Chương 40: Tiệm hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lãnh Tinh Nghi ngủ mê mệt đến tận ngày hôm sau, cô thức dậy không muộn, bởi vì bị đói mà tỉnh.

Dạ dày đau đến co rút, vừa mở mắt đã thấy đồ ăn để trên tủ đầu giường. Cô ăn một chút rồi không thể ăn thêm nữa, trong lúc rửa mặt nhìn vào gương, khuôn mặt trắng bệch. Cô cúi đầu thở dài, nhắn tin cho Giang Diên Chước: "Tôi tỉnh rồi."

"Tôi đang ở ngoài." Giang Diên Chước gửi tin nhắn thoại.

Lãnh Tinh Nghi mở cửa, quả nhiên thấy Giang Diên Chước đang tựa vào tường, đứng ngoài cửa. Thấy ánh mắt cô mờ mịt, anh không hỏi nhiều, chỉ nói: "Đi thôi."

"Đến nghĩa trang." Giang Diên Chước nhìn cô: "Người nhà Lãnh gia đã đi rồi."

Lãnh Tinh Nghi gật đầu, đột nhiên cảm thấy có lỗi với anh. Mình từ lúc nào đã trở nên ích kỷ thế này. Giang Diên Chước không cần phải theo cô đến đây.

Cô không nói gì, anh cũng không hỏi. Lãnh Tinh Nghi cảm thấy rất áy náy, đi được hai bước rồi đột ngột dừng lại, nhẹ nhàng nói: "Khi về..."

"Hả?" Giang Diên Chước dừng bước, nhìn cô chăm chú: "Gì cơ?"

"Nếu cậu muốn nghe." Lãnh Tinh Nghi ngập ngừng: "Sau khi về, tôi sẽ kể cho cậu nghe một số chuyện."

Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Giang Diên Chước: "Chuyện trước đây của tôi." Giang Diên Chước sững sờ, rồi đáp: "Được."

Nghĩa trang Lãnh gia.

Lãnh Tinh Nghi cẩn thận đặt những thứ mang theo trước mộ bà nội, đó là những món bánh bà thích mà cô đã làm sẵn ở nhà, đợi bà về là có thể đưa cho bà ăn ngay.

Bà nội luôn khen cô khéo tay, làm đồ ăn ngon. Bà đối với Lãnh Tinh Nghi, chưa bao giờ tiếc những lời khen chân thành.

Lãnh Tinh Nghi nhìn bức ảnh bà nội với gương mặt hiền từ trên mộ, mắt cô ướt đẫm.

Giang Diên Chước im lặng bước ra ngoài, đứng chờ cô ở cửa.

Lãnh Tinh Nghi nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay vuốt lên bức ảnh của bà, giọng rất khẽ.

"Con đã về rồi."

"Bà đừng sợ cô đơn... con sẽ thường xuyên đến thăm bà."

Những con quạ bay qua ngọn cây, lướt thấp trên mặt đất rồi đáp xuống bãi cỏ, kêu lên quang quác. Xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng gió, thỉnh thoảng có một hai con quạ bay qua nhánh cây, làm lá cây xào xạc.

Buổi sáng ở Oản Thành rất ấm áp, nhưng cô lại thấy hơi lạnh lẽo.

Khi Lãnh Tinh Nghi đứng dậy, hai chân đã tê dại, trước mắt tối sầm lại, cô vội sờ vào túi lấy ra hai viên sô-cô-la đen ăn.

Đứng vững lại, cô vẫn còn phân vân, không biết sau khi về nhà Lãnh gia, mình nên làm gì.

Thôi vậy. Lãnh Tinh Nghi tìm thấy Giang Diên Chước ở góc đường, anh vẫn tựa vào lan can, không cúi đầu nhìn điện thoại, một lòng một dạ chờ cô ra.

"Đi thôi." Lãnh Tinh Nghi bước đi trước, Giang Diên Chước nắm lấy tay cô: " Tổ tông."

"Tay cậu lạnh quá."

Lãnh Tinh Nghi chớp chớp mắt: "Cũng bình thường mà."Giang Diên Chước vẫn đi theo sau cô, giữ khoảng cách không quá gần cũng không quá xa. Đến gần khách sạn, Giang Diên Chước đột nhiên dừng lại.

"Sao không đi nữa?" Lãnh Tinh Nghi quay lại hỏi.

"Cậu về trước đi," Giang Diên Chước mỉm cười nhẹ: " Tôi sẽ về ngay."

Lãnh Tinh Nghi gật đầu: "Được."

Giang Diên Chước đứng tại chỗ, nhìn Lãnh Tinh Nghi bước vào cửa khách sạn, sau đó quay người đi về phía ngã rẽ. Phố xá đông đúc, người qua lại không ít, Giang Diên Chước đi rất nhanh. Trên đường có mấy cô gái thường quay đầu lại nhìn, cũng có người đùn đẩy nhau muốn xin số liên lạc, nhưng vừa đến gần đã bị ánh mắt lạnh lùng của Giang Diên Chước làm cho chùn bước.

Giang Diên Chước đi thẳng đến một tiệm hoa.

Đêm qua vừa có mưa, đường xá ướt đẫm. Trước cửa có một mảnh vườn nhỏ trồng những bông hoa xanh trắng tươi mới.

Cửa tiệm có những bó hoa vừa mới được bó xinh xắn, kiểu dáng rất đẹp, hoàn toàn khác biệt với con phố lộn xộn bên ngoài.

Giang Diên Chước nhìn thấy một chiếc bình sứ đen trước cửa, bên trong cắm hai bông hồng trắng.

Màu sắc nhạt nhòa, tinh tế mà không tẻ nhạt. Tháng Năm là thời điểm hoa hồng nở rộ, cánh hoa và lá xanh còn đọng lại sương.

Bà chủ tiệm bước ra, cười tươi: "Chào cậu trai trẻ, mua hoa à?"

"Hai bông hồng trắng kia," Giang Diên Chước vừa cắm tay vào túi, không quên lễ phép gật đầu: "Làm ơn gói lại giúp tôi, cảm ơn."

"Được thôi, cậu mua tặng ai à?" Bà chủ cười tươi, lấy giấy và ruy băng gói hoa.

"Ừm," Giang Diên Chước bước vào tiệm, mở điện thoại chuẩn bị trả tiền.

Ánh mắt bà chủ dừng lại trên màn hình điện thoại của anh, sững sờ.

Hình nền điện thoại là một bức ảnh Lãnh Tinh Nghi đang ngủ gục trên bàn, ánh sáng mờ nhạt, vì rèm cửa lớp học đã kéo kín nên ảnh chụp không rõ nét lắm.

Rõ ràng là giờ nghỉ trưa, Giang Diên Chước lén chụp. Giang Diên Chước nhận thấy ánh mắt của bà chủ, cười thoải mái: "Bạn gái tôi. Hoa là tặng cho cô ấy."

Cũng không tệ lắm, chỉ là lời nói thôi, chiếm chút lợi của bạn gái tương lai.

Anh nghĩ bà chủ tiệm hoa sẽ nói câu: "Bạn gái cậu xinh đẹp đấy."

Nhưng bà chủ lại ngập ngừng, mặt lộ vẻ khó tin: "Đây... chẳng phải là Lãnh Tinh Nghi sao?"

Giang Diên Chước ngạc nhiên: "Đúng vậy." Anh nheo mắt suy nghĩ: "Sao bà biết cô ấy?"

"Sống ở con phố này lâu, không ai là không biết con bé,".bà chủ thở dài: "Cậu không phải người địa phương đúng không? Con bé từng làm việc ở đây, cô bé xinh xắn, tốt bụng, chỉ là số khổ, cậu nhất định phải đối xử tốt với nó."

"Hai bông hoa này coi như tôi tặng cô bé, không cần trả tiền đâu, đừng khách sáo." Bà chủ tiệm cẩn thận gói hoa, chọn giấy và ruy băng cũng mất một lúc lâu.

"Cô ấy từng làm việc ở đây? Tại sao?" Giang Diên Chước mắt lóe lên: "Thời cấp ba? Hay sớm hơn?"

"Không phải,"bà chủ ngừng tay, "Cô bé đến làm việc từ hồi cấp hai, làm việc lặt vặt ở đây... cũng hơn ba năm rồi."

Đôi mắt bà chủ tiệm trở nên u ám: "Cậu không biết sao? Cậu thực sự là bạn trai của con bé?"

Môi Giang Diên Chước mím thành một đường thẳng: "Không biết."...

Mười phút sau, Giang Diên Chước như phát điên chạy về khách sạn, trong tai vang vọng từng đoạn giọng nói của bà chủ tiệm hoa..."Mẹ cô bé tên là Ôn Trà, ở đây ai cũng biết. Từ nhỏ đã không ai quan tâm, sống rất khổ, nhưng trời sinh đã đẹp. Còn trẻ đã rất có tham vọng, leo lên được một đại gia lớn ở phía Bắc."

"Ông chủ phía Bắc họ Lãnh, vốn dĩ Ôn Trà chỉ là người bầu bạn trên giường, nhưng lại lén mang thai, giấu giếm ông ta mà sinh ra con bé."

"Ông chủ đương nhiên không thể nhận con, Ôn Trà bám lấy ông ta đòi tiền, một khi đòi là đòi rất nhiều... Mỗi năm có lẽ được hai, ba triệu, có thể nhiều hơn."

"Ôn Trà không có việc làm, ngày nào cũng ra ngoài đánh bạc, không hề quan tâm đến Lãnh Tinh Nghi. Ban đầu mọi người đều rất thương cảm, nhưng chuyện nhà người khác, thật sự không biết kêu ai để đòi lý lẽ."

"Ôn Trà đòi tiền như vậy, nhưng không hề tiêu một đồng nào cho con gái. Ông chủ có lẽ còn tưởng rằng con gái bên ngoài của mình được nuôi nấng rất tốt, nhưng thật ra không phải vậy."

"Ban đầu thì còn ổn, khi Lãnh Tinh Nghi còn nhỏ, khoảng trước trung học, Ôn Trà còn cho cô bé ít tiền tiêu vặt. Nhưng về sau, khi Lãnh Tinh Nghi vào trung học, Ôn Trà thường xuyên ra ngoài, có khi nửa tháng mới về, cũng không nhớ đến việc cho con tiền tiêu, thế thì con bé không khác gì không có ai chăm sóc."

"Đứa trẻ mười hai, mười ba tuổi, làm sao có khả năng kiếm tiền, không thể đi làm việc nặng, cô bé lại trắng trẻo, đang đi học."

"Mà Ôn Trà, tôi nghi bà ta có vấn đề thần kinh, rất thích khoe chuyện mình leo lên đại gia, khoe khoang như trúng số độc đắc vậy. Thị trấn này nhỏ bé, ai cũng biết Lãnh Tinh Nghi là con riêng. Hàng xóm láng giềng suốt ngày nói xấu cô bé. Ở đây còn có mấy tay lưu manh, mấy lần theo đuôi cô bé, suýt chút nữa bị làm hại."

"Cô bé không ai chăm sóc, ở trường có người nói xấu hoặc bắt nạt cũng không có phụ huynh nào đứng ra bảo vệ. Thành tích học tập tốt, lại xinh đẹp, rất dễ bị ganh ghét."

"Vì vậy cô bé thường xuyên đánh nhau. Đừng nhìn vẻ ngoài yếu ớt, một mình con bé đánh được ba thằng con trai. Có lần bị thương nặng, tôi là người ký tên cho cô bé ấy nhập viện."

"Thật ra cô bé ấy rất sợ đau, nhưng bị thương chưa bao giờ rơi nước mắt. Nếu có lúc thực sự uất ức muốn khóc, cũng chỉ lén khóc một mình."

"Ở trường chỉ có bữa trưa được ăn, cô bé thường chỉ ăn một bữa, rồi về nhà ngủ, ngày hôm sau lại đi học. Không có bạn bè, đối với ai cũng lạnh lùng."

"Khi còn nhỏ, cô bé bị đói đến mức xuất huyết dạ dày vài lần, đều tự đi bệnh viện. Sau đó tôi muốn đi cùng, nhưng cô bé không cho."

"Chúng tôi cũng nói chuyện này với Ôn Trà, nhưng bà ta nói, đứa con này sinh ra để kiếm tiền, sống chết cũng không đến nỗi xảy ra chuyện gì... Bà ta còn nói ông chủ họ Lãnh mỗi tháng đều gửi tiền, cũng không hỏi con riêng sống ra sao... Nên bà ta cũng không cần nuôi Lãnh Tinh Nghi tử tế."

"Nghe thử xem, có ai nói chuyện như vậy mà là mẹ của con mình không."

"Có một ngày cô bé ấy đến cửa tiệm của tôi, hỏi tôi có thể nhận cô bé làm việc lặt vặt không. Lúc đó tôi mềm lòng, liền đồng ý."

"Cô bé nói không có tiền đóng tiền nước tiền điện. Lúc đó tôi thương cô bé vô cùng, nghĩ sao đứa trẻ này lại khổ đến vậy."

"Lãnh Tinh Nghi đứa trẻ này rất khác biệt so với tất cả bạn cùng trang lứa, bình thường không nói nhiều, tính cách cũng lạnh lùng. Nhưng chẳng bao giờ kiêu ngạo, việc gì cần làm đều làm, đôi khi còn giúp tôi nấu ăn, nhìn qua biết ngay là đứa trẻ từng trải."

"Tôi thật sự thương xót, cô bé xinh đẹp như vậy, mới mười mấy tuổi đã như người lớn, trong lòng đầy tâm sự, có lúc tôi sợ con bé sẽ không chịu nổi."

"Ôn Trà ngày nào cũng ăn chơi sa đọa, sống như thần tiên. Rõ ràng là con ruột, nhưng lại coi như không có con, thật sự không hiểu nổi tại sao."

"Cũng là trời có mắt, ông bố họ Lãnh không biết tại sao, bỗng nhiên đưa cô bé ấy về phía Bắc. Nghe nói là Bắc Kinh, nơi đó rất tốt, nghe nói rất giàu, đất đầy vàng - không trách được nhiều người rời Nam ra Bắc lập nghiệp."

"Trước đây cô bé còn học tôi chơi bài, cô bé thông minh lắm, chẳng bao lâu đã chơi giỏi hơn tôi. Nhìn cậu thế này, chắc cũng là công tử được cưng chiều từ Bắc Kinh rồi. Nếu Lãnh Tinh Nghi chịu theo cậu, chỉ có thể nói cậu thật sự đối xử tốt với con bé. Vì con bé... lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, rất khó để tin tưởng ai."

"Cậu bé, cậu nhất định phải đối xử tốt với cô ấy."

...

Giang Diên Chước thở hổn hển, đột ngột đẩy cửa phòng ra, bên trong trống rỗng, không một bóng người.

Anh gần như run rẩy mở điện thoại, định vị hiển thị ở một quán cà phê gần đó, anh mở âm thanh nhưng không có gì. Giang Diên Chước chạy thẳng xuống cầu thang, không đợi thang máy lên, chạy như bay.

Chỉ mười phút trước, Lãnh Tinh Nghi nhận được một tin nhắn. Số điện thoại lạ, nhưng nội dung khiến cô lạnh sống lưng: "Tôi là Ôn Trà, nếu đã quay lại thì gặp nhau một lần nhé."

Lãnh Tinh Nghi lập tức gọi lại: "Thứ nhất, tôi không có tiền. Thứ hai, tôi từ chối."

Bên kia, giọng Ôn Trà mềm mại mang đầy ác ý, lại có sự tự tin không ngại ngần: "Hai mẹ con nói chuyện không được sao? Ở Bắc Kinh sống tốt nên khác hẳn nhỉ."

Lãnh Tinh Nghi lạnh lùng: "Bà muốn nói gì?"

"Nếu cô không đến, tôi sẽ tìm bạn trai của cô nói chuyện." Ôn Trà cười: "Cô tự chọn đi."

Lãnh Tinh Nghi siết chặt tay: "Địa điểm tôi chọn."

"Tuỳ cô thôi."

Giọng Ôn Trà nhẹ nhàng, nhưng đó lại là giọng nói khiến Lãnh Tinh Nghi có thể gặp ác mộng: "Ai bảo cô là con gái tôi chứ."

Quán cà phê không xa khách sạn, Lãnh Tinh Nghi đợi một lúc thì Ôn Trà đến.

Bà ta sống rất tốt, số tiền đó quả thật không ít, trên mặt trang điểm tinh tế, từ đầu đến chân đều là hàng hiệu, mùi nước hoa gợi cảm nồng nặc.

"Nghe ai đó nói, bây giờ cô có bạn trai rồi?" Ôn Trà nghịch ngợm bộ móng màu mè, cười: "Không hổ là con tôi, rất biết chọn người, chắc cũng là người có tiền. Bao nhiêu tuổi rồi?"

Lãnh Tinh Nghi ngước mắt, vẻ mặt đầy lạnh lùng và khinh bỉ: "Bà đến chỉ để nói chuyện này?"

"Chậc, chỉ là nói chuyện phiếm thôi mà." Ôn Trà tỏ vẻ hứng thú, chống cằm nhìn cô: "Ở Bắc Kinh sống tốt lắm phải không, nhìn cô có vẻ đẹp hơn trước nhiều."

Lãnh Tinh Nghi lạnh lùng nhìn bà ta, không nói gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro