thấy chán liền nhân cơ hội này mà tiếp chuyện với Viên Tiểu Trạch. Chàng trai trẻ này chắc cũng chỉ hơn cậu một đến hai tuổi, nhìn cậu ta vẫn có nét thiếu niên mười tám chứ không giống như ai kia, mặt đậm chất kiểu ta là người trưởng thành, lạnh lùng, khó đoán. Mà nhỡ đâu nói chuyện với Viên Tiểu Trạch cậu lại thêm được ít thông tin gì về Ngọc Hải thì sao. Cậu đang chẳng có kiến thức gì nhiều về anh.

- Cậu là con trai Viên quản gia à?

- Phải. Cha mẹ tôi đều làm cho Quế gia khi họ còn rất trẻ. Đại thiếu gia từ nhỏ đã là do mẹ tôi chăm sóc nên về sau tôi cũng theo thiếu gia vào trường quân đội học, rồi bây giờ làm chân phụ tá cho ngài ấy.

- Tôi nghe nói Viên quản gia có hai người con trai.

Cuộc nói chuyện đến đây thì rơi vào im lặng. Cậu có thể nhìn thấy gương mặt xịu xuống, phảng phất một nỗi buồn qua gương chiếu hậu. Một lúc sau như đã bình tĩnh lại được rồi Viên Tiểu Trạch mới trả lời.

- Phải. Nhưng anh trai tôi chết rồi. Anh ấy chết hơn 1 năm trước.....

Nói đến đâu Viên Tiểu Trạch lại ngập ngừng như không muốn nói ra, sau cùng mới mở miệng.

- Trong một lần làm nhiệm vụ với Đại thiếu. Anh ấy cùng tuổi với Đại thiếu và Lương thiếu nên bà người họ sớm đã thân nhau như tri kỉ, luôn đồng hành cùng nhau. Tiếc là tuổi anh ấy có hạn. Văn Toàn cố nở một nụ cười ngượng. Chỉ muốn nói chuyện chút thôi ai ngờ cậu lại lôi chuyện buồn nhà người ta ra rồi.

Viên Tiểu Trạch cũng nhận ra điều đó liền nói nhanh.

- Cũng không có gì. Người chết thì cũng chết rồi những người sống thì phải vui vẻ mà sống thôi. Anh Lạc Phàm cũng đâu hy vọng người khác vì chuyện của mình mà đau buồn. Tuy vậy mọi người vẫn không thể nào vì anh ấy mà không hận người con gái đó.

Văn Toàn cảm nhận được trong lời nói của Viên Tiểu Trạch có một ý gì đấy nhưng chuyện người ta cậu cũng không dám tò mò mà hỏi nhiều.

- Hôm qua Thiếu phu nhân lại cãi nhau với Đại thiếu sao?

- Sao cậu lại hỏi vậy?

- Tại sáng nay Đại thiếu không ăn sáng mà ra ngoài luôn, còn đi rất sớm, sắc mặt ngài ấy cũng không được tốt, như đang buồn vậy.

Văn Toàn im lặng không trả lời. Cậu quay mặt ra ngoài cửa xe ngắm nhìn bên ngoài kia dòng người đang đi lại tấp nập.

Một lúc sau cũng đến Hạ gia. Lúc này cậu mới để ý là có một chiếc xe đen cũng đừng ngày sau xe cậu. Cậu nghĩ chắc là khách đến Hạ gia nhưng người trên xe lại không thấy xuống.

Viên Tiểu Trạch vừa lúc xuống xe thì chạy lại gõ cửa kính xe đen đó rồi nói vài câu gì đó xong quay lại giúp cậu xách vài túi đồ.

Văn Toàn nheo mắt lại nhìn kĩ chiếc xe rồi thắc mắc hỏi Viên Tiểu Trạch.

- Trên xe đó là ai vậy?
- Trên xe là một số cảnh vệ trong đội đặc biệt của Đại thiếu. Ngài ấy đã giao tôi nhiệm vụ cùng với những cảnh vệ kia là bảo vệ an toàn cho Thiếu phu nhân khi người ra ngoài.

Văn Toàn suy nghĩ câu nói một chút rồi vui vẻ, cười hỏi.

- Tôi tự do ra ngoài rồi sao?

Ngay khi Viên Tiểu Trạch gật đầu là cậu sung sướng muốn nhảy cả lên. Cậu ho khan vài tiếng như lấy lại dáng vẻ của bản thân rồi cười tươi xách túi đi vào biệt thự Hạ gia.

Chỉ cần được tự do ra ngoài thì Ngọc Hải có cho cả trăm người đi theo sau cậu thì cậu cũng chẳng ý kiến. Đơn giản một điều rằng, chỉ cần câụ được tự do ra ngoài thì khi cậu muốn đi đâu cũng không ai cản được cậu, cậu trốn đi đâu lúc nào căn bản là bọn họ sẽ không biết được.

- Cháu chào chú.

Vừa bước chân vào nhà cậu đã nhìn thấy ngay Hạ lão gia đang ngồi trên ghế lớn chính giữa phòng khách. Hạ lão gia cũng chỉ gần năm mươi thôi nhưng vì bận nhiều công việc thành ra nhìn ông già như ông lão gần 70 vậy.

Hạ lão gia thấy cậu thì vui vẻ rồi kêu người lên gọi Hạ phu nhân cùng hai vị tiểu thư xuống. Vì sợ không tiện nên sau khi Viên Tiểu Trạch giúp cậu xách đồ vào thì cậu cũng kêu cậu ra ngoài đợi, nói một chút sau sẽ ra.

Kỉ Ái Hà dẫn hai cô con gái xuống mà điềm nhiên như không, gương mặt tỏ ra cao ngạo quý phái. Văn Toàn mỉm cười cúi chào bà ta, bà ta lại liếc mắt đi coi như không thấy.

Hạ Chấn Khương sau khi nhấp một ngụm trà rồi quay sang Văn Toàn

- Con bị thương sao không ở nhà mà nghỉ ngơi, qua đây làm gì?

- Cũng không phải bị thương nặng gì, hơn nữa lâu rồi còn không về thăm nhà, thăm chú và dì nên con qua.

Cậu biết Hạ lão gia có ý hỏi thăm, lo lắng nên nhẹ nhàng mỉm cười trả lời.

- Đây đâu phải nhà của chị mà phiền chị phải nhớ.

Câu nói đầy ý vị mỉa mai từ nhị tiểu thư Hạ gia – Hạ Kỳ Anh.Văn Toàn chẳng tỏ ra tức giận gì chỉ quay ra nhìn cười dịu dàng rồi nói.
- Anh ở đây từ lúc em còn chưa nhận thức được gì. Lúc đó em cũng chỉ mới 1 tuổi, tính đến giờ anh gắn bó với ngôi nhà cũng 16 năm rồi. Nếu em nói không phải nhà, vậy thì là cái gì?

Hạ Kỳ Anh có ý định đứng lên tranh cãi thì đã bị Kỉ Ái Hà kéo tay trừng mắt ép ngồi im vì bà ta đã thấy được gương mặt Hạ lão gia không vui với thái độ như vậy của con gái thứ. Bà ta vội lên tiếng như một quý bà quyền quý hiểu chuyện.

- Kỳ Anh cũng không có ý gì. Em nó cũng chỉ nghĩ đơn giản là con KHÔNG PHẢI máu mủ gì của Hạ gia nên mới nói như vậy, con cũng lớn rồi đừng chấp nhặt em nó làm gì.
- Con hiểu mà dì. Em ấy cũng chỉ 17 tuổi, nhận thức có phần không được lớn. Không sao đâu dì.

Vậy là chủ đề cứ như vậy mà ta một câu người một câu, ý câu nói cũng toàn là mỉa mai khinh bỉ nhau.

Hạ lão gia thì nhận được một cuộc gọi nên rời đi. Văn Toàn cũng chẳng có suy nghĩ muốn ngồi đôi có với ba con người kia định đứng dậy rời đi thì Hạ Kỳ Thư nói ngay:

- Văn Toàn,vào bếp làm bánh ngọt đi. Đột nhiên tôi muốn ăn. Cậu quay lại nhìn, ánh mắt biểu thị một tầng lạnh lẽo. Lại muốn bày trò gì nữa. Nghĩ là vậy nhưng Văn Toàn cũng tươi cười đáp lại:

- Không phải còn có người giúp việc sao? Em phải về rồi nên để hôm khác em làm rồi đem qua.

- Bọn họ còn bận việc của họ lấy đâu ra thời làm bánh. Về thì về lúc nào chả được. Mau vào làm đi, tôi muốn ăn lắm rồi.

Văn Toàn nheo mắt lại, rồi thả túi xách xuống ghế, quay người đi vào phòng bếp. Làm thì làm, cũng chẳng có gì không tốt. Ngược lại, trong đầu cậu lại xuất hiện một trò chơi vô cùng thú vị.
.
.
.
end chapppp :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro