CLNKNQNTB

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giản giới

Mọi người nói giữa nam nữ không có thứ gì gọi là tình cảm thuần khiết, cũng có người nói giữa hai người gay cũng không có tình cảm thuần khiết, nhưng tình trạng của Tần tử Hi và Lam Dịch có lẽ là ngoại lệ, chí ít Tần tử Hi vẫn cảm thấy như thế, nhưng ngày đó khi Lam Dịch nói với Tần Tử Hi: “Hai ta sống chung đi.” Tần Tử Hi phải trả lời thế nào đây, dù rằng Tần Tử Hi vẫn luôn yêu Lam Dịch.

.Nhất

Ta và Lam Dịch là một loại quan hệ bạn bè rất kì quái, khi học Đại học hai người chung một phòng, quan hệ rất tốt, nhưng ban đầu đều không biết được bí mật của nhau, dù sao thì cũng không ai lại không có việc đi đem chuyện mình là gay nói ra, sau đó vô tình trong lúc đến gay bar, lại gặp nhau, sau đó lúc biết chuyện, đã suy nghĩ mất nửa ngày, hai người đều là gay. Mọi người nói giữa nam nữ không có thứ tình cảm thuần khiết, cũng có người nói giữa hai tên gay cũng không có tình cảm thuần khiết, nhưng thật sự tình cảm của chúng ta rất thuần khiết, hai người chúng ta cho đến khi tốt nghiệp Đại học rồi đi làm cũng chưa từng vượt qua giới hạn đầu tiên, thỉnh thoảng cuối tuần cả hai cùng nhau đến gay bar, ta đa số đều là đi thư giản, thỉnh thoảng mới tìm 419 một lần, còn hắn đa số là cần giải quyết nhu cầu sinh lý đi để tìm 419, thỉnh thoảng cũng thoải mái uống chút rượu.

.

Lần đó ta nghỉ hơn một tháng về thăm nhà, ngày thứ hai trở về chạy đến quán bar báo danh, kết quả gặp được một người khiến ta cảm thấy rất thú vị, mọi người gọi hắn là Lý Minh Kiệt, nghe nói đã ở đây hơn một tháng, chưa từng tìm 419, cũng có không ít người chủ động tiếp cận, nhưng đều bị hắn cự tuyệt, ta nghĩ thật thú vị, người đến gay bar mà như hắn thật sự không có, vì vậy ta chạy đến gần, kết quả bị nam nhân đó cười hì hì nhìn ta: “Em trai à, cậu thành niên rồi sao.” Cái này là đánh cho ta một chưởng, tuy rằng ta không cao lắm, còn có mặt búp bê, nhưng rõ ràng cũng là một người đàn ông, “Anh trai à, tôi đã thành niên nhiều năm rồi.” Không nói đến qúa trình, chỉ nhìn kết quả, ta đã gần như thất bại rồi.

.

Sáng ngày hôm sau, khi Lam Dịch trở về, ta đã ăn xong bữa sáng ngồi trên ghế salon đọc báo rồi, Lam Dịch vừa vào nhà, tự giác ngồi xuống bàn bắt đầu ăn, cơm nước xong, cũng tự giác chạy đi rửa chén, trên cơ bản, đây chính là tập quán tốt đẹp đã được duy trì hơn hai năm.

.

Sau khi tốt nghiệp Đại học, ta và Lam Dịch nhận lời mời đến làm ở một công ty, ta làm mảng kinh tế hắn làm phần cơ khí, tiền lương cũng đủ sống, nhưng tiền thuê nhà ở S thị đắt đến hết hồn, vậy là hai người chúng ta thương lượng quyết định cùng thuê một căn nhà hai phòng ngủ, một cái chớp mắy hai người đã qua hơn 365 ngày.

.

“Tử Hi, tớ không có dầu gội, dùng của cậu nha.”

Từ phòng tắm truyền đến tiếng của Lam Dịch.

“Dùng đi.”

Ta tiếp tục đọc tờ báo trong tay, ta không có ham thích gì đặc biệt, chỉ là quan tâm đến quốc gia đại sự nên đọc báo.

“Tớ không có sữa tắm, dùng của cậu nha.”

“Dùng đi.”

Ta thở dài, người này có chịu để yên không a, rốt cuộc đã an phận không lên tiếng nữa, qua một lát, Lam Dịch vừa lau tóc vừa đi ra.

“Tử Hi, lúc đi siêu thị nhớ giúp tớ mua dầu gội với sữa tắm, nga, cả kem đánh răng hình như cũng không có.”

Ta nhịn không được buông tờ báo xuống.

“Đã biết, đã biết, đại thiếu gia, ngài còn có gì phân phó.”

Lam Dịch nhìn ta không nhịn được, lại cười lấy lòng.

“Ai bảo cậu là anh của tớ, cậu không giúp tớ thì ai giúp a.”

Ta thở dài, lần nào cũng dùng mấy lời này nịnh ta, không thể đổi câu khác sao?

“Làm anh của cậu thật đáng thương, ăn uống ngủ nghỉ đều phải hầu hạ đầy đủ cho cậu.”

.

Thứ hai đầu tuần đi làm cực kì bận rộn, tay ta vẫn không ngừng gõ trên bàn phím, điện thoại trên bàn thỉnh thoảng vang lên, cái gì gọi là bận đến chân đá trúng sau đầu, ngươi tuyệt đối không tưởng tượng được.

Thật vất vả chịu đựng đến giờ nghỉ trưa, tùy tiện ăn chút cơm rồi lại tiếp tục trở về phòng làm việc, công việc phải làm nhanh một chút, càng để lâu càng nhiều, còn không bằng giải quyết sớm một chút, hơn nữa hôm nay là sinh nhật Lam Dịch, đã hứa buổi tối sẽ chúc mừng sinh nhật hắn.

“Còn bận a, ăn cơm chưa.”

Lam Dịch để một cái hamburger xuống trước mặt ta.

“Cậu đi công tác về nhanh vậy.”

“Cái máy đó chỉ trục trặc chút chút, hai ba cái đã giải quyết xong, dễ.”

Ta dừng đánh máy, lấy từ ngăn kéo ra một hộp giấy gói đẹp đẽ.

“Đây, cho cậu, quà sinh nhật.”

Lam Dịch cười, cầm lấy hộp giấy bắt đầu bóc ra.

“A, đây không phải nhãn hiệu tớ thích sao, bạn thân, cảm ơn.”

“Được rồi, cút đi, đừng ngồi lì ở đây quấy rối tớ.”

“Chậc chậc, mình đã thành cục phiền của người ta rồi.”

Nói xong Lam Dịch xoay người đi, ta tiếp tục gõ bàn phím, kỳ thực gói quà đó là nước hoa ta nhờ đồng sự mang từ Hong Kong về, hiệu gì ta không biết, có điều Lam Dịch vẫn nói nước hoa hiệu đó rất nice, nước hoa nice không nice gì ta không biết, ta chỉ biết giá của nó cực kì nice.

.

Buổi tối ăn cơm ở Hắc Thiên Nga, kỳ thực cũng không có bao nhiêu người, chỉ là mấy người đồng nghiệp quan hệ khá thân thiết, ta cố gắng uống ít rượu, một bàn người uống xong đã hơn chín giờ, nữ đồng nghiệp đều được nam đồng nghiệp tiện đường đưa về nhà, khi ta lái xe Lam Dịch về đến nhà đã là mười giờ kém, ta hao không ít lực đỡ người vào nhà, đứng bên giường do dự, ngươi nói xem, giữa ngày nóng không tắm, ngủ không ngon chưa nói, cả người đều có mùi a, cần tắm thì tắm, chốc lát sau, ta cam chịu số phận đỡ người vào nhà tắm.

Chờ đến lúc hắn tắm xong, cả người ta cũng đã ướt sũng, thật vất vả xong việc, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nằm úp sấp trên giường ngủ.

.Nhị

Thứ ba, thứ tư, thứ năm, cuối cùng cũng chịu được đến thứ sáu, ta và Lam Dịch vẫn như thường lệ đến quán bar, Lam Dịch không biết nhìn trúng em trai nào đã thất tung rồi, ta ngồi ở quầy bar uống rượu của ta.

.

“Đệ đệ, tôi mời cậu một ly được không.”

Ta quay đầu, muốn nhìn thử xem người tìm ta là ai, vừa nhìn, sh!t.

“Tiên sinh, không phải ngài nghĩ tôi vẫn còn vị thành niên sao.”

“Bây giờ tôi lại nghĩ cậu đã thành niên rồi.”

Ta cười nhạt, mẹ nó, thế giới này đúng là thiên kì bách quái, loại người gì cũng có.

“Hiện tại tôi không có hứng thú với anh và 419 đâu.”

“Tôi nói muốn tìm cậu 419 khi nào, em trai à, tôi đơn thuần là muốn mời cậu uống rượu, nhìn kiểu của cậu, thoáng qua là biết không đủ kinh nghiệm, tôi thích người nhiều kinh nghiệm.”

Tức giận đến nỗi tay cầm chén rượu của ta run rẩy dữ dội.

“Vịt nó có rất nhiều kinh nghiệm đó, ngài muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”

Người kia không nói gì, vẫn chăm chăm nhìn ta.

“Đệ đệ, cậu thật đáng yêu.”

“Cút, ngươi nói ai đáng yêu.”

“Tôi là Lý Minh Kiệt, em trai, còn cậu.”

Ta ngay cả liếc mắt nhìn hắn cũng thấy lười rồi, xoay người đi, mẹ nó, dám nói ta không kinh nghiệm, sh!t, ta đây gọi là giữ mình trong sạch..

.

Vừa về tới nhà, ta chạy đến trước máy vi tính bắt đầu tìm, tìm nửa ngày cũng không tìm được thứ muốn tìm, lại quay trở lại ngăn kéo ở phòng khách tìm, còn đang lục lọi, Lam Dịch đã trở về.

“Cậu tìm cái gì đó, lục lọi hệt như ăn trộm.”

“Sao hôm nay cậu không đi bar?”

“A, hôm nay không tìm thấy ai thú vị.”

“Nga.”

Ta tiếp tục tìm trong ngăn kéo.

“Rốt cuộc là cậu tìm thứ gì.”

“GV.”

Ta vẫn không ngẩng đầu mà đáp.

“Đây là làm sao vậy, chịu đả kích gì rồi.”

“Con mẹ nó, có người nói tớ không có kinh nghiệm, mẹ nó, tổn thương lòng tự ái.”

Lam Dịch ngồi trên ghế salon bắt đầu cười ha ha.

“Cậu vốn là không có kinh nghiệm mà, còn sợ người ta nói a.”

“Cút, GV đâu, cậu để đâu rồi.”

“Không phải chứ, lẽ nào muốn học tập lấy kinh nghiệm.”

“Tớ xem thử xem kinh ngiệm của tớ không có chỗ nào.”

Lam Dịch không nói gì, xoay người vào phòng, một lát sau đi ra, trên tay cầm một cái đĩa phim.

“Cậu vào nhà đi, đừng làm trở ngại tớ nghiên cứu.”

Lam Dịch liều mạng nhịn cười, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn về phòng.

.

Sáng thứ hai, nghe nói hôm nay Tổng giám đốc mới sẽ đến, ta tiếp tục làm việc, chờ Phòng hành chính thông báo họp, mới dừng tay đi vào phòng họp.

“Các vị đồng nghiệp, đây là Tổng giám đốc Lý Minh Kiệt vừa chuyển từ công ty mậu dịch ở Tô Châu đến.”

Ta vừa ngẩng đầu lập tức kinh ngạc há to miệng, không thể nào, thế giới này thật nhỏ quá, lại đụng oan gia rồi, sau đó thì mảnh kí ức về phần sau buổi họp trong não ta là một mảnh trống không.

.

Cuộc họp kết thúc ta lại tiếp tục làm việc, đem việc này vứt ra sau đầu, đến lúc tan tầm, lại thấy Lý Minh Kiệt đứng trước cửa phòng làm việc.

“Em trai, không ngờ cậu lại là cấp dưới của tôi.”

“Anh tới đây một tháng rồi mới vào công ty báo danh, làm lãnh đạo thật tốt.”

“Đây gọi là trước tiên tìm hiểu về địa thế, thuận tiện tham quan gay bar.”

“Tôi thật không nghĩ ra được Tổng giám đốc mới lại là tên lưu manh.”

“Ha ha ha ha, Tần Tử Hi, cậu thật thú vị.”

.

Hơn một tháng sau đó, ta phát hiện một người có biểu hiện cầm thú, kì thực cũng không cầm thú đến vậy, tiếp xúc lâu ngày với Lý Minh Liệt, mới phát hiện tên nhóc này lúc làm việc quả thực có phong thái lãnh đạo, lại có chút mị lực của nam nhân đã thành thục.

.

Địa điểm, Quán bar Túc Mệnh, nhân vật: ta và Lam Dịch.

“Ai, cậu nói, muốn tìm người ở cùng cả đời, kỳ thực Lý Minh Kiệt rất hợp tiêu chuẩn đúng không.”

Lam Dịch sửng sốt.

“Bạn thân, câu này là thật sao.”

“Không phải, tớ là nghĩ, đã đến tuổi này rồi, cùng nên tìm một người cùng sống qua ngày, tuy anh ta có lưu manh một chút, không biết điều một chút, nhưng tổng thể coi như là người không tồi.”

Ta uống cạn chén rượu, trước nay cũng chưa từng hưng phấn thế này.

.

“Anh đẹp trai, mời tôi uống một chén rượu đi.”

Em trai thứ N+1 đến gần Lam Dịch rồi, lần này hình như đúng là loại Lam Dịch thích, cho nên Lam Dịch không cự tuyệt. Ta nhún vai, tự giác ra hiệu đi trước, Lam Dịch khoát khoát tay xem như là trả lời.

.Tam

Chỉ chớp mắt đã đến tháng tám, tháng tám hằng năm công ty đều có tổ chức du lịch, năm ngoái đến Quế Lâm, năm trước nữa đến Bắc Kinh, năm nay nghe nói là sẽ đến Tây An, kì thực ta không có hứng thú với chuyến du lịch này, ta thà ở nhà ôm máy vi tính chơi Đào vàng cũng không thích ra ngoài, chỉ là chuyến du lịch này, nếu không đi thật cũng không khác gì xem thường lãnh đạo công ty.

.

Công ty của chúng ta là công ty mậu dịch, chỉ có 17 người, khi đặt vé máy bay, đương nhiên toàn là ghế gần nhau, Lý Minh Kiệt ngồi hàng trước, ta và Lam Dịch ngồi cạnh nhau, lên máy bay, ta bắt đầu muốn ngủ, ta có chút tật xấu, ngồi xuống phương tiện giao thông là muốn ngủ, nhưng trái lay lay phải lắc lắc, không thể nào ngủ yên được, quay đầu nhìn Lam Dịch đang thoải mái nghe nhạc, đầu đáp xuống, vừa vặn rơi trọn trên vai Lam Dịch, không phải là ta da mặt dày, mà là bình thường da mặt Lam Dịch quá dày rồi, lâu lâu cũng phải đổi lại.

.

Lúc xuống máy bay, ta vẫn còn mơ màng, cũng may hôm nay chúng ta sẽ trực tiếp về khách sạn nghỉ ngơi, không đi tham quan, chúng ta tổng cộng 17 người, 8 nữ 9 nam, Lý Minh Kiệt một phòng riêng, còn lại vừa đủ 8 phòng đôi, ta và Lam Dịch chung một phòng, kéo hành lý vào trong, ta cũng lười sắp xếp, nằm úp sấp trên giường ngủ tiếp.

.

Ngủ một giấc đến tối, dậy liền theo Lam Dịch đi kiếm ăn, người này trước khi đến Tây An đã điều tra hết vị trí mấy quán ăn ở đây, cho nên chúng ta rất nhanh tìm được một quán, việc buôn bán ở đây vô cùng tốt, đa số khách nhân đều là ngồi thành bàn lớn vừa ăn vừa đùa giỡn, xem ra đều là khách du lịch, ta và Lam Dịch chỉ hai người có chút thê lương, đứng một bên xếp hàng chờ có bàn, một chị gái bàn bên cạnh nhiệt tình bắt chuyện mời chúng ta, người phương bắc đều hào sảng, chúng ta cũng không khách khí liền ngồi xuống.

.

Hai tên suốt n năm chưa từng chơi đoán quyền chúng ta thua đến triệt để, ăn chưa đ bao nhiêu đã uống đầy một bụng rượu, chờ chúng ta uống xong gọi xe về đến khách sạn đã là một giờ sáng, ta nằm úp sấp trên giường chờ Lam Dịch tắm trước, thằng nhóc này tắm cứ như con gái, chờ một hồi lâu mới chịu đi ra.

.

Lúc ta tắm xong chuẩn bị đi ra ngoài, mới phát hiện quên lấy quần áo, chậc, quấn khăn tắm, tính toán cố gắng chịu đựng, ta giả vờ tự nhiên đi ra ngoài, nhưng vẫn nhận được ánh mắt nhìn chăm chăm của Lam Dịch.

“Thế nào, chưa thấy ai có dáng người đẹp như vậy sao?”

Lam Dịch cười.

“Tớ nói, tớ vẫn nghĩ mặt cậu rất trắng, không ngờ thân thể còn trắng hơn.”

“Cút.”

Ta lấy khăn lau tóc không thèm nhìn hắn, chỉ là không hiểu sao có chút xấu hổ, cầm áo thun đang chuẩn bị mặc vào, móng vuốt của Lam Dịch đã sờ lên.

“Da thật mịn.”

Ta phát qua một cái, nhưng là ra sức quá lớn, đem Lam Dịch trực tiếp đánh ngã, hồi lâu không thấy phản ứng.

“Này, cậu không sao chứ.”

Hắn vẫn không phản ứng, ta vừa mới đặt tay lên vai hắn, đã bị kéo ngã, Lam Dịch lập tức xoay người đè ta xuống.

“Sh!t, cậu cố ý.”

Lam Dịch nhếch miệng cười cười, ta cũng nhịn không được cười, xem cả hai đều đã hơn hai mươi rồi, còn trẻ con như thế, cười cười, ta liền cảm thấy cười không nổi nữa, rất rõ ràng cảm nhận nửa người dưới của Lam Dịch, ở chỗ đó, có cái gì đang chọc vào ta.

“Cậu… cậu không phải chứ.”

Lam Dịch không trả lời ta, đầu lập tức cúi xuống, ta còn muốn nói điều gì, đã bị môi Lam Dịch đổ xuống chặn lại…

.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, ta vẫn chưa tin được chuyện xảy ra tối hôm qua, ngươi nhìn xem hai chúng ta đã nhiều năm bình an vô sự như vậy, đột nhiên lại thế này, lại không chỉ một lần…

Còn đang suy nghĩ, chuông cửa vang lên.

“Hai vị tiên sinh, đến giờ tập hợp rồi.”

Ngoài cửa vang lên tiếng của cô hướng dẫn viên du lịch.

“A, đến ngay, mười phút.”

Ta vội vàng trả lời, vừa nói, vừa lôi Lam Dịch.

“Này, dậy đi.”

“Ân, ừ…”

Lam Dịch mơ màng đáp lời, đột nhiên kéo đầu ta xuống, chụt một tiếng, hôn lên gáy ta một cái, sh!t, khẳng định đã nghĩ ta là đối tượng 419 rồi.

.Tứ

Chúng ta đến tham quan quảng trường bắc của Đại Nhạn Tháp trước, sau đó lại đi xem tượng binh mã của Tần Thủy Hoàng, suốt đường đi, ta và Lam Dịch đều rất không tự nhiên, không nói chuyện nhiều như bình thường, trở về khách sạn, chúng ta vào nhà hàng của khách sạn tùy ý ăn một bữa, sau đó giải tán tự trở về nghỉ ngơi, ta ăn tùy tiện ăn vài cái, liền chuẩn bị lên lầu, vừa ra khỏi cửa, đã bị Lý Minh Kiệt gọi lại.

“Tiểu Tần, sao ăn ít vậy.”

Xoay người, khóe miệng nhếch lên.

“Ô, sếp còn quan tâm thuộc cấp ăn không no sao.”

Lý Minh Kiệt không để ý ta đang trong tình trạng kì quái, ngược lại bật cười.

“Đi, tôi dẫn cậu đến phố người Hồi của Tây An đi dạo.”

Ta nghĩ dù sao thì cũng không việc gì, đi dạo cũng vui, phố người Hồi ở Tây An ngay bên cạnh nhà thờ Hồi Giáo, có rất nhiều hàng ăn vặt, trong đó nhiều nhất là quán thịt dê, theo Lý Minh Kiệt đi vào, Lý Mnh Kiệt gọi hai phần, ta bắt chước theo Lý Minh Kiệt, cắt thịt ra thành miếng nhỏ ném vào trong nước canh.

“Vị thế nào.”

Lý Minh Kiệt cười cười nhìn ta ăn.

“Ăn rất ngon.”

.

Ăn xong thịt dê, lại cùng Lý Minh Kiệt đến quán bar, ca sĩ trong quán bar đang ở trên sân khấu hát một bài tiếng Anh nào đó ta không biết tên, Lý Minh Kiệt nói, hắn nghĩ ta là dạng người có thể sống cùng, Lý Minh Kiệt nói, hắn muốn có một cuộc sống yên bình thanh thản, cho nên ở gay bar cũng không phản ứng lại những người đến mời mọc, Lý Minh Kiệt nói, cậu có đồng ý cho tôi một cơ hội không, hai ta cùng sống với nhau… Lúc từ quán bar trở về, đã hơn mười giờ, Lý Minh Kiệt ở tầng 11, ta ở tầng 10, lúc thang máy dừng ở tầng 10 ta vừa định đi ra, Lý Minh Kiệt lại kéo ta lại.

.

Mơ màng theo Lý Minh Kiệt vào phòng, mơ màng bị Lý Minh Kiệt đè lên giường, nếu không phải điện thoại di động reo lên, có lẽ ta đã mơ màng cùng Lý Minh Kiệt lên giường, điện thoại reo, Lý Minh Kiệt không muốn ta nghe, nhưng ta đẩy hắn ra nhận điện thoại.

“Tử Hi, cậu ở đâu, đã trễ như vậy, sao còn chưa về?”

Từ điện thoại truyền đến thanh âm dè dặt của Lam Dịch.

“Tớ về ngay.”

“Đêm nay đừng về.”

Lý Minh Kiệt vừa hôn lên vành tai của ta, vừa kề sát môi vào nói nhỏ.

“Tử Hi, tớ…”

“Tớ cúp máy trước, tớ về ngay.”

Cúp điện thoại, ta cố sức đẩy Lý Minh Kiệt ra, Lý Minh Kiệt cũng không nói gì, chỉ là nhìn ta cười.

“Sếp, đã khuya rồi, tôi về đây, ngủ ngon.”

Ta nhỏm dậy đi ra ngoài, vừa mở cửa, liền thấy Lam Dịch đứng tựa vào tường nhìn ta, ta đóng cửa lại, sau đó đi thẳng về phía trước, Lam Dịch vẫn đi theo sau ta.

.

Vừa vào phòng, đã bị Lam Dịch ôm lấy, ta đời này chưa từng thử qua cái hôn nào thô bạo như thế, ta dụng hết toàn lực đẩy Lam Dịch ra.

“Con mẹ nó cậu muốn ăn tớ luôn sao, cắn mạnh như thế.”

Lam Dịch không nói gì, vẫn trừng mắt nhìn ta.

“Tử Hi, hai ta cùng sống với nhau đi.”

Ta sửng sốt, ngơ ngác nhìn khuôn mặt Lam Dịch, hồi lâu, mới hiểu được là hắn có ý gì.

“Bạn thân, cậu đùa sao, cậu xem cậu như vậy là sống cùng nhau sao?”

“Không phải sao, cậu xem chúng ta ở cùng một chỗ hơn hai năm rồi không phải là sống cùng nhau sao?”

Ta thở dài.

“Lam Dịch, cái đó không giống.”

“Chỗ nào không giống.”

“Chỗ nào cũng không giống.”

“Tớ thấy cũng như nhau.”

“Không giống…”

Đêm hôm đó, ta mất ngủ, ta nghĩ Lam Dịch có thể cũng không ngủ, ta nằm đưa lưng về phía hắn, có thể nghe được thanh âm hắn lật qua lật lại, ta nghĩ ta cần hảo hảo ngẫm lại.

.

Sáng hôm sau đi Hoa Sơn, sau đó chúng ta lại ngồi máy bay quay về thành phố S, lúc trở về ta đổi chỗ với cô gái ngồi hàng trên, ngồi xuống bên cạnh Lý Minh Kiệt, kỳ thực ta ngủ không được, nhưng ta lại không muốn thức, chỉ có thể nhắm mắt giả vờ ngủ, rốt cuộc là cái gì không giống chứ, có lẽ chỗ không giống là, ta và Lý Minh Kiệt, tối đa là sống chung một nhà, sau đó nếu có thể thì tiếp tục, không thể thì chấm dứt, giả như thật có thể tiếp tục, tình cảm sẽ dần dần được bồi đắp, nhưng nếu đổi thành Lam Dịch, ta cũng không biết sẽ thành cái dạng gì, kỳ thực ta vẫn thích Lam Dịch, không phải là thích của bạn bè, mà là tình cảm của một người nam nhân, nếu không thích, ai lại nguyện ý mỗi ngày giống như cô vợ hiền giặt quần áo xào rau nấu cơm cho hắn, nhưng ta biết rất rõ, ta và Lam Dịch, rốt cuộc vẫn hợp làm bạn bè hơn là người yêu, bạn bè có thể cùng nhau cả đời, người yêu sớm muộn gì cũng xa nhau.

.

Lúc xuống máy bay, Lý Minh Kiệt nói, Tiểu Tần, chuyện hôm đó tôi hỏi cậu, cậu suy nghĩ cho tôi một câu trả lời thuyết phục được không, ta gật đầu, vô luận kết quả là gì, đều sẽ cho ngươi một câu trả lời thuyết phục.

.

Trở lại căn nhà thuê, Lam Dịch trước sau vẫn lạnh mặt, rất giống như ta giật nợ mấy trăm vạn của hắn, ta muốn nói mấy câu, nhưng vẫn quyết định không nói, nói nhiều thành nói sai, còn không bằng không nói không sai.

.

Ngày hôm sau đi làm như bình thường, Lam Dịch tới trưa cũg không thấy lộ mặt, tới chiều, Tiểu Lưu phòng hành chính gọi điện thoại cho ta, nói lúc Lam Dịch sửa máy, tay bị lưỡi dao bắn trúng bị thương, ta lúc đó sợ đến run rẩy, xin nghỉ chạy đến bệnh viện, Lam Dịch đã khám xong.

“Cậu không sao chứ.”

“Không có việc gì, chích một mũi ngừa uốn ván, trở về uống chút thuốc hạ sốt, đúng giờ thay băng là được.”

Ta gật đầu, cầm hóa đơn đi tính tiền, Lam Dịch trước sau vẫn không nói chuyện, ra khỏi bệnh viện, ta vào siêu thị bên cạnh, mua chút thức ăn, lại mua chút Long Cốt về nấu thuốc.

.

Lúc ta từ nhà bếp đi ra, Lam Dịch đã nằm ngủ trên ghế salon, ta tiện tay tắt TV.

“Lam Dịch, dậy ăn cơm đi.”

.

Lúc ăn cơm bình thường chưa bao giờ nặng nề như thế, áp lực dồn cho ta ăn cũng không ngon nữa, ta để đũa xuống nhìn Lam Dịch chọc chọc cơm trong chén.

“Lam Dịch, cậu rốt cuộc muốn thế nào thì nói đi.”

“Tớ thì có thể thế nào.”

“Đừng kì quái như vậy nữa được không.”

“Tần Tử Hi, nếu tớ nói tớ thích cậu cậu có tin tớ không.”

“Không tin.”

Ta là thật không tin, đã nhiều năm như vậy rồi, chưa từng thích, bây giờ đột nhiên nói thích ai tin.

“Tần Tử Hi, có thể tớ đã sớm thích cậu rồi, nhưng chính tớ lại không biết, ban đầu tớ nghĩ cậu nói Lý Minh Kiệt là người có thể sống cùng là nói đùa, cho nên cũng không để ý, sau đó tớ lại phát hiện là thật, tớ cảm thấy rất khó chịu, nghĩ đến cảnh cậu và hắn ta trên giường tớ lại nổi giận… Cậu xem đi, cậu chọn sống cùng với tớ, hay sống cùng với tên đó, sau này hai ta sẽ không làm bạn bè nữa.”

Ngươi từng thấy qua câu hỏi chọn đáp án nào như vậy chưa, ta là lần đầu thấy, nhưng ta chọn cái thứ nhất…

“Cậu nói xem trong lòng tớ cậu quan trọng hay anh ta quan trọng.”

Lam Dịch rốt cuộc cũng cười.

“Đương nhiên tớ.”

Ta cam phận thở dài, có lẽ là có chút kỳ vọng, được rồi, để ta kỳ vọng một lần xem kết quả thế nào.

.

Lam Dịch rất an phận thủ thường, từ lúc sống cùng nhau rồi Lam Dịch không đến quán bar, thỉnh thoảng ta đề nghị đi bar, hắn luôn luôn cự tuyệt, ngày nào tan sở về hắn cũng giúp ta rửa rau nấu cơm, cuối tuần cũng sẽ giúp dọn dẹp nhà cửa, đây là những chuyện mà trước khi chính thức xác lập quan hệ không hề xảy ra.

.

Tối hôm đó, ta và Lam Dịch ăn xong cơm tối, đứng trên sân thượng hút thuốc, giữa tháng 9, đã có chút khí thu, buổi tối gió thu nhẹ nhàng thổi, cảm giác rất thoải mái.

“Tử Hi, kỳ thực, cậu đã thích tớ lâu rồi đúng không.”

Nam nhân đang hút thuốc đột nhiên quay đầu, vẻ mặt tươi cười đầy gian trá, ta sửng sốt trước, sau đó là cười.

“Tớ còn đang nghĩ không biết khi nào thì cậu phát hiện.”

Lam Dịch đột nhiên kéo ta qua, ôm lấy.

“Cùng nhau nỗ lực kiếm tiền nha, sớm mua một căn nhà.”

“Ừ.”

.

The end

..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro