Chap 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...
Tối hôm đó Văn Toàn lại nhận được cuộc gọi của Minh Vương nói rằng cuộc thi sắp diễn ra và cậu phải tới học viện. Văn Toàn nằm trên giường đợi Quế Ngọc Hải vào rồi sẽ nói chuyện nhưng nằm đợi đến lúc cậu buồn ngủ nặng trĩu hai con mắt mà Quế Ngọc Hải vẫn chưa về phòng.

Văn Toàn đành phải ôm cục tức ngồi dậy ra khỏi phòng tìm anh. Cũng đúng lúc đó ánh mắt cậu lại bắt gặp Quế Ngọc Hải cũng bước ra khỏi thư phòng nhưng anh lại mở cửa phòng bên cạnh.

Ngọc Hải có cảm giác có người đang nhìn liền quay mặt lại thì thấy cậu đang tròn mắt đứng trước cửa phòng. Ánh mắt anh hiện lên tia ngạc nhiên nhưng nhanh chóng bị giấu đi.

- Anh...

Mãi một lúc lâu sau cậu mới đi tới trước mặt anh mở miệng hỏi.

- Tạm thời tôi sẽ ngủ phòng ở phòng này. Muộn rồi em về ngủ đi. Chúc ngủ ngon.

- Khoan...khoan đã.Thấy Ngọc Hải định đi vào phòng Văn Toàn vội nắm lấy cánh tay anh giữ lại.

Cậu như không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của Ngọc Hải mà vội nói.

- À, tôi có chuyện muốn nói. Chuyện là ngày mai tôi bắt đầu phải quay lại học viện học. Anh...

- Ừm. Tôi sẽ dặn Tiểu Trạch đưa em đi. Quế Ngọc Hải nở nụ cười nhẹ rồi xoay người đi vào phòng.

Văn Toàn nhìn bóng anh đã biến mất sau cánh cửa chợt thấy lòng mình hụt hẫng. Cậu thở dài một tiếng rồi quay về phòng.

Cả đêm hôm đó cậu chập chờn giấc ngủ thành ra sáng dậy trông mặt cậu phờ phạc không có tí sức sống nào. Viên quản gia hỏi nhưng Văn Toàn chỉ đáp qua loa. Chợt nhận ra điều gì đó cậu vội hỏi:

- Quản gia, Quế.... À là Ngọc Hải, anh ấy chưa dậy à?

- Thiếu gia đã ra ngoài từ sớm. Dạo này công việc có hơi nhiều một chút.

Viên quản gia đẩy gọng kính rồi nhẹ nhàng trả lời. Cậu gật đầu, ánh mắt cậu lơ đãng nhìn bình hoa trên bàn ăn.

- Quản gia, ông bỏ hết hoa này đi. Trang trí bằng hoa nào nhiều màu sắc vào. Nhìn bình hoa này ảm đạm quá rồi.

Văn Toàn vừa chỉ vào bình hoa cắm toàn hoa bồ công anh vừa nhẹ nhàng nói. Haizz, dù sao cũng biết hoa này là thế nào rồi, cậu cũng không thích hoa này, trang trí trong nhà trông chẳng có tí ấm áp nào.

Viên quản gia cười nhẹ rồi vui vẻ gật đầu.

Văn Toàn ăn xong bữa sáng rồi vội đi tới học viện.Tại học viện....

Vừa thấy bóng dáng cậu xuống xe Minh Vương đã đứng ở cổng học viện vẫy tay nhiệt tình như bạn bè lâu năm chưa gặp.

- Mày tới muộn quá đấy. Nhìn đế giày tao nè, nó đợi mày tới mòn cả rồi.

Văn Toàn cười đập nhẹ vai bạn một cái.

- Mày đấy, còn không mau tới học viện để lôi kéo phiếu bầu thì người khác sẽ giành hết của mày đấy.

- ....Minh Vương, tao không thể tham gia cuộc thi này được nữa.

Minh Vương ngạc nhiên nhìn Văn Toàn. Văn Toàn cũng không để cậu phải mở miệng hỏi mà kể hết mọi chuyện từ đầu tới cuối cho cậu nghe. Dù sao Minh Vương cùng biết thân phận của cậu rồi, nói ra cũng không có gì đáng ngại. Chỉ là biểu cảm của cậu bạn hơi vượt quá tưởng tượng của Văn Toàn một chút.

Minh Vương đã ngây người, sững sờ cả buổi trời trước lời kể của Văn Toàn.

- Này, cái này.... nếu thầy cô của học viện biết thì chính là bị đuổi học đấy.

- Đuổi học thì chắc là không đâu. Dù gì với thân phận của tao bây giờ họ cũng sẽ không dễ dàng đuổi.

- Văn Toàn, việc này chỉ cần mày không nói, tao không nói mày vẫn có thể tham gia cuộc thi và yên ổn ở lại học viện.

Văn Toàn lắc đầu, bắt đầu giải thích.

- Mày nghĩ mày không nói, tao không nói là có thể ổn được sao? Mày còn không hiểu Hạ Kỳ Thư sao? Cô ta lại có thể dễ dàng không làm gì à? Tốt hơn hết là vẫn cứ nói với hội đồng học viện trước. Như vậy vẫn hơn là để Hạ Kỳ Thư thêm muối thêm mắm vào câu chuyện.

Minh Vương gãi đầu vẻ suy tư, sau đó cậu bạn thở dài một tiếng.

- Nếu bị đuổi học thật thì sao?

- Lợi dụng chức quyền Quế Ngọc Hải một chút. Chắc không đến nỗi chức quyền anh ta có chỉ để làm cảnh đâu.

- Minh Vương, cô Mari đang tìm cậu ở thư viện kìa.

Văn Toàn vừa nói xong thì có một bạn học viên nữ chạy ra. Cậu và Minh Vương tạm dừng câu chuyện. Đợi Minh Vương đi khuất Văn Toàn cũng đi đến nhà vệ sinh.

Vừa đến khúc rẽ thì Văn Toàn va phải một người, cậu loạng choạng lùi lại.

Khi định hình được cậu mới để ý đến người mà bản thân vừa đụng vào. Đó là một người con gái rất đẹp, cô gái đó có vẻ hơn cậu vài tuổi vì cô ấy đẹp một nét đẹp trưởng thành và quyến rũ. Cô ấy có mái tóc vàng được uốn xoăn gợn sóng. Nhìn cách ăn mặc của cô ấy và kiểu tóc Văn Toàn đang nghĩ cô ấy hình như là người phương Tây nhưng đến khi nhìn gương mặt và đôi mắt cô ấy thì cậu lại nghĩ cô ấy là người phương Đông vì gương mặt và đôi mắt đó mang đậm nét người phụ nữ Châu Á.

Vì mải quan sát cô gái đó mà cậu đã đứng im như tạc tượng mãi đến lúc cô gái đó mở miệng cậu mới sực tỉnh.
- Tôi xin lỗi. Cậu không sao chứ?

- Hả?.... À không, tôi không sao. Tôi là người xin lỗi mới phải, là tôi đi không chú ý.

Văn Toàn vội cười xã giao rồi cúi nhẹ người như bày tỏ sự xin lỗi. Cậu lúc này cũng biết cô gái này cũng là người trong nước.

- Cô nhìn rất lạ. Tôi chưa thấy cô ở học viện bao giờ.

- Tôi tốt nghiệp ở đây 4 năm rồi. Hôm nay có dịp nên tôi về thăm. Tôi họ Khương, chào cậu.
- Tôi họ Nguyễn. Rất xin lỗi vì việc hồi nãy.

- Không sao. Tôi không để ý. Tôi có việc phải đi rồi. Chào cậu.

Cô gái họ Khương đó nói rồi quay người đi luôn nhưng vừa đi được vài bước thì quay người lại nhìn Văn Toàn nở một nụ cười sâu.

- Có duyên chúng ta sẽ gặp lại.

Trước câu nói đầy sâu xa đó cậu cũng không để ý nhiều. Cậu xoay người rời đi.

Cô gái họ Khương lại quay người nhìn cậu một lần nữa, ánh mắt cô ta lộ ra sự sắc bén nhìn chằm chằm bóng dáng cậu đi khuất..

Cô gái với mái tóc vàng, ăn mặc theo phong cách phương Tây xuống xe và bước vào một căn biệt thự sáng đèn đang không ngừng nhấp nhánh. Người không biết còn tưởng họ đi nhầm vào vũ trường hay quán bar sang trọng nào đó. Nhìn thấy người đàn ông trẻ với mái tóc đỏ rượu đang nhấp ly rượu trên ghế sô pha, cô gái lại gần cúi người như để chào rồi tự nhiên ngồi xuống. Người đàn ông khi nhìn thấy cô gái đó thì lộ ra nét ngạc nhiên sau đó nhanh chóng trở lại như bình thường, cậu nở một nụ cười ma mị.

- Khương Ngọc Dao, cô đã được tha rồi sao mà về đây?

- Lấy công chuộc tội.

Khương Ngọc Dao bình tĩnh trả lời. Cô tự nhiên cởi chiếc áo choàng bên ngoài ra, chiếc váy hai dây màu đen ôm sát cơ thể tạo nên một đường cong quyến rũ. Người đàn ông đưa mắt nhìn Khương Ngọc Dao nở nụ cười nhạt.
- Cô đừng nói nhiệm vụ của cô khi về đây là quyến rũ tôi để cha tôi nhanh có cháu bồng đấy nhé?

Trước câu hỏi đùa đó Khương Ngọc Dao cười nhẹ. Nhìn trong nét cười của cô còn có nét buồn.
- Cậu chủ Trọng đã nghĩ nhiều quá rồi. Với một người như cậu thì sẽ không bao giờ động vào người như tôi.

- Cũng đúng. Dù sao với cô Khương đây thì tên họ Viên đó dù chết cô cũng vẫn khắc trong tim. Hahaha..

Trước nụ cười của Đình Trọng thì Khương Ngọc Dao chỉ cười nhạt.
- Ở đây cậu chủ Trọng nói sao cũng được nhưng ra ngoài đừng như vậy nhé. Tôi sợ gặp phải vợ con anh ta rồi bị đánh oan lắm.

Câu nói của Khương Ngọc Dao có bao nhiêu nhẹ nhàng thì trong đó có bao nhiêu thống khổ. Phải, cô và anh đã kết thúc từ ngày hôm đó rồi. Bây giờ anh cũng có cuộc sống mới có vợ có con còn cô.... Ha, cô vẫn một mình, vẫn nhớ anh như ngày nào. Đúng như Đình Trọng nói, nếu một ngày nào đó anh chết thì cô vẫn để tên anh khắc trong tim.

Khương Ngọc Dao quá tập trung vào suy nghĩ của mình mà không để ý đến nét mặt hơi cứng lại của Đình Trọng. Đình Trọng ngờ ngợ trong lòng rồi nhanh chóng lên tiếng thăm dò.

- Vợ con ai?

- Cậu chủ cứ hỏi đùa. Dù sao tôi đến với anh ta cũng chỉ là để thực hiện nhiệm vụ, bây giờ anh ta cũng có gia đình nhỏ rồi, nhiệm vụ lần này về đây cũng không phải là hoàn thành nhiệm vụ của mấy năm về trước.

- Viên Lạc Phàm có vợ con sao?

- Cậu chủ ở đây cũng phải nửa năm rồi vậy mà lại không biết.

Khương Ngọc Dao luôn hiểu Viên Lạc Phàm sẽ hận cô nhiều thế nào. Còn cô cũng biết bản thân yêu Viên Lạc Phàm nhiều bao nhiêu. Nhưng yêu nhiều thì sao, người ta cũng là hận cô, người ta cũng đã lấy vợ sinh con. Tình yêu này vẫn là giữ lại trong tim, không để ai biết là tốt nhất.

Vậy nên trước mặt mọi người một câu nói yêu Viên Lạc Phàm Khương Ngọc Dao cũng không nói, cũng không thể hiện. Hơn nữa còn vì lời hứa của cô với ông chủ cô càng phải chôn chặt tình yêu không nên có này ở trong tim.

Đình Trọng trước những câu nói của Khương Ngọc Dao thì sửng sốt trong lòng.

Khương Ngọc Dao không biết năm đó chính cô ta đã giết chết Viên Lạc Phàm sao? Khương Ngọc Dao không biết Viên Lạc Phàm đã chết rồi?

Sau một hồi suy nghĩ Đình Trọng bỗng cười lớn. Cha cậu, ông thật là một thiên tài. Để tiếp tục giữ Khương Ngọc Dao an phận ở bên cạnh làm việc cho ông mà ông không ngại đổi trắng thay đen sự việc.Sự việc năm đó Đình Trọng cũng nắm được. Năm đó nhiệm vụ của Khương Ngọc Dao là tiếp cận ba người Quế Ngọc Hải, Lượng Trường và Viên Lạc Phàm và xử lý gọn gàng bọn họ. Tiếp cận Quế Ngọc Hải là một điều không thể, anh ta lạnh lùng, thông minh, tinh ý lại nổi tiếng không gần phụ nữ.  Lương Xuân Trường lại tuy không thông minh bằng Quế Ngọc Hải cũng không phải người hay để ý nhưng lại hơi nhiều bóng hồng, cũng không đảm bảo được Khương Ngọc Dao sẽ ở cạnh cậu ta được bao lâu. Người duy nhất Khương Ngọc Dao dễ dàng tiếp cận được chỉ có Viên Lạc Phàm. Viên Lạc Phàm cũng thông minh là mẫu người đàn ông của bao nhiêu phụ nữ, ấm áp biết quan tâm. Khương Ngọc Dao đã dễ dàng lấy được trái tim của Viên Lạc Phàm, nhưng cũng vì dễ dàng nắm được trái tim mà kế hoạch nhanh chóng bị Quế Ngọc Hải và Viên Lạc Phàm nhận ra. Khương Ngọc Dao phải hành động nhanh trước kế hoạch đã dự định. Đáng tiếc người cần nên chết nhất lại không chết còn người có thể dễ dàng giết chết lại chết trong kế hoạch hoàn hảo của bọn họ. Ngay sau khi Khương Ngọc Dao bắn một phát đạn vào Viên Lạc Phàm với ý định gì thì chỉ mình cô ta biết. Với phát đạn đó không thể giết chết Viên Lạc Phàm được nhưng ngay sau bắn phát đạn đó cô ta đã ngay lập tức bị bắt trở về Anh quốc. Đáng tiếc ngay sau đó là cái chết tan xác của Viên Lạc Phàm lại không để Khương Ngọc Dao nhìn được.

Đình Trọng ra điều tiếc nuối trong lòng. Đó sẽ là một màn hay, đáng tiếc lại không được xem. Khương Ngọc Dao sau khi bị đưa về Anh quốc thì chịu phạt vì để kế hoạch bị lộ. Đình Trọng cứ nghĩ với tính cách của cha mình thì ông đã giết Khương Ngọc Dao rồi. Nhưng thật bất ngờ khi Khương Ngọc Dao chỉ bị phạt giam lỏng vài năm. Hoá ra cha cậu chính là vẫn không từ bỏ cơ hội nào để giết bằng được Quế Ngọc Hải. Đổi trắng mọi việc để ép Khương Ngọc Dao tiếp tục làm việc cho ông. Nhưng điều này Đình Trọng có thể hiểu vì năng lực làm việc của Khương Ngọc Dao quả thật không thể xem thường.
- Nói tôi nghe xem nhiệm vụ lần này của cô là gì? Tiếp cận trực tiếp Quế Ngọc Hải?
- Không. Mục tiêu lần này của tôi rất đơn giản. Chỉ là giết một con tép không đáng một chút năng lực.

- Ai?

- Nguyễn Văn Toàn. Con trai nuôi của Hạ gia, vợ mới cưới trên danh nghĩa của Quế Ngọc Hải!
.
.
.
end chap
Cho mình 1 sao nha 🎀😚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro