Phiên ngoại 3: Hành tây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ một thời gian ngắn sau khi Giang Diên Chước và Lãnh Tinh Nghi kết hôn.

---

CLB FI.

Tiêu Phách Diệc đang gà gật trên chiếc ghế chơi game, đầu vẫn phủ chiếc áo khoác thể thao màu vàng chói, tạo nên sự tương phản rõ rệt với mái tóc "phi chính thống" của anh ta. Tất nhiên, chói mắt không đồng nghĩa với đẹp, nếu Tiêu Phách Diệc không có gương mặt hút fan thì kiểu kết hợp này thật khó mà khen nổi.

Đột nhiên, một cái tát "bốp" mạnh mẽ đáp xuống vai khiến Tiêu Phách Diệc giật mình tỉnh giấc, cơ thể phản ứng ngay lập tức: "Mẹ kiếp!? Anh có bệnh à?"

BINGO cười cười: "Chỉ đánh cậu một cái thôi mà, keo kiệt."

"Ông đây đang ngủ mà!" Tiêu Phách Diệc ngáp một cái thật dài, vẫn còn ngái ngủ: "Anh không có việc gì làm sao? Mấy hôm nay không chịu nghỉ ngơi cho tử tế à?"

BINGO nhún vai: "Giải nghệ rồi, nhưng tay vẫn ngứa, nên muốn đến chơi vài ván. Này, cậu mở máy không?"

"Không mở, muốn chơi thì để mai đi, tôi vừa chơi xong, giờ chỉ muốn lên phòng nghỉ ngủ thôi." Tiêu Phách Diệc dường như chẳng bao giờ tỉnh ngủ, ngái ngủ đứng dậy, khoác chiếc áo khoác lên người rồi bước về phía phòng nghỉ trên lầu.

BINGO nhìn theo bóng lưng Tiêu Phách Diệc: "XIAO."

"Chúc mừng sinh nhật. Tối nay ra ngoài ăn tối. Mọi người đã chuẩn bị quà cho cậu rồi."

Bước chân của Tiêu Phách Diệc khựng lại: "——Chết tiệt, tôi quên mất."

"Biết ngay là cậu sẽ quên mà. Cậu trước giờ chẳng bao giờ để tâm đến chuyện này." BINGO cười cười: "Nhưng người mong chờ nhất chắc là cô bệnh công chúa của cậu đấy."

"Hả?" Tiêu Phách Diệc nhíu mắt một lúc lâu mới hiểu BINGO đang nói đến Du Mạnh Quy, không nhịn được mà buông một tiếng cười nhạo: "Ha, tự dưng lại nhắc đến cô bệnh công chúa làm gì, cô ta rảnh rỗi quá mà, dạo này A Diên lại vừa mới kết hôn với Lãnh nữ vương, cô ta chắc buồn lắm, không có gì làm nên đến chỗ tôi tìm chút cảm giác tồn tại thôi."

"Vậy à, cậu nghĩ vậy thật sao?" BINGO có vẻ hơi thất vọng, nhưng giọng điệu lại pha chút thú vị: "Thôi, cậu tự xử lý đi, tôi đi đây."

"Xử lý gì mà xử lý," Tiêu Phách Diệc vẫn còn ngái ngủ, chỉ muốn nhanh chóng lên phòng nghỉ ngủ, chẳng buồn nói thêm gì nữa, bước lên lầu.

Phòng nghỉ của CLB FI là dạng căn hộ đơn đầy đủ phòng khách, bếp, nhà vệ sinh và phòng ngủ. Mặc dù tất cả các thành viên thế hệ đầu của đội tuyển FI hiện tại đều đã giải nghệ khỏi giới eSports, nhưng thế hệ thứ hai của FI hoàn toàn không làm mất mặt tiền bối—không chỉ có tài năng vượt trội mà còn được dẫn dắt bởi một vị Tiêu "thần" tuy ngoài đời bất cần, nhưng khi hướng dẫn chiến thuật thì lại vô cùng tâm huyết, nhờ đó thành tích và triển vọng hiện tại rất khả quan.

Tiêu Phách Diệc vừa mở cửa thì đột nhiên nghe một tiếng động lớn từ thứ gì đó rơi xuống sàn nhà, làm anh tỉnh táo hẳn.

"Ai đấy?" Tiêu Phách Diệc bất giác sinh ra một dự cảm chẳng lành, ngay lập tức bước nhanh đến cửa bếp.

"——Mẹ kiếp, bệnh công chúa, cô đang làm gì đấy!" Tiêu Phách Diệc nhìn thấy Du Mạnh Quy thì hoàn toàn sững sờ.

Chỉ thấy cô tiểu thư bệnh công chúa, người mà ngón tay chưa từng chạm vào nước, đôi mắt đỏ hoe như một con thỏ ngốc, mặc váy mùa đông, không thèm đeo tạp dề, đang ngồi xổm dưới đất với vẻ mặt đáng thương. Bên cạnh là một con dao khá lớn và một củ hành tây to đùng.

"Cô bị sao vậy?" Tiêu Phách Diệc nhíu mày, bước tới đỡ cô đứng dậy, không ngờ Du Mạnh Quy liền òa khóc: "Tôi suýt chút nữa thì chết rồi! Tiêu Phách Diệc, anh không biết đâu!"

"Cái gì cơ?" Tiêu Phách Diệc nhìn quanh một lượt: “Trông vẫn ổn mà?"

Du Mạnh Quy vung tay đập mạnh vào ngực anh, lớn tiếng: “Ôn cái gì mà ổn! Lúc nãy tôi thái hành, lần đầu tiên thái hành làm mắt tôi cay xè. Tôi đưa tay lên dui mắt thì củ hành lăn xuống đất. Khi tôi cúi xuống nhăt thì con dao trên bàn rơi xuống, suýt nữa thì đập trúng cổ tôi!"

Vẻ mặt Tiêu Phách Diệc đơ lại một chút, vội vàng đặt tay lên sau gáy Du Mạnh Quy: “Mẹ kiếp, cô động vào dao làm gì chứ! Cô có biết dùng đâu! Mau để tôi xem có bị thương không!"

“Anh cũng biết lo lắng à đồ thần kinh!" Du Mạnh Quy giận dữ hất tay anh ra: “Tôi mà bị thương thì còn đứng đây làm gì. Tôi ngu à! Nếu lưỡi dao rơi xuống, giờ tôi đã chết rồi! Anh nghĩ mà xem! Nếu lưỡi dao cắm xuống, tôi không chỉ chết mà anh cũng xong đời luôn!"Tiêu Phách Diệc thở phào: "Không sao là tốt rồi-Khoan đã, lưỡi dao rơi xuống thì cô xong đời, nhưng liên quan gì đến việc tôi cũng xong đời?"

Du Mạnh Quy sững sờ nhìn anh, không tin nổi: “Tiêu Phách Diệc, anh đúng là đồ ngốc à? Này!"

Tiêu Phách Diệc: "???".

Dụ Mạnh Quy: ......

"Tiêu Phách Diệc, anh đã bao giờ thích con gái chưa?"

Tiêu Phách Diệc vỗ tay: “ Đương nhiên rồi! Nhiều lắm, để tôi kể cho cô nghe..”

"--Cút đi Tôi không muốn nghe tên mấy nữ chính trong phim khiêu dâm của anh đâu!" Du Mạnh Quy bắt đầu hoảng loạn: “Anh không nghĩ xem tại sao tôi lai hỏi thế à?"

“Chắc là muốn trêu chọc tôi chứ gì, cô có bao giờ không thế đâu." Tiêu Phách Diệc nhún vai, sau đó nhíu mày: “Được rồi, tôi còn chưa kịp mắng cô, không có việc gì lại vào bếp thái hành. Cái bếp này vốn chẳng ai dùng, chúng ta toàn đặt đồ ăn ngoài. À, mà tối nay là sinh nhật tôi, cùng đi ăn tối nhé, nếu cô không có ai lo cơm tối."

“Sinh nhật thì phải ăn mì trường thọ chứ." Du Mạnh Quy thở dài uất ức.

Tiêu Phách Diệc ngạc nhiên.

Lúc này anh mới nhận ra, trong bếp không chỉ có mỗi củ hành.

Trên bàn đá cảm thạch bày đủ loại bát dự phòng, bên trong chứa các loại rau củ đã được thái sẵn, nhưng kỹ thuật thái thì vô cùng vụng về. Nước cà chua vương vãi khắp nơi, rau xanh thì có vẻ chưa rửa sạch, khoai tây thái miếng không đều nhau, còn có một bát đựng hai quả trứng gà ta,nhưng vỏ trứng vẫn còn lẫn vào.

Tiêu Phách Diệc: "?"

Không khí trở nên có chút ngượng ngập, anh khó khăn lắm mới nói ra suy nghĩ của mình: “-- Bệnh công chúa, chẳng lẽ cô đang định nấu mì trường thọ cho tôi?”

Du Mạnh Quy tức tối, dậm chân thình thịch xuống sàn: “Anh! Anh nói xem! Chẳng lẽ không rõ ràng à!"

Tiêu Phách Diệc thở dài: "Du Mạnh Quy. Lại đây."

Anh kéo tay Du Mạnh Quy, dẫn cô đến phòng khách, ấm cô ngồi xuống ghế sofa rồi quỳ xuống trước mặt cô.

Du Mạnh Quy mắt đỏ hoe, ngấn lệ.

Tiêu Phách Diệc trầm giọng nói: "Tôi biết trong lòng cô không thoải mái."

Du Mạnh Quy: "?"

“Anh Giang của cô đã kết hôn, giấc mơ của cô đã tan vỡ, cô gái nào gặp chuyện này cũng sẽ thấy đau lòng. Mặc dù tôi hơi thô lỗ, nhưng tôi cũng hiểu cô đang buồn."

Tiêu Phách Diệc thở dài: "Nhưng Du Mạnh Quy à, cô cũng lớn rồi, tại sao phải treo cổ lên một cái cây như thế."

“Nếu đã thích anh Giang của cô như vậy, thì người ta đã tìm thấy tình yêu đích thực rồi, chúng ta nên chúc phúc cho họ chứ!"

Tiêu Phách Diệc cười khúc khích: “Họ đâu dễ dàng gì mới đến được với nhau, cô nói có đúng không?"

Du Mạnh Quy bật khóc—cô khóc vì thật sự muốn cầm một con dao dài hai mươi mét mà chém tên con trai trước mặt thành trăm mảnh, nhưng lại nghĩ việc đó là phạm pháp, khiến cô vô cùng buồn bã và rối bời.

Trong mắt Tiêu Phách Diệc, rõ ràng là anh đã nói trúng tâm sự của cô, Du Mạnh Quy đau lòng đến mức rơi nước mắt. Vì thế, anh rất “thấu hiểu” mà dang tay ra: “Nào, đến đây, Tiêu thần miễn cưỡng tặng cô chút an ủi miễn phí, cơ hội hiếm có, muốn không?”

Du Mạnh Quy đột nhiên lao vào ôm chầm lấy anh, khiến Tiêu Phách Diệc giật nảy mình. Du Mạnh Quy ôm chặt lấy anh, còn Tiêu Phách Diệc thì lúng túng giơ tay lên không trung, suy nghĩ một chút rồi đặt lên lưng cô, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, thật ra cô cũng tốt mà, có chút bệnh công chúa có thể A Diên không thích, nhưng chắc chắn sẽ có nhiều người theo đuổi cô. Chúng ta tìm một người thích cô nhé…”

“Tôi cảm giác mình không lấy chồng được nữa rồi.” Du Mạnh Quy buông xuôi, nói với vẻ như đã mất hết hy vọng.

“Chậc, con gái đừng nói linh tinh.” Tiêu Phách Diệc cười: “Không có chuyện đó đâu, không có đâu.”

“Vậy hay là anh lấy tôi đi.” Du Mạnh Quy quyết định mặt dày, không thèm giữ thể diện nữa. Với người như Tiêu Phách Diệc, không nói thẳng ra thì anh ta sẽ chẳng bao giờ hiểu.

Nhưng mức độ ngốc nghếch của Tiêu Phách Diệc vượt xa sự hiểu biết của Du Mạnh Quy, anh ta trả lời một cách rất nghiêm túc: “Thế thì không được đâu, không thể vì không ‘hại’ được A Diên mà cô lại định ‘hại’ tôi. Không phải tôi nói cô, nhưng con gái không nên quá dễ dãi, đối tượng yêu đương nhất định phải chọn người mình thích cơ…”

“!!!!!!”

“!!!!!!”

“!!!!!!”

Tôi là ai.

Tôi đang ở đâu.

Tôi đang làm gì.

Không đúng.

Cô ấy đang làm gì.

Tiêu Phách Diệc ngửi thấy mùi dầu gội từ tóc Du Mạnh Quy, mũi chạm nhẹ vào da cô, khiến đầu anh trống rỗng.

Du Mạnh Quy ôm chặt lấy anh, khuôn mặt quá gần, tai đỏ bừng vì ngượng ngùng, ngón tay bấu chặt vào áo Tiêu Phách Diệc, siết đến mức anh cảm nhận rõ ràng, nhưng lại không thấy đau.

Khi Du Mạnh Quy buông anh ra, Tiêu Phách Diệc mãi mới thốt nên lời.

“Làm gì đấy! Chưa thấy con gái cưỡng hôn bao giờ à!” Du Mạnh Quy nhìn vẻ mặt của anh mà tức tối, không hài lòng chút nào: “Nói gì đi chứ! Anh nghĩ cái quái gì thế! Đáp lại đi! Tôi chỉ cần anh đồng ý, đừng từ chối!”

Tiêu Phách Diệc: “Hả?"

Du Mạnh Quy đẩy mạnh anh ra, lúc đứng dậy do chân bị tê nên suýt ngã, nhưng dù loạng choạng, cô vẫn không ngã mà cuống cuồng chạy ra ngoài.

Khuôn mặt thiếu nữ ửng hồng như hoa đào, vội vàng chạy ra phía cửa, vừa chạy vừa hét lên: “Tôi có bạn trai rồi nhé!”

“Này! Đừng nói bừa! Mẹ kiếp, bệnh công chúa, cô đang làm gì thế!” Tiêu Phách Diệc như muốn khóc, lồm cồm bò dậy từ sàn nhà, vì vội quá mà đập đầu vào mép bàn trà, đau đến mức mắt tối sầm. Dù vậy, anh vẫn cố gắng lớn tiếng giải thích: “Du Mạnh Quy! Đừng nói lung tung nữa! Cô làm gì thế!”

Nhưng giọng nói vui vẻ của thiếu nữ đã lan khắp CLB FI. BINGO ở dưới lầu là người đầu tiên phản ứng: “Nghe rõ rồi chị dâu ơi! Tiêu thần hôm nay thoát kiếp FA rồi, tối nay đi uống rượu mừng nhé!”

Khắp CLB FI, tin tức này lan truyền nhanh chóng, từ góc đông nam bay đến góc tây bắc, không ai không tin, tất cả đều reo hò mừng rỡ.

Tiêu Phách Diệc trong lòng khóc thầm: “Cái quái gì đang xảy ra vậy.”

Du Mạnh Quy vừa nhảy chân sáo vừa vui vẻ nói: "Tôi hôn anh nghĩa là anh hôn tôi, tôi đã cho anh thời gian để lựa chọn nhưng anh không phản hồi, vậy tức là anh mặc định rồi, từ giờ anh là bạn trai của tôi!"

"Nhưng tôi không đồng ý thì đâu có nghĩa là mặc định!"

"Ồ, không đâu, anh nói muộn rồi." Du Mạnh Quy nhún vai: "Với lại, anh sớm muộn gì cũng sẽ là bạn trai của tôi thôi."

"Dù bây giờ anh có từ chối, sau này cũng không thoát được đâu."

"Thế nên… tôi chỉ đang tuyên bố trước kết quả thôi! Chẳng có gì sai cả!"

Toàn bộ CLB FI đồng loạt giơ cao cờ: "Chúc mừng lão đại thoát kiếp FA! Chúc mừng Tiêu thần sinh nhật vui vẻ! Chúc hai người trăm năm hạnh phúc! Trời sinh một cặp! Sớm sinh quý tử!"

Tiêu Phách Diệc giơ tay định nói gì đó nhưng rồi lại hạ xuống, cuối cùng chỉ biết bất lực che mặt.

"Vậy thì... để tôi thử xem sao."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro