CL 70-72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Côn Luân

Thuần Dương Thiết Hạp (5)

Lương Tiêu cười nói:

- Nói như thế thì cho dù có bao nhiêu que tăm, ông ta đã chém ra một chiêu là nhất định phải chặt hết thành ba đoạn?

Cửu Như gật đầu nói:

- Không sai.

Lương Tiêu nói:

- Không tính nhát kiếm thứ nhất chặt cây lấy gỗ, sau đó một chiêu thành ba phần, hai chiêu thành chín phần, ba chiêu thành hai bảy phần, dám hỏi đại sư Sở Tiên Lưu tổng cộng dùng bao nhiêu chiêu?

Cửu Như nhướng lông mày, nói:

- Cái này hoà thượng lại nhìn rất rõ, tất cả là sáu chiêu...

Nói xong bấm đầu ngón tay tính toán, có điều ông ta tuy võ công cao cường, thần thông vô địch nhưng con người lại bình dị khoáng đạt nên việc tính toán không phải là sở trường. Sở Tiên Lưu quen biết với ông ta đã lâu, biết rõ điểm yếu này của lão hòa thượng nên đặt ra cái bẫy này để khiến ông ta trúng kế.

Cửu Như nhăn trán bấm ngón tay, tính toán hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn tính không ra, đành xoa cái đầu trọc lóc quay ra cười nói với Lương Tiêu:

- Tiểu tử, cái này quá dễ rồi, hoà thượng lười tính lắm, ngươi nói xem cuối cùng có bao nhiêu thanh?

Lương Tiêu trong lòng cười bò ra: "Loại phép tính này thật quá đơn giản, ở Thiên Cơ cung đứa trẻ con lên ba cũng có thể tính ra được." Tuy nhiên ngoài mặt vẫn như không, nói

- Đã là xuân sắc ba phần, nếu như ba chiêu chặt thành hai bảy phần, lại chém một lần nữa, bốn chiêu chính là được tám mốt phần, cứ tính như thế thì năm chiêu là hai trăm bốn ba phần, sáu chiêu phải là là bảy trăm hai chín phần.

Cửu Như vỗ tay cười nói:

- Đúng rồi, là bảy trăm hai chín thanh. Lão sắc quỷ, con số này nếu như không đúng thì chính là kiếm pháp của ngươi kém cỏi, chiêu "Xuân sắc tam phân" đó phải đổi thành "Đầu óc mê muội" mới đúng.

Sở Tiên Lưu cười nhạt nói:

- Lão hoà thượng ông đắc ý cái rắm, là người ta tính ra thì có liên quan gì đến ông chứ!

Cửu Như cười nói:

- Tóm lại là ngươi có nhận thua hay không?

Sở Tiên Lưu nói:

- Thua thì thua, lão phu không vô lại như ông.

Cửu Như giơ ngón tay cái lên, lớn tiếng khen ngợi:

- Được lắm, không hổ thẹn là lão sắc quỷ, nói năng làm việc đều vô cùng lưu manh.

Sở Tiên Lưu không thèm để ý đến ông ta, quay sang nhìn Liễu Oanh Oanh nói:

- Việc hơi kỳ quặc, lão phu phải điều tra lại một lần nữa, hôm nay tạm dừng ở đây, nhưng nếu như hung thủ quả thật là ngươi thì dù ngươi có chạy đến chân trời góc biển cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của lão phu đâu.

Mọi người nghe vậy rất kinh ngạc, bọn họ đều biết rõ sự thần thông của Cửu Như, thiếu đi Sở Tiên Lưu thì lúc này quả thật chẳng ai có thể cản trở nổi.

Liễu Oanh Oanh khẽ cười, nói:

- Xin cứ tự nhiên.

Sở Tiên Lưu cười nhạt một tiếng, đang định phất tay áo bỏ đi thì chợt nghe có tiếng người cười vang rồi nói:

- Khoan đã.

Mọi người đưa mắt nhìn theo, chỉ thấy một người mặc áo xanh, chân không chạm đất từ đám đông bước ra, vòng tay cười nói:

- Vãn bối Thích Hải Vũ tài hèn sức mọn, muốn lĩnh giáo Cửu Như đại sư một chút khinh công.

Lương Tiêu nhận ra người này chính là người đàn ông trung niên đã chạy bộ đuổi theo con ngựa Yên Chi bên ngoài thành Cô Tô, chỉ thấy hắn thân hình cao gầy, mắt to môi mỏng, gò má nhô cao. Cửu Như nhìn thấy thân pháp hắn nhẹ nhàng thì trong lòng suy nghĩ rồi nói:

- Ngươi họ Thích?

Người trung niên áo xanh cười nói:

- Không sai, kẻ hèn mọn Thích Hải Vũ, chữ Thích trong Thích Ca Mâu Ni (ngoại hiệu của đức Phật Tổ), chữ Hải trong chú sơn chứ hải (nâng núi đỡ biển), chữ Vũ trong phong vũ thế chí (mưa gió đỉnh điểm).

Lúc nói lắc lư đầu óc, vẻ mặt có sự đắc ý. Cửu Như cười hì hì rồi chợt nói:

- Hay quá, hóa ra lão rùa đen chính là cha ngươi.

Thích Hải Vũ biến sắc mặt, tức giận nói:

- Đại sư là bậc tiền bối, xin ăn nói cẩn thận một chút.

Cửu Như cười nói:

- Hay lắm, họ Thích các ngươi làm vua ở đảo Linh Ngao, sao đột nhiên lại đến đây nhiễu sự? Chẳng lẽ tiểu nha đầu đến tận đảo Linh Ngao ăn trộm của nhà ngươi thứ gì sao?

Thích Hải Vũ đắc ý nói:

- Nếu đã ăn trộm thì tin rằng cô ta cũng không rời khỏi đảo nổi. Đứa con gái này hành vi độc ác, vãn bối chỉ là trên đường thấy chuyện bất bình mà rút kiếm ra tương trợ thôi.

Bỗng nghe Liễu Oanh Oanh lạnh nhạt nói:

- Ta thấy ngươi chỉ là "trên đường thấy ngựa quý, thấy vật báu nổi lòng tham" thì có.

Thích Hải Vũ mặt dày đỏ lên, chỉ cười gượng.

Cửu Như ngạc nhiên nói:

- Cô bé con, nói vậy là sao?

Liễu Oanh Oanh nói:

- Tên này nhìn thấy con ngựa của tôi thì sống chết đòi mua, tôi không chịu bán nên hắn liền bám riết không chịu buông tha.

Cửu Như ngắm nghía Thích Hải Vũ rồi nói:

- Lão rùa đen xấu xa cũng tính là một hán tử ngay thẳng, tên rùa đen nhỏ nhà ngươi sao kém cỏi như vậy chứ?

Thích Hải Vũ lại không hề có vẻ xấu hổ, cười hi hi nói:

- Câu nói này của đại sư sai rồi, ta giúp mọi người bắt trộm kiếm thì lấy chút thù lao cũng là hợp tình hợp lý. Bớt nói những lời vô vị đi, đại sư dám đấu cước lực với vãn bối hay không?

Cửu Như nói:

- Đấu thế nào?

Thích Hải Vũ nói:

- Trước tiên tới cổng đông thành Cô Tô, người đến trước là thắng.

Cửu Như thầm nghĩ: "Con rùa đen nhỏ này chân tay nhanh nhẹn, chắc chắn có được chân truyền của lão rùa đen. Đổi lại là lúc bình thường thì hoà thượng cũng sẵn sàng đấu với hắn, nhưng bây giờ đi đến Cô Tô thì tuyệt không phải là ý hay. Chỉ sợ rằng bên kia hoà thượng đấu khinh công với hắn thì bên này sẽ có người đối phó con bé này. Nhưng nếu như mang theo cả con bé, hòa thượng có thêm gánh nặng thì lại sợ không nhanh bằng hắn. Hừ, con rùa đen nhỏ này võ công không bằng cha hắn nhưng lại giảo hoạt hơn nhiều, chiêu điệu hổ li sơn này, con bà nó đúng là rất hay.

Nhưng ông ta sớm đã khoa trương, không thể nuốt lời, chỉ còn biết hối hận: "Hoà thượng bắn nhạn nhiều thì ngược lại bị nhạn mổ mắt, sớm biết thế này thì thà đấu võ cho sướng tay.

Sở Tiên Lưu thua trước một trận, đang buồn rầu liền cười nhạt nói:

- Lão hoà thượng, người xuất gia không được nói dối, lời nói ra như bát nước đã hắt đi, nói tóm lại là lão không được vô lại đâu.

Cửu Như bị ông ta coi thường thì nhất thời nổi máu lên, cao giọng nói:

- Ai trốn tránh chứ, đấu thì đấu.

Bỗng nghe Lương Tiêu nói:

- Khoan đã.

Cửu Như vốn đang buồn rầu, nghe vậy thì tinh thần phấn chấn: "Tiểu tử này thông minh như quỷ, chờ xem hắn có chủ ý gì?" Liền nói:

- Ngươi có điều gì muốn nói?

Lương Tiêu cười nói:

- Quân đấu với quân, tướng đấu với tướng, đại sư ông là người đứng đầu bên ta, sao lại có thể tuỳ tiện ra trận chứ? Trận này giao cho vãn bối là được.

Mọi người nghe xong thì huyên náo cả lên, còn có người bật cười thành tiếng.

Cửu Như xoa xoa cái đầu trọc, cũng cảm thấy khó khăn, nói:

- Cậu bé, khinh công của đảo Linh Ngao là đứng đầu thiên hạ, không được nói bừa.

Lương Tiêu cười nói:

- Cái đó không sao, tiểu tử làm hòn đá thử vàng, thử tài năng của người này xem hắn có xứng là địch thủ của đại sư hay không. Tiểu tử có thua thì đại sư mới đấu cũng không sao mà.

Rồi đảo mắt cười nói:

- Thích huynh thấy thế nào?

Thích Hải Vũ hai tay chống nạnh, ngửa mặt lên trời cười nhạt nói:

- Ai là Thích huynh của ngươi? Ta đang nói chuyện với Cửu Như đại sư, có chỗ để ngươi chen vào ư?

Lương Tiêu ha ha cười nói:

- Có chí không cần tuổi cao, nhiều người tuổi tuy lớn nhưng sống chẳng khác gì con chó.

Thích Hải Vũ mắt trợn lên có vẻ tức giận. Cửu Như thầm nghĩ: "Thằng bé này khiêu khích như vậy, chẳng lẽ có cách chắc thắng? Ừm, cứ để nó thử xem. Chắc là con rùa đen nhỏ này cũng không dám giở trò gì trước mặt hòa thượng." Liền lập tức cười nói:

- Cũng được, rùa đen nhỏ, ngươi hãy đấu chơi với tiểu tử này, thắng được nó thì hòa thượng sẽ đấu với ngươi.

Thích Hải Vũ nghe ông ta nói vậy muốn phản bác cũng không được mà không phản bác cũng không xong, nhất thời mặt tím bầm, đột nhiên cười dài ầm ĩ, tiếng cười đến đâu thì lá cây rào rào rơi xuống đó. Thích Hải Vũ cười xong thì lạnh nhạt nói:

- Cũng được, cứ làm như lời đại sư nói. Có điều Thích mỗ vẫy vùng biển rộng, trước nay chưa từng ra tay vô ích. Đã là đánh cược thì phải có vật để cược, hừ, tiểu tử, nếu như ngươi thua thì lấy cái gì cho ta? Nếu như không có thứ gì đáng giá thì để lại một tay một chân cũng được.

Mọi người nghe xong đều kinh ngạc, người thông minh đều đoán ra Thích Hải Vũ cậy thân phận của mình, không muốn đấu với Lương Tiêu, nói như thế là muốn ép hắn thấy khó mà bỏ cuộc.

Lương Tiêu đang do dự chưa quyết thì chợt nghe Liễu Oanh Oanh nói:

- Họ Thích kia, nếu như anh ta thua thì ta sẽ đem con ngựa Yên Chi cho ngươi.

Lương Tiêu trong lòng chấn động mạnh, Thích Hải Vũ thì mừng rỡ ra mặt, chỉ sợ đối phương hối hận đổi ý nên vội vàng tiếp lời nói:

- Nói thật không vậy?

Liễu Oanh Oanh quả quyết nói:

- Quyết không hối hận.

Lương Tiêu quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy cô mím chặt môi, hai mắt lấp lánh, thấy Lương Tiêu nhìn tới chỉ hừ khẽ một tiếng rồi hậm hực quay mặt đi. Lương Tiêu không biết vì sao đột nhiên cô lại biến thành lạnh nhạt với mình như vậy, trong lòng lo lắng không yên, lại sợ nếu như mình thua, cô mất đi con ngựa yêu quý thì sẽ càng đau khổ. Nếu làm cho cô đau khổ thì mình sống trên đời này còn có hứng thú gì nữa? Trong chớp mắt, một cảm giác bi hùng hào khí nổi lên trong lòng, hắn cười lớn nói:

- Quyết định như vậy đi, nhưng cách đấu do tôi đưa ra.

Thích Hải Vũ cười nói:

- Cách đấu gì? Đấu quyền cước cũng được, nội công cũng được, kể cả binh đao ám khí Thích mỗ đều chấp nhận hết.

Lương Tiêu bật cười nói:

- Không cần như thế, đã nói đấu khinh công là đấu khinh công, chỉ là chạy đường dài mất nhiều thời gian quá, chúng ta đấu ngay tại đây thôi.

Thích Hải Vũ bình sinh thích nhất những bảo bối quý hiếm, lúc này đã muốn có con ngựa thần Yên Chi nên cũng muốn đánh nhanh thắng nhanh, lập tức thầm nghĩ: "Với tên nhãi miệng còn hơi sữa nhà ngươi thì lão tử trong vòng hai bước là có thể tóm được, chạy đường dài cũng bằng thừa." Bèn đáp:

- Được, cứ theo ý ngươi.

Lương Tiêu bước tới trước đống que gỗ kia, quay lưng lại với đám đông, chọn ra bốn mươi lăm cây gậy gỗ, cắm từng cây một trên mặt đất, chớp mắt đã cắm kín phạm vi mười trượng. Mọi người đều rất ngạc nhiên không biết tiểu tử này có ý định gì. Liễu Oanh Oanh liếc mắt nhìn trộm, thấy trận địa gẫy gỗ đó xếp thành hình giống con linh quy, trong lòng không khỏi giận dữ: "Tiểu sắc quỷ giở trò gì vậy, lúc này vẫn còn tâm trí đi cắm thành hình con rùa ở đây. Hừ, nếu hắn để thua mất con Yên Chi thì ta... ta đời này kiếp này sẽ không thèm để ý đến hắn nữa."

Lương Tiêu cắm xong bốn mười lăm cây gậy gỗ thì tung người lên nhẹ nhàng hạ xuống trên một cây gậy nhỏ ở phía đông, cười hi hi nói:

- Thích tiên sinh, mời.

Thích Hải Vũ nhìn thấy kì lạ, nhíu mày hỏi:

- Đây là trận thế gì?

Lương Tiêu cười nói:

- Các hạ đã là rùa đen nhỏ nên ta tất nhiên phải lấy trận rùa đen ra để tiếp đãi.

Thích Hải Vũ mặt dài tối sầm, tức giận nói:

- Tiểu tử thối, mẹ kiếp đấu võ là đấu võ sao mà lắm lời thế...

Lương Tiêu cười nói:

- Được, được, nói vào vấn đề chính. Chúng ta sẽ chạy trên đầu những cây gậy này, nếu như ta bị ngươi bắt được thì coi như ta thua, ngoài ra nếu như ai hai chận chạm đất trước cũng coi như là thua.

Thích Hải Vũ thấy những cây gậy gỗ này vô cùng nhỏ yếu, dẫm lên là gãy, hắn hơi trầm ngâm rồi đột nhiên bay lên đầu một cây gậy ở phía tây, vừa hạ chân xuống liền chạy trên những cây gậy nhỏ về phía trước ba bước, dừng lại ở giữa trận, đứng ở trung tâm, như vậy đã chiếm được mấu chốt của trận, các cây gậy xung quanh không cây nào là không với tới được.

Côn Luân

Thương Thiêu Đông Nam

Thương Thiêu Đông Nam

Chúng nhân thấy Thích Hải Vũ cước bộ dù như cuồng phong nhưng mộc côn dưới chân vẫn bất động, không tự chủ được cùng ồ lên. Sở Tiên Lưu nhìn sang Cửu Như, ngập ngừng định nói lại thôi, Cửu Như tay vân vê chòm râu, cười nhạt:

- Ngươi đoán không sai.

Sở Tiên Lưu nhíu mày nói:

- Thật là kì quái, lẽ nào lão Cùng Toan lại có hai truyền nhân?

Cửu Như nhướng mày, ngạc nhiên hỏi:

- Còn một người nữa hay sao?

Sở Tiên Lưu gật đầu nói:

- Nếu luận về võ công thì người đó còn khá hơn cái gã trước mặt chúng ta nhiều.

Nói đến đây, hai người trên mộc côn đã bắt đầu giao đấu, mỗi bước của Thích Hải Vũ dài hơn hơn một trượng, tiến thoái nhanh như chớp. So ra, Lương Tiêu chậm hơn rất nhiều. Tuy cước bộ không nhanh nhưng cảm giác như biết rút ngắn khoảng cách, rõ ràng mới thấy hắn tại phía đông, tà tà ba bước, đã vượt mười trượng sang đến phía tây.

Trong chốc lát, hai người một nhanh một chậm đã chạy được mười vòng, lúc thì như bướm lượn, lúc thì như én bay.

Mắt thấy Thích Hải Vũ cơ hồ đắc thủ, chợt lại để Lương Tiêu chạy mất. Đánh một lúc lâu mà không đắc thủ, Thích Hải Vũ vô cùng nao núng, chúng nhân cũng đều hoang mang.

Liễu Oanh Oanh mở to đôi mắt đẹp, chăm chăm theo dõi trận chiến, trong lòng nghi hoặc: "Khinh công của tiểu sắc quỉ sao lại trở nên lợi hại như thế chứ?" Chợt nghe bên bên cạnh Sở Tiên Lưu thở dài nói:

-Tiểu tử họ Lương này nội lực cũng bình thường thôi, nhưng khả năng tính toán của hắn nhạy bén hiếm có trên đời. Bốn mươi lăm bước này đối với hắn thông thuộc chẳng khác nào những đường chỉ tay. Thích hiền điệt này khinh công tuyệt đỉnh, nhưng lại mù quáng đuổi theo đối thủ, tiến lùi toàn phụ thuộc vào người khác, lại còn phải để tâm đến mộc côn, khinh công mười thành mà chỉ dùng được ba thành.

Cửu Như cười lạnh:

-Hòa thượng lại không nghĩ như vậy. Con rùa đen nhỏ này công lực còn tệ, kiến thức không đủ nên mới thế, giả sử con rùa đen già nhà hắn ra tay thì dù có cả trăm Lương Tiêu đi chăng nữa, chỉ cần quơ một cái là bắt gọn.

Sở Tiên Lưu gật đầu nói:

-Nói vậy không sai.

Liễu Oanh Oanh dỏng tai nghe hai người đối đáp, càng nghe càng thấy hồ đồ, bỗng chốc lại thấy Lương Tiêu suýt gặp nguy hiểm, nàng ngấm ngầm lo lắng.

Thích Hải Vũ nãy giờ chạy mãi mà không bắt được đối phương, lại nghe tứ phía người ta bàn luận xì xào, trong lòng vô cùng hoang mang: "Khinh công Thích gia ta thiên hạ vô song, nếu không bắt được tên tiểu tử miệng còn hôi sữa này thì chẳng phải tự nhiên làm hoen ố thanh danh gia đình sao?" Nghĩ tới đây, hắn đẩy kình xuống chân, đạp mạnh lên tiểu côn làm nó lún sâu thêm xuống đất gần một thốn, thân hình đột nhiên bay lên như đại điểu phóng thẳng về hướng Lương Tiêu. Lương Tiêu xoay chân, dùng "Tam Tam bộ" nhảy về bên trái. Thích Hải Vũ vẫn ở lưng chừng không, lật mình chém chưởng phải ra, thét:

- Thằng nhãi con, xuống này!

Chưởng phong ào ạt đổ xuống Lương Tiêu. Chúng nhân tròn mắt thất kinh, thì ra Thích Hải Vũ đuổi mãi không được, nay định vận chưởng lực đánh gãy mộc côn mà Lương Tiêu đang đứng, sau đó chính hắn dù có tiếp đất thì cũng tính là thắng.

Tiếng thét vọng vang chưa dứt, Lương Tiêu đã vụt xoay gót, giơ đơn chưởng sử chiêu "Thiên Toàn Địa Chuyển". Song chưởng giao nhau, Thích Hải Vũ chợt thấy chưởng lực bị hất lệch, lòng thầm than không ổn. Chưởng phong vừa đến, nghe chát chát một hồi, hóa ra đã đánh trúng tiểu côn. Thích Hải Vũ hét lên giận dữ, lấy đà nhảy lên đổi tư thế, toan lộn người đáp xuống cọc gỗ khác ở phía sau. Lương Tiêu xác định thật kỹ rồi, liền sử chiêu "Tam Tài Quy Nguyên", song chưởng cùng xuất, chưởng phong nhắm đánh tiểu côn dưới chân Thích Hải Vũ. Thích Hải Vũ kinh hoàng thất sắc, trong lúc hoảng loạn khua tay áo tứ tung để kìm đà rơi, lại tìm mộc côn để đặt chân lên, không ngờ Lương Tiêu trái một chiêu "Tam Tài Quy Nguyên", phải một chiêu "Tam Tài Quy Nguyên", đánh tới vù vù, chẳng mấy chốc mộc côn trong vòng một trượng chung quanh hắn đều bị đánh gãy.

Thích Hải Vũ thấy thua tới nơi, đột nhiên kêu lớn một tiếng, khua loạn song chưởng, chưởng phong tỏa ra bốn bề, lần lượt đánh ngã các tiểu mộc côn. Chiêu này chính là "chó cùng dứt giậu", hắn mà không còn mộc côn nào để đặt chân thì Lương Tiêu cũng đừng hòng đứng được, chưa kể thân hình hắn lại ở trên không trung, Lương Tiêu thì đứng trên mộc côn, mộc côn mà ngã, dĩ nhiên Lương Tiêu chạm đất trước. Nhỡ cả hai đồng thời chạm đất thì vẫn tính được là hòa. Thích Hải Vũ không những khinh công cao tuyệt mà chưởng lực cũng hùng hồn, chớp mắt mộc côn trên bãi đấu đều bị đánh ngã cả. Lương Tiêu nhanh chóng lùi lại, cuối cùng cũng bước lên một mộc côn sắp gãy, bỗng nhiên mất thăng bằng, lộn về phía sau.

Tim Oanh Oanh thảng thốt như muốn rụng, nàng lập tức khép đôi mắt đẹp, không dám nhìn lại, song nhãn tuy khép nhưng hai tai vẫn nghe, đột nhiên nghe thấy đám người thở dài, sau đó im lặng. Liễu Oanh Oanh trong lòng thấy kì quái, mở mắt ra xem, chỉ thấy Thích Hải Vũ đứng trên mặt đất, Lương Tiêu thì trồng cây chuối, hai tay chống đất, mười phần kì quái.

Chợt nghe Thích Hải Vũ cười nhạt:

-Tiểu tử, ngươi đang dùng tư thế gì vậy? Hừ, trận này cả hai đều rơi xuống đất, không phân thắng bại, phải đấu lại lần nữa thôi.

Lương Tiêu vẫn không đứng lên, cười ha ha:

-Chỉ sợ Thích Huynh đã sai rồi.

Thích Hải Vũ nhíu mày:

-Thích mỗ sai chỗ nào?

Lương Tiêu cười hỏi:

-Chúng ta lúc đầu đã định, như thế nào là tính thua?

Thích Hải Vũ không do dự nói:

-Ngươi bị ta bắt được thì tính là thua. Ngoài ra kẻ nào hai chân chạm đất...

Nói tới đây hắn đột nhiên lạc giọng, hai mắt trừng trừng nhìn Lương Tiêu, không nói thêm được gì.

Lương Tiêu cười nói:

-Không sai không sai, hai chân chạm đất tính thua, hai tay chạm đất vẫn là chưa thua.

Nói xong lộn người đứng dậy, cười hi hi nhìn Thích Hải Vũ. Chúng nhân nghe được như vậy, liền thét mắng Lương Tiêu là kẻ giảo hoạt.

Thích Hãi Vũ trừng mắt nhìn Lương Tiêu, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, đột nhiên hà lớn một tiếng, vung tay áo, xoay người xuyên rừng trôi đi như làn khói. Lương Tiêu thở phù một tiếng, trong lòng nghĩ: "Người này thắng là thắng, thua là thua, cũng không đến nỗi đáng ghét. "

Sở Tiên Lưu cười nhạt, chợt vung tay áo, lớn tiếng nói:

-Lão hòa thượng, ta cũng đi đây. Giờ ngọ ngày mai, ta sẽ đặt rượu ở ⬘Túy Dã Bất Quy Lâu⬙ đợi ngươi. Chúng ta không say không về nhé.

Cửu Như không kiềm được nuốt nước bọt ừng ực, cười đáp:

- Hội chẳng phải hội tốt, tiệc chẳng phải tiệc hay, không lấy rượu thịt mua chuộc hòa tượng được đâu!

Sở Tiêu Lưu điềm nhiên nói:

-Đừng nhiều lời, quá ngọ là ta không chờ nữa!

Nói xong quay mình định đi, Sở Cung thấy thế, gấp rút nói:

-Tam thúc, người định đi thật sao?

Sở Tiên Lưu nghe thấy không đáp, cười một tràng vang dội, thẳng hướng nam lượn vút đi xa như kình long.

Cửu Như chợt nhìn Lương, Liễu hai người, cười nói:

-Đi thôi.

Nói rồi đánh cự chung, ong ong đi về hướng bắc. Thế là, lưỡng đại cao thủ một nam một bắc, tiếng cười ha ha vang khắp không gian, tựa như có hai đại bằng cùng cất cánh, khó phân cao thấp.

Lương, Liễu hai người theo bước Cửu Như đi trên quan đạo, Liễu Oanh Oanh lấy một ống sáo đồng ra thổi mấy tiếng, âm thanh chát chúa vang đi xa.. Chẳng bao lâu bỗng có tiếng vó ngựa, Yên Chi tung vó chạy ra khỏi bụi rậm. Liễu Oanh Oanh cực kì hoan hỉ, tay vòng ôm lấy cổ Yên Chi, cười ha ha, nhưng lại thấy chân sau của nó bị thương, trong lòng chua xót, nghẹn giọng nói:

-Yên Chi, có trách thì trách ta không tốt, hại ngươi phải khổ.

Lương Tiêu nghiêm mặt đáp:

-Đúng vậy, ngươi không uống rượu, mã nhi thông minh đâu phải thụ thương.

Liễu Oanh Oanh trong lòng giận dữ: "Được lắm, ta không chọc ngoáy ngươi, ngươi lại gây sự trước." Nghĩ rồi trừng mắt nhìn Lương Tiêu nói:

-Ngựa là của ta, can hệ chi tới ngươi?

Lương Tiêu định phản bác, chợt nghe Cửu Như cười nói:

-Thôi đi, thừa hơi mà gây sự với nhau à? Tiểu tử, nữ oa oa, tiễn người ngàn dặm cũng phải chia li, chúng ta từ biệt thôi. "

Liễu Oanh Oanh giật mình, quên mất cơn bực với Lương Tiêu, nói lớn:

-Hòa thượng, người phải đi thật sao?

Cửu Như cười đáp:

-Đúng vậy, đại chung này ta trộm từ Hàn Sơn Tự, nếu không trả lại, Hoẳng Ngộ hòa thượng cứ nắm ta mà đòi thì sao?

Liễu Oanh Oanh thất vọng nói:

-Chuông lớn trộm thì đã bị trộm rồi, còn gì đáng kể nữa? Hòa thượng, người mà đi, bọn người kia lại kéo đến. Nếu chúng ta đồng hành, cùng ăn thịt uống rượu, tiện đường ngươi dạy ta ít công phu, tương lai nếu gặp lão sắc quỉ cũng không đến nỗi sợ.

Cửu Như cười nói:

-Ngươi nghĩ hay thật, hắc hắc, muốn học công phu đâu có dễ như vậy! Ngươi chỉ cần cạo trọc đầu làm một tiểu ni cô, hòa thượng sẽ dạy ngươi, nếu không thì đừng bàn đến.

Liễu Oanh Oanh không nỡ chia tay lão, vốn định viện cớ để có lão đồng hành, nghe nói vậy, trong lòng do dự.

Cửu Như cười nói:

-Hòa thượng biết trước ngươi không dám mà, ngươi nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn, lại có lang quân như ý, nếu thành ni cô, chẳng phải là vô vị lắm ư?

Liễu Oanh Oanh đỏ bừng đôi má, mắng:

-Hòa thượng thối, ăn nói cẩn thận kẻo ta vả cho một cái bây giờ.

Cửu Như cười ha ha nói:

-Nữ nhân mưa nắng thất thường, vừa mới mời ta uống rượu ăn thịt, giận lên chẳng còn nhận ai là ai. Tiểu tử, hòa thượng đi đây, ngươi ở lại phải cẩn thận hơn, ngàn vạn lần đừng chọc giận nó, coi chừng cái đầu của ngươi.

Lương Tiêu nghe thấy bỗng hoang mang, trong lòng nghĩ:

-Ta với Oanh Oanh rất tốt với nhau, làm sao cô ấy lấy đầu ta được?

Liễu Oanh Oanh giận dỗi giậm chân, mắng lớn:

-Lão trọc ngốc này, cút mau đi.

Cửu Như hô hô cười rộ, tay vỗ vào đồng chung, chiếc chuông lớn chuyển động, làm cho bụi cuốn mù mịt, giống như thần long, chẳng mấy chốc đã mất dạng.

Liễu Oanh Oanh tuy lòng chưa hết bực, nhưng thấy Cửu Như đi thật, lại nghĩ hòa thượng này như thần long chỉ thấy đầu mà chẳng thấy đuôi, mới gặp đã li biệt, chỉ e không còn ngày gặp lại, bất giác mắt đỏ lên, hai dòng lệ rơi xuống.

Lương Tiêu biết tâm sự của nàng, thở dài một tiếng, vỗ vỗ bờ vai, định an ủi đôi câu, Liễu Oanh chợt hất tay, đẩy hắn ra, giận dữ nói:

-Tránh ra!

Nàng xuất thủ rất nặng, đẩy Lương Tiêu lùi ba bước rồi tung mình lên lưng Yên Chi mã, không thèm quay lại, thúc ngựa chạy luôn, Yên Chi mã cước lực kinh nhân, chẳng mấy chốc bóng dáng đã biến mất nơi cuối đường.

Côn Luân

Thương Thiêu Đông Nam (2)

Liễu Oanh Oanh cưỡi ngựa chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã phi tới hơn hai dặm. Cô quay đầu lại nhìn, không thấy Lương Tiêu đuổi theo, trong lòng vô cùng đau khổ, lại sợ thương thế của Yên Chi xấu đi, đành phải dừng lại, ngồi lên một tảng đá to thẫn thờ, bỗng nghĩ: “Ta vứt tiểu sắc quỉ lại đằng sau, nếu lão họ Sở đó vẫn không cam tâm, tiếp tục đến tìm hắn thì chẳng phải là rất nguy hiểm ư?” Nghĩ rồi định quay ngựa trở lại, nhưng không muốn mất thể diện, cô nghiến răng tức tối nói:

-Một kẻ khinh bạc phụ nữ như thế, chết cũng đáng mà!

Tuy nghĩ như vậy, nhưng Liễu Oanh Oanh vẫn nhìn ra đường, nước mắt tuôn rơi.

Mắt đang nhòa đi vì lệ, cô chợt trông thấy Lương Tiêu bước thấp bước cao đi tới. Lương Tiêu cũng nhận ra Oanh Oanh nên bước càng lúc càng nhanh, cuối cùng chạy như bay, vui mừng nói:

-Oanh Oanh, ta cứ tưởng không còn gặp được nàng nữa!

Liễu Oanh Oanh gặp lại hắn, trong lòng bồi hồi bao cảm xúc, lại nghe hắn gọi “Oanh Oanh”, tuy mặt vẫn lạnh lùng nhưng trái tim đã mềm hẳn đi, lấy lại bình tĩnh hỏi:

-Sao giờ này mới tới!

Lương Tiêu cười đáp:

-Yên Nhi bốn chân, ta hai chân, tự nhiên là chạy không kịp rồi.

Liễu Oanh Oanh nổi giận:

-Ngươi đâu có chạy.

Lương Tiêu nhíu mày, khó khăn nói:

-Ta cứ tưởng cô giận ta, không ngó ngàng tới ta thật rồi!

Liễu Oanh Oanh nghe hắn nói thế, tức thì tủi thân, nằm phục lên tảng đá, khóc to. Lương Tiêu ngày thường thông minh lanh lợi, nhưng hôm nay không biết tại sao, đầu óc lại trì độn, không còn như trước. Thấy Liễu Oanh Oanh khóc lớn, hắn chỉ biết bối rối nói:

-Đừng khóc đừng khóc, ta có gì không tốt, nàng cứ đánh ta, ta không đánh trả đâu.

Liễu Oanh Oanh vẫn khóc, vừa khóc vừa nói:

-Sư phụ không cần ta, lũ khốn kiếp đó vu oan cho ta, nói ta trộm hộp của chúng. Tiểu sắc quỉ nhà ngươi không những không giúp ta mà lại a dua theo bọn chúng la mắng ta, ta chết ngươi mới cam tâm à... ta chết cũng tốt, không còn phải phiền não nữa.

Lương Tiêu nghe cô khóc lóc thê thảm, bất giác buồn bã, buột miệng:

-Nàng nếu phải chết, ta cùng chết với nàng.

Thân hình mềm mại của Liễu Oanh Oanh khẽ rung động, trong lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngào, cô hứ nhẹ, sẵng giọng nói:

-Nếu chết thì tự ngươi chết, ai thèm chết với ngươi!

Lương Tiêu cười nói:

-Nàng mà không khóc, ta chết một lần cũng đáng.

Liễu Oanh Oanh nói:

-Xí, người ta lại chết được mấy lần kia à?

Lương Tiêu đáp:

-Được chứ, ta lúc còn nhỏ nghịch ngợm, cha ta thường đánh ta, đánh đau lắm. Ta liền trợn mắt giả chết, cha thấy thế thì không đánh nữa. Tính ra cũng chết được mấy chục lần rồi.

Liễu Oanh Oanh nhịn không được, cười to, nhưng cười một tiếng, lại trầm tư: “Không được, tiểu tử này được đằng chân lân đằng đầu, hôm nay nếu không thị uy, sau này chỉ sợ không hàng phục được hắn. ” Lập tức đanh mặt lại, lạnh lùng không nói.

Lương Tiêu nói xong, lại nhớ đến người cha đã mất, cảm thấy sầu não, không còn lòng dạ nào cười nói nữa. Liễu Oanh Oanh thấy hắn im lặng thì lại không thể chịu được, bèn hừ một tiếng:

-Kể những chuyện ấy làm gì? Đằng nào người ta cũng đổ oan cho ta.

Lương Tiêu nhíu mày, nói to:

-Ta không tin nàng ăn trộm thiết hạp, lão hòa thượng cũng không tin, đúng không? Quan tâm đến kẻ khác làm gì? Cùng lắm là đấu văn đấu võ đấu chứ gì, ta đây sẽ tận tình phụng bồi hết.

Liễu Oanh Oanh gắt:

-Ngươi tài giỏi quá nhỉ?

Đoạn cúi đầu cười thầm, xong lại ngẩng đầu lên nói:

-Tiểu sắc quỉ, ta có ba điều giao ước với ngươi.

Lương Tiêu thấy đôi mắt nàng ta đỏ hoe, trên gò má trắng trẻo như tuyết vẫn còn ánh lệ, không tự chủ được sinh lòng thương cảm, than rằng:

-Đừng nói ba điều, ba mươi điều ta cũng đáp ứng nàng.

Liễu Oanh Oanh cười lạnh:

-Ta không nói chơi, ngươi phải dựa theo ba điều mà làm. Ngược lại thì ta đi đường ta, ngươi đi đường ngươi, khỏi phải phiền lòng nhau nữa.

Lương Tiêu thấy nàng ta nói năng trịnh trọng, lại nghĩ nếu không gặp lại nàng thì chẳng biết sẽ đau khổ đến mức nào, liền nói:

-Được, nàng nói đi, ta sẽ theo lời nàng.

Liễu Oanh Oanh nói:

-Điều thứ nhất, từ nay về sau, trừ phi được ta cho phép, ngươi không được chạm vào ta. Tay trái chạm chém tay trái, tay phải chạm chém tay phải.

Lương Tiêu trầm tư: “Nếu không cẩn thận chạm phải thì thật là oan uổng mà. ” Nhưng trước mắt không tiện từ chối, chỉ có thể nói:

-Được!

Liễu Oanh Oanh nhìn chằm chằm lên mặt hắn, thấy hắn đáp ứng thì thở phào nhẹ nhõm, lại nói:

-Thứ hai là, từ nay về sau, không được bước vào lầu xanh nửa bước. Chân trái bước chém chân trái, chân phải bước thì chém chân phải.

Lương Tiêu thấy lạ hỏi:

-Sao lại thế?

Liễu Oanh Oanh sắc mặt đỏ lên, gắt:

-Hừ, ngươi còn phải hỏi nữa sao?

Lương Tiêu nói:

-Ta đi vào nhưng không bắt người ta hát, có được không?

Liễu Oanh Oanh giận dữ quát:

-Dĩ nhiên là không.

Lương Tiêu thuận theo nói:

-Được, vậy ta không đến đó nữa.

Liễu Oanh Oanh nghe hắn đáp ứng, trong lòng vui thầm, nhịn không được cười nói:

-Thứ ba, ngươi từ nay về sau, không được cởi y phục nữ nhân, nếu ngươi làm vậy, ta trước giết ả, sau giết ngươi, cuối cùng tự tận.

Cô ngước mắt lên, thấy Lương Tiêu nhìn mình trân trối, không nói năng gì. Liễu Oanh Oanh giận dữ hỏi:

-Giả ngốc sao? Ngươi không đồng ý là ta lên ngựa đi thẳng.

Vừa nói xong, mắt đã đỏ lên.

Lương Tiêu nghe nàng đặt ra ba điều, mỗi điều một khắt khe hơn, trong lòng mười phần buồn bực, nhưng lại không nỡ làm nàng ta đau lòng, chỉ biết nói:

-Ta đồng ý.

Liễu Oanh Oanh thấy hắn đáp ứng thì đổi giận làm vui, kéo tay Lương Tiêu. Lương Tiêu ngạc nhiên, lập tức rút tay. Liễu Oanh Oanh không nhịn được phì cười:

-Đại ngốc tử, đây là ta kéo ngươi, không tính là bội ước.

Lương Tiêu thấy lạ nói:

-Nói như thế là sao chứ? Có nghĩa là nàng được phép vào lầu xanh? Được phép cởi y phục nam nhân?

Liễu Oanh Oanh lập tức biến sắc, giận dữ nói:

-Ta cởi y phục nam nhân làm gì kia chứ?

Lương Tiêu một lòng một dạ muốn nàng ta vui vẻ, chỉ biết phân trần:

-Được được, ta chiều ý nàng. Nàng làm gì, ta cũng không bắt ne bắt nét.

Liễu Oanh Oanh nghiêm mặt nói:

-Lương Tiêu, chỉ cần ngươi thực hiện đúng ba điều kia, ta nhất quyết không làm gì lầm lỗi với ngươi.

Lương Tiêu nghe ra ngữ khí của nàng ta tựa hồ coi hắn đặc biệt hơn người khác. Trong lòng ngọt ngào, gã không nghĩ ngợi nhiều, cười nói:

-Ta cũng vậy.

Hai người nhìn nhau cười, trong lòng giận dỗi đều tan biến.

Lương Tiêu ngồi xuống hỏi:

-Oanh Oanh, sau này đi đâu?

Liễu Oanh Oanh trầm ngâm nói:

-Sở lão đầu đã đổ oan ta lấy trộm Xuẩn Dương Thiết Hạp gì gì đó. Hứ, bổn cô nương sẽ lấy trộm thật cho lão xem.

Lương Tiêu vỗ tay cười nói:

-Đúng thế, việc này cứ quyết định như vậy đi!

Liễu Oanh Oanh được hắn phụ họa thì cực kì vui vẻ, mặt mày tươi tắn hẳn lên, nhưng lại nhíu mày ngay:

-Ta bỏ quên cái nón ở tửu lâu rồi.

Lương Tiêu nói:

-Đội làm gì cho phiền cơ chứ? Khiến người ta không nhìn thấy mặt nàng, buồn bực lắm!

Liễu Oanh Oanh không nén được cười nói:

-Tiểu sắc quỷ, ngươi thích nhìn ta sao?

Lương Tiêu bỗng nhiên đỏ mặt, gật gật đầu. Liễu Oanh Oanh trong lòng cảm thấy ngọt ngào, cười nói:

-Hay lắm, chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta, ta sẽ không đội cái của nợ ấy nữa, để ngươi được ngắm nhìn thỏa thuê.

Lương Tiêu vui vẻ đáp:

-Đúng vậy, nàng xinh đẹp ưa nhìn thế này, nên để mọi người được ngắm.

Vừa nói vừa cầm cương ngựa, nói:

-Ta dắt ngựa nhé.

Liễu Oanh Oanh nghe hắn tán tụng sắc đẹp, trong lòng thích thú, mỉm cười đi bên cạnh hắn.

Hai người chuyên chọn đường nhỏ vắng người mà đi. Đi quanh co suốt một ngày, khi màn đêm buông xuống, bỗng nghe có tiếng nước chảy, hai người leo lên một gò núi, thấy phía xa sông cuồn cuộn dưới trăng. Lương Tiêu cười nói:

-Đến Trường Giang rồi!

Liễu Oanh Oanh nói:

-Lôi Công Bảo nằm ở Giang Bắc, tối nay chúng ta nghỉ đêm ngoài trời, sáng mai sẽ tìm thuyền sang sông.

Lương Tiêu lập tức đồng ý. Liễu Oanh Oanh nghiêng tai lắng nghe, cười nói:

-Lương Tiêu, bên kia có tiếng nước suối.

Lương Tiêu lắng nghe, quả nhiên có tiếng nước chảy róc rách, bất giác cười nói:

-Tai nàng thính như tai thỏ.

Liễu Oanh Oanh trừng mắt nhìn hắn:

-Ta mà là thỏ thì ngươi là cỏ xanh.

Lương Tiêu cười nói:

-Sai rồi, ta là chó ghẻ chuyên cắn thỏ.

Liễu Oanh Oanh tựa cười mà không phải cười, đưa đôi mắt đẹp liếc quanh, nói:

-Được lắm, ngươi dám cắn thì ta cho thử!

Lương Tiêu thấy nàng mặt hoa da phấn, da dẻ mỏng mịn, đôi môi ướt át, chẳng khác nào búp hồng thủy lăng, cảm giác tiêu hồn lúc ở trong chuông đồng lại trở lại, cổ họng khô khốc, hắn chỉ muốn ôm lấy nàng ta mà mơn trớn, cả người nóng lên, bỗng nghĩ tới “hiệp ước”, lại mất can đảm, quay đầu đi nói:

-May quá, đúng lúc ta đang khát!

Liễu Oanh Oanh thấy hắn thần sắc cổ quái, tim không tự chủ được đã đập bình bịch loạn xạ, tự nhiên thấy hắn quay đầu đi, cô đâm bực: “Tên ngốc hèn nhát, ngươi mà ôm ta hôn ta thật, ta nỡ hỏi tội ư? Lại nói, ngươi hứa không động thủ, nhưng có thể động khẩu chứ, động khẩu thì đâu tính là vi phạm quy ước... ”

Nghĩ đến đây, bỗng nhiên trong người nóng lên, tim đập thình thịch, trán lấm tấm mồ hôi, cô không kìm được tự mắng mỏ bản thân: “Nha đầu ngu ngốc, ngươi phát điên rồi à?” Nhất thời xấu hổ thẹn thùng, cô hít một hơi dài, sau đó đi đến bên Lương Tiêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro