Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A đau quá? Mình đang ở đâu? Rõ ràng đang đi cùng a-điệp sau đó bị xe tông rồi...tại sao mình lại ở đây nhỉ?" Thanh Di vừa dứt lời, trong đầu cô hiện ra rất nhiều ký ức:
"Xin chào thí chủ." Hệ thống:
"Ng...ngươi là ai?" Thanh Di:
"Tôi là Hệ Thống, thí chủ đã xuyên không vào thế giới của chuyện "Nguyện Lấy Giang Sơn Làm Sính Lễ." Hiện tại là thời điểm công tử Vệ Liễm mới được nạp vào cung, thí chủ là hầu nữ được phái đến hầu hạ, thật ra thân chủ là nam." Hệ thống nói xong thì Thanh Di liền kiểm tra ở phần dưới, đúng là có "cái đó":
"Thí chủ sẽ có một năng lực là biến thành bất cứ ai hay thứ gì và thân chủ là một sát thủ tên Mẫu Đơn, nên thí chủ được thừa hưởng cả võ thuật, kiếm thuật và những kiến thức khác nhau. Kí ức của thân chủ đã được chuyển thẳng vào kí ức của thí chủ, nhiệm vụ chính là sống sót qua câu truyện này, chúc thí chủ may mắn, sau này sẽ có một vài nhiệm vụ phụ? Và tên tôi là 89, tạm biệt." Hệ thống nói xong liền biến mất. Thanh Di vừa load hết thông tin đã bị một giọng nói gọi lại:
"Thanh Di muội, đến giờ muội đến Thanh Trúc Các rồi." Là Châu Lệ:
"A, ta bik rồi Châu Lệ tỷ tỷ." Thanh Di nhanh chóng thay đồ, rồi ghé sang lén làm đồ ăn sáng rồi đem đến cho Vệ Liễm.
---tại Thanh Trúc Các---
"bái kiến Công Tử Liễm." Thanh Di:
"Ngươi là ai?" Trường thọ:
"Ta là cung nữ bệ hạ phái đến để hầu hạ công tử Liễm ạ." Thanh Di:
"Không phải mọi cung nữ đều gọi ta là Vệ thị quân sao?" Vệ Liễm xoay mặt sang nói, Thanh Di suýt nữa ngất vì vẻ đẹp đó:
*Thiên thần giáng thế chính là đây, tạ ơn trời phật đã cho con gặp huynh ấy." Thanh Di thầm nghĩ:
"Người trước sau gì cũng là con của vua nước Sở, ta gọi một tiếng công tử thì mới đúng lễ nghi chứ." Thanh Di. Vệ Liễm nhìn y, đáy mắt đầy nghi ngờ:
"A, ừm đây là đồ ăn do ta nấu mang đến cho công tử Liễm, mong ngài đừng chê." Thanh Di nhận thấy Vệ Liễm thế thì liền kiếm cớ:
"Cảm ơn." Vệ Liễm:
"Công tử có cần nước ấm không? Ta sẽ đi lấy." Thanh Di:
"Có, cảm ơn ngươi, à, tên ngươi là gì?" Vệ Liễm cười làm chói mắt Thanh Di luôn:
"Ta họ Hạ tên Thanh Di ạ." Thanh Di:
"Ồ." Vệ Liễm cười rồi để Thanh Di đi.
---1 canh giờ sau----
Thanh Di đổ đầy nước vào bồn tắm ở Thanh Trúc Các, sau đó về phòng, lén lấy thanh kiếm phòng thân (nói đúng hơn là, nếu ai không chịu đưa đồ cho cổ, liền một chém) của thân chủ rồi giấu đi, đem đến phủ Nội Vụ, xin chăn bông, nệm và gối, cả vải và kim chỉ may vá:
"Tôi cần nó để đưa cho công tử Liễm." Thanh Di:
"Ha ha ha ha, đi đi, đời nào bọn ta chịu lãng phí những thứ đó cho một món đồ chơi?" Cung nhân khác. Thanh Di bực bội, rút cả kiếm ra, đâm sâu vào tay cung nhân đó mà nói:
"Chưa nói với ngươi, ta là thị vệ bí mật của Tần Vương bệ hạ, ngươi muốn làm trái lời vua, ta liền xử." Thanh Di nói liền làm đám kia rén hết, đem tất cả mọi thứ tốt nhất đưa cho Thanh Di. Còn y thì vui vẻ đem đến cho Vệ Liễm.
---Thanh Trúc Các---
"Công tử Liễm,ta mang rất nhiều chăn, gối, nệm, cả vải và kim chỉ nữa." Thanh Di vui vẻ đi vào mà quên mất thanh kiếm vẫn còn để bên hông:
"Cái đó là kiếm mà?" Trường sinh liền thủ thế:
"A rế? Chết, ta quên chưa cất, thôi, trải nệm xong rồi cất sau." Thanh Di không nói nhiều gì hết, cô lôi hết đống chăn nệm gối kia ra, thay đi, còn bật cả lò sưởi và lấy Địa Long mà mình trộm, đốt rất nồng:
"Xong rồi đó, công tử Liễm." Thanh Di đang vui vẻ với thành quả của mình thì bị châm bạc kề cổ:
"Ngươi là ai? Đối xử với ta như thế là có ý gì? Cả thanh bảo kiếm đó nữa." Vệ Liễm:
"Ấy công tử à, ta không có làm gì hết, chỉ là lúc nãy lỡ đâm tay người khác thôi, ai bảo y gọi công tử Vệ Liềm là đồ chơi chứ? Làm sao ta có thể để ngài bị lăng mạ?" Thanh Di:
"Ngươi thật kỳ lạ." Vệ Liễm bỏ tay ra:
"Kỳ lạ cái gì?" Thanh Di:
"Mọi người trong cung đều lăng mạ ta, ngươi thì không? Ngươi không hận người Sở sao?" Vệ Liễm:
"Không đâu, căn bản ta bik tất cả." Thanh Di:
"Tất cả cái gì?" Vệ Liễm:
"Bí mật, ai ya, công tử Liễm à, ta nói thì huynh phải thề là đừng giết ta đó nha." Thanh Di:
"Được, nam tử, không nói hai lời." Vệ Liễm:
"Huynh bik võ công nè, kiếm thuật nè, chơi cờ, rồi đủ thứ, cái gì cũng được, huynh còn trinh nè, huynh có sư phụ tên Vân Quy nè, huynh không bik uống rượu, huynh còn không bik nấu ăn, huynh tên Liễm nhưng lại kiêu ngạo và ngông cuồng, ha ha ha, huynh còn đúng là diễn viên xuất sắc nhất 7 vương quốc nữa ha ha ha còn bla bla." Thanh Di liệt kê đủ mọi thứ luôn. Trường sinh và trường thọ còn chẳng bik nói gì, Vệ Liễm thì bắt đầu nghi ngờ:
"Ta thấy huynh rats thú vị nhá. Ay ya ya, công tử Liễm, huynh còn đơ à?" Thanh Di tán tán vô mặt Vệ Liễm mấy cái cho y tỉnh khỏi suyên nghĩ:
"Nói đi, ngươi là ai? Sao có thể hiểu rõ mọi thứ về công tử?" Trường thọ:
"Ta nói thì các ngươi cũng có tin đâu? Mà thôi, ăn sáng đi, ta dọn xong sẽ nói chuyện sau, cáo từ." Thanh Di bỏ đi luôn:
*Chết rồi, quên mẹ là xin chữ kí của a-liễm, thôi, đi thăm Cơ ba tuổi nào.* Thanh Di liền chạy đi cất thanh kiếm rồi lại chạy đến thư phòng trong hình dáng của 1 người lính.
---Thư Phòng---
Thanh Di vừa tới liền nói với các cận vệ bên ngoài:
"Ta cần nói một chuyện mật vô cùng quan trọng với bệ hạ, không thể để người ngoài bik." Thanh Di nói xong thì đuổi luôn các cận vệ. Sau đó biến lại hình dáng ban đầu:
"Nô tỳ tham kiến bệ hạ." Thanh Di:
"Cái gì?" Cơ Việt:
"Nô tỳ muốn một thỉnh cầu." Thanh Di:
"Hừ, nói đi." Cơ Việt:
"Bệ hạ có thể cho nô tỳ trở thành nô tỳ thân cận của Vệ thị quân không ạ?" Thanh Di:
"Dựa vào đâu mà ta phải nghe ngươi? Nếu ngươi nói không được, cái lưỡi của ngươi cũng không cần." Cơ Việt. Thanh Di nghe tới đây liền tức sôi máu:
*Đồ Cẩu hoàng đế, nếu không phải chuỵ đây thích xem Full HD thì chuỵ đây chém cưng lâu rồi, chị đây là thiên tài kiếm thuật đấy nhá.* Thanh Di chần chừ rồi nói:
"Thưa bệ hạ, vì không nô tỳ nào chịu ạ, dù gì ngài ấy cũng là công tử." Thanh Di:
"Ha, được, nếu ngươi tự chọc mù một con mắt của mình, ta sẽ truyền thánh chỉ." Cơ Việt.
...
Thanh Di đơ rồi:
*cẩu chó má hoàng đế, được lắm, bản cung đây không sợ.* Thanh Di nghĩ thì nghĩ thế thôi, khi mà cầm con dao lên cũng run lắm chứ, nhưng thôi, vì để xem full HD với ăn cẩu lương nên phải nhịn.
(Xin phép cắt đoạn đó).
Thanh Di cúi người hành lễ rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng, bản thân cô là con gái của một người có quyền ở thế giới ngầm, còn mẹ cô là một tay sát thủ máu lạnh, từ nhỏ đã có rất nhiều anh chị em của cô đấu đá nhau để sống sót trong cái thế giới nguy hiểm đó, bản thân cô cũng không có ngoại lệ. Giờ lại được xuyên không, thành nam nhi, mới vào mà bị mù 1 mắt có là bao?
Cô về lại phòng lấy thuốc thì gặp Châu Lệ:
"Trời đất! A-di! Muội làm sao vậy?" Châu Lệ hốt hoản khi thấy máu chảy ra từ con mắt bên trái của Thanh Di:
"Không có gì đâu, châu lệ tỷ tỷ, chỉ là, muội bất cẩn làm bệ hạ không vui nên mới bị trừng phạt, nhưng mà giữ được mạng rồi." Thanh Di:
"Trời ơi! Muội cẩn thận chứ? Vào đây, ta băng bó cho muội." Châu Lệ dắt tay Thanh Di vào trong rồi băng bó. Cô làm rất khéo, thoáng cái đã xong:
"Tốt rồi, nhưng mà...muội sẽ không thể sử dụng nó nữa đâu." Châu Lệ buồn bã nói:
"Châu Lệ tỷ tỷ, muội không sao hết mà, chỉ là mù một bên thôi, muội vẫn còn nhìn bên còn lại được mà." Thanh Di xua xua tay:
"Ừm, lần sau phải cẩn thận hơn đó." Châu Lệ nói rồi ra ngoài. Thanh Di thay một bộ đồ khác, rồi buột tóc
Rồi cô nhanh chóng tới Thanh Trúc Các.
---tại Thanh Trúc Các---
"Công tử, ta có thể vào không?" Thanh Di:
"Vào đi." Vệ Liễm nói xong thì Thanh Di bước vào, cô suýt thì đứng tim, Vệ Liễm mặc một chiếc áo trắng, dáng vẻ đơn thuần nhưng cao sang như ngọc, dịu dàng như gió:
"Lại là cô?" Trường thọ:
"Ta được bệ hạ cho phép làm nô tỳ thân cận của công tử, nên đương nhiên phải chuyển đến đây." Thanh Di hành lễ xong, ngước lên đã thấy Vệ Liễm nhìn mình chăm chú:
"Sao vậy công tử?" Thanh Di:
"Nói đi, ngươi là nam nhân đúng không?" Vệ Liễm:
"Sao công tử lại bik?" Thanh Di:
"Có nữ nhân nào mà cao như ngươi, với lại, nữ nhân giọng trầm như vậy và cũng không nữ nhân nào lép vế như vậy." Vệ Liễm:
"Ha ha, ngài thật đúng là soi kỹ quá rồi." Thanh Di cười rồi ngẩng đầu, đứng lên, tháo chiếc khăn che mặt. Dưới lớp khăn chính là một thần tiên hạ phàm (đây:

Bị bịt một bên mắt), phải nói là đẹp ngang với Vệ Liễm, cả người đều toát ra đẹp thanh cao và tinh khiết tựa núi tuyết, êm dịu tựa gió xuân, phần nào đó thể hiện một cá tính rất mạnh mẽ và quyết đoán, vẻ đẹp có thể gọi là trầm ngư lạc nhạn:

"Này, mắt ngươi sao vậy?" Trường Thọ:
"Không có gì, gặp bệ hạ nên thế." Thanh Di:
"H...hả?" Trường Sinh:
"Ta xin làm nô tỳ cho công tử Liễm, thế ra thành ra thế này đây." Thanh Di:
"Tại sao ngươi lại xin làm nô tỳ cho ta?" Vệ Liễm:
"Dù gì công tử cũng là hoàng tộc của một nước, chuyện như thế là bình thường." Thanh Di:
"Ta rõ ràng đã là con tin của nước Tần. Sao ngươi vẫn coi ta là hoàng tộc?" Vệ Liễm:
"Sao ta phải quan tâm? Ta đâu phải người nước Tần?" Thanh Di:
"Cái gì? Thế sao ngươi lại là nô tỳ ở đây?" Trường Sinh:
"Cha ta người nước Tần, mẹ ta người nước Lương. Cha ta buôn pbán rồi gặp khó khăn, bỏ mặt mẹ con ta ở nước Lương. Năm ta 10 tuổi mẹ đưa ta đến nước Tần. Sau đó mẹ cũng mất vào năm ta 13, lúc đó ta không có tiền, cung lại đang tuyển nô tỳ, ta liền vào giả nữ để kiếm cái mà ăn. Đến năm nay cũng là 6 năm rồi, ta 19 tuổi." Thanh Di:
"Ồ? Thế còn cha ngươi?" Vệ Liễm:
"Chết rồi. Bị sát thủ giết rồi. Lúc đó ta mới 15 thôi. Nghe ngóng tin tức ấy mà." Thanh Di nói bâng quơ, lộ vẻ không quan tâm:
"Ai là người giết?" Vệ Liễm:
"Mẫu Đơn." Thanh Di:
"Người đứng thứ nhất trong bản xếp hạng những sát thủ sao?" Trường Thọ:
"Chắc vậy." Thanh Di:
"Phải rồi công tử Liễm, đồ của công tử cũng cũ rồi, ta sẽ may cho công tử 1 bộ mới, cho ta đo để may nhá?" Thanh Di chuyển chủ đề cực kì là nhanh:
"À ừ." Vệ Liễm đứng lên để Thanh Di lấy số đo:
"Trời ạ, sao mà công tử gầy quá vậy? Đến cả eo của công tử cũng nhỏ nữa, chậc chậc, lần sau ta sẽ làm nhiều đồ ăn đến cho công tử, chậc, mấy vết chai này thì không thể xoá rồi. Xong rồi." Thanh Di vừa cất thước đo vừa nói:
"Cảm ơn." Vệ Liễm:
"Khách sáo làm gì? Thanh Di ta cũng chỉ là thích giúp đỡ." Thanh Di:
"Mà ta thật sự tò mò, tại sao Hạ công tử lại có vết chai mà chỉ những người cầm kiếm và luyện võ mới có?" Vệ Liễm:
"Không giấu gì công tử Liễm, ta cũng là người luyện võ và kiếm. Các tỳ nữ trong cung cũng rất hay tranh nhau để được hoàng thượng chú ý. Ta căn bản không có thích tên Cẩu Tần Vương đó đâu. Nhưng nếu bị dính mưu thì không chừng: nhẹ thì đuổi, nặng thì chết. Đó là lý do ta cần dọn dẹp chướng ngại, cũng như công tử thôi." Thanh Di:
"Ngươi gọi Tần Vương là Cẩu ấy hả?" Trường Sinh:
"Làm sao nào? Ta thích thì nói, lão tử đây không ngán ai hết." Thanh Di:
"Ừm." Vệ Liễm:
"À, mà ta phải nhắc vài chuyện, cơ việt ghét màu tím vì hoàng thái hậu thích và y chỉ thích sủi cảo tôm và không ăn: quá mặn, quá nhạt (mấy gì đó quên rùi) và rất thích bánh ngọt. Nhớ đó." Thanh Di bước ra ngoài. Vì là tỳ nữ thân cận của Vệ Liễm, nên Thanh Di được chuyển chỗ sang Thanh Trúc Các ở.
----1 tháng sau----

Vệ Liễm đang suy tính xem cần phải bố trí ra sao mới khiến Tần vương chú ý.Kẻ tựa như trong mắt chỉ có tranh giành quyền lực và củng cố vương vị, phầm lớn là chẳng biết thương hương tiếc ngọc.Khúm núm nịnh bợ tìm mọi cách lấy lòng khẳng định là không thể, người như vậy Tần vương thấy nhiều lắm rồi, mà chính Vệ Liễm cũng chán ghét kiểu người như vậy.Tính tình kiêu ngạo, băng thanh ngọc khiết thì sao nhỉ?Không ổn, nếu thanh cao thật thì vì cớ gì mà tha thiết mong chờ nhào vào hắn, cái trò giả bộ đoan trang này đem ra dùng trước mặt Tần vương chỉ rước thêm nhục nhã thôi.Nếu vậy... bộc lộ sự sắc bén thông minh, ngang tài ngang sức với hắn được không nhỉ?Phương pháp này áp dụng với kẻ mạnh thì có thể tạo cho hắn cảm giác muốn chinh phục, nhưng chỉ sợ trước đó y đã bị lôi đi chém đầu rồi. Tần vương sẽ không giữ bên người một kẻ có thể uy hi.ếp đến tính mạng mình, chắc chắn bất cứ vị quân vương nào cũng thế.Vệ Liễm liên tiếp loại bỏ mấy phương án, cực kỳ nhức đầu.Cơ bản y chẳng hiểu Tần vương, thì nói gì tới việc gây hứng thú với hắn.Vệ Liễm mở cửa sổ ra một khoảng trống, nâng cằm nghênh đón luồng gió lạnh phất tới, tức thì đầu óc tỉnh táo hơn rất nhiều.Sắc trời đã âm u, cung nhân vẫn còn đang quét tuyết trên đường, ngoài ra còn có một thái giám chắc là người phụ trách đang thúc giục bọn họ nhanh tay hơn.Đáy lòng y khẽ gợn sóng.Vị trí Thanh Trúc các rất hẻo lánh, thường ngày cực ít người lui tới, hơn nữa lại nằm trên con đường duy nhất tới lãnh cung, ban đêm có thể nghe thấy tiếng gió rít gào từng trận nên càng vắng vẻ hiu quạnh.Tuyết rơi liên tiếp mấy ngày cũng không thấy có người lại đây quét dọn, nhưng hôm nay thì khác, vậy chắc chắn chốc nữa sẽ có một nhân vật lớn đi qua nơi này:

"Huynh đoán trúng rồi, công tử, là Tần vương, Cơ Vân Quy, đây là Cơ hội ngàn năm có một đó nha" Thanh Di vừa cười vừa ăn hạt dẻ.

Đường đi nước bước của Tần vương rất khó nắm bắt, Vệ Liễm vốn còn suy tính làm sao để có thể ngẫu nhiên gặp mặt, phen này thì tốt rồi, được trông thấy mà chẳng tốn chút công sức nào.Vệ Liễm từng nghe cung nữ kể về thân thế của Tần vương. Mặc dù y không được người Tần hoan nghênh, nhưng trời sinh bề ngoài đẹp đẽ ưa nhìn, lại thêm tính cách khiêm tốn lễ độ, chả làm gì cũng có thể chọc cho một đám tiểu cung nữ mặt đỏ tim run, nếu lên tiếng hỏi thì điều gì nên nói các nàng cũng phun ra hết.Ví dụ như Vệ Liễm biết một chuyện.Xuất thân Tần vương không cao quý mà gần giống y, mẫu thân là thất sủng Vân Cơ, thuở ấu thơ hai mẹ con sống nương tựa nhau trong lãnh cung.Vân Cơ ở lãnh cung một thời gian thì phát điên, trong một đêm đông gieo mình xuống giếng mà chết, chỉ để lại dấu chân trên nền tuyết.Sau đó Tần vương kế vị ngôi báu, những năm đầu khi Thái hậu còn nắm quyền, hắn chưa bao giờ liếc mắt nhìn cái giếng cạn nơi mẹ mình chôn thây.Mãi đến lúc ban cái chết cho Thái hậu, hắn mới sai người mang hài cốt mẫu thân từ đáy giếng lên, an táng thoả đáng.Ban đêm tuyết lớn bay đầy trời, đế vương trẻ tuổi sẽ có lúc đến lãnh cung, ngồi một hồi lâu trên chiếc giường nhỏ đã mục nát đầy bụi bặm.Hoặc là nghỉ ngơi cả đêm ở đó.

Vệ Liễm cảm thấy y và vị Tần vương này có cùng cảnh ngộ.Điểm khác nhau chính là, tuổi ấu thơ của y ngay cả một người mẹ cũng không có, thế cho nên y chẳng có nơi nào ấm áp để tìm về.Tần vương vốn là quân cờ trong tay Tần thái hậu, cuối cùng quân cờ này lật tung cả bàn cờ, một lần nữa định lại kết cục lớn của toàn thiên hạ.Vệ Liễm là đứa con rơi của nước Sở, đứa con rơi này có thể định ra giá trị của mình hay không, vẫn còn chưa biết.Vệ Liễm đứng dậy đóng cửa sổ lại rồi lấy tấm áo choàng lông chồn khoác lên người.

"Công tử định đi đâu?'' Trường thọ:

"Đi ôm cây đợi thỏ." Vệ Liễm.

Cả thiên hạ này, e rằng chỉ có Vệ Liễm mới dám hình dung vị quân vương bạo ngược kia thành con thỏ:

"Ngài mặc thêm bộ quần áo nữa đi." Trường thọ:

"Không cần đâu, các ngươi đừng có mà theo." Không mỏng manh, cô độc đứng trong gió tuyết thì làm sao khiến cho người đồng cảm vì có cùng cảnh ngộ thê thảm đây.

"Ôi chao, công tử thế này......bên ngoài trời lạnh lắm." Trường thọ luống cuống nhìn trường sinh và Thanh Di:

"Ngươi đừng lo, đây là tính toán của riêng công tử." Trường sinh:

"Hào hứng quá đi, ta sắp có đường để gặm rồi." Thanh Di không chơf được mà biến thành một chim hoét cánh trắng bay theo Vệ Liễm.

---in somewhere---

Tuyết đọng rất dày.Con đường đã được quét tước nhưng đạp lên vẫn cực kỳ trơn trượt, hơi bất cẩn sẽ ngã sấp mặt.Mấy cung nhân quét tuyết làm xong việc rồi rời đi hết, trời đất mênh mông rộng lớn trắng xoá một màu.Vệ Liễm mặc chiếc áo dài có đường gân thuần trắng, khoác lên mình tấm áo choàng màu tuyết, lại đứng trong gió tuyết. Gấm vóc bao bọc thân mình, môi hồng răng trắng, nét mày đôi mắt đẹp tựa tranh vẽ.Bộ quần áo này được mang đến từ nước Sở, vì là cống phẩm nên rất ưa nhìn. Nước Sở vốn chuộng màu trắng, tay áo rộng bồng bềnh, toàn thân trắng thuần khiến Vệ Liễm trông càng thanh nhã, cứ như không phải người phàm.Vệ Liễm đứng chờ không bao lâu thì thấy một cỗ kiệu rồng màu đen xuất hiện, trước sau là mười hai cung nhân và một thái giám tổng quản với vài thị vệ, khí thế rầm rộ đạp tuyết đi tới.Chỉ có kẻ bị điếc mới không cảm nhận được khí thế to lớn này.Tai Vệ Liễm khẽ nhúc nhích, y bày ra dáng vẻ vừa xoay người thì mới phát hiện ra, áo choàng trắng khẽ lướt trên nền tuyết, thật là đẹp mắt.Y ngước nhìn kiệu rồng, giật mình ngơ ngác rồi lập tức cụp mắt, yên lặng quỳ trên nền đất.Đối lập với nước Sở, nước Tần chuộng màu đen, kiệu khắc rồng bay lượn giữa mây đen tuyền, mười hai cung nhân hộ giá, rất dễ dàng nhận ra thân phận người tới.Kiệu dần tới gần, Cơ Việt liền trông thấy một thanh niên đang quỳ gối ven đường.Dọc theo đường đi cung nhân quỳ xuống nhiều vô kể, Cơ Việt chưa từng liếc mắt nhìn ai, người có thể nhận được ánh mắt của hắn thì đúng là không thể xem thường.Thanh niên quỳ trong tuyết, không cản trở đường đi. Y cúp mắt, lộ ra đoạn cần cổ trắng nõn thon dài, góc nghiêng khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết.Bờ môi tươi đẹp, tựa như giữa tuyết trắng mênh mang mà đặt bút vẽ nên một đoá mai hồng nghênh sương ngạo tuyết.Phong thái mảnh mai nhưng bất khuất kiên cường. Thanh di nhìn mà mê luôn.

Khi kiệu chuẩn bị lướt qua, Cơ Việt thờ ơ Nói:

"Dừng." Cơ việt:

"Dừng kiệu." Lý Phúc Toàn.

Kiệu vững vàng đặt xuống.

"Ai kia?" Cơ Việt:

"Phía trước là người nào?" Lý Phúc Toàn:

"Chất tử Vệ Liễm, bái kiến Tần vương." Vệ Liễm.

Vệ Liễm.Cái tên này thực xa lạ.Mà Vệ là quốc họ của nước Sở.Cơ Việt nghĩ một chút, rốt cục nhớ ra nửa tháng trước nước Sở đến giảng hòa, đưa tới rất nhiều bảo vật và một con tin. Trong ý nghĩ của Cơ Việt, con tin cùng mấy thứ vàng bạc châu báu chẳng khác nhau mấy, đều là vật chết là chiến lợi phẩm mà thôi.Thị vệ thân cận hỏi hắn muốn xử lý chất tử nước Sở thế nào, ban đầu Cơ Việt định giết đi nhưng chẳng biết nghĩ sao lại bảo: "Nạp vào hậu cung."Với bản ý chỉ đó, hắn muốn sỉ nhục người kia, nhưng việc nước bận rộn, đảo mắt cái hắn liền quên béng.Hóa ra là một mỹ nhân hiếm có.Song Cơ Việt chẳng hứng thú với sắc đẹp, trước giờ tính hắn buồn vui thất thường, bây giờ hỏi Vệ Liễm một câu nhưng có thể chỉ lát nữa hắn sẽ giết y chưa biết chừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#boylove