Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nằm trên giường mà Vương Tuấn Khải bức rức khó chịu không thôi, ban nãy sơ suất đã nói ra như vậy. Thật tình lát nữa không biết ra đối mặt với cậu như thế nào? Không phải anh muốn làm vậy chỉ là kí ức vẫn còn tồn tại. Cũng chẳng ngờ mình lại thốt ra lời nói một cách tự nhiên như vậy. Nếu như lúc nãy không nhanh trí quay trở về phòng chả biết nên giải thích hành động này ra làm sao. Lăn qua lăn lại trên giường Vương Tuấn Khải cứ suy nghĩ miên man đến những hành động ban nãy. Không biết cậu có hiểu gì hay là suy nghĩ như anh không. Đột ngột anh bật dậy – ban nãy anh nói vậy cậu có phản ứng vậy chả khác nào Vương Nguyên biết anh. Chẳng lẽ nói rằng không quen biết anh là lời nói dối sao?

Càng suy nghĩ anh càng không thể hiểu nổi trong đầu của cậu đang tính toán thứ gì nữa. Bỏ đi ngần ấy năm sau đó quay trở về buông lời không quen rồi hờ hững bước ngang người anh. Vương Nguyên – đã thay đổi một cách mạnh mẽ đến như vậy. Hay bên cạnh cậu đã có người con trai ấy. Người yêu hiện tại mà cậu muốn gắng bó suốt cuộc đời. Tất cả những suy nghĩ cứ dần dần hiện ra bao bọc lấy đi phần ngại ngùng ban nãy. Trong đầu Vương Tuấn Khải anh hiện giờ là hàng ngàn câu hỏi về Vương Nguyên, hàng ngàn thắc mắc muốn cậu giải bày. Nhưng mà người đó mãi mãi vẫn nói với anh chỉ duy nhất bốn từ "tôi không quen anh".

Khuôn mặt phút chốc đen đi mặt mày nhăn nhó đến khó chịu. Vương Nguyên vì cậu ta sẵn sàng đi làm để chăm sóc để bao dưỡng. Luôn bên cạnh cậu ta mỗi khi buồn mỗi khi vui. Vậy còn Vương Tuấn Khải này có từng nghỉ sẽ ra sao nếu thấy tình cảnh như vậy không. Có một ai hiểu thấu nổi đau mà anh gánh chịu từng ngày ấy năm. Mục đích của anh mướn cậu về là để hành hạ là để cho Vương Nguyên biết nổi đau là như thế nào. Nhưng mà sao ngày đầu tiên đã thành ra thế này. Đã biến tất cả những sự sắp đặt đau khổ thành một cuộc chơi đầy màu hồng chứ. Không thể được – Vương Tuấn Khải mau tỉnh lại, mau suy nghĩ kĩ lại tình cảnh hiện tại. Người đó không còn vì anh mà yêu thương mà vỗ về nữa. Người đó đã có người đàn ông khác bên cạnh sẵn sàng yêu thương người đàn ông đó vô điều kiện. Đặc biệt hơn nữa là can đảm bước qua người anh như chưa từng quen biết.

Đúng – hiện tại cái Vương Tuấn Khải cần làm không phải là tạo lại kí ức. Hay cứu vãn tình yêu không lối thoát này. Mà là phải gạt bỏ những thứ hỗn độn những thứ từng gọi là kỉ niệm đẹp này sang một bên. Phải làm cho Vương Nguyên hiểu nỗi thống khổ tột cùng là như thế nào. Dày vò, hành hạ xúc phạm cậu như thế nào cũng không được động lòng. Phải cứng rắn phải mạnh mẽ để cậu biết đánh mất Vương Tuấn Khải này là một sai lầm lớn nhất trong đời cậu. Bây giờ anh phải gạt bỏ hết thảy những thứ mang hình bóng của Vương Nguyên ra khỏi đầu mình. Chỉ cần biết hiện tại nhìn Vương Nguyên đau khổ thì anh nhất định mãn nguyện. Vương Nguyên – em yên tâm cuộc chơi này đối với anh còn rất dài.

Thù hận bao lắp sự thật – ích kỉ – ngang bướng – em không nói rõ – anh hiểu sai ý – thành ra người đau lại chính là chúng ta.

Nằm xuống giường Vương Tuấn Khải mỉm cười mãn nguyện trò chơi này sẽ bắt đầu nhanh thôi. Vương Nguyên đối với anh hiện tại không phải yêu thương nữa rồi. Tình cảm này anh phải sớm vứt bỏ nó ra khỏi người. Còn một chút cũng không được . Nhưng mà hồi nãy cậu nấu cơm ngon thật chứ chả đùa. Báo hại anh lại liên tưởng rồi nói ra như thằng dở hơi. Mà công nhận cậu quay về thay đổi hoàn toàn mấy cái kia anh không nói đi. Nhưng mà cái tính khí đánh người khác bây giờ đã bộc lộ rồi sao. Nếu nãy cậu đá mạnh quá có khi nào anh mất giống như chơi không. Suy nghĩ đến đã rùng mình mạnh mẽ quá thì đời con anh sau này mất rồi. Nhưng mà ai bảo cậu nấu mì gói cho anh làm chi. Mà nhắc mới nhớ đồ ăn trong nhà hết rồi, bây giờ tiện sẵn chở cậu đi. Vừa mua đồ vừa hành hạ cho thõa đáng. Hiện tại chỉ là bước đầu nhẹ nhàng mà thôi sau khi đưa vào tròng thì ĐOÀNG – Vương Nguyên nhất định sẽ chết trước mặt Vương Tuấn Khải này. Nở nụ cười nham hiểm anh mở cửa phòng bước ra.

Vừa ra tới ngoài anh đã chả thấy bóng dáng của cậu đâu, mặt bỗng chốc nhăn lại. Chẳng lẽ mới nói như vậy đã bỏ đi lại muốn anh đuổi bắt cậu về đây sao. Xuống nhà bếp cũng không thấy tăm hơi đâu. Đồ đạc thì được rửa sạch sẽ chứng tỏ cậu mới làm lại. Nhưng mà còn người thì đâu mất tiêu rồi nhỉ. Đi hết mấy cái phòng trong trong nhà vẫn chưa thấy cậu. Hiện tại Vương Tuấn bỗng chốc lại sợ hãi – người vừa mới tới chưa gì đã muốn bỏ trốn nữa sao. Đang khó chịu trong người anh bỗng chốc đạp phải cái gì đó mềm. Ngó lại mới thấy cái chân của Vương Nguyên. Vương Tuấn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm cứ tưởng lại bỏ đi. Mà chẳng lẽ không còn chỗ ngủ phải nằm ngay cái hốc này sao trời. Lắc đầu ngao ngán, anh ngồi xuống tính bế cậu lên sofa thì cậu trở mình.

Vương Tuấn nín thở nhìn ngắm khuôn mặt khi ngủ của Vương Nguyên bình yên vô cùng. Phút chốc thời gian như ngừng lại anh chỉ muốn ngắm nhìn cậu ngủ ngon lành như thế thôi. Giá như mọi thứ đều là mơ khi tỉnh dậy anh lại được che chở bảo bọc cậu như ngày nào. Giá như anh đủ tư cách để dang rộng bàn tay này một lần nữa để cậu nắm vào. Giá như tất thảy anh đều chỉ có thể nói như vậy. Vương Tuấn Khải nhanh chóng lắc đầu hiện tại bây giờ không phải là suy nghĩ đến thứ tình cảm. Cái chính của anh là hành hạ cậu là làm cho cậu đau khổ. Mau chóng đứng dậy anh đạp mạnh vào người cậu

"Dậy....dậy....mau lên ai cho cậu ngủ mà ngủ vậy hả.....dậy....dậy.....mau lên cho tôi"

"Nhất Lân.....ứ ừ....cho tớ cũng thêm miếng nữa đi mà ứ ừ"

Vương Tuấn Khải như chết sững ở không gian trong giấc mơ cậu chỉ có thể nhớ đến bóng hình ấy chỉ có thể gọi tên người ấy. Tất cả những kí ức về anh cậu chấp nhận bỏ sạch hết rồi sao. Anh hiện tại trái tim đau nhói không thôi biết rằng làm đau cậu anh cũng không vui chút nào. Nhưng mà hiện tại người con trai này đến tên anh còn không muốn gọi nữa rồi. Hỏi Vương Tuấn Khải này nên đối diện như thế nào?

"Dậy...mau....tôi là Vương Tuấn Khải không phải Nhất Lân của cậu, có dậy hay không thì bảo?
Oái....có biết người ta"Vương Nguyên bật dậy tính chửi thì im lặng luôn

"Người ta cái gì?". Anh cúi xuống nhìn cậu

"Yah....đứng thẳng lên coi anh muốn làm gì tôi hả?"

"Không thèm, đề nghị đi rửa mặt sạch sẽ cho tôi người hầu mà ngủ như chủ nhà. Lẹ lên rồi cùng tôi ra ngoài"

"Ế đi đâu vậy sắp đến giờ về của tôi rồi"

"Đi siêu thị yên tâm đúng năm giờ tôi sẽ thả cậu không cần nhìn tôi kiểu đấy"

Vương Tuấn Khải vào lại phòng với nụ cười đắc thắng trên môi, sắp có trò vui để chơi rồi đây. Nhanh chóng thay đồ anh bước ra ngoài đợi cậu xong xuôi thì khởi hành. Nhìn cậu cứ đứng trước gương mà ngắm tới ngắm lui, Vương Tuấn Khải lại ngây người một hồi. Hình ảnh này sao quá quen thuộc quá sao lại giống nhau đến lạ kì như vậy. Cũng là anh chở cậu đi mua đồ cũng là cậu đứng tỉ mỉ ngắm mình trong gương. Nhưng sao hai thời điểm lại khác xa hoàn toàn đến ngỡ ngàng. Mãi suy nghĩ anh cứ nhìn chằm chằm vào Vương Nguyên. Bất ngờ cậu quay lại nhìn anh rồi nở nụ cười. Trong mắt anh đầy những sự khó hiểu không thốt nên lời.

"Này nhìn cái gì mà dữ vậy, tôi ổn phải không?" . Vương Nguyên chạy đến cười toe toét

"À.....ờ..nhìn thấy ghê mau đi thôi trễ giờ rồi". Vương Tuấn Khải nhanh chóng bỏ ra ngoài

"Xớ....ai thèm anh khen, cái đồ đáng ghét"

Xuống dưới hầm gửi xe Vương Tuấn Khải đi rất nhanh không muốn cùng song song với cậu. Trong đầu anh cứ suy nghĩ mãi đến hành động ban nãy của cậu. Rốt cuộc thì chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy. Tại sao cậu có thể bình tĩnh nói chuyện với anh như vậy nhỉ. Chẳng lẽ bốn năm xa cách khi quay trở về cậu thay đổi hoàn toàn đến mức anh chẳng thể hiểu nổi. Bây giờ không biết là anh dày vò cậu hay là cậu dày vò ngược lại anh nữa.

"Này....anh đi vừa thôi chân tôi ngắn làm sao theo kịp anh"

"Đi mau lên cậu lải nhải nhiều quá"

"Chậm lại một chút chứ anh đi như ma đuổi vậy"

"Cậu be bé cái mồm thì chạy lại nhanh rồi"

"Yah ....anh là đồ đáng ghét !@#$%^&*()_"

Mặc kệ Vương Nguyên đằng sau lải nhải như mấy bà thím, anh cứ một mực chui tọt vào xe. Cứ thà để cậu chửi bới còn hơn nhìn mặt nhau mà im lìm rồi anh lại nảy sinh cảm giác muốn yêu thương nữa. Bây giờ trong mắt anh tất thảy là phải chứng kiến cảnh cậu đau lòng là thống khổ kia. Vương Tuấn Khải – anh nhất định phải tỉnh táo để chơi trò này.

"Phù...anh thật là đồ cái thứ.....người ta đã lùn rồi.....mà"

"STOP – không cần cậu nói nữa nhức đầu quá thắt dây an toàn vào tôi chạy nhanh thì ráng mà chịu"

"Cái đồ...AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA"

Trong xe được một trận hét kinh hoàng động địa đánh động đến toàn cầu thế giới. Một bên Vương Tuấn Khải ra sức phóng xe như điên chỉ thiếu muốn tông chết người banh xác không toàn thây. Một bên thì Vương Nguyên mặt mày xanh như tàu lá chuối hét um sùm trong xe. Khung cảnh trong xe hiện tại là náo loạn không thôi. Sau một bị tra tấn bị sức hét kinh khủng xuyên quốc gia của Vương Nguyên, anh cũng đã yên vị tại siêu thị. Chạy vào trong hầm gửi anh cẩn thận rồi mở cửa bước ra mà không thèm quan tâm cậu chật vật với cánh cửa ra sao. Anh đã phải kìm chế nổi lòng mình dữ dội đến mức nào. Để không buộc mình quay lại giúp đỡ cậu...

"Mau lên, ô sin gì mà lề mề quá vậy"

"Từ từ chứ anh có biết cái xe của anh khó mở thế nào không hả" . Vương Nguyên vừa nói vừa lấy tay quạt mặt

"Nói ít – đi mau lên"

Thế là cả hai nhanh chóng vào khu siêu thị để chọn đồ ăn, nói là vậy thôi chứ có một mình Vương Nguyên làm hết. Vương Tuấn Khải có biết mấy cái thứ gì đó đâu mà xía vào làm gì. Mướn cậu để hành hạ thì phải kiếm chuyện để cậu làm chứ. Cả hai một người đẩy xe một người lựa đồ. Khung cảnh phút chốc bỗng biến thành một nhà hai người ấm áp làm sao. Hai người yêu nhau cùng nhau nắm tay vào siêu thị để mua đồ. Cùng nhau quay trở về làm một bữa ăn thật ấm cúng. Thoáng suy nghĩ qua anh bất giác mỉm cười nhưng nhanh sau đó mọi thứ anh suy nghĩ đều bị cậu dập tắt một cách mạnh mẽ.

"Ê sắp năm giờ rồi anh chở tôi về lẹ đi không Nhất Lân lại không thấy sẽ lo cho tôi mất"

"Nhanh"

"Rồi đi thôi nào"

Nhất Lân – một chữ cũng Nhất Lân – trong giấc mơ cũng Nhất Lân – tất thảy đều là Nhất Lân, rốt cuộc thì trong mắt cậu Vương Tuấn Khải là gì. Ngần ấy yêu nhau cậu dễ dàng từ bỏ đến vậy sao. Lúc nào cũng sốt sắng lo lắng cho người kia mà có biết rằng anh hiện tại đau khổ như thế nào không? Được – Vương Nguyên bây giờ muốn trái tim anh rỉ máu phải không? Vậy anh chính là sẽ cho cậu đau đến xương tủy là như thế nào. Là cậu ép anh hôm nay phải bắt đầu trò chơi này rồi.

"Cậu ở đây chờ tôi – giờ vào lấy xe rồi ra rước cậu"

"Nhanh đó nha anh mà để tôi leo cây thì biết tay"

Để cậu đứng đó, anh quay xuống dưới tầng hầm lấy xe rồi nhanh chóng quay trở về nhà. Cố tình đi ngang qua người cậu, nhưng mà Vương Nguyên xem ra không hề hay biết. Trên môi anh hiện tại nở một nụ cười đầy khinh bỉ. Vương Nguyên – là em chọn lựa con đường này – anh sẽ chiều em.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro