CHƯƠNG 98

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



________________________


Nếu Tô Văn Ca không thể thủ đô thành Cao Thú... Kim Tại Hưởng ngẩn ngơ ngồi trên giường, Cao Thú quan trọng với Mân Doãn Khởi nhường nào cậu đương nhiên biết, là quê hương của hắn... là vinh quang của hắn! Không kẻ nào có tư cách cướp đi! Đại quân hai mươi vạn thì sao? Cậu chỉ cần niềm tin vững chắc nhất định sẽ thành công!

Kim Tại Hưởng mở màn hình hệ thống, đèn đỏ lóe lên, trực tiếp vào hệ thống siêu thị tầng thứ hai, bên trong rực rỡ muôn màu, trên giá cao nhất là Đoái Hoán Tinh trị giá mười vạn điểm mị lực.

Kim Tại Hưởng gõ nhẹ ngón tay mở phân loại vật phẩm trong siêu thị, bỗng mở miệng nói: "Hệ thống quân... hình như ta nhớ..." Vẻ mặt cậu khó hiểu, dường như có suy nghĩ gì đó đang chập chờn. Nhớ lúc đó khi hệ thống siêu thị vừa xuất hiện, cậu thấy giá quân sự dường như có đại pháo gì gì đó...

[Ực... [rất căng thẳng]]

"Hệ thống quân? Ngươi có kiến nghị gì tốt không?"

Kim Tại Hưởng trực tiếp chọn đến vật phẩm có liên quan đế quân sự trong siêu thị, tập trung nhìn vào mới thấy vật phẩm trong đó có thể nói là đủ loại: Hai vạn điểm mị lực một khẩu đại bác hồng (sử dụng có thể khiến quân địch trong vòng một dặm xung quanh viên đạn toàn thân mềm yếu, ở gần sẽ tằng tịu với nhau; thời gian có hiệu lực: một canh giờ), một vạn năm nghìn điểm mị lực một mũi tên câu hồn (bất kể khoảng cách bao xa đều có thể từ xa truyền tới mũi tên hình đôi môi hồng nhạt bắn vào ngực đối phương; thời gian có hiệu lực: vĩnh cửu)...

"Mũi tên hồng nhạt... hình đôi môi"?

Lẽ nào giữa không trung sẽ xuất hiện một đôi môi hồng phấn, bay giữa không trung bắn lên người quân địch, sau đó "chụt" một cái bắn thủng tim quân địch... Sởn gai ốc. Thứ này thật sự hợp với chiến trường sao?

Kim Tại Hưởng đỡ trán, mệt mỏi nói: "Trong hệ thống siêu thị... có vật phẩm nào bình thường chút không?" Hệ thống quân, xin chỉ cho cậu thấy rốt cuộc hệ thống siêu thị giá trị ở chỗ nào!

[Bởi vì mấy thứ này đều do bản hệ thống quân tự mình chọn [ngồi xổm góc tường], vì vậy... Tiểu Tại Hưởng nếu muốn thứ khác có thể tìm trong cơ sở dữ liệu, rồi dùng Đoái Hoán Tinh tạo thành.]

Thì ra những thứ này đều theo khẩu vị của hệ thống quân, chẳng trách đều như thế... Kim Tại Hưởng bỗng hiểu ra, ước chừng chỉ có hệ thống quân mới thích những thứ quái đản thế này.

Thế nhưng, nếu bảo cậu dùng Đoái Hoán Tinh hợp thành... không ngờ thứ đầu tiên dùng đến sau khi mở hệ thống tầng thứ hai sẽ là Đoái Hoán Tinh, cậu thật sự rất đau lòng đấy. Nhỡ sau này lại có chuyện xảy ra, không có Đoái Hoán Tinh bảo đảm cậu khó tránh khỏi bất an. Kim Tại Hưởng tỉ mỉ tìm trong mục quân sự lần nữa, cuối cùng bỏ cuộc sau khi nhìn thấy đủ loại vật phẩm kỳ quái.

"Dùng Đoái Hoán Tinh đi."

[Tinh! Người chơi có xác định dùng "Đoái Hoán Tinh" không? Mời người chơi chú ý: Đoái Hoán Tinh không thể sử dụng lại.]

"Xác định." Kim Tại Hưởng gật đầu, Mân Doãn Khởi xa ở Tây Cương, cậu nhất định phải ra một phần sức thủ thành chờ hắn về.

[Tinh! Người chơi sử dụng "Đoái Hoán Tinh" thành công, mời miêu tả đặc điểm của vật phẩm sắp chuyển đổi, để hệ thống tra cứu trong cơ sở dữ liệu.]

Đặc điểm...

"Vật phẩm quân dụng thủ thành." Kim Tại Hưởng suy nghĩ một lát rồi bỏ thêm một câu: "Uy lực càng lớn càng tốt."

[Tinh! Hoàn thành sưu tầm tư liệu, người chơi đã tìm thấy "Thẻ Thủ Thành" và "Thẻ Bảo Quốc" trong Thất Tinh, xin hỏi người chơi muốn đổi thành loại nào trong hai loại này?]

Đối với chuyện tư liệu có vật phẩm phù hợp với yêu cầu của mình, Kim Tại Hưởng rất mừng, có điều theo đó mà đến là chọn để đổi giữa hai vật này.

"Thẻ Thủ Thành" tên như ý nghĩa, chính là có thể bảo vệ một tòa thành nào đó, mỗi lần quân địch công thành sẽ tiêu hao một nghìn điểm mị lực của người chơi, giống như điểm ma lực bên trong trò chơi, khi điểm ma lực không còn thì Thẻ Thủ Thành sẽ vô hiệu. Mà "Thẻ Bảo Quốc" có uy lực hơn Thẻ Thủ Thành nhiều, có năng lực tự phản kích, điểm tiêu hao cũng cao hơn Thẻ Thủ Thành mười lần, mỗi lần quân địch tấn công sẽ tiêu hao của người chơi một vạn điểm mị lực.

Nói cách khác, nếu Kim Tại Hưởng chọn Thẻ Thủ Thành thì chỉ có thể sai người truyền tin cho Mân Doãn Khởi, chờ quân đội của Mân Doãn Khởi tới cứu viện, chính cậu cũng phải ở đây tiêu điểm mị lực kéo dài Thẻ Thủ Thành một thời gian, cho đến khi điểm mị lực của cậu gần như không còn quân địch sẽ công phá thành, nếu lúc phá thành Mân Doãn Khởi còn chưa tới, đô thành sẽ khó giữ được. Thẻ Thủ Thành này nhìn như hữu dụng nhưng kém rất nhiều những gì Kim Tại Hưởng nghĩ.

Nay Mân Doãn Khởi xa tại Tây Cương không dễ chia quân về, huống hồ sai người truyền tin thì thư chưa nhất định có thể đến tay Mân Doãn Khởi, cậu không muốn mạo hiểm như vậy.

Nếu không thể chọn "Thẻ Thủ Thành", thì chỉ còn lại "Thẻ Bảo Quốc".

Nói thật, khi "Thẻ Bảo Quốc" vừa xuất hiện, Kim Tại Hưởng đã có hứng thú rất lớn với nó.

Một khi dùng Đoái Hoán Tinh đổi lấy "Thẻ Bảo Quốc" là có thể bảo vệ một quốc gia bình an. Quan trọng nhất là nó không chỉ giúp đô thành dễ phòng thủ hơn, còn có thể tiện thể giúp Mân Doãn Khởi ở Tây Cương, chỉ cần là chiến tranh quốc nội, nó sẽ có tác dụng.

Kim Tại Hưởng nhíu mày, Thẻ Bảo Quốc tự mang hiệu quả phản kích, thật sự thực dụng hơn Thẻ Thủ Thành biết bao nhiêu lần, có điều... nó thật sự quá háo điểm mị lực, mỗi lần quân địch khởi xướng một lần tiến công là tiêu hao một vạn điểm mị lực, nay trên người cậu chỉ có bảy vạn điểm, nếu trong một chiều tiêu hết ngay cả cậu cũng thấy bản thân là đồ táng gia bại sản.

Thế nhưng... còn biện pháp nào khác sao?

"Hệ thống quân, ta chọn đổi Đoái Hoán Tinh lấy Thẻ Bảo Quốc."

[... Tiểu Tại Hưởng, ngươi thật sự chắc chắn rồi? Mỗi lần tiến công sẽ tốn một vạn điểm đấy.]

"Ta chắc chắn." Điểm mị lực còn có thể có, nhưng Mân Doãn Khởi chỉ có một, dù bên Mân Doãn Khởi không xảy ra chuyện gì cậu cũng quyết định dùng "Thẻ Bảo Quốc" để yên tâm.

[Tinh! Người chơi đã chọn đổi Đoái Hoán Tinh thành Thẻ Bảo Quốc.]

Kim Tại Hưởng nhìn màn hình trước mặt hóa thành một cái chảo sắt thật lớn, nước màu tím cuồn cuộn bên trong, một viên ngọc sáng như sao đột nhiên xuất hiện, sau đó dựa theo quỹ tích ban đầu rơi xuống chảo sắt, nước màu tím sôi dục bốc lên những bong bóng lớn, màu sắc dần biến thành xanh lam, cuối cùng ngưng kết thành một tấm thẻ bên trên vẽ hình chòm sao.

Kim Tại Hưởng cầm lấy tấm thẻ màu xanh lam bay tới lòng bàn tay, rốt cục thở nhẹ ra một hơi. Thẻ Bảo Quốc đã tới tay, chỉ mong điểm mị lực của cậu đủ để chống lại lần tiến công lần này của địch, đừng để thất bại trong gang tấc mới được.

[Tinh! Thẻ Bảo Quốc (khi sử dụng cần người chơi đứng ở vị trí cao nhất trên tường thành, xác thực địa điểm có tác dụng của Thẻ Bảo Quốc)]

...

Bên ngoài Tây Cương.

Đã hai ngày kể từ khi thiếu niên xa lạ đột nhiên xuất hiện ngoài doanh trại, sau khi Mã Thế An chứng thực người này này không đeo mặt nạ, vẻ mặt Mân Doãn Khởi hết sức đặc sắc. Lẽ nào là người nhà của Hưởng nhi? Không thể nào, Kim Đạo Bình chỉ có một người con trai, sao có thể xuất hiện người thứ hai, còn ở tận Tây Cương?

Mân Doãn Khởi càng nghĩ càng thấy không đúng.

Thời gian thiếu niên này xuất hiện cộng thêm gương mặt tương tự kinh người khiến Mân Doãn Khởi vững tin tất cả những chuyện kỳ quái liên quan đến chuyện này... không có chuyện nào không hướng về hắn. Có điều hắn còn chưa biết thiếu niên kia có chủ ý gì, nhưng hắn biết tới nay các quốc gia Tây Cương chưa có nửa điểm dị động.

Mân Doãn Khởi trên người mặc quân giáp, bên trong mặc bào phục màu đen, ngã ngửa xuống giường trong trướng bồng ngủ say. Cửa sổ không đóng chặt, còn để lại vài khe hở, cho đến khi tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, bước chân chậm như mèo hoang dừng trước cửa sổ, Mân Doãn Khởi mở mắt ra, ánh mắt sáng ngời hoàn toàn không giống vừa tỉnh ngủ.

Mũi chân hắn chạm vào giường, thân thể nhẹ nhàng nhảy đến bên cạnh cửa sổ, từ ngoài thò vào một cây mê hương đã bị châm, trong mắt Mân Doãn Khởi hiện lên một tia sáng lạnh, hắn chộp lấy cổ tay người ngoài cửa, cánh tay trái dùng sức trực tiếp kéo người kia vào.

"Ưm..." Giọng mờ ám rên khẽ vang bên tai, trước mặt Mân Doãn Khởi phủ một tầng sương, thân thể hắn hơi dừng, nhìn lại mới thấy thiếu niên trong tay mặc một thân cung trang, gương mặt xinh đẹp chính là dáng dấp của Hưởng nhi.

"Hoàng Thượng, người làm đau thần thiếp..."

Ánh mắt Mân Doãn Khởi lạnh lẽo, đánh lên hai cổ tay của thiếu niên này, một tiếng hét thảm vang lên, nam tử trước mặt ngã ngồi xuống, cửa sổ còn mở rộng, gương mặt y dưới ánh trăng gần như nhăn nhúm lại.

"Ngươi thật sự cho rằng bản thân ngụy trang giống Hoàng Hậu thì trẫm sẽ không nhận ra? Hừ, dù mặt mày giống thế nào chăng nữa thì trong lòng cũng không giống." Mân Doãn Khởi cười lạnh nhìn y: "Nếu Hưởng nhi đến quân doanh lúc này chắc chắn sẽ không mặc cung trang như ngươi. Còn nữa, Hưởng nhi không bao giờ xưng thần thiếp." Nếu vậy... Nếu Hưởng nhi xuất cung tìm đến hắn, cậu nhất định sẽ mặc trang phục thái giám giống tiểu tử Nhị Thập Cửu kia len lén chuồn ra.

Mân Doãn Khởi quả là hiểu tính nết của Kim Tại Hưởng.

"Ngươi... Vì sao không trúng mê hương?" Gân tay của nam tử này đã bị Mân Doãn Khởi chặt đứt, lúc này đã đau đến trán toát mồ hôi lạnh. Có điều một câu này nói ra khiến Mân Doãn Khởi phân biệt rõ ràng làn điệu dị quốc.

Hắn đoán không sai, quả là người Tây Cương.

"Trẫm đã từng trúng thứ này một lần, làm gì có chuyện trúng lần thứ hai?" Lần đầu tiên trúng mê hương là ở Chiêu Dương Cung khi đó Lô Hoàng Hậu cố ý chuẩn bị cho hắn, khiến giờ nhớ lại hắn vẫn còn muốn tự tay xé xác nữ nhân kia. Hiện giờ ở đây lại có một tên muốn cho hắn dùng loại mê hương này, nhất là người này còn có một gương mặt cực kỳ giống Hưởng nhi!

Mân Doãn Khởi âm trầm nhìn : "Nói cho trẫm, ngươi là ai? Thân phận của ngươi trẫm đại khái có thể đoán ra được, nếu không nói thật trẫm lập tức sẽ giết ngươi."

"Ta là vu nam đời tiếp theo của Trác Vân Quốc."

Đan Yên nhìn người trước mặt trong lòng vạn phần hối hận, y thật sự không nên ra tay vội vàng như thế. Cơ hội chỉ có một lần, y nên chờ một chút, ít nhất phải chờ quân đội Cao Thú tiến vào Tây Cương đã. Vừa nghĩ tới mình đã bị chặt đứt gân tay... Y thầm cắn răng, chỉ bằng dáng dấp bây giờ, loại thân thể không hoàn mỹ này trở về cũng chỉ còn một con đường chết.

Thân là vu nam Trác Vân Quốc phải bảo đảm thân thể tinh thuần, nay hai tay y không thể dùng nữa, thân thể coi như cũng không xong, cùng cấp với bị dơ bẩn, thứ đợi y chỉ có thể là nghiêm hình.

Y không phải không kế hoạch chu toàn, y nghĩ đã rất nhiều lần, mê hương trong tay vạn kim khó cầu, không có cách riêng là hoàn toàn không mua được, ngay cả y có được mấy cây cũng chỉ do ngẫu nhiên mà thôi. Vốn tưởng rằng Mân Doãn Khởi trúng mê hương, lại thấy y có gương mặt tương tự với Hoàng Hậu của hắn tất sẽ trầm mê, không ngờ rằng... hắn đã sớm có đề phòng.

"Hoàng Đế Cao Thú, ta không có ý định hại ngươi, ta tới đây chỉ muốn bàn một cuộc làm ăn với ngươi, ta giúp ngươi ép các nước Tây Cương lui, ngươi giúp ta chạy trốn khỏi sự truy tìm của Trác Vân Quốc. Ta biết có lẽ Hoàng Đế bệ hạ không cần sự trợ giúp của ta, thế nhưng chớ vội từ chối..." Thân là vu nam Trác Vân Quốc, trong cơ thể y từ nhỏ đã có một mùi thơm lạ lùng, vì vậy dù y có dịch dung thành người khác, muốn chạy trốn vẫn khó như lên trời.

Vẻ mặt Đan Yên có chút tàn nhẫn, gương mặt xinh đẹp hiện lên một tia mâu thuẫn, cuối cùng như hạ quốc tâm, y ngập ngừng rồi mới nắm chặt tay nhìn thẳng vào mắt Mân Doãn Khởi nói: "Ta có địa đồ của cung đạo dưới đất của Tây Cương cổ quốc."

Ban đầu, các nước Tây Cương đều thuộc về Tây Cương cổ quốc, sau đó Tây Cương cổ quốc bị chia thành bốn nước, thế nhưng những người biết về cung điện ngầm truyền thừa đã lâu của hoàng thất lại đột nhiên biến mất. Nếu có địa đồ của cung đạo ngầm của Tây Cương cổ quốc, trận đánh này không chỉ thắng lợi áp đảo, thậm chí còn có thể thu bốn tiểu quốc này về tay.

Đối với phần lễ vật này, Mân Doãn Khởi quả thật động lòng.

Thế nhưng động lòng với địa đồ không có nghĩa hắn không thèm để ý một số việc!

Mân Doãn Khởi đốt đèn, rút trường kiếm bên hông, cổ tay vừa chuyển mũi kiếm lạnh lẽo lập tức kề sát mặt Đan Yên. Trong khoảng khắc, một giọt máu chảy từ mũi kiếm xuống thân kiếm, Mân Doãn Khởi mặt không đổi sắc, hắn nheo mắt lại lạnh lùng nói: "Làm sạch cái mặt của ngươi đi, nếu còn dám dùng gương mặt của Hoàng Hậu, trẫm không ngại lập tức rạch nó thay ngươi."

Đan Yên đông cứng nhếch môi: "Đây là một loại nước thuốc thay đổi hình dạng người khác cho ta, chính ta không rửa được, trừ khi có một loại nước thuốc khác tương khắc mới thay đổi được khuôn mặt này."

Mân Doãn Khởi nghe vậy trong lòng thoáng lạnh, "Nói cho trẫm, ai cho ngươi thuốc." Mũi kiếm chuyển sang đâm vào cổ hắn ta uy hiếp: "Trẫm không tin ngươi, vì vậy tốt nhất ngươi nên nói thật."

"Ta cũng không biết nàng ta là ai, chỉ biết là một nữ nhân. Mười ngày trước nàng ta đến tìm ta, nói chỉ cần ta có thể mê hoặc Hoàng Đế Cao Thú là có thể thoát khỏi Trác Vân Quốc. Lúc đó ta đương nhiên mừng như điên, nào còn nghĩ được cái khác? Vì vậy còn chưa nghĩ kỹ đã để nàng ta dịch dung cho ta thành khuôn mặt này."

Đan Yên sợ hãi nhìn về trường kiếm mà Mân Doãn Khởi đặt trên cổ mình, nuốt nước miếng nói: "Hoàng Đế bệ hạ yên tâm, đợi lần sau gặp nàng ta nhất định sẽ đổi gương mặt về như ban đầu."

Không thể không nói, Hoàng Hậu Cao Thú thật sự đẹp tới cực điểm, dù hình dạng trước kia của y cũng kém rất xa, Đan Yên có chút nuối tiếc gương mặt này, có điều hiện nay Hoàng Đế Cao Thú chính miệng lên tiếng, trong lòng y dù có suy nghĩ khác cũng không dám nói ra.

Đường cung màu bạc thoáng qua trước mặt, Đan Yên thở nhẹ ra một hơi.

Mân Doãn Khởi thu hồi trường kiếm gọi quân sĩ giáp đen từ ngoài vào, lần này trói toàn thân vu nam Đan Yên lại. Kẻ biết rõ tướng mạo Hưởng nhi chắc chắn từ trong cung ra. Là ai... Rốt cuộc đang mưu đồ cái gì? Trong đầu Mân Doãn Khởi nghĩ tới một loạt cung nhân có ấn tượng, nhưng không có phát hiện gì.

Luôn cảm thấy hiện nay... như gió thổi trước cơn giông tố. Hy vọng Hưởng nhi ở trong hoàng cung không có chuyện gì, Mân Doãn Khởi dập tắt ngọn đèn, bỗng chống trán cười, bên cạnh Hưởng nhi có ảnh vệ hắn phái đi, đương nhiên sẽ không gặp chuyện không may.

...

Trên tường thành cao cao, Tô Văn Ca toàn thân là máu đứng ở trung ương, ba vạn tinh binh đóng trên tường thành, chống cự tròn một ngày một đêm, các tướng sĩ đã có hiện tượng kiệt sức. Tô Văn Ca xoay người, trước mắt đầy máu, trên tường thành chỉ có tiếng rên và sự tĩnh mịch.

Binh lực của Minh Linh Quốc và Tham Lang Quốc đã lui về nghỉ ngơi hồi phục, chỉ sợ bọn chúng cũng không ngờ miếng thịt Tô Văn Ca này lại khó nhai đến vậy, thân là một tướng lĩnh tiến công mà còn có thể thủ thành? Chỉ có thể nói đó chính là thiên phú.

Trong lòng Tô Văn Ca một mảnh cay đắng, hắn chưa bao giờ thủ thành, chỉ học lại cách của Yến Đạo Bình. Thề sống chết bảo vệ đô thành, hắn có thể làm được, hắn cũng nhất định khiến binh sĩ thủ hạ hắn đều làm được. Phía sau tường thành là người nhà của bọn họ. Hắn không có người nhà, hắn chỉ có tín ngưỡng, vì vậy hắn càng phải giữ vững.

Cảnh sắc trước mắt bị máu tươi đầm đìa chia cắt. Hắn chống trường kiếm xuống ngồi bệt dưới đất, ngửa đầu tựa vào tường thành, thần kinh kéo căng một ngày một đêm cuối cùng có thể trùng xuống. Ngón tay hắn nắm chặt chuôi kiếm, dù là ba vạn đối mặt với hai mươi vạn cũng nhất định không thể thua.

Hắn tuyệt đối không chịu thua.

Suy nghĩ của Tô Văn Ca có chút hỗn loạn.

"Tướng quân, tướng quân..."

Bên cạnh có người đẩy hắn, Tô Văn Ca mở mắt, tơ máu trong mắt có thể thấy rõ ràng, "Chuyện gì?"

Người kia là một quân sĩ người đầy máu, cánh tay phải bị băng bó vài chỗ. Vẻ mặt Tô Văn Ca ôn hòa hơn, binh lính thủ hạ của hắn quả nhiên đều tốt. Máu trên người cậu ta rất nhiều, chắc chắn đều là máu quân địch, giết rất tốt!

"Tướng quân, Hoàng Hậu tới! Nhưng mà... Nhưng mà Hoàng Hậu nói người muốn đứng trên tường thành, nhìn cho đến khi quân địch lui lại!" Người kia khổ nhăn mặt, gần như muốn vò rụng tóc. Nơi này rõ ràng là chỗ cho binh lính bọn họ thủ thành, Nam Hậu tới làm gì?! Nghĩ đến chuyện vừa phải toàn lực nghênh địch vừa phải bảo vệ Nam Hậu... Sợ rằng không mấy người có sức làm được.

Ông trời của hắn à...

Tô Văn Ca nghe vậy chỉ thấy trước mắt tối sầm, hắn nhấc kiếm lên lập tức chống thẳng thân thể, trong lòng không biết là vội hay là giận: "Quả là càn quấy! Càn quấy!"

Một nam nhân yếu đuối như vậy đứng trên tường thành, thủ hạ của hắn thật sự có thể thủ thành? Sợ rằng những người này đến lúc đó đều nhìn mỹ nhân mới đúng! Chỉ cần khuôn mặt, dáng người kia của Nam Hậu để ở đây, chẳng phải càng khơi dậy dục vọng chiếm hữu của quân địch?! Tô Văn Ca sa sầm mặt đi nhanh về phía trong thành.

Quân sĩ giáp đen trước mặt hắn mặt mày trắng bệch, thân thể hắn bị sợ đến mức không nhúc nhích được, nói thẳng Nam Hậu tới càn quấy... Lá gan của tướng quân ngài cũng to quá đi.

Đối với Tô Văn Ca tức giận ngăn cản, Kim Tại Hưởng một chút cũng không sợ hãi, cậu mặc một bộ trang phục đỏ, càng tôn lên vẻ kiều diễm: "Ta sẽ tự bảo vệ mình thật tốt, Tô tướng quân không cần lo lắng."

"Yên tâm đi Tô tướng quân, cũng không cần phái người tới bảo vệ nương nương, có tạp gia ở đây sự an toàn của nương nương không cần quan tâm." Trong ánh mắt kỳ quái của An Đức Lễ, Ảnh Nhị Thập Cửu dõng dạc tự xưng mình là "tạp gia". Sự thực chứng minh, dù ngay trước mặt công công chính quy, Ảnh Nhị Thập Cửu vẫn có thể nói dối mặt không đỏ tim không đập nhanh.

"An công công, dẫn Hoàng Hậu về." Tô Văn Ca thấy hai người phía trước bất động liền nháy mắt ra hiệu với An Đức Lễ, An Đức Lễ mặt nhăn mày nhó, nên khuyên hắn đều khuyên cả rồi.

Hắn thở dài: "Nương nương nói, người muốn đứng ở đây chờ Hoàng Thượng trở về." An Đức Lễ sụt sịt mũi, dùng tay áo lau nước mắt: "Nô tài biết cảm nhận trong lòng nương nương thế nào, Tô tướng quân đừng khuyên nữa, để nô tài đi cùng nương nương một đoạn đường. Chỉ là... Khi thành phá, nếu Tô tướng quân còn sức lực, nhất định phải cứu nương nương mới được, Hoàng Thượng ngài ấy.... Aiz."

"Ta hiểu." Tô Văn Ca trầm giọng nói.

Hắn xoay người nhìn bóng lưng màu đỏ kia, thu mạnh kiếm vào vỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro