Chap 51.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày tươi mát, mặt trời còn chưa kịp lên, trước cửa ngôi nhà lớn ở trung tâm thành phố đã có tiếng nói không mấy dịu dàng.

Tại Hưởng đầu tóc bù xù, trên người vẫn còn là đồ ngủ Doraemon, ống quần bên gấp bên thả, mặt mũi hệt như bánh bao chiều đã bị nhai rồi ném đi đâu đó, hai tay siết chặt căm giận, trừng mắt với nam nhân nhăn nhở trước mặt.

- Trịnh Hạo Thạc! Có phải anh hết việc làm đúng không? Chỉ mới sáu giờ hơn hai phút thôi! Anh làm loạn trước nhà tôi cái gì?

Tại Hưởng nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ. Thế quái nào vừa mới sáng sớm, tên điên trước mặt đã đứng trước nhà bấm chuông, gọi điện thoại. Còn đang nằm trong ổ chăn ấm, lại bị tiếng điện thoại liên tục reo lên phá giấc. Nó kiềm chế lắm mới có thể không gào thét vì bực tức.

Trịnh Hạo Thạc cười quyến rũ, mặc kệ vật nhỏ trước mặt đang tức cái gì, cứ thế khóa cửa rồi kéo người kia đi về phòng ngủ.

Tại Hưởng vẫn còn buồn ngủ, để im cho Trịnh Hạo Thạc kéo đi. Vừa mới vào phòng, nó liền đổ ập lên giường, hai mắt híp lại đầy thỏa mãn.

Trịnh Hạo Thạc cũng nằm lên giường, nhắm mắt thở mạnh.

- Buồn ngủ muốn chết.

- Vậy sao không ở nhà ngủ đi? Đến đây là gì?

Tại Hưởng đầy ai oán nói, mắt vẫn không buồn mở ra.

- Anh nhớ em mà.

- Cả năm đi học, mãi mới kết thúc. Anh tha cho tôi vài ngày không được sao?

- Chẳng phải một tuần rồi?

- Vài tháng đi.

- Đến lúc đấy em đã đi học.

- Đúng rồi.

- Em không muốn gặp anh sao? Không nhớ anh hả?

Trong phòng không có điện, Tại Hưởng lại nhắm mắt, chỉ có thể nghe thấy âm thanh bất mãn của người kia.

- Nhớ. Nhưng anh đừng mới sáng đã làm loạn như vậy.

- Em lại đây đi.

Trịnh Hạo Thạc cười, đợi người kia từ cuối giường lết tới nằm sát bên cạnh, sau đó cùng người kia ôm nhau ngủ một mạch mấy tiếng đồng hồ. Lúc tỉnh lại đã gần tám giờ sáng.

Mặt mũi đã sạch sẽ dễ nhìn,Trịnh Hạo Thạc theo sau Tại Hưởng xuống nhà. Vừa đặt chân đến phòng ăn, nụ cười trên môi còn chưa kịp nở đã biến mất không dấu vết.Trịnh Hạo Thạc nhìn nam nhân trung niên giống như đang kiểm tra mình, bản thân có chút run sợ.

- Ba, ba hôm nay ăn muộn a.

Tại Hưởng ôm lấy cổ baba, cười rạng rỡ hôn lên bên má baba.

Người ba Tại Hưởng tuy đã bốn mươi nhưng vẫn còn đầy nét phong tình, mắt hẹp dài nhìn nam nhân nở nụ cười cứng nhắc đối diện.

-Cậu chính là người lúc sáng đã nhấn chuông cửa liên tục?

Baba Tại Nhân vừa gắp thức ăn cho con trai, vừa tra hỏi.Trịnh Hạo Thạc lạnh sống lưng, cười ha ha hai tiếng.

- Cái đó.. Thật xin lỗi chú. Con là muốn gặp Tại Hưởng.

- Nga, anh ngồi uống đi. Ngước lên nghìn anh mổi gổ quá à.

Tại Hưởng ngậm muỗng trong miệng nói nghe không ra nghĩa, cau mày chỉ chỉ Trịnh Hạo Thạc ngồi ghế. Sau đó một bàn ba người ăn sáng trong không khí thoải mái của Tại Hưởng, căng thẳng của Trịnh Hạo Thạc và cuối cùng là dò xét của baba Tại Nhân.

Xong bữa sáng,Tại Hưởng  cúi thấp người chào baba đáng kính một mạch kéo Trịnh Hạo Thạc vào xe chạy tới nhà Điền Chính Quốc. Trên đường đi nó đầy bất mãn bĩu môi.

- Anh là bạn sao?

- A, vậy em muốn anh nói gì? Chúng ta chưa kết hôn, em cũng chẳng chịu làm người yêu của anh, không là bạn thì là gì?

Trịnh Hạo Thạc cười cười, mèo nhỏ bên cạnh thật để bụng nha.

Tại Hưởng suy nghĩ, đúng thật là như Trịnh Hạo Thạc nói. Bất quá cũng không thể chấp nhận hai chữ 'bạn bè' được.

- Chúng ta đâu phải bạn!

- Vậy cùng anh kết hôn đi, em là vợ anh. Chúng ta yêu thương nhau, sau đó sinh con giống như Bạch Hiền. kookie và minie rất đáng yêu a.

- Mẹ anh! Điên sao? Tôi không có giống cậu ta. Cậu ta mông mềm trắng trẻo cong tròn, chẹp, nếu không phải bạn thân, tôi nhất định cưới về. Như vậy mỗi ngày đều có thể sờ sờ mông mềm a~

Tại Hưởng vừa nói vừa tưởng tượng, bản thân chìm vào viễn cảnh đang vẽ ra. Chắc chắn rất hạnh phúc đi, chút nữa là nước miếng đã chảy ra.

Trịnh Hạo Thạc nghe người kia nói thiếu điều bật cười như điên . Thế nào ngồi bên cạnh y còn có thể suy nghĩ tới vẫn đề kia, đã vậy đối tượng còn lại vợ của bạn thân y. Bản thân đột nhiên muốn trêu đùa một chút.

- Em thấy anh hỏi em trả lời liên quan sao? Cái kia bất quá cũng đúng đi. Bạch Hiền rất là quyến rũ. Người vừa đẹp, lại hiền lành ôn hòa, cơ thể cũng nhỏ nhắn đầy hấp dẫn. Nếu được ôm vào lòng hẳn rất tuyệt. Nếu không phải Tiểu Quốc Quốc nhanh hơn trước một bước, anh đã có được Trí Mẫn  rồi.

Trịnh Hạo Thạc lần nữa phải nén cười khi thấy Tại Hưởng sinh khí, ánh mắt giống như muốn giết người nhìn chằm chằm y. Ăn giấm chua vậy sao?

- Vậy là anh yêu Phác Trí Mẫn ? Không cướp được cậu ta liền quay sang tìm tôi! Anh—anh! Tên khốn nạn!

Tại Hưởng hai mắt trừng thiếu điều rớt ra ngoài, âm vực gào vào tai Trịnh Hạo Thạc cực lớn. Còn muốn tiếp gào thét, bất quá đã bị 'tên khốn nạn' kia dùng miệng chặn lại. Trong lòng đang lửa giận bùng bùng giống như bị nhúng nước mà mềm nhũn, chỉ biết tự mắng bản thân ngu ngốc.

Cuồng nhiệt hôn môi, sau đó Trịnh Hạo Thạc kéo nụ hôn lên trên, cắn vành tai Tại Hưởng phun ra vài chữ khiến khuôn mặt nhỏ kia đỏ bừng, khóe miệng cong cong đầy vui vẻ.

"Tiểu dã miêu, anh chỉ yêu một mình em."

*

- kookoie! minie! Baba to lớn đến chơi với hai đứa đây!

Xe vừa dừng,Tại Hưởng  đã lao nhao xông xổ vào nhà kêu la. Sau đó chép miệng nhìn nam nhân kiêu ngạo ngồi trên sofa.

- Chào.

Tại Hưởng nhe răng hướng nam nhân kia mở lời trước. Không nghĩ tới lại bị khinh thường đến nỗi không được nhìn lấy một cái.

Điền Chính Quốc mắt chăm chú xem báo, nhấp ngụm sữa ấm rồi mới đáp lại.

- Chị Lệ Hoa đưa con tôi đi chơi rồi.

- A?

- Là con tôi, không phải cậu.

- Con tôi! Tôi là ba nó mà!

- Cậu làm Phác Trí Mẫn  mang thai sao?

- Anh!

Điền Chính Quốc mặt không biểu cảm, môi mỏng phun ra một câu làm Tại Hưởng á khẩu. Làm sao có thể trả lời? Nó đâu có làm Phác Trí Mẫn  mang thai. Chẹp.

- Đâu rồi?

Tại Hưởng lại gần uống sạch ly sữa trên bàn kính, hướng Điền Chính Quốc hỏi một câu chẳng đầu chẳng đuôi. Bất quá hắn hiểu, hất nhẹ đầu về phòng ngủ, nó liền chạy đi, trong phòng khách chỉ còn một người.

Trịnh Hạo Thạc cất xe xong vào nhà. Mắt thấy bạn thân đang ngồi sofa liền nhào tới ôm.

- Cậu thiếu đánh phải không?

Điền Chính Quốc mặc kệ Trịnh Hạo Thạc đang ăn đậu hũ của mình, chỉ nhẹ nhàng hỏi. Người kia cười hai tiếng haha đáp lại.

- Ầy, tớ yêu thương cậu như vậy.

- Không cần.

- Hôm nay vui chơi một chút đi. Thịt nướng ngoài trời?

Điền Chính Quốc gật đầu. Dặn dò Tại Hưởng đợi Phác Trí Mẫn tỉnh dậy phải bắt ăn sáng, rồi mới khoác áo cùng Trịnh Hạo Thạc ra khỏi nhà.

Lúc lâu sau, Phác Trí Mẫn thức dậy, tóc tai quần áo gọn gàng xuống nhà. Mắt thấy Tại Hưởng còn chưa kịp nói cái gì đã bị ép ngồi trên sofa uống sữa, đợi nó lấy bữa sáng.

'ting tong'

Chuông cửa đột nhiên vang lên, Phác Trí Mẫn đi ra mở. Bên ngoài là nhân viên giao thư, giao cho cậu một phong bì. Ký nhận xong xuôi cậu liền xoay người vào trong.

Mở phong thư, tiếp theo cả căn nhà vang lên tiếng 'xoảng' của ly thủy tinh vỡ.Tại Hưởng  hoảng hốt chạy ra, chỉ thấy Phác Trí Mẫn khụy trên sàn nhà, đầu gối còn bị thủy tinh đâm chảy máu. Tay run rẩy cầm cái gì đó. Nước mắt đã rơi vài giọt.

Tại Hưởng chạy tới kéo Phác Trí Mẫn ra xa đống thủy tinh vỡ nát trên sàn. Khuôn mặt hết sức kinh nhiên nhìn vào phong bì trên tay Phác Trí Mẫn.

-Trí Mẫn — cái này

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#fanfic