Chap 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có những thứ tưởng chừng như xa vời, cũng có những thứ lại dễ dàng đánh mất. Một chút nổi thương nhớ, một chút nỗi dày vò, một chút loại bi ai thống khổ. Để rồi hiện tại muốn đối diện cũng không dám. Sợ rằng bản thân không đủ bản lĩnh, sợ rằng mình nhỏ bé như vậy sao có thể chống trọi. Mọi thứ vốn dĩ từ lúc bắt đầu đã là sai lầm, nhưng thế gian này làm sao có thể tránh khỏi. Con người là vậy, yêu để rồi ngu ngốc trong tình cảnh ấy. Rồi bất chợt nhận ra thì vốn dĩ đã quá muộn màng. Có muốn quay lại cũng đâu còn cơ hội ấy nữa.

Vương Nguyên chính là sự tình như vậy, suốt ngày chìm đắm trong nỗi đau khổ của mình. Khi nhận ra thì mọi chuyện đã đi quá xa, một chút cũng không thể quay lại. Ý thức của bản thân cũng không thể chống lại sự dày vò tổn thương. Muốn mở mắt, muốn nhìn thấy Vương Tuấn Khải, muốn nói một từ xin lỗi. Nhưng không thể, cậu vĩnh viễn không có cách nào để thoát khỏi nơi bóng tối này. Bàn chân chạy thật nhanh, thật gần đến ánh sáng. Chỉ một động tác nhẹ cũng có thể thoát ra, ấy vậy mà cậu làm không được. Trong thâm tâm cậu rất muốn hồi tỉnh, nhưng trí óc thì không thể điều khiển. Cậu mệt mỏi, càng đi phía trước càng xa vời. Không lẽ nào khi nhận ra Vương Tuấn Khải, cậu vĩnh viễn cũng không thể gặp lại được nữa sao.

Xung quanh đây, chỉ là một màu đen huyền ảo, một màu đen đến ghê rợn. Vương Nguyên thấy mình lạc mãi nơi đây, cậu muốn tỉnh, cậu không muốn tiếp tục ngủ nữa. Càng gào thét bao nhiêu, thì sự im lặng lại hiện lên đáng sợ bấy nhiêu. Cậu không thể sống mãi trong cái bóng quá lớn này, cậu muốn đấu tranh. Cậu muốn giành sự sống cho mình, cậu muốn được gặp anh, muốn trở lại như trước đây. Yêu yêu thương thương anh như mọi khi. Vương Nguyên cảm giác một mối đe dọa như muốn nuốt chửng cả cậu. Phải làm sao, phải làm cách nào thì cậu mới thoát khỏi đây. Vương Nguyên cậu muốn tỉnh dậy. Cậu không thể lạc vào đây mãi, còn rất nhiều người cần cậu. Cậu biết bản thân mình phải cố gắng phải đấu tranh. Có Vương Tuấn Khải đợi cậu, có Lưu Chí Hoành mong ngóng cậu, còn cả Nhất Lân và Đình Tín nữa. Cậu phải sống, cậu nhất định phải thoát khỏi nơi đây. Chạy chạy chạy rất xa, càng chạy màu đen càng bao trùm đến. Vương Nguyên cậu không thể bỏ cuộc, cậu phải tiến lên phía trước, phải đánh gục nỗi sợ hãi trong lòng.

"Vương Nguyên....đừng chạy nữa"

"Vương Nguyên....đừng đi nữa"

Ai đó gọi tên cậu, Vương Nguyên dừng chân lại nhưng trong khoảng đen như thế không thể nhìn ra người đó. Cậu bắt đầu hoảng sợ, lẽ nào là thần chết, cậu nhất định phải tỉnh dậy cậu không thể chết. Cậu phải tỉnh dậy, cậu phải chăm sóc cho Vương Tuấn Khải. Cậu nợ anh một lời xin lỗi mà. Làm ơn đừng mà làm ơn.

"Ai .......tại sao lại biết tên tôi?"

"Vương Nguyên.....cậu không được đi.......nơi này mới dành cho cậu."

"KHÔNG.....tôi phải quay về tôi buộc phải quay về, tôi còn nợ rất nhiều người."

"Cậu đã trả hết tất cả rồi.......mau chóng quay về nơi mình đi."

"KHÔNG....đừng gạt tôi nhất định tôi sẽ quay về......không được gạt tôi."

"Cậu không thể thoát khỏi nơi đây đâu."

"Nhất định.....cứu tôi.....mau cứu tôi....ai đó...mau đến cứu lấy tôi"

Vương Nguyên – nhất định phải kiên trì. Sự sống của cậu chính là nguồn động lực tốt nhất cho Vương Tuấn Khải.

***

Cả tuần liên tiếp, Vương Tuấn Khải đều túc trực bên giường bệnh của Vương Nguyên. Anh chưa từng rời khỏi cậu lấy nữa bước. Ngày hôm qua, cậu mới được chuyển vào phòng bệnh bình thường. Bác sĩ bảo rằng, Vương Nguyên dần dần có ý thức trở lại. Trong lòng anh vui lắm, như vậy chắc chắn Vương Nguyên dần hồi phục thôi. Anh tin, cậu nghe được nỗi lòng của anh. Nhất định Vương Tuấn Khải anh sẽ làm cho cậu dần tỉnh lại. Yên tâm – anh sẽ không bỏ cuộc đâu.

Chỉ phiền phức ở chỗ, sáng nào Vương Tuấn Khải anh cũng bị Đình Tín la mắng, có hôm còn bị đánh tơi bời. Mặc dù là đau lắm nhưng mà anh không dám kháng nghị lại. Dù sao người làm ra mọi lỗi lầm này chính là anh mà. Gánh một chút trách nhiệm là điều hiển nhiên thôi. Cho nên anh cũng không màng đến. Chỉ cần mỗi ngày được chăm sóc Vương Nguyên, được ở bên cạnh cậu là anh đã mãn nguyện và hạnh phúc lắm rồi. Anh tin ông trời nhất định sẽ mang kì tích xuất hiện ở đây. Bao lâu cũng được, Vương Nguyên thật lâu mới tỉnh cũng không thành vấn đề. Vương Tuấn Khải anh nhất định sẽ chờ đợi được..

"Vương Tuấn Khải. Cậu mau buông tay ra khỏi Vương Nguyên cho tôi."

"Đình Tín em bình tĩnh đi, ở đây là bệnh viện la lối sẽ bị dị nghị đấy."

"Lỡ cậu ta lại hãm hại Vương Nguyên làm sao, em không yên tâm đâu nha"

"Vương Tuấn Khải sẽ không như vậy, Đình Tín ngoan đừng nháo nữa, ngồi ở đây. Vương Nguyên nhất định đang nhìn thấy chúng ta mà. Cậu ấy nhất định sẽ tỉnh lại thôi"

"Hứ...Vương Nguyên cậu mau tỉnh để còn dạy dỗ cái tên chó chết này nữa"

Vương Tuấn Khải chỉ cười trừ, không nói gì cả. Tuy rằng miệng lưỡi của Đình Tín có hơi cay độc một chút. Nhưng tất cả chỉ là muốn anh nhìn nhận lại lỗi sai của mình mà thôi. Bởi vậy tất cả những gì cậu ta nói, anh đều khắc cốt ghi tâm. Lấy những lời nói đó để sửa sai lỗi lầm của mình. Vương Tuấn Khải anh nhất định sẽ thay đổi bản thân mình vì Vương Nguyên. Cậu nhất định phải tịnh dưỡng khi nào nghỉ ngơi ổn định thì tỉnh dậy gặp anh. Vương Tuấn Khải anh nguyện đời cậu.

"Ủa Chí Hoành cậu cả tuần này đi đâu mà giờ mới đến vậy."

"À.....tớ bận công việc nên không thể đến, Vương Nguyên được chuyển đến đây rồi sao Nhất Lân?"

"Ừm, cậu ấy được chuyển đến hôm qua"

"Ân..mà người này là?"

"Chào cậu, tớ là La Đình Tín bạn thân của Vương Nguyên. Chắc chắn cậu là Lưu Chí Hoành phải không?"

"Ân...chào cậu...xin lỗi vì cả tuần nay không đến thăm Vương Nguyên được."

"Có gì đâu cậu ấy nhất định không trách mà."

"Chí Hoành cậu ngồi đây chơi đi, chúng ta trò chuyện."

"Thật xin lỗi, vì nãy mình tiện nên ghé qua đây một chút thôi bây giờ phải về rồi để khi mình rảnh sẽ đến nhé. Đình Tín tớ về đây, Nhất Lân, Vương Tuấn Khải tạm biệt"

"Cậu về à, buồn quá nhớ rảnh ghé qua nhé"

Chí Hoành quay đầu bỏ chạy thật nhanh khỏi phòng của Vương Nguyên. Nước mắt cuối cùng cũng kìm không được mà rơi xuống. Bây giờ, Chí Hoành cậu không còn mặt mũi nào nhìn Vương Nguyên nữa. Sợ rằng nếu để Vương Nguyên biết được chỉ một ngày nữa thôi, Chí Hoành cậu sẽ bỏ khỏi nơi này mà đi. Thì có lẽ sẽ căm hận suốt đời. Lưu Chí Hoành cũng không muốn như vậy đâu, nhưng không còn cách nào nữa đâu. Nhiều chuyện ập đến quá, bây giờ Vương Nguyên cũng như vậy liệu còn ai chăm sóc và bảo vệ cho cậu chứ. Cái ngày hôm gặp Thiên Tỉ, Chí Hoành cho rằng trái tim của mình cuối cùng cũng ngừng đập rồi. Mọi chuyện cứ dồn dập mà xuất hiện, cậu không thể chống cự hết. Tự nhốt mình trong nhà ba ngày, Hoàng Vũ Hàng đến tìm cũng không mở cửa. Hoàng Mẫn Nhi gọi khan cổ cũng không nghe. Và cả hắn – Dịch Dương Thiên TỈ người không ngờ nhất cũng đến. Nhưng vô dụng, Chí Hoành cậu hoàn toàn làm lơ với mọi thứ xung quanh. Biết đối mặt với từng người ra làm sao đây chứ. cậu còn không biết nên giải quyết ra làm sao nữa. Một mặt muốn vạch trần bộ mặt tàn ác của mẹ Vũ Hàng. Nhưng rồi suy nghĩ, liệu cậu đủ can đảm như vậy. Có dám chắc là cho họ đau khổ hay là tự mình chuốc hết. Cho đến cuối cùng vẫn là cam tâm từ bỏ, xem như tha thứ cho bọn họ.

Còn một nữa thì lại nghĩ đến hắn, cái người khốn nạn mà cậu yêu thương. Để đến bây giờ mới nhìn nhận ra bộ mặt  thật của hắn. Suốt cuộc đời này, cho dù có xảy ra bao loại sự việc gì đi nữa. Thì con người mà hắn yêu quý nhất cũng không phải Lưu Chí Hoành này đâu. Rốt cuộc cũng là từ bỏ mọi thứ, trốn tránh tất cả. Thà rằng bây giờ nhút nhát, trốn đi còn hơn là gặp nhau để rồi dày vò lẫn nhau. Lưu Chí Hoành cậu không tài nào làm được. Xin lỗi – trái tim này thật sự chết rồi. Gạt nước mắt, cậu vội bước chân về nhà. Cần nhanh chóng lấy hành lý, nếu không ngày mai sẽ không đủ thời gian. Tất cả những người yêu thương của cậu, nếu có kiếp sau nhất định sẽ đền đáp.  Đang đi gần đến cửa nhà thì, Vũ Hàng bỗng nhiên đâu xuất hiện làm cậu muốn trốn cũng không thành.

"Chí Hoành"

"A..đau Vũ Hàng buông tôi ra.."

"Nói....tại sao lại tránh mặt anh, mau nói..."

"Buông tôi ra....đau tôi."

"Nói...em tại sao lại trốn tránh không gặp mặt anh...."

"Buông tôi...ra khốn nạn các ngươi hại tôi ra thê thảm này chưa đủ sao?"

"Anh làm gì em?"

"CHÁT... chẳng phải chính anh chính mẹ anh chính cả gia đình anh hại chết mẹ tôi, làm tôi mất đi cuộc sống tốt đẹp. Hại tôi ngay cả người thân cũng không còn sao?"

"Chí Hoành"

"Đừng gọi tên tôi.....anh không xứng đáng cả gia đình anh không xứng đáng. Tôi nói cho anh biết, liệu hồn thì đừng đến tìm tôi nữa, nếu không nhất định sẽ giết chết cả dòng họ nhà anh đấy. CÓ BIẾT KHÔNG."

"Anh Chí Hoành..... xin lỗi"

Chí Hoành quay đầu lại chỉ thấy Mẫn Nhi nước mắt tèm lem, quỳ xuống dưới chân. Nhất thời hoảng loạn, chuyện gì đang xảy ra vậy hả.

"Mẫn Nhi...mau đứng lại, em làm cái gì vậy?"

"Chí Hoành...tha lỗi cho em tha lỗi cho mẹ em tha lỗi cho anh Vũ Hàng đi mà. Hức hức...."

"Em...đứng dậy cho tôi gia đình các người rốt cuộc muốn cái gì hả. Tôi là người bị hại, tôi là người đau lòng nhất. Còn mấy người thì sao mở miệng là tha lỗi, có khi nào làm được không. Tôi không cần, chỉ cần mấy người đừng làm phiền đến cuộc sống của tôi sau này là được. Phiền phức tránh ra, đừng bao giờ để tôi nhìn thấy hai người nữa."

Chí Hoành nói xong liền quay đầu bỏ vào nhà. Vì mãi suy nghĩ đến chuyện này mà không hề biết có một chiếc xe dần lăn bánh. Một chút một chút nữa lăn thẳng đến cậu, đến khi nhìn thấy.....
"RẦM"

"CHÍ HOÀNH..:"

Cả người được nhấc bổng lên không trung, phịch.....cảm giác thật đau đớn. Nhìn thấy hình ảnh hai người đang chạy về phía mình. Sau đó chỉ còn lại một khoảng trời đen đến đáng sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro