Chương 26: Trung tâm thương mại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào buổi sáng cuối cùng, sau khi cuộc thi tiếp sức kết thúc, hiệu trưởng lên sân khấu đọc diễn văn bế mạc hội thao mùa xuân.

Hội thao kết thúc, lớp 11-0 đạt tổng điểm cao nhất, lần đầu tiên vượt qua lớp thể thao, đồng thời cũng khiến các lớp khác ghen tị đến nghiến răng.

Các thầy cô trong văn phòng đều khen ngợi lớp của thầy Bách, vừa học giỏi vừa giỏi thể thao, phát triển toàn diện.

- Ngoại trừ việc hơi khó quản lý, còn lại đều rất tốt.

Buổi chiều không có việc gì nữa, nhà trường cho cả khối 10 và khối 11 nghỉ, chỉ để lại khối 12 ở trường tự học. Lớp 11-0 đang ồn ào, đột nhiên có mấy học sinh lớp thể thao đến gây sự.

Giang Diên Chước không có mặt, có lẽ đang chơi bóng với đám con trai trên sân, mấy nam sinh lớp thể thao chắc chắn là thấy cậu ta đang ở sân bóng rổ nên mới dám đến gây chuyện.

Không ngờ rằng, chân trước họ vừa vào lớp 11-0, chân sau Giang Diên Chước đã đến, theo sau là Dư Phi và Tiêu Phách Diệc, còn có không ít người cứng đầu khác.

Đám học sinh lớp thể thao lập tức chùn bước.

Giang Diên Chước nhướn mày, nụ cười hiểm độc hiện lên khóe miệng: “Đến làm gì thế, các anh em.” Khí thế lạnh lùng, ngón cái tay trái đè khớp ngón trỏ, phát ra tiếng kêu răng rắc...

Sau khi mọi chuyện kết thúc.

Giang Diên Chước cầm áo ngồi lại chỗ của mình, Lãnh Tinh Nghi từ đầu đến cuối không ngẩng đầu lên. Hôm qua sau khi gặp cô ấy, anh chưa gặp lại lần nào, nhìn cô ấy một lúc lâu, thấy trên mặt không có biểu cảm gì, không kìm được gọi một tiếng: “Này.”

“ Chuyện gì?” Lãnh Tinh Nghi liếc nhìn anh một chút, tay vẫn đang viết bài luận tiếng Anh.

“ Lãnh cùng bàn, cá nhân tôi cảm thấy, có phải cậu có thành kiến gì với từ ‘ giáo thảo’ không.” Giang Diên Chước chống cằm, khóe miệng nhếch lên, giọng Bắc Kinh đậm đặc: “ Giáo thảo cũng không phải lúc nào gọi là đánh nhau đâu, cũng phải tùy tình huống chứ.”

Tiêu Phách Diệc nghe thấy thế, không nhịn được xen vào: “Anh Giang, anh không bao giờ gọi đánh nhau, vì anh luôn trực tiếp đánh nhau.”

Giang Diên Chước lập tức gõ vào sau đầu cậu ta: “Cậu điên à.”

Lãnh Tinh Nghi thu hồi ánh mắt, tiếp tục làm bài một cách nghiêm túc.

Cố Yên quay lại, hôm nay cô ấy đổi sang đôi bông tai đen, càng tôn lên vẻ nổi loạn và thời trang: “Chiều nay đi dạo trung tâm thương mại đi Lãnh Lãnh, hôm qua chỗ đó mới khai trương.”

“Được.” Lãnh Tinh Nghi ngẩng đầu lên một chút: “Dù sao cũng không có bài tập sau giờ học, đợi tôi viết xong bài này rồi đi.”

"Được thôi." Cố Yên đứng lên, bắt đầu sắp xếp sách vở vào cặp: "Đi thôi nào."...

Mọi người đều về nhà thay quần áo vì mặc đồng phục đi dạo trung tâm thương mại thì thực sự hơi kỳ lạ. Lãnh Tinh Nghi nhìn đống quần áo hiệu thở dài, chọn một bộ kín đáo nhất mặc vào người, trang điểm xong xuôi.

Trung tâm thương mại mới mở còn hơi mùi, Lãnh Tinh Nghi thực sự không hiểu tại sao nhiều người lại muốn làm chất khử formaldehyde đến thế.

Cố Yên đã kéo Lãnh Tinh Nghi đi càn quét một đống quần áo, uống trà sữa rồi đi đến khu A. Trung tâm thương mại này rộng quá, cô vừa đi vừa kêu mệt.

Du Mạnh Quy hôm nay cũng tình cờ kéo Du Mân Xuyên đi cùng cô đến trung tâm thương mại. Hôm qua tâm trạng không tốt, tiểu công chúa bực mình suốt đến hôm nay vẫn chưa nguôi. Hơn nữa, Giang Diên Chước thực sự vô tình, lại còn báo việc này cho ông cụ nhà họ Du, sắp tới Du Mạnh Quy cũng không thể ở lại trong nước được nữa.

Trung tâm thương mại này là của gia đình Giang Diên Chước mới mở, trước khi rời đi, cô nhất định phải đến chơi một lần.

Lúc này bên trong có rất nhiều người, đều vây quanh thứ gì đó. Lãnh Tinh Nghi lúc đầu tưởng là biểu diễn sân khấu gì đó, nhưng đi đến gần mới ngạc nhiên. Cô chưa từng thấy kiểu chơi này, trong đầu chỉ có ba chữ "thật sáng tạo".

Ồ, là bốn chữ*.
*Trong đoạn này, khi nữ chính Lãnh Tinh Nghi nhìn thấy cách chơi mới lạ tại trung tâm thương mại, cô ấy bất ngờ và nghĩ thầm trong đầu "真会玩儿" . Đây là ba chữ, nhưng vì cô ấy nhận ra mình bắt đầu có giọng nói theo miền Bắc, nên chữ "玩儿" (chơi) có âm "儿" kéo dài và tạo thành từ bốn chữ khi đọc lên. Cụ thể, chữ "儿" (nhi) thường xuất hiện ở cuối một số từ trong tiếng Bắc Kinh và một số vùng miền Bắc khác của Trung Quốc, tạo thành âm kéo dài và làm cho từ có vẻ dài hơn một chữ. Trong trường hợp này, "真会玩儿" được đọc như bốn chữ là vì vậy.

Hôm nay Lãnh Tinh Nghi cuối cùng cũng nhận ra mình bắt đầu nói theo giọng miền Bắc.

Cố Yên nhìn thấy cảnh tượng này, mắt sáng rực lên, không quan tâm mình vừa mệt mỏi thế nào, kéo Lãnh Tinh Nghi chạy thẳng đến chỗ vào: "Wow! Mau lại đây! Tớ muốn chơi cái này!" Bên trong là một khung hình chữ nhật khổng lồ đầy bọt xà phòng, bên trong chứa đầy các loại đồ ăn vặt. Thực ra, cách chơi này giống với trò máy gắp thú, chỉ có điều thay vì gắp thú, người chơi sẽ được đặt vào bên trong khung.

Nhân viên sẽ dùng dây cáp để thả người chơi vào đống đồ ăn vặt, khi nhấc lên, người chơi có thể mang về bao nhiêu đồ ăn vặt thì sẽ mang đi bấy nhiêu.

Hơn nữa, nếu mang được một lượng đồ ăn nhất định, người chơi sẽ nhận được phiếu quà tặng trà sữa. Điều kiện tham gia hoạt động là phải tiêu trên năm nghìn tại trung tâm thương mại, Cố Yên đã đạt đủ điều kiện từ lâu, vui mừng xoa tay, háo hức muốn thử.

Đến lượt cô ấy, Cố Yên đột nhiên chun môi, mắt long lanh nhìn Lãnh Tinh Nghi cầu cứu.

Lãnh Tinh Nghi bị ánh mắt đào hoa lấp lánh của cô ấy làm cho nổi da gà: "Sao vậy?"

"…Tôi sợ độ cao."

Lãnh Tinh Nghi thở dài: "Vậy để tôi làm cho."

Nhân viên là một dì trung niên, thật thà nói: " Cô ấy chắc chắn sẽ lấy được nhiều hơn, người cô ấy cao tay lại dài."

Dì lại nhìn qua Cố Yên và Lãnh Tinh Nghi: "Các cháu vẫn là học sinh phải không? Hai cô bé xinh đẹp thế này, sau này chắc muốn trở thành ngôi sao nhỉ?"

Cố Yên vui vẻ cười to: "Được được, cháu sẽ cố gắng làm tốt."

Dì kiểm tra dây an toàn mà người trước đã dùng, cẩn thận thay cho Lãnh Tinh Nghi một cái mới.

Sau khi thắt dây an toàn cho Lãnh Tinh Nghi, dì bảo một nhân viên khác khởi động thiết bị, từ từ đưa cô đến giữa sân.

Khi nâng lên, độ cao vẫn khá lớn, có lúc Lãnh Tinh Nghi cảm thấy hơi chóng mặt.

Du Mạnh Quy kéo Du Mân Xuyên đến xem náo nhiệt, khi nhìn rõ người trên dây là ai, cô ấy đã sốc trong một lúc. Cô thực sự không hiểu sao ở đâu cũng gặp phải cô gái đáng ghét này.

Ban đầu cô ấy còn vui vẻ, tâm trạng lập tức trở nên tồi tệ, kéo Du Mân Xuyên muốn rời đi.

Cố Yên nhìn Lãnh Tinh Nghi cầm một đống đồ ăn vặt, mặt mày vui vẻ.

Một nhân viên khác bỗng giật mình: "Dây an toàn trên người cô ấy có phải là cái vừa nãy không?"

Dì trung niên thuận miệng đáp: "Không phải, tôi đã thay cho cô ấy một cái mới."

"Chị điên rồi à! Cái đó không phải là cái mới, đó là cái tôi vừa kiểm tra ra có vấn đề! Tôi bỏ lại vào túi ni lông là để các chị không dùng nó nữa mà!" Nhân viên lập tức hoảng hốt, nhanh chóng kéo Lãnh Tinh Nghi trở lại.

Biến cố xảy ra ngay lúc đó.

Dây an toàn mỏng manh đột ngột tuột ra, nửa người Lãnh Tinh Nghi mất đi sự hỗ trợ, toàn thân lập tức rơi xuống. Cố Yên giật mình, hét lớn: "Lãnh Lãnh!"

Du Mạnh Quy cũng chưa từng thấy cảnh này, sợ hãi lấy tay bịt miệng.

Lãnh Tinh Nghi theo bản năng nắm lấy dây thép trên cao, tay bị thít đến chảy máu, máu theo đường vân của lòng bàn tay chảy xuống, một dòng mảnh, trên làn da trắng gần như trong suốt, trông thật chói mắt.

Cô đau đớn, tay buông lỏng.

Rơi xuống không trung, trước khi mắt tối sầm lại, dường như cô nghe thấy giọng nói của Du Mân Xuyên...

Mở mắt ra, trước mắt toàn là màu trắng, không khí còn mùi thuốc khử trùng mà cô không thích.

Cố Yên thấy cô mở mắt, lập tức đỡ cô ngồi dậy: "Lãnh Lãnh, cậu tỉnh rồi."

Lãnh Tinh Nghi không muốn đếm xem đây là lần thứ mấy mình gặp vận xui ở Bắc Kinh .

"Bác sĩ nói, ngoài việc bị trật chân và vết thương ngoài da trên tay, thì không có vấn đề gì nghiêm trọng. May mà bên dưới toàn là túi đồ ăn vặt, đáy cũng là xốp, nếu không thì thật sự đã bị gãy xương rồi."

Cố Yên nói xong lời dặn dò của bác sĩ, cảm thấy rất áy náy, cúi đầu rưng rưng nước mắt: "Lãnh Lãnh, thật xin lỗi cậu."

Lãnh Tinh Nghi tất nhiên không giận Cố Yên: "Tôi không sao."

"Nhưng vẫn là xin lỗi... À đúng rồi, là Du Mân Xuyên đã đưa cậu đến đây, lúc đó anh ấy tình cờ có mặt ở hiện trường. Ừ, còn có em gái của anh ấy cũng ở đó nữa." Cố Yên nghĩ đến Du Mạnh Quy liền thấy không vui.

Lãnh Tinh Nghi đột nhiên cảm thấy mình dường như đã làm phiền Du Mân Xuyên khá nhiều, trong lòng nghĩ lần tới có thời gian nên mời anh ấy một bữa ăn hay gì đó.

"À đúng rồi, đúng rồi," Cố Yên đột nhiên nhớ đến chuyện quan trọng, "cậu có thể gọi điện cho Giang Diên Chước, bảo cậu ấy nhẹ tay với cô dì nhân viên kia được không, bà ấy thật ra rất tốt." Lãnh Tinh Nghi ngẩn ra: " Cậu ấy xử lý cái gì?"

"Trung tâm thương mại là nhà cậu ấy mở mà!" Cố Yên không còn thời gian nghĩ tại sao Lãnh Tinh Nghi lại không biết: " Cậu ấy vốn không thể tham gia xử lý sự cố này, nhưng cửa hàng mới khai trương lại xảy ra chuyện như vậy, và còn liên quan đến cậu... e là dì kia sẽ phải chịu khổ rồi."

"Tôi sẽ gọi ngay." Lãnh Tinh Nghi không kịp từ chối, cô thật sự không muốn dì kia mất việc, hơn nữa với tính cách của Giang Diên Chước, chắc chắn không chỉ đơn giản là sa thải.

Cô dùng số điện thoại của Cố Yên gọi, Giang Diên Chước bắt máy với giọng rõ ràng đang kiềm chế cơn giận: "Cô ấy tỉnh chưa?"

Lãnh Tinh Nghi nói rất khẽ: "Giang Diên Chước."

Giang Diên Chước ngớ người trong giây lát, giọng điệu lập tức trở nên lo lắng: "Chết tiệt, cậu thế nào rồi?"

Lãnh Tinh Nghi nói với anh điều cần nói, Giang Diên Chước lập tức nổi nóng: "Mẹ kiếp, tôi hỏi cậu bây giờ thế nào rồi, cậu chỉ nói với tôi những thứ này? Lãnh Tinh Nghi, cậu có phải là có khuynh hướng tự ngược đãi không?"

Lãnh Tinh Nghi giọng không đổi: "Cậu phải hứa với tôi."

"…Được rồi, cậu giỏi lắm." Giang Diên Chước bất lực: "Tôi sẽ đến bệnh viện sau."

"Cảm ơn." Lãnh Tinh Nghi cúp điện thoại...

Cố Yên chưa kịp nói gì, bên ngoài đã có người gõ cửa.

Là Du Mân Xuyên.

Lãnh Tinh Nghi liếc nhìn Du Mân Xuyên, sau đó nói với Cố Yên: “ Tôi muốn nói riêng với anh ấy vài lời.” Cố Yên quay lại nhìn Du Mân Xuyên một lúc lâu: “Được thôi.”

Khi Du Mân Xuyên vào phòng, Lãnh Tinh Nghi gọi anh: “Anh Mân Xuyên.”

Sau khi cửa đóng lại, Du Mân Xuyên ra hiệu "suỵt", rồi mở khóa kéo ba lô, một quả quýt màu cam nhô ra từ bên trong.

Lãnh Tinh Nghi ngạc nhiên vui mừng: “ Quất tử!”

“Nhỏ giọng thôi, anh có người bạn làm việc ở đây nên mới ngoại lệ mang Quất tử vào, nếu bị phát hiện thì không giấu được đâu.” Du Mân Xuyên cười: “Nó rất nhớ cậu.”

Quất tử nằm trong lòng Lãnh Tinh Nghi rất ngoan. Lãnh Tinh Nghi mở lời: “Cố Yên nói, mèo thường không thân thiết với người, Quất tử là ngoại lệ.”

“Cô ấy nói không sai, mèo thật sự không thường thân thiết với người.”

Du Mân Xuyên kiên nhẫn giải thích: “ Quất tử muốn gần gũi với em vì nó thật sự thích em. Chính em đã nhặt nó về, động vật nhỏ luôn nhớ ơn.”

“ Quất tử không phải ngoại lệ, em mới là ngoại lệ.” Du Mân Xuyên nghiêm túc nói. “  Quất tử cũng cho anh ôm mà.” Lãnh Tinh Nghi nhìn anh.

Du Mân Xuyên cười: “Hôm đó anh băng bó vết thương cho nó, nó cũng nhớ.”

Khi ở bên Du Mân Xuyên, cảm giác an toàn chín chắn của anh luôn khiến Lãnh Tinh Nghi cảm thấy rất thoải mái.

“Tinh Nghi, em đói không?” Du Mân Xuyên hỏi cô.

Lãnh Tinh Nghi lắc đầu, cô hiếm khi đói, người có dạ dày không tốt ăn rất ít.

Cô đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, ngẩng đầu nhìn anh: “Bác sĩ Du, khi em xuất viện, em muốn mời anh một bữa cơm.”

Du Mân Xuyên chú ý đến cách gọi của cô: “Sao lại gọi anh là bác sĩ Du?”

Lãnh Tinh Nghi cụp mắt: “Không được sao.”

“Du Mạnh Quy sẽ rời đi trong tuần này.” Du Mân Xuyên dường như biết cô đang nghĩ gì: “Hơn nữa, Tinh Nghi, anh nghĩ em có lẽ đang lo lắng quá nhiều – con người không nên sống quá mệt mỏi như vậy.”

Lãnh Tinh Nghi có chút ngạc nhiên khi nhìn Du Mân Xuyên. Anh là người tinh tế và có sự chênh lệch tuổi tác nhất định với cô, nên ở một mức độ nào đó, anh hiểu rõ những gì một cô gái ở tuổi này quan tâm.

Du Mạnh Quy ghen tị, Lãnh Tinh Nghi bề ngoài không biểu hiện gì, nhưng vẫn lặng lẽ để ý đến cảm xúc của Mạnh Quy. Lần trước khi cô gọi Mân Xuyên là "anh Mân Xuyên" trước mặt Mạnh Quy, ánh mắt của Mạnh Quy, cô biết rõ và cũng có thể hiểu được.

Lãnh Tinh Nghi thở dài: “Cảm ơn anh.”

Du Mân Xuyên cười: “Chuyện ăn uống để sau này hãy nói, đợi đến kỳ nghỉ hè. Em vẫn là học sinh, việc học hành rất bận rộn, anh không muốn chiếm quá nhiều thời gian của em.”

Lãnh Tinh Nghi cảm thấy ấm lòng, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên: “ Vâng, được ạ."

“Anh Mân Xuyên.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro