Chap 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước ra khỏi nhà, Vương Nguyên bình tĩnh đi đến chung cư của Vương Tuấn Khải. Không phải nói, cậu lo lắng và cảm thấy bất an hơn bao giờ hết. Xảy ra một số chuyện như vậy, đối mặt với Vương Tuấn Khải bình thường là không thể. Nhiều lúc cậu suy nghĩ mãi, Vương Tuấn Khải tại sao mỗi khi có cậu lại kích động mạnh mẽ như vậy. Rõ ràng cậu và anh hoàn toàn không quen biết nhau. Cho dù có biết cũng là chủ nhân và người làm thôi. Thế mà tại sao, anh hết lần này đến lần khác làm cậu lo lắng sợ sệt. Có phải hay không. Lời bác sĩ nói là đúng – Vương Tuấn khải nằm trong mảng kí ức mà cậu đã quên đi mất. Giật mình, cậu vội lắc đầu tuyệt đối không thể, Vương Tuấn Khải nhất định không thể là người mà cậu quên mất được. Vương Tuấn Khải hung dữ và nguy hiểm như vậy, cậu nhất định không thể tiếp xúc được. Chắc chắn là do cậu nghĩ ngợi quá nhiều mà thôi, gạt bỏ mọi thứ bộn bề sang một bên. Vương Nguyên tiếp tục đi về phía trước.

Đi ngang một cửa hàng bán trà sữa, Vương Nguyên chợt dừng lại. Nhìn ngó xung quanh, nơi đây là... Cảm giác thân quen, cảm xúc trong lòng. Càng nhìn cậu càng thấy nó rất quen đi. Nhưng nghĩ mãi cũng không biết mình đã từng đến đây chưa nhỉ? Rõ ràng cậu thấy cửa hàng này quen lắm. Phải chăng cậu đã từng đặt chân đến đây, có hay không. Chính cậu cũng không thể diễn tả nổi cảm xúc trong lòng mình nữa. Ngước mắt, Vương Nguyên nhìn thấy đôi tình nhân nắm tay sánh bước ngang người cậu.

"Tiểu Khiết!! Em xem trà sữa khoai môn anh đã cất công mua cho em nè.."

"Aa Vương Anh là nhất.."

"Nguyên Nguyên xem anh đem gì đến cho em

Aaaa trà sữa khoai môn, em thích em thích

Có thấy anh giỏi không?

Aa Tiểu Khải là nhất..."

Cảm giác này, hình ảnh này Vương Nguyên mở to mắt nhìn mọi vật xung quanh. Mỗi lúc hình ảnh càng xuất hiện sau đó lại biến mất nhanh chóng. Cậu còn chưa thích ứng được, nói đi loại hình ảnh, loại kí ức khi nãy có thật không?? Rốt cuộc thì cậu đã quên mất gì, đã đánh mất một loại sự tình gì đây. Có phải hay không – tất cả đều có một mối liên hệ với nhau. Hình ảnh, lời nói kí ức hồi ức – một chút một chút dần dần được xuất hiện ra. Vương Nguyên ôm lấy đầu, càng lắc đầu càng khó chịu khôn cùng. Một tìm lại thứ hình ảnh ban nãy, như lại không thể thấy không thể cảm nhận nữa rồi. cậu ngồi bệt xuống nền đường, mặt mày trắng bệch, mọi thứ rốt cuộc là sao? Vương Nguyên thật sự có thể nhớ lại hay không, nói đi làm ơn nói đi có được không...

Chả biết bản thân ngồi đó đã bao lâu, cho đến khi sực nhớ đến công việc, cậu mới hốt hoảng đứng bật dậy. Nhìn đồng hồ, đã 8h30 rồi kì này cậu chết chắc. Việc mình đã không xong ngay cả công việc của người khác cũng chẳng thành. Rồi chợt nhớ đến hình ảnh của Vương Tuấn Khải, cậu siết chặt tay. Thể nào lát nữa đến đó nhất định sẽ bị anh chửi có khi bị đánh cho mà xem. Vương Nguyên – rõ ràng có quyền đi về nhưng vẫn không thể hiểu sao quay đầu tiếp tục đến ngôi nhà đó. Biết rõ anh đối với cậu là uy hiếp nhiều lắm nhưng cứ ngu ngốc bước vào. Chỉ để cứu Chí Hoành, chỉ để không cho mọi người lo lắng. Vương Nguyên – cậu khờ khạo quá – chính bản thân mình gặp nguy mà không biết gì cả...

Đứng trước cửa nhà Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên cảm thấy bàn tay mình run run. Không biết nên nhấn chuông hay không. Đến trễ như vậy, chắc chắn Vương Tuấn Khải sẽ tức giận có khi nào đi kiếm Nhất Lân hay Chí Hoành không. Nghĩ đến thôi Vương Nguyên đã hốt hoảng, thu hết mọi sợ hãi can đảm nhấn chuông cửa. Đợi chờ Vương Tuấn Khải mở cửa, Vương Nguyên cả người lạnh run. Chỉ cần nhìn vào ánh mắt của Vương Tuấn Khải, cậu nhất định sẽ sợ hãi mất. Cảm giác lo lắng khi ở bên anh hiện tại lại rõ ràng đến mức như vậy. CẠCH – Vương Nguyên giật mình ngước nhìn

"Sao bây giờ mới tới?"

"Tôi.....tôi ngủ quên cho nên"

"Không nói nhiều. Vào.."

Cũng chả muốn đôi co với Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên ngoan ngoãn bước vào trong. Dù sao anh không tra cứu vụ nãy thì thôi. Hiện tại chỉ cầm im im lặng lặng làm tốt phần việc của mình là được rồi. Vương Tuấn Khải làm chuyện của anh, cậu làm chuyện của cậu. Cất đồ vào bàn, cậu xắn tay lên rồi bắt đầu dọn dẹp. Không hiểu sao, Vương Tuấn Khải có thể mướn người giúp việc làm gì nữa. Nhà tuy rằng có hơi bừa bộn một tí, nhưng chẳng thấy bẩn chút nào. Mọi thứ đều được đặt đúng vị trí, rõ ràng anh có ý đồ gì mà. Vương Nguyên chỉ suy nghĩ vậy thôi chứ không có nói. Vương Tuấn Khải nhiều tiền có quyền, Vương Nguyên cậu chỉ cần làm tốt trách mình là ổn rồi.

"Vương Nguyên vào phòng tôi cái.."

"Ân...đợi một chút"

Cất chổi vào trong nơi chứa đồ dọn vệ sinh, Vương Nguyên vội bước vào phòng Vương Tuấn Khải. Trong lòng không khỏi nghi ngờ, anh hôm nay làm sao vậy. Tự dưng lại rất nhẹ nhàng, không có nặng lời với cậu. Có phải hay không, tâm của cậu cảm thấy bất an vô cùng. Vương Tuấn Khải chắc chắn có chuyện gì rồi. Chứ sao lại dễ như vậy, còn gọi cậu vào trong đó nữa. Mặc dù lo lắng không ngớt nhưng đôi chân vẫn cứ rảo bước vào trong đó. Mở cửa bước vào, Vương Nguyên nhìn ngó xung quanh không thấy Vương Tuấn Khải đâu. ẦM – cậu giật mình quay lại khi thấy cánh cửa đóng lại và xuất hiện Vương Tuấn Khải. Hết hồn – nhưng tại sao anh lại nhìn cậu như vậy chứ. Vương Nguyên sợ hãi lùi về sau, cậu càng lui bao nhiêu Vương Tuấn Khải càng tiến tới bấy nhiêu. Cho đến khi cậu trượt chân té xuống giường của anh. Cậu hốt hoảng muốn ngồi dậy chạy nhanh ra cửa nhưng đã bị Vương Tuấn Khải nằm đè lên.

Vương Nguyên thất kinh – cho dù có ngu đến đâu hiện tại cái tư thế này cậu cũng hiểu là gì mà. Mặt mày cậu trắng bệch, không thể Vương Tuấn Khải không được phép làm nhục cậu. Chưa hết sợ hãi, Vương Nguyên cảm nhận đôi môi mình bị anh ngậm lấy, mút mát không ngừng. Sợ hãi, lo lắng hốt hoảng giận dữ bao nhiêu cảm xúc cứ hiện lên. cậu chống cự, bàn tay cứ đánh túi bụi vào người của Vương Tuấn Khải. Nhưng sức cậu làm sao bì được của anh, anh điên cuồng hôn cậu, điên cuồng mút mát đôi môi. Chiếc lưỡi của anh liếm lám xung quanh miệng, cậu cắn chặt môi không cho anh tiến vào, cả người cứ đạp loạn xạ mong được thoát thân. Vương Tuấn Khải cắn lấy môi dưới, vì đau, cậu há miệng chiếc lưỡi của anh nhanh chóng tiến vào. Cả người hoảng loạn vô cùng, sợ hãi, chiếc lưỡi của anh khuấy động cả vòm miệng của cậu. Vương Nguyên sợ hãi, nước mắt cũng rơi

"Ưm ....bỏ....ra...ưm đừng...hức...hức........"

Bỏ ngoài tai những lời cầu xin của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải cứ hôn rồi mút mát, cho đến khi cảm nhận không thể nữa mới buông ra. Cuối xuống hôn lấy chiếc cổ trắng ngần của cậu, cậu vội vàng đẩy anh ra, nhưng tay anh đã nắm chặt lấy. Vương Nguyên vùng vẫy không ngừng, Vương Tuấn Khải không được làm vậy. Đừng – Vương Nguyên cậu đắng tội gì anh, nhục nhã tủi hổ, càng nghĩ nước mắt càng rơi. Miệng vô thức bật ra tên

"Đình...Tín......Nhất... Lân....hức....hức cứu tớ"

Lời nói này như tác động đến Vương Tuấn Khải, anh lập tức ngưng mọi hành động lại. Ngẩng mặt nhìn Vương Nguyên đôi mắt ấy chứa đựng một mối đe dọa, cậu sợ hãi vội đẩy anh lùi lại thành giường, ôm lấy khăn khóc nức nở. Nhục nhã quá, đau lòng quá – Vương Nguyên đã làm gì sai...

"Làm tình với tôi mà cậu dám gọi tên thằng đàn ông khác, Vương Nguyên cậu coi tôi là gì?"

"Vương Tuấn Khải....hức hưc....đừng qua đây hức hức..."

"BỐP". Vương Tuấn Khải tát thẳng vào mặt cậu một bạt tay. "Nói cho cậu biết đừng tỏ ra vẻ mình không quen biết tôi, rõ ràng chán tôi nên dùng cách này đẩy tôi ra xa cậu hả?"

"Vương Tuấn Khải.....hức....hức hiểu lầm.....tôi....mất trí thật....mất trí thật....."

"BỐP mất trí thật ...... nực cười cậu đang nói chuyện con nít hả? Mất trí mà chỉ quên mình tôi, cậu xem thằng này là gì? Là rác rưởi hả? Bỏ đi rồi nói không quen biết cậu xem nhẹ chuyện tình cảm của tôi quá phải không? BỐP Vương Nguyên nói cho cậu biết nếu chuyện này bị phát hiện, nhất định sự trong trắng của cậu sẽ mất ngay tại đây..."

Vương Tuấn Khải bước ra ngoài, để lại Vương Nguyên một mình chống lại nỗi sợ hãi. Anh rốt cuộc là đang nói cái gì, cậu và anh có quan hệ gì chứ. Vương Nguyên sợ sệt, hoảng hốt chuyện này phải làm sao? Tựa cằm vào đầu gối, cậu khóc nấc lên......đáng sợ mọi thứ đáng sợ hơn cậu nghĩ...

"Điều tra lại tất cả toàn bộ tư liệu về Vương Nguyên cho tôi, nhất định phải tìm ra bao lâu cũng được. Tôi muốn biết rốt cuộc sự thật cậu ta nói có phải đúng không?". Tắt điện thoại. "Vương Nguyên lần này tôi cho em cơ hội vậy!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro