Chương 19: Tình thú

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự im lặng kéo dài.

" Cậu không sợ sao?" Lãnh Tinh Nghi cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói vẫn bình thản, như thể tình hình trước mắt chẳng có gì đe dọa đến cô.

Hướng Lẫm khẽ cười: "Cô nói gì vậy? Tôi sợ gì?"

" Giang Diên Chước." Lãnh Tinh Nghi bình tĩnh nói: "Anh ấy bảo vệ tôi."

Hướng Lẫm không thể nhịn được cười: " Lãnh Hề Nhuế, ý cô là nếu tôi làm gì cô, anh ta sẽ đến tìm tôi sao?"

Lãnh Tinh Nghi nhìn anh ta không nói gì. Trong lòng cô thực sự cũng không chắc chắn.

"Có một điểm tôi đặc biệt cảm thấy đáng khinh về Giang Diên Chước, cô biết là gì không?" Hướng Lẫm lại châm một điếu thuốc, vẻ mặt nhàn nhã thở ra làn khói khiến Lãnh Tinh Nghi cảm thấy khó chịu.

Cô đột nhiên cảm thấy, Giang Diên Chước hút thuốc trông rất đẹp.

"Anh ta không dám đánh phụ nữ, nhưng tôi thì dám." Hướng Lẫm cười nói: "Hơn nữa, Lãnh Hề Nhuế, trước đây cô không phải rất kiêu ngạo ở Lục Trung sao? Sao không dùng ai ở Lục Trung làm bia đỡ đạn, lại chọn Giang Diên Chước? Tôi đã nghe nói mấy lần rồi, cô công khai châm chọc Giang Diên Chước trong lớp, chắc anh ta sớm đã muốn chặt cô thành tám khúc rồi. Có khi hôm nay tôi làm vậy, anh ta còn cảm ơn tôi đấy."

"Cười chết tôi rồi, Giang Diên Chước sao có thể bảo vệ một cô gái như cô. Nếu thật sự như vậy, tôi có thể coi anh ta là tổ tông của tôi rồi."

"Vậy thì tốt." Lãnh Tinh Nghi không biểu cảm: "Tôi đã nói xong những gì cần nói, làm đi."

Hướng Lâm chưa kịp đáp lại, thì ngay sau đó Lãnh Tinh Nghi đã lao tới, một đầu gối nhanh chóng đập vào vùng nhạy cảm của anh.

Anh ta ngây người trong nửa giây, khuôn mặt nhăn nhó.

Lanh Tinh Nghi cao 1m69, Hướng Lâm cao hơn một chút, gần như ngang bằng với cô. Một đầu gối của cô đụng vào không tốn chút sức nào.

Lãnh Tinh Nghi thực ra đã mềm lòng một chút, nên vị trí hơi dịch lên trên. Khi Hướng Lẫm còn chưa kịp phản ứng, cô đã quay tay đâm một cú vào ngực anh, phát ra âm thanh "thịch" năng nề.

Hướng Lẫm suýt nữa thì phun ra một ngụm máu. Lãnh Tinh Nghi tuy sức lực không lớn, nhưng rất khéo léo trong việc sử dụng sức mạnh. Tốc độ nhanh, ra tay không do dự, biết chọn điểm...

Cô không phải lần đầu tiên đánh nhau.

Giang Diện Chước đứng sau bức tường, miệng cong lên: " Đến đúng lúc đấy nhỉ."

Bên cạnh, Tiêu Phách Diệc phải che miệng để không phát ra tiếng, anh ta khẽ chạm vào cánh tay của Giang Diên Chước: "Bạn cùng bàn của cậu ngầu quá, tôi không chịu nổi."

"Người có thể trở thành tổ tông của tôi, sao có thể không ngầu?"

Giang Diên Chước cười nhạt, thực ra anh vẫn lo lắng đến mức gần như sắp điên, tốc độ lái xe đã đạt đến mức tối đa.

Khi vừa định xông vào, anh nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Lãnh Tinh Nghi nói với Hướng Lẫm: "Cậu không sợ sao?"

Hướng Lẫm cũng không phải là kẻ dễ bị bắt nạt, sau mấy chiêu như vậy, anh ta cũng biết Lãnh Tinh Nghi không phải là cô gái ngoan ngoãn, lập tức nổi giận. Khi Lãnh Tinh Nghi đang lùi lại, anh ta đá một cái.

Lãnh Tinh Nghi né sang một bên, Hướng Lẫm đá trúng cặp sách của cô.

Cặp sách dính bẩn một vết, trên lớp vải chống nước màu tím nhạt xuất hiện một vết xám nhạt.

Gần như ngay lập tức, Hướng Lẫm bị một cú đá mạnh vào hông, cả người gần như bị hất bay lên, tạo thành một đường parabol ngắn trong không trung rồi rơi xuống đất.

Lãnh Tinh Nghi thấy Giang Diên Chước đột nhiên xuất hiện trước mắt, hơi ngạc nhiên. "Hướng Lẫm, cậu có biết xấu hổ không?" Giang Diên Chước không cười như thường lệ, giọng nói lạnh lùng đến mức có thể xuyên thấu tận xương: "Dám động đến người của tôi."

Lại một lần nữa, bầu không khí căng thẳng xuất hiện.

Lãnh Tinh Nghi theo bản năng kéo anh ra: "Đã không sao rồi."

Giang Diên Chước vẫn không bớt tức giận, nhẹ nhàng đẩy tay cô ra, nhìn về phía Hướng Lẫm: "Chỗ này không có việc của cậu."

Lãnh Tinh Nghi hít một hơi nhẹ: "Giang Diên Chước." Giang Diên Chước cúi mắt nhìn cô, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn nhiều: "Tôi biết."

Lãnh Tinh Nghi thở phào: "Vậy tôi đi đây."

Cô không muốn ở lại lâu hơn.

Những gì cần nói cô đã nói hết, số phận cuối cùng của Hướng Lẫm đã không còn liên quan gì đến cô nữa. Sự bạo lực của Giang Diên Chước không phải chỉ một câu của cô có thể giải quyết, và chắc chắn không phải lời nói mà bất kỳ ai có thể giải quyết được.

Khi Lãnh Tinh Nghi rời khỏi ngõ hẻm, cô vẫn chào hỏi Tiêu Phách Diệc đang hút thuốc, giọng điệu vẫn lạnh nhạt rồi rời khỏi tầm mắt của anh ta.

Tiêu Phách Diệc gần như có thể hiểu được lý do mà Giang Diên Chước bị thu hút bởi cô ấy.

"Hừ, mẹ kiếp..." Hướng Lẫm ôm lấy thắt lưng, sức lực của Giang Diên Chước không hề cùng cấp độ với Lãnh Tinh Nghi, cú đá vừa rồi gần như đã làm gãy lưng của Hướng Lẫm.

"Cô ấy có thể nói nghĩa khí, nhưng tôi thì không." Giang Diên Chước nắm chặt các khớp ngón tay, phát ra tiếng "két két."

Anh từ từ khụy xuống, cười nhạo và nhìn vào con ngươi của Hướng Lẫm: "Cậu biết tôi là loại người gì không?"

" Lãnh Tinh Nghi không phải lúc nào cũng đối đầu với cậu sao!" Hướng Lẫm giữ bụng và hét lên gần như không kiểm soát được.

"Cái quái gì cơ, đối đầu cái gì." Giang Diên Chước đứng thẳng dậy và đá một cú nữa, khiến Hướng Lẫm đau đớn đến mức như muốn nôn hết mật xanh mật vàng ra ngoài.

"Cút đi! Đó là tình thú của cô ấy và ông đây."

Tiêu Phách Diệc không khỏi rùng mình, có lẽ tổ tông lạnh lùng của cậu ta không hề cảm thấy đây là tình thú giữa hai người.

"Cậu cũng muốn làm tổ tông của tôi à?" Giang Diên Chước cười nhạt, đưa tay về phía Tiêu Phách Diệc đang đứng bên cạnh hút thuốc. Tiêu Phách Diệc hiểu ý và đưa điếu thuốc cho anh ta.

Giang Diên Chước không chút do dự, ném đầu thuốc lá đỏ lựu vào miệng của Hướng Lẫm.

Hướng Lẫm la hét thảm thiết, Giang Diên Chước dựa vào tường, ánh mắt lạnh lẽo nhìn anh ta, không hề có chút thương xót: "Tôi, Giang Diên Chước, chỉ có một tổ tông, cô ta đã đứng trước mặt cậu."

"Cậu mẹ nó là cái thá gì." Giang Diên Chước khụy xuống, nhặt một miếng gạch lớn và đập vào chân của Hướng Lẫm. Dù Hướng Lẫm kêu la thảm thiết đến đâu, anh dường như không nghe thấy, không ngừng lại.

Tiêu Phách Diệc vội vàng châm một điếu thuốc khác để trấn tĩnh: lâu lắm rồi mới thấy Giang Diên Chước nổi giận như vậy.

Mới vừa nãy, Hướng Lẫm làm bẩn cặp sách của Lãnh Tinh Nghi.

Chỉ vì điều đó mà cái chân mà cậu ta vừa đá hôm nay đừng mong giữ được. Hướng Lẫm quá ngu ngốc, cố tình lao vào nguy hiểm nên cũng không còn cách nào khác...

Lãnh Tinh Nghi đẩy cửa phòng khám thú y, nhẹ nhàng gọi: "Du Mân Xuyên."

Tuy nhiên, người mà cô thấy đầu tiên không phải là Du Mân Xuyên mà là Du Mạnh Quy đang cầm một hộp sữa lớn, đuổi theo chú mèo cam khắp nơi. Chú mèo cuối cùng nhảy lên kệ sách, bất chấp sự tức giận của Du Mạnh Quy, không chịu xuống.

Lãnh Tinh Nghi: "..."

Ngay sau đó, chú mèo cam nhìn thấy cô, ngay lập tức từ trên kệ sách cao nhảy xuống nhẹ nhàng, không làm đổ bất kỳ cuốn sách nào. Lãnh Tinh Nghi hơi cúi người xuống, chú mèo nhanh chóng nhảy vào lòng cô. Du Mạnh Quy tức giận đến mức giậm chân: "Sao lại là cô nữa!? Cô đến đây làm gì!?"

Lãnh Tinh Nghi nhìn cô ấy một lúc lâu, khuôn mặt này trong đầu cô lúc này như bị che mờ, không có ấn tượng gì.

Rồi ngay sau đó, dây chuyền trên ngực của Du Mạnh Quy lóe lên.

Viên đá màu vàng đỏ quá nổi bật, Lãnh Tinh Nghi ngay lập tức nhớ ra: đó là cô gái được đặt tên là "Quy", em gái của Du Mân Xuyên, còn thích Giang Diên Chước.

Du Mân Xuyên bước ra từ phòng, tháo khẩu trang và mỉm cười với cô: "Hôm nay đến muộn hơn bình thường."

"Có chút việc trên đường nên bị chậm trễ." Lãnh Tinh Nghi lạnh lùng đáp, ngón tay vẫn vuốt ve lông trên đầu chú mèo cam, chú mèo ngủ khò khò trong lòng cô.

"Đây là em gái tôi, Mạnh Quy. Cô ấy vừa từ nước ngoài về chơi tuần này." Du Mân Xuyên nhìn Du Mạnh Quy, người lúc này đang không vui: "Tuổi cô ấy nhỏ hơn một chút, được cưng chiều ở nhà nên hơi bướng bỉnh. Nếu cô ấy nói gì không hay, cô cứ coi như trẻ con không hiểu chuyện nhé."

"Ý là sao!?" Du Mạnh Quy tức giận: "Cô ấy cướp mèo của em!"

"Chú mèo cam vốn dĩ là của cô ấy." Du Mân Xuyên nhìn cô ấy: "Chứ không phải của em."

Du Mạnh Quy bị nghẹn lại: "... Sao không nói sớm hơn." Cô nhận ra mình không còn lời nào để nói, tức giận hất đầu về phía Lãnh Tinh Nghi, cố tình va vào vai cô, rồi mở cửa chạy ra ngoài.

Lãnh Tinh Nghi ngơ ngác: "Cô ấy sao lại tức giận vậy."

"Mạnh Quy tức giận đến nhanh, cũng hết nhanh, đói bụng thì sẽ quay lại thôi."

Du Mân Xuyên cười ngượng ngùng: "Đừng để ý quá. À, tôi vừa nghe Mạnh Quy nói chuyện, hình như các cô đã gặp nhau?"

"... Không phải quen biết, nhưng đã gặp qua." Lãnh Tinh Nghi dừng lại một chút, không biết giải thích thế nào, nên không nói thêm gì nữa.

Du Mân Xuyên cũng không hỏi thêm. Lúc nhận tin nhắn từ Tiêu Phách Diệc vào buổi tối, anh đến đón Du Mạnh Quy về nhà, cô bé ngồi trên xe có tâm trạng không tốt, sắc mặt không chỉ khó chịu mà còn có chút chua chát.

Du Mân Xuyên thông minh như vậy, có lẽ đã đoán ra nguyên nhân.

Anh để ý thấy ba lô của Lãnh Tinh Nghi bị bẩn một mảng, nhìn kỹ thì có vẻ là dấu giày.

Du Mân Xuyên lấy một miếng khăn ướt, đến gần cô: "Quay lại đây."

Lãnh Tinh Nghi không phòng bị với Du Mân Xuyên, liền quay lại.

Sau đó, âm thanh xào xạc bên tai là tiếng khăn ướt lau trên bề mặt vải chống nước. Du Mân Xuyên cười: "Xong rồi. Vừa nãy ba lô bị bẩn."

"Cảm ơn." Lãnh Tinh Nghi cúi đầu.

"Em và Giang Diên Chước có quen nhau không?" Du Mân Xuyên đột nhiên hỏi, khiến Lãnh Tinh Nghi bất ngờ: "- Hả?"

Cô thực sự bị đập lỡ nhịp, nhưng nét mặt vẫn bình thản: "Cũng không hẳn."

"Chúng tôi là bạn cùng bàn."

"Bạn cùng bàn à." Du Mân Xuyên dừng lại một chút, cười: "Biết rồi. Anh chỉ hỏi thôi."

Chính là người cùng bàn với Lãnh Tinh Nghi, đã đứng đầu toàn khối theo lời cô nói.

Lãnh Tinh Nghi không hỏi tại sao anh biết Giang Diên Chước, điều đó rất rõ ràng, chứng tỏ cô đã biết anh không chỉ là bác sĩ thú y. Đồng thời, cô cũng đã hiểu rằng, Du Mân Xuyên đã biết cô là nhị tiểu thư Lãnh gia - Lãnh Hề Nhuế hiện tại tất nhiên là giả mạo.

Tuy nhiên, dù vậy, thái độ của anh đối với cô cũng không thay đổi, vẫn như vậy, không hỏi gì thêm. Lãnh Tinh Nghi rất bình thản với mọi chuyện, điều này cũng thể hiện một sự tôn trọng rất cao.

Khi Lãnh Tinh Nghi ra ngoài, cô chỉ đi vài bước đã thấy một hình dáng quen thuộc.

Giang Diên Chước mặc đồng phục học sinh, đứng dựa vào chiếc xe máy lớn với mái tóc đen và nốt ruồi dưới mắt, không hề hút thuốc.

Thực ra sau khi mọi chuyện kết thúc, Tiêu Phách Diệc còn đưa cho anh một điếu thuốc: "Hít thuốc cho bớt bực." Nhưng Giang Diên Chước chỉ nhẹ nhàng đẩy ra, cười mỉm: " Bỏ thuốc rồi."

Sau đó, anh lấy một viên socola từ trong túi ra, cho vào miệng.

Tiêu Phách Diệc ngạc nhiên: "- Bỏ thuốc? Hả? Thế nào? Cậu bỏ thuốc?"

Giang Diên Chước cười mỉm: "Đúng vậy. Bởi vì-"

"Bỏ vào túi toàn socola tổ tông tôi thích ăn, thì không còn chỗ cho hộp thuốc lá và bật lửa."

Giang Diên Chước thấy Lãnh Tinh Nghi đi ra khỏi bệnh viện thú y, nhướng mày một bên.

Lãnh Tinh Nghi liếc anh một cái, rồi nhìn chiếc xe máy lớn, gật đầu chào Giang Diên Chước, không tiến lại gần anh mà đi thẳng về phía trước.

Giang Diên Chước nhíu mày, phát ra tiếng kêu tỏ vẻ không hài lòng, kiểm tra thấy người không có máu hay bụi, liền leo lên xe máy và chỉ mất vài giây đã đuổi kịp: "Đi chậm thôi, thiên vương lão tử đến đón cô về nhà."

Lãnh Tinh Nghi không dừng bước: "......"

Giang Diên Chước quyết định kéo dây đeo ba lô của cô, kéo lại: " Thôi mà."

"...... Làm gì vậy." Lãnh Tinh Nghi thực sự không hiểu ý anh: "Tôi có làm gì đâu."

" Cô không làm gì cả. Là tôi nói sai." Giang Diên Chước cười: " Thiên Vương lão tử đến đón tổ tông của ông ấy về nhà."

"Vậy tôi không dám." Lãnh Tinh Nghi kêu lên.

" Không dám cái gì?" Giang Diên Chước cười nhạo: "Sợ tôi gọi tổ tông à"

"Không phải sợ cái đó." Lãnh Tinh Nghi bị nghẹn lại: "- Nhưng nói vậy, có vẻ như có chút..."

Cô chưa từng ngồi trên loại xe máy này, tốc độ của Giang Diên Chước khi lái xe máy không phải là cô chưa thấy-Lãnh Tinh Nghi vẫn rất quý mạng của mình. "Tôi đảm bảo an toàn cho cô." Giang Diên Chước dường như biết cô đang nghĩ gì: " Lãnh tổ tông mau lên xe, tôi đưa cô về nhà."







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro