Chương 74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong điện hoàn toàn vắng lặng, có người vươn đầu tới cố nhìn trang giấy kia, Thái Sử Lệnh Trương Phượng Minh liếc mắt nhìn lại, khi thấy thể chữ trên tờ giấy kia hai mắt tỏa sáng, miệng không ngừng tấm tắc, "Thể chữ này quả không tệ." Dứt lời lại lắc đầu thở dài, thất vọng nói, "Đáng tiếc lại là một cung phi, nếu là dân chúng, bản quan dù trói cũng phải nhận hắn làm đồ đệ."

Lạc Minh Tây nhìn ông một cái: "Cuối cùng cũng có ý định rồi?"

"Có ý định cũng vô dụng, lần nào gặp đồ đệ có thiên phú thế thì lại vuột mất ngay trước mắt."

Thái Sử Lệnh si mê thư pháp là chuyện ai ai cũng biết, trên thực tế Lạc Minh Tây cũng vô cùng bội phục nét chữ của ông. Có điều người này tính tình quái dị, không nhận đồ đệ, có người tự tiến cử nhập môn, ông thử trình độ xong lập tức đuổi đi, nói thiên phú không đủ, không đáng để dạy.

Có điều người chân chính có thiên phú trên đời cực kỳ hiếm hoi... Có thể nói là vạn người mới có một, còn chưa tính đến những nhân tố bên ngoài tác động.

"Đương nhiên, Thừa Tướng cũng cực kỳ có thiên phú, này... nếu... Thừa Tướng bằng lòng vào môn hạ của hạ quan..." Thái Sử Lệnh xoa tay, nhìn Lạc Minh Tây thèm nhỏ dãi.

Lạc Thừa Tướng nghe vậy ngẩng đầu nhìn trời, bỗng uống cạn một chén rượu rồi đứng dậy nói: "Trương đại nhân, bản quan đột nhiên phát hiện hôm nay đã uống quá nhiều rượu, ngà ngà say, Trương đại nhân thứ lỗi, có lẽ bản quan phải đi trước đây." Lạc Thừa Tướng đẹp trai ngời ngời, áo mũ chỉnh tề "bỏ chạy".

"Aiz... Lạc Thừa Tướng này..." Trương Phượng Minh tay chỉ, miệng mấp máy.

Đời này ông tổng cộng gặp được hai mầm non tốt, một người có địa vị cao trong triều, tránh ông như tránh tà; một người khác được hoàng sủng long ân, bị vậy trong thâm cung, cho nên hai người này đều không thể có được, Trước đây ông khinh người không nhận đồ đệ, nay chỉ cảm thấy vì chuyện nhận đồ đệ này mà ông... ngứa ngáy trong lòng!

...

"Nương nương, sao ngài không ăn?"

"Bản cung nuốt không trôi, thôi, dọn xuống đi." Nhàn Phi đặt chén trà trong tay xuống, trong đó còn hơn phân nửa, từ khi tiệc tối bắt đầu đến nay nàng mới uống non nửa chén trà, chưa từng dùng gì khác.

Cung nữ bên cạnh nàng nhíu mày: "Nương nương nuốt không trôi... Hay là vì hôm nay hơi nhiễm lạnh? Ngày mai nô tỳ mời Thái Y tới xem cho ngài nhé?"

"Không cần, bản cung không sao, chỉ thấy không ngon miệng thôi."

Nhàn Phi nhàn nhạt liếc nàng một cái, giấu diếm tâm thần hoảng hốt, nàng vung tay áo đứng lên, cười lạnh nói: "Nếu Hoàng Thượng đi rồi thì bản cung không cần ở lại dây nữa."

Tĩnh Phi ở xa xa nhìn nàng, cười duyên nói: "Sao Nhàn Phi muội muội không dùng thêm rồi hãy đi?"

"Cầm Vận Cung còn có việc chờ bản cung xử lý, tỷ tỷ không cần quan tâm." Nhàn Phi trả lời cẩn thận.

Tĩnh Phi che miệng cười: "Nay Bảo Phi đệ có thai, chúng ta nên tìm thời gian rảnh tới tặng vài thứ mới được, tình cảm huynh muội tỷ đệ còn đây, không tiện không tới thăm để bị người trong cung nói ra nói vào."

"Tỷ tỷ nói rất đúng." Nhàn Phi cùng Tĩnh Phi nhìn nhau, đều mỉm cười.

Nhìn bóng lưng Nhàn Phi đi xa, ánh mắt Tĩnh Phi lạnh xuống lần nữa.

Tố Tân ở bên ghé sát vào nói: "Vị Nhàn Phi nương nương này là người không thích tranh giành, không biết đã bao lâu Hoàng Thượng không tới chỗ nàng ta, nương nương cần gì phải kết bè với một Nhàn Phi không được sủng?"

"Không tranh? Hừ, trong cung này cũng có nữ nhân không tranh?"

Tĩnh Phi cười lạnh nói: "Người không tranh đã chết lâu rồi, có thể sống đến bây giờ có kẻ nào còn chưa thành tinh? Trước mặt thì thế này, sau lưng không biết sẽ thế nào đâu. Bản cung kết bè với Nhàn Phi cũng chỉ vì cô ta có thể giúp bản cung nổi bật trước mặt Hoàng Thượng mà thôi. Bất kể sau lưng cô ta có bộ dạng thế nào, chỉ cần cô ta luôn mang bộ mặt này thì bản cung không sợ cô ta trèo lên đầu bản cung."

"Nương nương nói đúng." Tố Tân hơi cúi đầu.

...

[Tinh! Đấu trí với tình địch, nhận được 10 điểm mị lực có thể phân phối.]

Thoải mái làm ổ trong lòng Tăng Thuấn Hy, khi Thành Nghị nghe được tiếng hệ thống thông báo thì hai người đã về tới Dưỡng Tâm Điện, cậu vui vẻ, "Chụt ~~" một tiếng vang lên trong điện.

Lộc Nhi thấy cảnh này yên lặng xoay người, thè lưỡi đóng cửa điện, ngón tay còn đặt trên nắm cửa, đầu hơi dựa vào bản lề, ngoài cửa có vài ba ngôi sao, nàng nhìn một lúc rồi bất giác cười thành tiếng, nàng chưa từng nghĩ chủ tử của mình sẽ được Hoàng Thượng ân sủng đến vậy.

Ở hậu cung, độc sủng là hy vọng xa vời, nhưng chủ tử nhà nàng làm được. Có lẽ Hoàng Thượng đã thật lòng yêu thương chủ tử, nàng ở trong cung nhiều năm nhìn thấy cũng nhiều, Hoàng Thượng cẩn thận từng ki từng tí thế kia chỉ thấy được ở chỗ Bảo Phi nương nương, mà Bảo Phi nương nương vì Hoàng Thượng cũng khiến nàng đau lòng cảm động.

Hai người này, có lẽ chính là "duyên" trong phật ngữ chăng. Duyên sâu, tình càng sâu, loại ràng buộc thật sâu này chắc chắn không thể giải được.

"Mèo con, sao hôm nay đột nhiên chủ động thế?" Yết hầu Tăng Thuấn Hy giật giật, hắn đặt cậu lên giường, bản thân cũng nằm lên, nâng mặt cậu tinh tế hôn.

Hai tháng nay, mỗi ngày hắn chỉ có thể dựa vào cách này để giảm bớt sự kích động trong thân thể, hôn càng sâu hơi thở càng dồn dập, nhưng hắn không thể phóng túng, Nghị Nghị đang có thai, Thái Y dặn ba tháng đầu không thể làm chuyện phòng the. Tăng Thuấn Hy khẽ cắn môi, rời khỏi đôi môi non mịn của nàng.

Mà thôi, vì thân thể của cậu, nhịn chút cũng có sao?

"Tiểu Khởi, đệ rất vui." Thành Nghị hiển nhiên không chịu tha cho Tăng Thuấn Hy lửa dục đốt người, đôi mắt hạnh của cậu nheo lại, mũi quỳnh cũng thân thiết cọ trên người hắn, "Rất vui, rất vui, rất rất vui."

"Vì sao vui?"

Thành Nghị giật mình.

Bởi đấu trí với tình địch, được hệ thống thưởng...

Hay là, nguyên nhân vui vẻ... chính vì Tăng Thuấn Hy?

Thành Nghị cảm thấy bản thân có chút bị mê hoặc. Rõ ràng là Hoàng Đế, bị người khác gán cho cái danh "máu lạnh vô tình", lại khiến cậu an tâm thần kỳ, giống như đêm nay, nếu không có hắn ở sau dung túng đến cực điểm, cậu kiên quyết sẽ không nổi giận với Công Chúa Minh Linh Quốc như thế.

Thứ như tính tình chẳng phải được chiều mà ra sao.

"Tiểu Hy, nếu người làm hư ta thì làm sao bây giờ?"

Đây rõ ràng là được hời mà còn khoe mẽ, nhưng phát ra từ cậu nhóc này lại đặc biệt đáng yêu, Tăng Thuấn Hy nghe xong cũng thấp giọng cười: "Vậy thì hư đi, biến thành mèo hoang cũng không tệ, dù sao có ta bên cạnh nhất định sẽ không cho phép người khác ức hiếp đệ."

Thành Nghị cắn yết hầu hắn, rầm rì hai tiếng, hiển nhiên rất hưởng thụ câu nói này.

Ánh mắt Tăng Thuấn Hy bắn ra lửa, giơ tay thoáng chốc đã mở vạt áo cậu, cảm nhận được làn da non mềm chạm vào môi, thoải mái than một tiếng: "Nghị Nghị ngoan, để trẫm nếm thử xem..."

Lúc này Tăng Thuấn Hy vòng tay ôm bụng cậu, nửa người nằm trên giường, khuỷu tay chống bên vai cậu, hắn vươn người lộ ra vòng eo khỏe mạnh, cái mông ở dưới vừa cong vừa mượt.

Hắn hôn một đường thẳng xuống, đi qua nụ hoa nhỏ bỗng hơi ngừng, trong mắt như có điều gì chợt nảy ra, đột nhiên cắn điểm hồng phía trên mút hai cái. Thành Nghị bị đau lùi về phía sau, tội nghiệp nhìn dấu hồng trên ngực: "Tiểu Hy..." Làm cái gì vậy?

Tăng Thuấn Hy nhìn cậu, mặt không đổi sắc, trầm ngâm nói: "Ta muốn xem nơi này có sữa không."

Hắn suy nghĩ chốc lát, cảm thấy nói vậy sẽ bị Nghị Nghị coi là con sói háo sắc, vì vậy lại bổ sung thêm một câu: "Nghe nói có thai sẽ có sữa, ta muốn nếm thử mùi vị cho con trai chúng ta trước." ( :v anh quá mức mặt dày rồi :)))))  )

Giúp con nếm thử trước... Đường hoàng lắm... Thành Nghị bất mãn hừ một tiếng, tỏ vẻ khó chịu với cách nói của Tăng Thuấn Hy: "Rõ ràng chính huynh muốn ăn thì đừng có dùng cục cưng làm lý do."

"Thành Nghị, thân thể đệ chỗ nào huynh cũng muốn ăn, rất muốn ăn..." Tăng Thuấn Hy hôn mạnh cậu một cái lấy lại bình tĩnh, giờ mới nâng người lên cởi áo choàng. Thành Nghị giương mắt nhìn qua, thấy trong quần hắn đã như dựng lều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro