got

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7.

Ở năm đầu tiên, Jeong Jihoon vẫn còn ở trọ, một căn phòng nhỏ thuê gần trường học để tiện đi lại với cái giá cả hợp lý.

Phòng con trai đơn giản, không cầu kỳ cũng tương đối nhỏ hẹp, Jeong Jihoon không mấy để tâm lắm. Cậu gần như chỉ về nhà vào buổi tối muộn, còn lại thì đều ở lại trường.

Sau này xuất hiện những ngày chủ trọ mấy đêm đều không thấy bóng dáng của nhóc con mọt sách chăm chỉ Jeong Jihoon trên vai là cặp sạch nặng trịch trở về nhà. Mỗi lúc gọi hỏi thăm đều thấy nhóc thở hồng hộc nói mình ngủ lại nhà bạn hay đang bận chuyện gì đó bên ngoài.

Bà ấy cũng không can thiệp nhiều, dù sao cũng lớn cả rồi, chỉ nhắc cậu cẩn thận vài điều để không ảnh hưởng đến tương lai xong cũng thôi.

"Jihoon, không có gạt tàn sao?"

Hắn đang hỏi cậu về cái gạt tàn của mình trong chính căn nhà của hắn.

Kể cũng ngộ. Cũng không thể trách hắn được, ba tháng rồi hắn mới đụng vào điếu thuốc. Nhóc con biết mai hắn phải đi họp sớm nên chỉ làm một hiệp cho hắn nghỉ ngơi, vậy nên mới có đủ sức ngồi tựa vào thành giường rít thuốc thế này đây.

"Hôm kia anh phát hiện có gián điệp cài camera ẩn vào gạt tàn nên anh đỡ ném nó vỡ tan hoang ra rồi mà."

Sanghyeok bĩu môi không nói gì, không có gạt tàn thì tàn thuốc này nên gẩy vào đây đâu. Hắn ngước mắt lên nhìn vào em nhỏ trần nửa thân trên trước mặt mình, đánh mắt trọng tâm vào bờ ngực trần rắn chắc rộng rãi của Jihoon mà ngắm nhìn. Hai bờ thịt cộm lên một đoạn rất dày, sờ vào nóng phỏng tay, bóp vào đầm tràn tay.

Hắn nghiêng đầu nhướn mày, ấn mạnh đầu lọc thuốc lá vào ngực trái của cậu.

Trai trẻ bị tấn công bất ngờ, theo phản xạ đưa tay lên cầm chặt lấy cổ tay của hắn nhưng không nhấc nó ra khỏi ngực mình. Hắn thoáng thấy thằng nhóc nhăn mặt rồi lại trở về với trạng thái ban đầu, ánh mắt đăm đăm nhìn vào con ngươi hỗn loạn của hắn.

Tàn thuốc rơi dọc xuống cơ bụng và lưng quần của cậu tạo ra những vết bỏng lấm tấm màu đen nho nhỏ như nốt ruồi. Nhìn toàn thể đã ngon lại còn thêm ngậy, đột nhiên hắn muốn được thằng nhóc này nắc thêm vài hiệp nữa, nằm họp hắn cũng chấp nhận.

Sau khi cảm nhận đầu thuốc đã bị dập lửa, cậu rút tay hắn ra, hoàn toàn không để tâm đến vết bỏng đã chín rực thành một cái hố nhỏ trên ngực trái của mình, chỉ chăm chăm quan sát nét mặt có phần thỏa mãn và mong chờ của người kia.

Jihoon rút điếu thuốc mới hít được hai hơi ra khỏi kẽ tay của Sanghyeok vứt lên tủ đầu giường ngay cạnh chiếc đèn ngủ. Cậu không kiêng nể đẩy mạnh hắn ngã ra giường rồi lặp lại các bước bắt đầu một cuộc làm tình.

Hắn đã nghĩ em tức giận nên cứ để mặc em làm gì thì làm, coi như là một lời xin lỗi dỗ dành thằng nhóc. Nhưng Jeong Jihoon thì không nghĩ vậy.

"Lee Sanghyeok"

Cậu nhẹ giọng gọi tên hắn.

"Có đau không?"

Hắn vuốt một bên sườn mặt của cậu, ân cần hỏi han.

"Dạo này anh có vấn đề gì?"


8.

Bọn đàn em vĩnh viễn không biết được lí do vì sao hôm qua sếp mình còn tức giận vò đầu bứt tai, nã súng một nhát chết mười thằng trong vòng ba mươi giây vì làm việc trái ý hắn khiến cho doanh thu tháng này đi xuống một mức thậm tệ, chiều nay lại đem cái mặt mày tươi sáng, da dẻ mịn màng đến doanh trại.

Thằng nào thằng nấy đánh mắt qua nhau một cách căng thẳng, đôi bàn tay cứ bấu chặt vào nhau, hồi hộp như đang đợi quan trên ban lệnh chém đầu hay ân xá vậy.

Nhưng kì lạ lắm. Cứ sao sao ấy.

Lee Sanghyeok không những không nghiêm mặt, trừng mắt xem chúng nó đấu đá lẫn nhau, còn thường xuyên nở những nụ cười khùng trông rõ là khờ. Xin nhắc là là cười khùng, chính xác là khờ vãi. Chứ ở đâu còn cái kiểu tự dưng mất tập trung đảo mắt đi hướng khác, xong cúi đầu cười tủm tỉm. Hai má và tai còn hồng lên một cách đáng nghi.

Hay là bị cái thằng bạn tình kia đính vào người một cái bùa yêu rồi?

Chúng nó vừa nghĩ vừa quan sát từng chuyển động đáng ngờ của sếp chúng nó. Hắn tuyệt nhiên chẳng biết xung quanh mình đang diễn ra những gì, trong đầu hắn bây giờ chỉ toàn những hình ảnh ân cần, dịu dàng của thằng chó con hôm qua ôm hắn vào lòng dỗ dành tâm tình trỗi dậy mạnh mẽ như sóng thần của hắn.

Hắn chưa từng thấy thằng nào nói toàn lời ngọt ngào, dẻo quẹo như vậy mà lại có một ngữ điệu vô cùng chân thực, làm tảng băng chìm như hắn suốt mười năm cũng tan chảy vô điều kiện, tâm sự với cậu cả đêm không ngớt mồm.

Đang mải mê trong chính hũ mật ngọt Jeong Jihoon tạo ra cho mình, Choi Wooje bên cạnh đã dè dặt chọt chọt vào cánh tay hắn, rụt rè báo cáo.

"Sếp, Lee Minhyung tháng này đứng đầu bảng đánh giá."

"Ừ. Vậy đi."

Như thể chỉ đợi có như vậy, Lee Sanghyeok rời mắt khỏi điện thoại di động, phẩy tay bảo chúng nó giải tán rồi đứng dậy phi nhanh ra khỏi phòng huấn luyện chung và leo lên con xe Mercedes của mình đi đâu đó.


9.

Lee Sanghyeok lần đầu trải nghiệm cảm giác được đi hẹn hò là như thế nào dù chưa có ai tỏ tình ai cả, bọn họ chưa bước vào một mối quan hệ yêu đương thắm nồng nào hết. Nhưng hắn nghĩ cũng nên đặt cho buổi hẹn này một cái tên, và tên của nó là hẹn hò.

Hắn đánh xe đến trường đại học của Jeong Jihoon chờ em tan học rồi sẽ đưa em đi xem phim, sau đó là ăn tối.

Đối mặt với kẻ mạnh suốt mười năm trong tổ chức ngầm hắn còn chưa từng trải nghiệm cảm giác hồi hộp nhộn nhạo đến mức này, có thể nói là đến mức bứt rứt đứng ngồi không yên, cả người cứ như bị cả ngàn con kiến bò lên người. Hắn hết đưa điện thoại lên chỉnh tóc, rồi lại chỉnh mùi hương trong xe và cơ thể mình để tạo không gian thoải mái nhất cho bé con.

Hắn biết thằng nhóc này ghét doanh trại lắm. Nó chê chỉ toàn mùi mồ hôi dầu và máu tanh tưởi của bọn đàn ông, nó ngửi khó chết đi được.

Chưa bao lâu sau thằng nhóc cao nghều ấy từ cổng trưởng hân hoan nhảy chân sáo tiến lại gần hắn, nhanh nhảu nhảy tót vào xe.

Cậu chào hắn bằng một nụ cười tỏa sáng với baby voice đặc quyền của bản thân.

"Sanghyeok đợi em có lâu hông? Em phải đi nộp bài cho lớp."

"Không lâu. Tôi mới tới."

"Bobo."

Jeong Jihoon sau khi cài xong dây an toàn liền vươn mình sang chỗ hắn, chu môi đòi hỏi. Lee Sanghyeok cười mỉm hôn cậu một cái kêu vang, sau đó lại thêm vài cái nữa. Cuối cùng là cùng cậu đá một bát cháo lưỡi nóng hổi, thổi lên da hắn một màu đỏ phừng phực.

"Ư... Nào, còn phải đi xem phim."

Hắn dứt ra khỏi môi em, hai tay đặt lên vai em đẩy nhẹ ra.

Thằng nhóc con nhìn môi hắn mỉm cười đểu càng, đưa tay lên miết nhẹ, hơi thở ấm nóng của cậu phả lên đầu mũi của hắn, hun cho nó sắp bỏng.

"Về nhà thôi chủ tịch. Em nấu cho anh ăn."

Kế hoạch của bọn họ tan thành mây khói chỉ sau một nụ hôn. Kể ra ở nhà, ăn mì Ý cậu nấu, ăn dâu cậu rửa, ngồi trong lòng cậu xem phim cũng không tệ chút nào. Vé xem phim và bàn đặt ở nhà hàng hủy đi cũng không thấy tiếc nữa.


10.

Hôm nay Lee Sanghyeok đột nhiên trở nên lạ lùng. Jeong Jihoon đã ở bên cạnh hắn liên tục trong mấy ngày hôm nay, hắn rất dính người, lúc nào cũng đeo bám lấy cậu không buông, từ nấu ăn, làm việc nhà, đi vệ sinh cũng không có ý định rời đi.

Thích thì thích thật đấy, như một cơ hội ngàn năm có một mới thấy được Lee Sanghyeok nhõng nhẽo đến mức này, Jeong Jihoon rất tận tưởng và nắm bắt lấy nó. Cưng phụng hắn không khác gì vua chúa, lúc nào cũng lấy bản thân làm kiệu để cho hắn leo trèo lên ngồi bất cứ lúc nào.

Cậu không phiền đâu, cậu chẳng thấy nặng người nữa.

"Chihun ơi"

"Dạ, sao hôm nay anh lại nhõng nhẽo như vậy hả dâu yêu?"

Jihoon không thấy Sanghyeok nói gì nữa, vòng tay đang quàng qua cổ cậu bỗng run lên bần bật, hắn nhẹ nhàng siết lại, kéo khoảng cách hai người sát lại với nhau.

Cậu hoảng hốt, không vội nói gì dỗ dành, đưa tay lên vuốt nhẹ lấy tấm lưng gầy của người kia cho đến khi thấy hắn bình ổn trở lại.

"Sao vậy bé dâu ơi? Anh có chuyện gì ạ?"

"Hôm qua anh đã mơ thấy ác mộng"

"Em biết ạ. Hôm qua em có thấy anh đá chân loạn xạ rồi khóc nhè. Em ôm anh một lúc thì thấy anh nằm im"

"Tôi đã mơ về đêm đó. Đã rất lâu rồi cái thứ kinh tởm ấy mới quay lại. Tôi sợ lắm"

Mắt hắn rưng rưng nước, hai bờ môi mím chặt lấy nhau, kiềm chế không cho bản thân bật khóc lúc này.

Hắn cũng không hiểu lí do vì sao bản thân mãi chưa thể move on khỏi cái thứ quỷ dị hủy hoại cả một cuộc đời hắn, sau bao nhiêu năm hắn tưởng mình đã tự xây dựng cho bản thân một bức tường thành vững chắc nhưng hóa ra bên trong lại rỗng ruột, mong manh đến vậy.

"Chuyện đã qua rồi bé Hyeok. Ông trời đã nhìn thấu được tâm tình xấu xa của hắn ta rồi, anh đã ổn rồi. Giờ anh có em rồi, người ta sẽ không để cho anh phải chịu tủi nhục như thế một lần nào nữa được không?"

Mỗi câu nói, cậu hôn chụt vào môi Sanghyeok một cái, như một cách để hắn vừa có thể nghe được tâm tư chân thành của mình, vừa có thể đánh lạc hướng hắn quên đi những chuyện xấu xa mà đời đã mang đến cho bản thân.

Anh bé của cậu chỉ được hạnh phúc thôi.


11.

"Jihoon bé con, em có biết... làm tình với e-em..."

"Sao hả Lee Sanghyeok?"

"S-Sướng quá..."

Jihoon bé con, em có biết làm tình với em, anh thoải mái đến mức nào không?

Thoải mái rên la, thoải mái chìm vào ân ái, thoải mái bắn ra từng đợt tinh trùng nóng hổi, thoải mái nghỉ ngơi sau mỗi lần lâm trận vì biết sẽ có em bên cạnh dọn dẹp và tắm rửa cho anh.

Anh yêu em, yêu mọi thứ ở em, miễn là em.


12.

Sau gần một tuần ở nhà Lee Sanghyeok, Jeong Jihoon cuối cùng cũng quyết tâm soạn đồ ra về trước con mắt ngỡ ngàng của hắn.

Cậu đứng ở cửa ra vào, hắn đứng đối diện cứ bĩu môi xinh nãy giờ không chịu thôi.

"Em về nhé dâu yêu"

Jihoon cúi đầu ngang mặt hắn, mỉm cười trêu chọc.

"Ai dâu yêu của em? Về đi cho khuất mắt tôi"

Hắn phụng phịu hờn dỗi quay mặt đi chỗ khác.

"Sao lại giận thế?"

Cậu phì cười, tiến lại gần ôm chặt hắn vào lòng, còn tranh thủ vuốt ve qua mông và eo của hắn vài cái.

"Em đi ra. Tôi không chơi với em"

"Người ta phải về rồi. Tiền nhà đóng đủ mà không ở"

"Thì có nói gì em đâu"

"Em về thật đấy. Đừng có nhớ em mà khóc"

"Ai thèm nhớ mày. Biến đi"

"Nào, không được xưng mày tao với em"

"Lêu lêu, tao đếch nghe mày đấy"

"Sao cũng được. Tuần sau em sang anh liệu hồn"

"Ở đấy đi, đừng có sang đây"

"Thế đừng có giãy lên đấy nhé? Em học bận lắm đấy"

"Tao đi tìm thằng mới là được mà?"

"Anh dám à?"

"Có gì mà không dám?"

"Được thôi"

Nói rồi Jihon quay ngắt lại cửa, chầm chầm xỏ lại đôi giày thể thao màu đen trắng của mình.

Khi chạm được đến tay nắm cửa, giọng nói gay gắt vừa rồi không thấy đâu nữa, thay vào đó là một làn nước mát ngon ngọt dinh dính cất lên.

"Chihunie"

"Anh làm sao?"

Cậu đảo mắt thở dài quay người lại, dính chiêu hai điêu thuyền xịt keo cứng ngắc ngay tại chỗ.

Lee Sanghyeok vậy mà chẳng còn mặt thứ gì trên người nữa. Bộ pyjama sọc xanh trắng vừa nãy còn gọn gàng trên người hắn, bây giờ đã tùy tiện được thả trên sàn đá cẩm thạch.

Trắng, mọng, ngon, ngọt, mềm, thơm.

Cảm ơn vì bữa sáng.

"Chihun chuyển về sống với anh nhé?", tạm dịch "Anh yêu em, anh muốn cưới em"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro