Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thắng Mẫn năm nay mới 23 tuổi, mới ra trường, sự nghiệp chưa bắt đầu, nhưng là cậu nghe được tin sét đánh ngang tai.
"Tiểu Mẫn à, công ty của bố con đang trong tình trạng rất xấu, đang trên bờ vực phá sản" Mẹ Kim nước mắt lưng tròng nói.
"Có chuyện gì con giúp được không mẹ?" Cậu ngay từ đầu không có ý định đến công ty nhà cậu làm, nghe bố cậu nói công ty đang ngày càng lớn mạnh, hôm nay bỗng nhiên nghe mẹ nói vậy, trong lòng cậu không khỏi lo lắng, bảo sao mấy hôm nay bố cậu rất ít khi ở nhà.
"Thực ra gia đình ta và gia đình họ Hoàng, từ thời ông nội con rất thân nhau nên khi ta có mang đã làm hôn ước giữa hai nhà.
"Theo lời mẹ nói thì con đã có một hôn ước?"
"Đúng vậy, nhưng không ai ngờ là cả hai đứa đều là con trai, nếu hủy thì lại không đúng nên vẫn giữ vì thời nay chuyện nam cưới nam đã được chấp thuận rồi. Nhưng mà nếu cưới thì có phần thiệt thòi cho con nên mẹ do dự"
"Sao thiệt cho con cơ?" Cậu thật sự không hiểu ý mẹ mình.
"Nếu cả hai là con trai, một người sẽ phải nằm dưới..."
"Vậy con sẽ phải nằm dưới người kia? Tại sao không phải anh ta mà là con?"  [ how to lật thuyền thành MinHyun =))) ]
"Với khí chất của cậu Hoàng thì chuyện này không được đâu" Bà đã gặp qua cậu thiếu gia này rồi, khí chất đó tiểu Mẫn không thể được
"Yên tâm dù thế nào con cũng không thiệt thòi, mà chuyện này không quan trọng, công ty bố mới quan trọng"
"Chuyện này sẽ được giải quyết khi con thành hôn với cậu Hoàng, bên phía Hoàng gia sẽ cứu công ty của nhà ta. Dù thế nào thì mẹ cũng thấy kì vì phải mang con ra để cứu công ty "
"Không sao đâu mẹ, vì nhà mình chuyện gì con cũng làm được" Cậu đằng nào cũng phải lấy anh ta, sớm hay muộn không quan trọng, không để bố mẹ chịu khổ là được rồi.
Cứ như vậy, từ một người chưa một mảnh tình vắt vai như cậu, nay biến thành người sắp kết hôn, nhưng vị hôn phu của cậu mặt mũi tròn méo ra sao cậu còn chưa được gặp, chỉ biết anh ta rất giỏi, còn là tổng giám đốc công ty lớn, xem ra về sau ở chung, người chịu thiệt khẳng định là cậu.
"Ui cha Mẫn Mẫn nhà ta sắp lên xe dâu về nhà khác rồi, uống thoải mái đi không mai sau thành " nội trợ" lại bị quản chặt, haha" Hàn Trí Thành, cũng là bạn thân của cậu, tay không ngừng rót rượu, tiệc rượu hôm nay, chính là cái gọi là tiệc chia tay độc thân.
"Đúng đó, uống đi, mai sau chồng là giám đốc là không được bọn này đâu." Lý Dung Phúc bên cạnh cũng không ngừng trêu trọc.
"Hai tên nhà ngươi không thấy đủ thê thảm hả mà còn trêu."  liếc hai thằng bạn thân, bĩu môi nói.
"Thảm cái gì? Chồng là đại gia còn gì bằng, bọn này muốn còn không được haha" Hàn Trí Thành vẫn không ngừng nói đểu.
"Với lại bọn này cũng buồn chứ ai thèm trêu, quả cherry căng mọng bọn này chăm hơn mười mấy năm nay người chuẩn bị hái mất rồi." Lý Dung Phúc cũng hùa theo cậu bạn của mình
"Còn chưa bao giờ gặp mặt thì chả phải là quá thảm sao, nhỡ đâu anh ta đầu thì hói, bụng bia, râu ria xồm xoàm chứ." Thắng Mẫn nghĩ đến đây mà thấy hối hận, cậu không phải yêu cầu quá cao gì cả, chỉ cần đừng như cậu tưởng tượng là được rồi.
"Ôi lo gì, lắm tiền là được rồi, mau uống đi"
"Được"
Trí Thành, Dung Phúc thay nhau rót rượu cho Thắng Mẫn, đến khi cậu say đến nói không lên lời, mới dừng lại.
"Tớ đi vệ sinh chút" Thắng Mẫn mặt đỏ bừng, loạng choạng đứng dậy.
"Để tớ đưa cậu đi" Dung Phúc cũng đứng dậy, nhưng không khác Lập Nông là mấy, đi đứng ngã trái ngã phải.
"Không cần, tớ tự đi được" Thắng Mẫn xua tay.
Sau khi xử lí nỗi buồn xong, Thắng Mẫn ra ngoài rửa tay, cậu đi ra khỏi phòng vệ sinh, rồi chẳng may đâm phải một người, cậu bị choáng suýt ngã.
"Xin lỗi..." Cậu nhỏ giọng nói.
"Không sao" Người kia cũng trong tình trạng say không kém cậu.
"Oa.. anh gì đó ơi, anh thực sự rất đẹp trai đó" Thắng Mẫn cười hề hề khen người com trai đứng trước mặt, thực sự đẹp không góc chết
"Cảm ơn cậu" Khuôn mặt người kia ngũ quan tinh xảo, mũi cao, môi mỏng, dáng người cũng rất chuẩn, nói chung là không thể chê vào đâu được.
"Này anh đẹp trai, muốn tình một đêm với tôi không?" Cậu nghĩ là sắp lấy phải ông già bụng bia, vậy thì sẽ hoài phí trinh tiết 23 năm trời cậu để lại mất thôi, vậy nên hôm nay xoã một lần đi thôi.
"Tôi không có nhu cầu" Người kia không quan tâm, sau khi nói xong, lách người sang muốn vào giải quyết.
"A...chỉ một lần, sau đó coi như chưa có gì cảy ra là được mà" Cậu cầm lấy tay người ki giữ lại, cậu nghĩ hôm nay cậu điên rồi, không những chủ động đòi hỏi, mà lại còn là hai lần.
Sau đó như ý nguyện, cả hai có tình một đêm, nhưng cả hai đều quá mức say, thậm chí còn không nhớ mặt đối phương. Thắng Mẫn chỉ nhớ người kia rất là đẹp trai.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Thắng Mẫn bị khung cảnh xung quanh làm cho sợ, ngồi một lúc cậu mới nhớ ra đêm qua cậu và người kia đã lên giường, sợ hãi, cậu vội mặc đồ rồi bỏ chạy, đầu không dám nhìn linh tinh, nên cậu không để ý, bên cạnh giường có cái ví, chiếc ví có chứng minh thư mang tên Hoàng Hiền Trấn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro