Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Có tiếng chửi thề, rồi cái khăn bịt mắt nó cũng rơi xuống ... ánh đèn sáng khiến cho nó chói mắt, khẽ nhíu mày lại. Có rất nhiều những thằng con trai đang đứng trước mặt nó ... một thằng thì đang ôm mũi máu me tràn đầy tay, nó biết là cái thằng vừa bị nó đập đầu vào mũi ...

"Nhìn rõ chưa??"

Nó đưa mắt nhìn cái thằng vừa lên tiếng, không nhầm chứ?? Chẳng phải là Minh Hoàng đó sao?? Là bạn của hắn??

"Minh Hoàng??"

Nó buột miệng nói, thật ra nó cũng không bao giờ ngờ được người bắt cóc nó lại là đại ca Minh Hoàng. Nếu hắn biết chuyện này thì không biết sẽ thế nào đây??

"Biết tao à??"

"Không biết!!"

Nó gườm mắt nhìn Minh Hoàng và nói tiếp: "Nhưng những kẻ từng tới bar Cherry gây chuyện thì tao không thể không nhớ mặt!!"

"Bọn mày lui hết ra ngoài!!"

Minh Hoàng nhìn đám đàn em nói như ra lệnh ... có lẽ bọn chúng không cam tâm vì bị nó sỉ nhục nhưng Minh Hoàng quyền lực nhất ở đây nên không đứa nào dám chống đối ...

"Tính làm gì??"

Nó nghi ngờ nhìn Minh Hoàng gườm gườm hỏi ... Minh Hoàng thản nhiên ngồi xuống ghế, châm điếu thuốc hút và nói như không có chuyện gì xảy ra:

"Tưởng mày không sợ cơ mà!!"

"Tưởng Giới Thạch chết lâu rồi!! Có gì nói mẹ ra đi!! Đừng có lòng vòng!!" Nó gằn giọng lên.

"Mày đúng là Dương Mỹ Nguyệt Hương chứ??"

"Bắt tao tới đây để hỏi thế thôi à?? Không biết tao là ai vẫn bắt?? Bọn mày làm ăn ngu quá vậy??" nó ngay lập tức đả kích ...

... RẦM ...

Minh Hoàng đập mạnh bàn một cái khiến cho cái gạt tàn bằng thủy tinh rơi đánh Choang xuống đất ... anh ta gằn giọng lên nói từng từ:

"Con chó cái này!! Khi tao còn tử tế thì biết khôn mà trả lời đi!!"

"Mày hiểu tiếng chó thì mày cũng thế mà thôi!!" nó cười khểnh rồi nhìn thẳng vào mặt Minh Hoàng mà nói: "Khác gì con CHÓ đâu!!"

"Mày ... "

Minh Hoàng tức giận dùng tay tóm chặt cái ghế và ném thẳng về phía nó ... RẦM ... nó lăn qua một bên để tránh, nó biết thế nào cũng bị ăn ghế nếu cứ nói kiểu đó ...

"Ném chuẩn đấy!!"

"Mày ... "

Nó cười khểnh dựa tường từng chút từng chút đứng lên mặc dù chân vẫn bị trói chặt ... PHỐC ... hai chân nhảy qua tay đang bị trói và hiện giờ nó đang đứng với hai tay trước mặt. Minh Hoàng ngạc nhiên trước sự bình tĩnh của nó ... nó lại ngồi xuống thản nhiên dùng tay đang bị trói vươn người cởi dây ở chân ra ... động tác của nó thuần thục như đã từng trải rất nhiều lần ...

"Một là cởi trói và nói chuyện tử tế!! Hai là mày đánh tao né!! Thích thì hội đồng luôn!! Tao đéo ngán những thằng đâm thuê chém mướn như bọn mày!!"

"Có thật mày là tiểu thư nhà họ Dương không thế??"

Minh Hoàng nhìn nó hỏi với giọng nghi ngờ; dễ là anh ta bắt nhầm người lắm; Nhìn nó không khác gì dân giang hồ, mọi hành động lời nói chẳng giống tiểu thư con nhà quyền quý chút nào ... mà cái giọng ngạo mạn này của nó hình như Minh Hoàng đã nghe ở đâu đó rồi ...

"Sống không đổi tên, chết không đổi họ!! Dương Mỹ Nguyệt Hương chính là tao!!" nó đứng thẳng dậy, hai tay vẫn bị trói đằng trước chưa kịp cởi, hai chân dang rộng thủ thế, nó hất mặt về phía Minh Hoàng nói: "Mày còn thắc mắc gì không??"

"Không!! Xác nhận là không bắt nhầm thôi!!" Minh Hoàng lắc đầu cười khểnh nói tiếp: "Giờ mày tính làm gì?? Trốn khỏi đây với cái thân con gái kia hả?? Nổi không thế??"

"Thử thì biết!!"

Nó gằn giọng ... đôi bàn tay nắm chặt muốn bứt tung cái dây trói nhưng không được, dây thừng quá chắc ...

Có lẽ Minh Hoàng chưa gặp đứa con gái nào như nó, dù đang rơi vào tình huống nguy hiểm mà vẫn có thể nói chuyện bằng giọng ngạo mạn đầy khinh thường đối phương ... ở nó toát ra một khì gì đó khiến người khác phải sợ, dường như anh ta đã từng gặp cái khí lạnh này ở đâu đó ... nhưng sao mãi mà chẳng nhớ ra được ...

"Trước đó tao muốn mày trả lời một câu hỏi!!" Minh Hoàng lên tiếng nói khi nó đã chuẩn bị sẵn tinh thần chiến đấu ... .

"Tao cũng muốn hỏi mày một câu!!" nó đáp trả: "1 ăn 1!! Không ai thiệt!!"

"Được!!" Minh Hoàng gật đầu rồi hỏi nó luôn: "Tao và mày từng gặp nhau bao giờ chưa?? Tao có cảm giác đã từng gặp mày ... "

"Gặp hay chưa không quan trọng!! Chỉ biết là bây giờ đang đối đầu!!" nó thản nhiên nói: "Giờ trả lời tao!! Thằng chó nào thuê bọn mày bắt tao??"

"Nếu thế thì tự đi mà tìm câu trả lời!!" Minh Hoàng cười khểnh nói rồi hét lớn gọi bọn ở ngoài: "BỌN MÀY ĐÂU VÀO HẾT ĐÂY!!"

Ngay lập tức lũ kia xông vào, nhìn thấy nó đang đứng thì cả bọn cũng ngạc nhiên lắm, cái ghế thì nát tương ... nhìn đủ thấy Minh Hoàng đã tức giận ...

"Xử nó đi!!"

Nói một câu nhẹ nhàng rồi Minh Hoàng bước ra ngoài ... trong thâm tâm anh ta vẫn thắc mắc rằng đã từng gặp nó ở đâu đó ... cái giọng nói ngạo mạn đó, cái chất lạnh lùng kêu ngạo đó ... chưa từng có một người con gái nào dám ăn nói xước xược với anh ta như nó ...

Tiếng đánh nhau bắt đầu vọng ra ... Minh Hoàng biết nó không thuộc dạng tầm thường, một người con gái, nếu không có gì trong tay thì sẽ không ăn nói mạnh bạo như thế ... chỉ cần hai ba phát tát là hiểu ngay nó thuộc dạng con gái như thế nào ... nhưng nó, anh ta đã tương cả cái ghế vào người mà vẫn cái giọng điệu khinh thường ấy ... quả thật Minh Hoàng thấy ấn tượng với nó ...

Mở điện thoại ra, Minh Hoàng chủ bụng gọi điện cho Liễu Huyền, người con gái đứng đầu trong hội Z của anh ta, người có quyền lực nhất trong hội và cũng là người đã từng vì hội Z suýt chút nữa hy sinh cả tính mạng ...

["Thuê bao quý khách ... "]

Gọi năm sáu lần cũng không thể liên lạc được ... khẽ nhíu mày, Minh Hoàng định đi ra ngoài thì bỗng ...

... Rầm ...

Cánh cửa phòng nhốt nó bỗng nhiên bật mở như có ai đó đá tung, cánh cửa chỉ chút xíu nữa thôi là tung bản lề; một thằng đàn em của Minh Hoàng nằm cỏng queo dưới đất, máu me be bét. Minh Hoàng trợn tròn mắt nhìn và vẫn chưa thể định hình được chuyện gì đang xảy ra, lại thêm một thằng nữa chạy nhào ra ngoài rồi ngã vật xuống bất tỉnh. Những tiếng kêu la ở bên trong căn phòng khiến Minh Hoàng càng thêm bất an ... vội vàng lao vào bên trong, người anh ta bị đập vào một thân thể khác, một thằng đàn em nữa gục ngay dưới chân anh ta ...

"Anh Minh Hoàng!! Coi chừng!!"

Một thằng hét lên khiến Minh Hoàng giật mình quay lại ... com dao găm từ đâu bay tới phía anh ta và cắm phập vào tường; một vết máu chảy dài bên má phải; may mà Minh Hoàng phản xạ nhanh kịp thời lách đầu sang bên, nếu không thì hậu quả khó mà lường được ...

"Khá nhanh đấy!!"

Nó lên tiếng nói, một tay cầm dao một tay thì ghì chặt nắm đấm ... cảnh tượng ở đây không thể kinh hãi hơn ... gần chục thằng con trai thuộc hàng giang hồ có tiếng vậy mà nằm lê lết dưới chân một đứa con gái như nó ... đôi bàn tay vấy máu của nó khiến cho Minh Hoàng nhìn mà cũng phải rùng mình ... cũng may là nó ra tay không phải nặng lắm, chỉ có vài vết thương do dao cứa vào cơ thể, nhưng nếu không cấp cứu kịp thời chắc chắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng ...

"Chuyện gì thế này??"

Một người con gái có mái tóc màu hung đỏ hốt hoảng bước vào hỏi dồn với tâm trạng hoang mang lo lắng không biết chuyện gì đang xảy ra ...

"Huyền Băng??"

Huyền Băng trợn tròn mắt nhìn nó, trong vòng 1/4s cô hiểu ra mọi chuyện, rút trong người khẩu súng lục phòng thân, cô ta hướng thẳng về phía nó và nói:

"Cô là đồ bất trị!!"

... Chíu ...

Nó giật bắn cả người bởi cái đau nhói ở vai ... nhìn xuống, một mũi tên màu đỏ ... rồi trước mắt nó lại đột nhiên tối sầm lại ... con dao găm vấy máu trong tay nó rơi Cạch xuống đất ... nó gục xuống ngay lập tức ... thuốc mê cực mạnh có tác dụng rất nhanh ... bên tai nó chỉ nghe loáng thoáng bập bõm vài từ do người con gái tên Huyền Băng kia nói rồi lịm đi luôn ...

.........

Trong khi đó, hắn ở nhà ngồi gọi điện cho nó mãi không được ... nếu không muốn nghe thì nó sẽ tắt điện thoại ngay lập tức chứ không bao giờ để hắn gọi nhiều đến vậy ... bỗng nhiên lòng hắn nóng như lửa đốt ... đột nhiên hắn lo lắng sợ nó xảy ra chuyện ...

... Kinh Kong ...

Tiếng chuông cửa, nhà không có ai chỉ có mỗi hắn rảnh rỗi ở nhà ... có lẽ là khách, hắn lết cái thân xuống dưới nhà để xem ai tới ghé vào lúc này ...

"Cô Chi??"

"Sao thế??" cô Chi để đồ đạc xuống rồi nhìn hắn hỏi: "Không chào đón cô à??"

"Không phải thế!!" hắn vội vàng thanh minh: "Cháu tưởng giờ này cô phải đang trên máy bay qua Pháp rồi chứ!!"

"Cô hoãn chuyến bay vì có chuyện quan trọng hơn!!" cô Chi ngồi xuống kéo hắn ngồi theo và nói tiếp: "Liên quan tới cháu đấy!!"

"Cháu á??" Hắn tròn mắt nhìn cô hắn sửng sốt hỏi lại: "Cháu thì có chuyện gì??"

"Chẳng phải cô đã dặn cháu phải theo sát Hương đúng không??" cô Chi hỏi hắn, đôi mắt hoàn toàn khác hẳn ... dường như có sát khì trong đôi mắt ấy ...

"Hương?? Sao tự nhiên cô lại nhắc tới cô ấy??" hắn nhìn cô hắn hỏi lại với giọng nghi ngờ ...

"Đừng giả ngây giả ngô với cô!!" cô Chi đập bàn gằn giọng lên nói với hắn: "Cô biết cháu đã phát giác thân phận của cô rất lâu rồi!! Cháu đã biết cô chính là Liễu Huyền người một trong 4 người thành lập ra hội Z đúng không?? Nếu Minh Hoàng mà không nói chắc cô cũng chẳng biết chuyện này!!"

Hắn thoáng ngạc nhiên, rồi sau đó là đôi mắt hắn cũng trở nên khác hẳn, hắn cười nói với cô Chi:

"Vậy chắc chuyện Hương là cô bé năm xưa cô cũng biết rồi phải không??"

"Đúng!!" cô Chi thở hắt một tiếng nói: "Cô biết từ khi mới gặp cô bé lần đầu tiên!! Lúc cháu đưa cô bé tới cửa hàng của cô!!"

"Vậy hôm nay có chuyện gì mà cô lại hoãn cả chuyến bay sang Pháp tham gia hội thảo thời trang quốc tế vậy??" hắn vào thẳng vấn đề ...

"Hương bị người ta bắt cóc!!"

Câu nói của cô Chi như sét đánh bên tai hắn, hắn vội vàng chồm dậy hét lên:

"CÁI GÌ?? BẮT CÓC Ư?? AI??"

"Nếu Huyền Băng không ra tay kịp thời thì chắc con bé rơi vào tay bọn chúng rồi!!" cô Chi nói một cách bình thản ...

"Nghĩa là sao??"

Hắn tròn mắt nhìn cô Chi một cách khó hiểu...

"Con bé đang ở trong trụ sở của Z!!"

"Tại sao lại đưa cô ấy đến đó??"

"Cháu nghĩ đưa nó về nhà sẽ an toàn sao??"

Cô Chi hỏi một câu dập tắt cái hùng hổ của hắn ... cô biết hắn lo cho nó, nhưng nếu cứ hành động bồng bột thì sẽ không an toàn, thế giới ngầm không phải nơi muốn bước chân ra là có thể bước ra ngay được ... một khi nó đã bước vào cái thế giới đó, nó không thể xóa sạch được tất cả tai tiếng, và điều quan trọng nhất, nó sẽ gặp nguy hiểm nếu cứ cố gắng thoát ra. Tình trạng của hội Hell hiện giờ cũng đang trong thế nguy hiểm, các thành viên người thì bỏ người thì nhập viện ... giờ các hội giang hồ khác đang lăm le chiếm lấy địa bàn Hà Nội của Hell ... việc này đồng nghĩa với chuyện Hades cũng sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào ...

"Đưa cô ấy đến nhà cháu không được sao??" hắn hạ giọng nói với cô ...

"Tuyệt đối không!!" cô Chi quắc mắt lên nhìn hắn giận dữ ...

"Cô Chi!!" hắn nghiêng đầu nhíu mày nhìn cô hắn thắc mắc ... đột nhiên cô lại nổi giận vô cớ ...

Cô Chi thoáng bối rối trong đôi mắt rồi lắc đầu nói với hắn:

"Cháu nghĩ mẹ cháu sẽ chấp nhận cô bé sao?? Đến cô mẹ cháu còn thấy khó chịu nữa là ... "

"Cháu không quan tâm mấy chuyện đó ... " hắn lắc đầu trầm tư nói: "Chỉ cần có Hương bên cạnh, cháu có thể làm bất cứ điều gì!!"

"Có thật là cháu mới quen con bé mấy tháng nay không??" cô Chi gườm gườm nhìn hắn nghi ngờ ...

"Cháu mới biết Hương mấy tháng thôi!!" hắn thành thật nói ...

"Còn Hades??"

" ... ... " hắn nhìn thẳng vào đôi mắt tinh anh của cô Chi rồi cũng trả lời: "2 năm!!"

"Cô biết mà!!"

Cô Chi bật cười vỗ vai hắn và đứng dậy nói: "Đi theo cô!! Đến chỗ con bé nào!! Chắc giờ nó cũng đã tỉnh rồi đấy!!"

"Đã tỉnh??"

... ... ... ... ... ... ...

Trụ sở của hội Z nằm ở một hòn đảo tách biệt hẳn với đất liền và không tồn tại trên bản đồ Việt Nam ... chiếc máy bay riêng muốn vào trụ sở cũng phải bay mù theo hướng dẫn của người quản lý không phận đảo ... Hắn lần đầu tới đây, hoàn toàn không biết hòn đảo này có tồn tại ... dường như hội Z có thế lực rất lớn thì phải ... hắn thắc mắc tại sao nó lại có thể quen biết được cô của hắn cách đây nhiều năm như vậy ...

"Cô!!" hắn đứng trước chiếc giường mà nó đang nằm ngủ mê mệt mà hỏi cô hắn bằng giọng khó chịu: "Đã tỉnh của cô là thế này à??"

" ... ..." cô Chi cũng ngạc nhiên, rồi cô quay sang Huyền Băng và Minh Hoàng hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra khi ta không có ở đây??"

"Cháu nghĩ cô nên xem cuốn băng quan sát căn phòng nhốt cô ta thì cô sẽ hiểu!!" Minh Hoàng liếc nhìn nó và trả lời cô Chi bằng giọng rất khó nghe ...

"Anh Vũ!!" hắn nghiêng đầu nhìn Minh Hoàng thắc mắc ...

"Ở đây hãy gọi anh là Minh Hoàng!!" Minh Hoàng lành lạnh nói với hắn ... có vẻ anh ta đang khó chịu điều gì đó ...

Miếng băng trắng trên mặt của Minh Hoàng khiến hắn khá băn khoăn ... nhưng hắn biết dù có hỏi thì anh ta cũng chẳng thèm trả lời, tốt nhất không hỏi ...

Cuốn băng chạy tới giây cuối cùng, cô Chi và cả hắn xem xong cũng phải toát mồ hôi lạnh ... nó không biết có máy quay, nhưng đôi mắt lạnh lùng của nó cũng đủ khiến cho người xem bị đưa vào thế giới của băng đá, tưởng như đang bị ướp lạnh khi con người vẫn còn sống vậy. Cả căn phòng dường như cũng bị giảm nhiệt dù chỉ là hình ảnh qua cuốn băng được ghi lại ...

"Từ ... từ khi nào mà ... mà con bé ... " cô Chi gục xuống chiếc ghế đằng sau ngước nhìn hắn hỏi, đôi mắt cô thể hiện rõ sự bàng hoàng kinh ngạc...

" ... ... "

Hắn không trả lời, đôi bàn tay hắn nắm chặt lại ... giờ thì hắn hiểu tại sao hắn không có cảm giác gì với nó suốt thời gian qua ... là vì nó giả vờ, nó giả vờ là nó đang hạnh phúc bên hắn, nó giả vờ rằng nó từ bỏ mọi thứ. Con tim hắn mù nhưng lại sáng suốt hơn lý trí, con tim hắn hiểu được nó đang hạnh phúc hay đang tự lừa dối ... vậy ra suốt thời gian qua nó không hạnh phúc ... vậy ra đó là lý do tại sao con tim hắn không đập loạn nhịp vì nó ... vậy ra cảm xúc khi nghe nó hát là thật, chính lúc đó là lúc nó thể hiện bản thân của mình, vậy mà hắn không nhận ra ...

... RẦM ...

Hắn đấm mạnh xuống mặt bàn, miệng hắn rít lên một tiếng bực dọc:

"Chết tiệt!! Vậy là cô ấy vẫn ... "

"Đôi mắt ấy!!" cô Chi đôi bàn tay run run đưa lên che miệng thảng thốt nói: "Cô ... cô chưa từng dạy nó ... chưa từng dạy nó biến đôi mắt xanh trong ấy ... chưa từng dạy nó biến thành thế này!! Cô sai ở đâu rồi ư??"

"Cô!! Minh Hoàng!! Huyền Băng!!" Hắn gằn giọng lên gọi tên từng người một: "Ba người biết ai cố ý bắt cóc cô ấy chứ??"

Cả cô Chi lẫn Minh Hoàng và Huyền Băng đều sững người nhìn hắn, không phải vì câu hỏi của hắn mà là vì đôi mắt hắn ... đôi mắt ấy rực lên một ngọn lửa dữ dội như thể muốn thiêu đốt hết mọi thứ nó lướt qua ... ngược hẳn hoàn toàn với sự lạnh lẽo của nó ... điều này càng khiến cho hắn đáng sợ hơn...

Sấm chớp nổ vang trời báo hiệu sắp có một cơn bão lớn ập đến ...

... ... ... ...

3h sáng

Trời mưa tầm tã suốt từ chiều hôm trước ... trong căn phòng tối, một bóng đen đang ngồi trầm tư nhìn ra ngoài cửa kính ... sấm chớp nổ ầm ầm, những tia sét ngang dọc như muốn xé tan bầu trời ra làm nhiều mảnh ... từng ánh chớp lóe lên, ánh sáng vả vào hình bóng đang ngồi trước cửa kính kia ... cứ chớp tắt rồi lại chớp tắt ... chống cằm ngồi một cách suy tư, đôi mắt ấy ánh một cái gì đó lành lạnh mà người khác nhìn vào cũng phải run người mà tìm nơi ấm áp hơn ...

Mở mắt với cái đầu đau như búa bổ, xung quanh toàn một màu đen của bóng tối ... cơ thể nó mỏi rã rời, nó gạt chiếc chăn đang đắp trên người xuống và ngồi dậy ... dùng tay khẽ đập nhẹ vào thái dương, nó rên rỉ:

"Ư ... ư ... sao mà đau đầu ... "

"Em tỉnh rồi à??"

Nó giật bắn cả mình khi nghe thấy tiếng hỏi, hướng mắt về phía cửa sổ ... ánh chớp lóe lên chiếu sáng bóng người đang từ từ đứng dậy khỏi chiếc ghế quay phía cửa ...

Nó nghi ngờ hỏi:

"Minh??"

"Để anh bật đèn lên đã!!"

Cái bóng lại di chuyển qua gần phía công tắc đèn ... Tách ... ánh sáng bừng lên xua đi bóng tối đang chế ngự ... khuôn mặt của hắn cũng rõ ràng hơn ... nhưng đôi mắt hắn tự nhiên sâu thẳm khiến nó cảm thấy có chút khó chịu ... nhưng điều nó cần biết bây giờ là tại sao hắn lại có mặt ở đây?? Và đây là đâu??

"Đây là đâu??" nó nhìn quanh rồi ngước đôi mắt lên nhìn hắn hỏi: "Và tại sao anh lại ở đây??"

Hắn không nói gì chỉ nhìn nó rồi mỉm cười, tiến lại gần bên giường, hắn ngồi xuống với lấy cái chăn đắp lại lên cho nó và nói:

"Em đói chưa?? Để anh lấy gì đó cho em ăn nhé!!"

Hắn định đứng dậy thì bị nó kéo tay lại ... đôi mắt nó ánh lên cái nhìn đầy băn khoăn mà hỏi hắn:

"Trả lời em đã!! Đây là đâu?? Và tại sao anh lại ở đây??"

"Sao em không tự hỏi mình tại sao bản thân lại ở đây!!" hắn vặn lại ...

"Điều đó quá rõ rồi!! Em bị bắt!! Và giờ thì anh đang ở đây!!" nó thản nhiên trả lời như không có chuyện gì xảy ra: "Vì anh có mặt ở đây nên em mới hỏi!!"

"Đi tìm cái ăn đã!!" hắn đứng dậy và bước đi ...

Nó vội vàng tung chăn ra và xuống giường chạy theo hắn, nhưng đột nhiên nó cảm thấy choáng váng suýt chút nữa thì ngã nhào xuống sàn ... may mà hắn phản xạ nhanh mà đỡ được nó ... siết chặt vai nó, hắn quát ầm lên:

"Em làm gì thế hả?? Ngã thì sao??"

"Thì đã ngã đâu!!"

"Em ... "

Hắn bất lực, nó càng ngày càng học được cách chọc tức hắn ... chán nản, hắn nắm tay nó vừa dắt đi vừa nói với cái giọng bực bội:

"Cấm có rời anh nửa bước!! Giờ xuống bếp xem có gì ăn không!!"

Nó cảm thấy khó hiểu, hắn chưa từng tỏ ra bực bội với nó dù bất cứ hoàn cảnh nào, vậy tại sao bây giờ hắn lại có thái độ như vậy?? Nhưng điều nó thắc mắc hơn là tại sao hắn lại có mặt ở bên cạnh nó?? Và nó đang ở đâu??

Hắn cứ thế dắt nó đi chẳng thèm nói một câu nào ... trông hắn có vẻ trầm tư, nó cảm giác hình như hắn đang có điều gì đó khó nghĩ nhưng lại không dám hỏi ... lần thứ hai nó thấy đôi mắt của hắn như bây giờ, đôi mắt ấy khiến nó chùn bước, khiến cho nó cảm thấy nguy hiểm ... nhưng nó không biết lý do tại sao hắn lại có ánh mắt như lúc đó ... lúc mà hắn biết nó là Hades ...

Đi qua một dãy hàng lang dài và rộng, cuối cùng hắn cũng dẫn được nó tới nhà ăn ... ấn nó ngồi xuống ghế, hắn đi tìm thức ăn chuẩn bị cho nó ... rất nhanh, chỉ trong vòng có 15 phút, hắn đã bầy biện trước mặt nó bao nhiêu là đồ ăn ... đến hôm nay nó mới biết hắn nấu ăn rất ngon ... nói thật thì nó chưa từng nghĩ là hắn biết nấu nướng chứ đừng nói tới chuyện nấu ngon ...

Nhận thấy đôi mắt ngạc nhiên của nó, hắn ngồi xuống trước mặt nó cười nói:

"Thế nào?? Anh rất đảm đang đúng không??"

Nó cười, quả thật hắn vẫn là một ẩn số đối với nó ... đến bây giờ nó vẫn chưa hiểu hết được con người hắn ... tuy hắn biểu lộ tình cảm rất rõ ràng nhưng nó thấy có một cái gì đó rất bí ẩn ở hắn, dường như hắn biết cách che dấu bản thân mình vậy ... rất khó đoán, rất khó nắm bắt được tâm lý của hắn ...

"Ăn đi!! Chắc từ trưa hôm qua tới giờ em chưa ăn gì!!"

Hắn ân cần đưa đũa đưa bát cho nó ... hắn chăm sóc nó như là bố của nó vậy ...

"Cảm ơn!!"

Nó cười, vẫn luôn cười, từ cái ngày đó ... sau cái đêm vũ hội ấy, nó vẫn luôn vậy ... điều này khiến tim hắn nhói đau, giờ hắn biết cảm giác của hắn với nó là như thế nào, hắn hiểu trái tim mình lẫn cảm xúc nó đang che giấu ... vì vậy, khi nó cười và nói hai từ "Cảm ơn", điều đó khiến hắn đau ... giờ hắn mới nhận ra rằng dù đang rất gần nó, nhưng bản thân nó lại đang âm thầm xây dựng lên một vách tường kiên cố ngăn cách trái tim hắn với trái tim của nó ... điều này còn khiến hắn đau hơn nữa ...

"Này!!"

Nó gắp một miếng chả giơ trước mặt hắn ... hắn ngẩn người nhìn nó ... rồi hiểu ra, hắn bật cười há miệng ăn miếng chả nó gắp cho ... rồi hắn đòi nó gắp cho cái này cái kia, nó càu nhàu nhưng vẫn gắp cho hắn ăn ... nhìn nó và hắn bây giờ chẳng khác nào một cặp tình nhân ... có điều nào phải như vậy ... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro