Chương 126: Liên hợp đại phiên ngoại (Hết)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là một ngày thời tiết rất tuyệt.

Thích hợp đi du lịch, thích hợp cùng bạn bè ra ngoài vui chơi.

Tư Dật và Cố Dật Nhĩ cuối cùng cũng được giải phóng từ guồng công việc, bỗng nhiên lại nghĩ đến đi xem một bộ phim.

Cố Dật Nhĩ hứng thú bừng bừng chọn mấy bộ điện ảnh, rồi lại thấy Tư Dật đang ngồi ở bên cạnh cô xem TV tháo kính xuống xoa xoa phần giữa mày.

Cô tiến lại gần: "Mắt anh không thoải mái à?"

"Dạo này phẫu thuật hơi nhiều." Tư Dật nhắm mắt, ngữ khí nhẹ nhàng, "Em chọn được xem cái gì chưa?"

"Không có gì hay." Cố Dật Nhĩ kéo cánh tay anh, "Đi cắm trại đi? Được không?"

Tư Dật ưm một tiếng, hỏi: "Hai chúng ta thôi sao?"

"Đúng vậy."

"Thế cơm ai nấu?"

Cố Dật Nhĩ trầm mặc, vươn đầu ngón tay chỉ chỉ anh.

Tư Dật thở dài: "Nhĩ Đóa, nhiều năm như vậy rồi mà anh cũng không có vinh hạnh ăn cơm tình yêu của em à?"

"Nhưng em nấu thì không ăn được." Cố Dật Nhĩ chớp chớp mắt, lý do rất đầy đủ.

Tư Dật lười nhác nằm trên sô pha, biểu tình không thèm để ý: "Không sao, chỉ cần là em nấu, cho dù là phân anh cũng ăn."

Cố Dật Nhĩ cắn răng, véo anh một cái: "Anh bảo cơm ai nấu là phân?"

"Anh chỉ so sánh thôi." Tư Dật bĩu môi, véo mặt cô, "Tính tình của Cố tổng càng lúc càng lớn nha."

Cố Dật Nhĩ hừ một tiếng, đứng dậy đi về phía phòng bếp.

Tư Dật kinh ngạc mở to hai mắt, cũng đi theo cô.

Sau đó anh thấy bà xã mười ngón tay không dính dương xuân thủy của anh vậy mà lại chậm chạp đeo tạp dề.

"Nhĩ Đóa, em định làm gì?"

Cố Dật Nhĩ quay đầu trừng mắt nhìn anh một cái: "Không phải anh nói muốn có cơm trưa tình yêu à? Hôm nay em làm thử xem, nếu không được thì lại để dì giúp việc tới làm."

Trong lòng Tư Dật ấm áp, anh đi qua buộc dây sau lưng cho cô: "Nhĩ Đóa, em thật tốt."

"Em đương nhiên tốt, em là tốt nhất thế giới." Cố Dật Nhĩ kiêu ngạo giương cằm lên, chỉ đạo anh, "Anh ra tủ lạnh lấy chút nguyên liệu nấu ăn tới đây, anh làm trợ thủ cho em, không có ý kiến gì chứ?"

Tư Dật xoay người đi về phía tủ lạnh bên kia: "Không có ý kiến gì, có thể làm trợ thủ cho đầu bếp Cố là vinh hạnh của anh."

Hai vợ chồng ở trong phòng bếp, một người xắt rau rửa rau, một người thì ngây người với cái bếp gas.

Hôm nay là cuối tuần, buổi sáng Cố Gia Hề chỉ có hai tiết học, học xong thì về nhà.

Khi cô về nhà lại phát hiện trong phòng khách không có ai, đang nghĩ có phải cha mẹ cuồng công việc cuối tuần lại tăng ca không thì nghe thấy từ phòng bếp truyền đến một loạt tiếng vang bùm bùm loảng xoảng.

Cô thật cẩn thận tiến lại gần xem, phát hiện không phải trộm, là ba mẹ cô.

Tổng tài bá đạo trước nay khinh thường xuống bếp và viện trưởng mỗi ngày hận không thể ngâm mình trong phòng phẫu thuật vậy mà bây giờ lại đang phân công nhau trong phòng bếp.

Quả thực là kỳ quan thế giới.

"Nhĩ Đóa, em cho nhiều dầu ăn quá."

"Hả? Không nhiều lắm mà, cho đỡ dính nồi."

"Em cho nhiều như vậy, không biết còn tưởng em đang nấu canh."

"Anh giỏi thì làm đi."

"Anh không nói nữa, đầu bếp Cố em chuyên tâm làm việc của em đi, đợi lát nữa làm xong để cho Hề Hề nếm."

Cue đến cô, Cố Gia Hề khụ một tiếng, ba mẹ đồng thời quay đầu lại.

Tư Dật không hề chột dạ, ngược lại vẫy tay với cô: "Hề Hề con lại đây, mẹ con đang nấu cơm, kỳ quan thế giới, mau lại đây chụp một bức ảnh kỷ niệm nào."

Cố Gia Hề xì một tiếng bật cười, đi đến giữa ba mẹ, hai tay kéo bọn họ: "Có chuyện gì vậy ạ? Hôm nay trời hạ hồng vũ hay là mặt trời mọc từ phía tây vậy? Sao hai người cuồng công việc hôm nay lại nhàn thế này? Còn ở trong bếp nghiên cứu nấu cơm nữa?"

Tư Dật sửa đúng: "Nghiên cứu nấu cơm là mẹ con, ba biết làm, chỉ là công việc bận quá, ít nấu nên con không biết thôi."

Cố Gia Hề nhướng mày: "Hả? Vậy hôm nay ba mẹ rảnh ạ?"

Cố Dật Nhĩ nhẹ nhàng: "Ba với mẹ định đi ăn cắm trại."

Ánh mắt Cố Gia Hề sáng lên: "Thật vậy ạ? Khi nào ạ?"

"Ngày mai."

Cố Gia Hề xoay tròn nhảy lên chạy khỏi phòng bếp.

"Hai chúng ta đi cắm trại, sao nó lại vui thế?" Tư Dật hỏi.

Cố Dật Nhĩ nhún vai: "Tám chín phần cho rằng chúng ta sẽ đưa cả nó theo."

Tư Dật thở dài: "Con gái mười mấy tuổi rồi sao còn ngây thơ thế, thế giới hai người của ba mẹ nào đến lượt nó lên sân khấu?"

Cố Dật Nhĩ vỗ vỗ anh: "Anh đủ rồi đấy."

"Gần đây con nhóc này cứ nhốt mình trong phòng ngủ chơi game, may mà thành tích không bị thụt lùi, không thì nhất định em phải điều tra nó một phen."

Cố Dật Nhĩ nhìn thấu hơn Tư Dật, vì phòng ngừa cuồng ma ái nữ này nổi bão, cô vẫn nên ngậm miệng cái gì cũng không nói thì hơn.

Chưa được vài phút, từ cầu thang truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập.

Cố Gia Hề mặc một chiếc váy mới mua, lóe sáng lên sân khấu.

"Thế nào ạ? Đẹp không ba mẹ?"

Cô ưu nhã dẫn theo váy xoay một vòng cho ba mẹ xem.

"Đẹp." Tư Dật ôm ngực, "Mặc đẹp như vậy, ngày mai muốn cùng bạn bè ra ngoài chơi à?"

Cố Gia Hề a một tiếng, biểu tình có chút ngốc: "Không phải ngày mai đi cắm trại ạ?"

"Đó là ba và mẹ con." Tư Dật chỉ chính mình, lại chỉ về Cố Dật Nhĩ đưa lưng về phía hai ba con đang nỗ lực nấu ăn, cuối cùng mới chỉ cô, "Không mang theo con."

Cố Gia Hề vừa mới còn cười như đóa hoa, nghe thấy lời này nháy mắt liền khô héo.

"Lằng nhằng nửa ngày, hóa ra không đưa con theo." Cố Gia Hề bĩu môi, dáng vẻ nhận hết mọi ủy khuất, "Hai người có còn là ba mẹ ruột của con không?"

"Có giấy khai sinh, con muốn xem à?" Tư Dật bình tĩnh.

Cố Gia Hề vẻ mặt bi phẫn: "Ba, ba thay đổi rồi! Trước kia ba rất thương con! Con không còn là cục cưng tiểu khả ái của ba nữa rồi!"

Tư Dật chớp chớp mắt: "Cục cưng tiểu khả ái của ba vẫn luôn là mẹ con mà."

Cố Gia Hề như gặp sét đánh giữa trời quang, bụm mặt xoay người chạy đi.

"Tư thế giả khóc này giống em quá." Tư Dật đánh giá, "Có lẽ về sau nó làm diễn viên cũng không tồi?"

"Nói bừa cái gì đấy, diễn viên sao thoải mái bằng nhà tư bản được." Cố Dật Nhĩ xuỳ một tiếng, "Nó phải kế thừa y bát của em."

Tư Dật nhướng mày: "Hề Hề kế thừa y bát của em, thế Gia Thời làm sao bây giờ?"

"Thằng nhóc Gia Thời kia, muốn làm gì thì làm, dù sao nhất định không chết đói được." Cố Dật Nhĩ rung đùi đắc ý, "Con trai quá thông minh cũng là một loại sai lầm, từ lúc nó hiểu chuyện tới nay là không hề làm nũng với người mẹ này nữa."

"Thôi đi, lúc nó được đại học Chicago tuyển vào, cũng không biết là ai hưng phấn đến cả đêm không ngủ được." Tư Dật vô tình chọc thủng cô.

Cố Dật Nhĩ xấu hổ khụ một tiếng: "Anh đi xem Hề Hề đi, chúng ta cắm trại không đưa nó theo quả thật rất không phúc hậu."

Tư Dật nhận nhiệm vụ rời phòng bếp, trước khi đi còn dặn dò: "Đừng đốt phòng bếp nhé."

"Anh coi em là ai? Cho dù em nấu ăn dở cũng không đến mức đốt bếp đâu, anh đi nhanh đi."

Tư Dật đi vào phòng khách, không hổ là con gái của Cố Dật Nhĩ, diễn trò diễn nguyên bộ, lúc này vẫn còn đang ghé vào sô pha tức tưởi.

"Hề Hề, tới đây, nói chuyện cùng ba nào." Tư Dật ngồi bên cạnh vỗ vỗ đầu cô.

Tiếng khóc đáng thương nức nở vang lên: "Con nhất định... Là ba mẹ...... Nhặt được."

Tư Dật thở dài, hỏi cô: "Muốn đi cùng ba mẹ đến vậy cơ à?"

Cố Gia Hề bỗng nhiên ngồi dậy, trên mặt không có một giọt nước mắt nào, quả nhiên là giả vờ khóc.

Nhưng ngữ khí thật đúng là rất ủy khuất: "Đương nhiên, ba ngẫm lại xem, ngày thường hai người bận rộn, cuối tuần cũng tăng ca, thời gian chúng ta ở bên nhau cũng chỉ có bữa tối hàng ngày, có đôi khi ba mẹ thậm chí đến bữa tối cũng không về, bây giờ khó khăn lắm cuối tuần mới rảnh, kết quả hai người còn muốn đi hưởng thụ thế giới hai người. Ba vuốt lương tâm nghĩ lại, ba mẹ xem ba mẹ có đủ tư cách không?"

Lời này nói có đạo lý, Tư Dật không có cách nào phản bác.

Dù sao thì anh và Nhĩ Đóa đã từng bị ông bà nội ngoại hai bên ghét bỏ là cha mẹ không đủ tiêu chuẩn vì coi con cái như món đồ chơi.

"Haizz, nhưng mà ba với mẹ con cũng rất muốn hưởng thụ thế giới hai người."

Cố Gia Hề nhíu mày: "Không phải tối nào hai người cũng ngủ chung sao? Đó không phải là thế giới hai người ạ?"

Tư Dật nhất thời nghẹn lại: "Cái này không giống."

"Sao lại không giống?" Cố Gia Hề chống nạnh, dáng vẻ cái gì con cũng biết, "Con học sinh học rồi, cũng đọc tiểu thuyết ngôn tình nữa, ba đừng có mà lừa con."

"......" Sao lại giống mẹ nó thế không biết, tiểu thuyết ngôn tình đúng là hại chết người.

Lúc này từ cửa truyền đến tiếng bước chân, cha con hai người cùng nhìn qua, là Tư Gia Thời đã về.

Tư Gia Thời vừa nhìn thấy em gái dáng vẻ ủy khuất là trong lòng lập tức có kết quả: "Ba, đừng nghe em ấy làm nũng rồi mua cho em ấy mấy thứ linh tinh."

"......" Thằng nhóc chết tiệt này, rốt cuộc ai mới là ba?

"......" Ông anh thối tha này đang nói tiếng người sao?

Cố Gia Hề đứng dậy, đi đến trước mặt anh trai bắt lấy ống tay áo anh, ngữ khí mềm mại: "Anh, em nói cho anh nghe nè, ngày mai ba mẹ muốn đi hưởng thụ thế giới hai người, bọn họ không đưa em theo."

Tư Gia Thời nhàn nhạt liếc cô một cái: "Thế giới hai người không đưa em theo, rất kỳ quái sao?"

Cố Gia Hề bất chấp tất cả, mạnh mẽ lôi kéo anh trai về hướng sô pha bên kia, hai anh em ở trên sô pha giằng co với lão ba.

"Ba, con mãnh liệt yêu cầu, ngày mai cắm trại, đưa con và anh theo." Cố Gia Hề hất cằm, "Nếu không con đi tìm ông bà cáo trạng, nói ba mẹ không chịu trách nhiệm!"

"...Hề Hề, có tiền đồ đấy, còn học được uy hiếp ba." Tư Dật cắn răng, ngữ khí trầm thấp.

Cố Gia Hề đắc ý hừ một tiếng, móc di động ra gọi điện thoại cho bà nội.

Điện thoại rất nhanh đã thông.

"Hề Hề à, gọi điện thoại tới có chuyện gì đấy?"

Giữa môi Cố Gia Hề hiện lên ý cười ác ma, giọng nói lại vẫn ngọt ngào như cũ: "Bà nội, ngày mai ba mẹ con muốn đi cắm trại."

"Thế hả?" Giọng của bà nội nghe rất có hứng thú, "Vừa hay ngày mai bà cũng định đưa ông con ra ngoài giải sầu, cùng nhau đi không? Ừm, gọi cả ông bà ngoại con đi, tuần trước bà ngoại con còn hẹn bà chơi mạt chược, bà ấy nhất định là cũng chán lắm rồi. À đúng rồi, không phải Gia Thời đã về rồi sao? Gọi cả nó đi."

Tư Dật: "......" Tình huống phát triển quá nhanh, sao tự nhiên lại biến thành đại hội gia đình?

Tư Gia Thời: "......" Bị cưỡng ép gia nhập gia đình đại tụ hội.

Cố Gia Hề cười càng vui vẻ: "Hay quá, thế giới hai người hoàn toàn ngâm nước nóng rồi."

Chờ Cố Dật Nhĩ bưng một mâm đồ ăn ra, đang chuẩn bị để Tư Dật thử độc thì phát hiện sắc mặt của hai cha con đang ngồi trong phòng khách đều không tốt lắm.

"Làm sao vậy?" Cố Dật Nhĩ buồn bực.

Khóe miệng Tư Dật giật giật: "Ngày mai đổi thành đại hội gia đình rồi."

"Oh." Cố Dật Nhĩ gật đầu, "Được rồi, nếu Hề Hề cũng đi thì gọi cả Dĩnh Dĩnh đi, không thì có một mình một bạn nhỏ cũng quá nhàm chán."

Cố Gia Hề vừa nghe lời này thì khóe miệng lập tức nhếch lên, cô nhướn mày với anh trai: "Anh không cần đi cùng em nữa, anh đi đi."

"Ai nói anh không đi?"

Tư Gia Thời trở mặt cực nhanh, nghiêm túc hỏi lại cô.

Cố Gia Hề cao thâm khó đoán che miệng nhìn về phía anh trai cười hai tiếng đáng khinh.

Tư Gia Thời hơi hơi nhíu mày, duỗi tay nhẹ nhàng véo véo mặt cô lại bị cô hất ra cũng không so đo, anh đứng dậy chuẩn bị về phòng.

Tiểu hồ ly thực hiện được ý đồ xong còn chưa từ bỏ ý định, cô đi theo phía sau anh trai bóng gió hỏi anh: "Ngày mai anh không đi cắm trại, có phải là đã hẹn với Dụ Hàm rồi không?"

"Ừ." Tư Gia Thời trả lời không chút để ý, anh mở cửa phòng định đi vào lại phát hiện tiểu hồ ly nào đó lùn hơn anh nửa cái đầu đã lẻn vào trước.

Anh đóng cửa phòng lại, ngữ khí nhàn nhạt: "Làm gì thế?"

"Điều hòa phòng em cũng hỏng rồi." Cố Gia Hề mỉm cười, "Anh đừng để ý đến em."

Tư Gia Thời đang muốn nói cái gì thì di động trong túi quần lại rung lên.

Anh đưa lưng về phía Cố Gia Hề nghe máy: "Alo?"

"Vé 《Giả thuyết Riemann》mua được rồi."

Tư Gia Thời ờm một tiếng: "Ngày mai tôi không đi được."

"Tại sao?" Giọng của Dụ Hàm nghe thực thất vọng, "Tôi vì có thể cướp được vé mà đến cả sự thật phải ngồi vé tình nhân cùng cậu cũng đã miễn cưỡng chấp nhận, kết quả bây giờ cậu lại cho tôi leo cây?"

"...Vậy thì chúc mừng cậu, một mình cậu có thể hưởng thụ phòng tình nhân."

"Tư Gia Thời, lời này của cậu là tiếng người à? Một mình tôi ngồi phòng tình nhân xem, thế thì còn không bằng đi cùng cậu."

"Em có thể đi." Bên tai bỗng nhiên truyền đến một giọng nói.

Hai người hai đầu điện thoại đều ngây ngẩn cả người.

Tư Gia Thời nghiêng đầu, anh phát hiện đôi mắt to đen bóng của Cố Gia Hề đang gần ngay cạnh mình, cô đang cố gắng nhón chân tiến đến bên tai anh nghe lén.

Anh híp mắt, né tránh ra một phía khác.

Cố Gia Hề vỗ vỗ ngực mình: "Em đi xem cùng Dụ Hàm nha."

Tư Gia Thời nhìn cô, ánh mắt rất sâu: "Thế Dĩnh Dĩnh thì sao?"

"Có anh mà." Cố Gia Hề khoanh tay, dáng vẻ đã an bài thỏa đáng, "Cứ quyết định như vậy đi."

Tư Gia Thời dựa vào bàn đọc sách, khóe môi khẽ nhếch: "Cố Gia Hề, em cảm thấy có khả năng không?"

"Thôi, để tôi trả vé, ngày mai tôi tự đi tìm niềm vui." Dụ Hàm ở đầu điện thoại bên kia thỏa hiệp.

Cố Gia Hề hung hăng kêu to: "Em đi cùng với anh!"

"Bạn nhỏ." Giọng của người đàn ông nghe thực bất đắc dĩ, "Người không học toán xem bộ phim này là một sự tra tấn, nếu không thì vì sao anh nhất định phải kéo anh trai em đi xem cùng? Tùy tiện kéo một người trên đường cũng thú vị hơn anh ta."

Cố Gia Hề cảm thấy Dụ Hàm đang lừa cô: "Anh vừa nói là phải tranh cướp vé mà."

"Những người nói rằng thích xem phim của David Lynch, có bao nhiêu người là thật sự thích phim của ông ấy? Chẳng qua là xem qua rồi là có thể tuyên bố rằng tôi xem hiểu《Mulholland Drive 》." Ngữ khí của anh lười nhác, nhất châm kiến huyết, "Tự trước đến nay, chưa bao giờ thiếu những người thích khoe mẽ."

(Mulholland Drive: Con đường mộng ảo, một trong những tác phẩm khiến nhiều học giả, nhà phê bình cũng như khán giả tốn nhiều giấy mực trong việc đi sâu phân tích nhằm làm rõ ý nghĩa hàm ẩn của nó.)

Sau khi cúp điện thoại, Cố Gia Hề nghiêm túc, thâm trầm nhìn anh trai cô: "Riemann là ai?"

"......"

***

Ngày hôm sau.

Vẫn là một ngày trời nắng đẹp, nắng gió vừa phải, ngay cả những gốc cây ngọn cỏ ven đường đang đung đưa nhẹ nhàng cũng có vẻ thật hoạt bát.

Bảy chiếc xe hơi một đường thẳng tắp chạy trên quốc lộ.

Đoàn xe do bốn người nhà Tư Dật dẫn đầu, chạy tới một khu ngoại cảnh dã ngoại nổi tiếng ngoài ngoại ô.

Ngón tay Tư Dật không kiên nhẫn gõ tay lái, ngữ khí có chút âm trầm: "Thế giới hai người biến thành du lịch cả nhà thì thôi, chuyện bây giờ là thế nào? Đại hội à?"

Cố Dật Nhĩ vô tội nhún vai: "Em cũng không nghĩ tới Phó Thanh Từ sẽ nói chuyện cắm trại vào trong nhóm chat."

"Tại sao cậu ta lại biết chuyện nhà mình muốn đi cắm trại?" Tư Dật tiếp tục hỏi.

"Dĩnh Dĩnh nói cho Vĩ Nguyệt, Vĩ Nguyệt nói cho cậu ta." Logic hoàn chỉnh, không có cách nào phản bác.

Phó Thanh Từ cái tên ái nữ cuồng ma đáng chết ngàn đao, cậu ta cho rằng gọi thêm nhiều người như thế này là có thể ngăn chặn chuyện con gái cậu ta bị bắt cóc à?

Hừ, thật là ngây thơ.

Lái hơn hai tiếng, đoàn người cuối cùng cũng tới khu dã ngoại.

Một đám người trải một tấm thảm lên bãi cỏ mềm mại rồi bắt đầu bày đồ ăn.

Nhị Canh hung hăng đá vào mông Lục Gia: "Ai cho cậu ăn đồ ăn vợ tôi làm?"

Lục Gia che mông: "Tôi cũng cho cậu ăn đồ ăn vợ tôi làm."

Nhị Canh biểu tình phức tạp ôm hộp đồ ăn lui về phía sau vài bước: "Thôi, tôi còn muốn sống lâu thêm mấy năm nữa."

Vương Tư Miểu nâng mắt: "Đồng chí Nhĩ Canh Lục, sao, ăn đồ ăn tôi làm thì không sống được mấy năm?"

"Không có ý này." Nhị Canh cười mỉa vài tiếng, vội vàng bảo Lục Gia đi ăn của những người khác, "Cậu đi ăn đồ ăn Lâm Vĩ Nguyệt làm đi, cậu ấy nấu ăn không kém Tử Tụ đâu."

"Cậu muốn tôi chết đúng không?" Lục Gia chửi nhỏ một tiếng, "Tôi mà ăn đồ ăn Lâm Vĩ Nguyệt làm thì lập tức chết ngay tại chỗ."

Hai người đồng thời nhìn về phía Phó đại gia, hôm nay đi cắm trại mà còn mang theo laptop làm việc.

Lại nhìn nhìn Phó Dĩnh Chi đang ngoan ngoãn đáng yêu ngồi xổm bên cạnh con trai Tư Dật.

May mà con gái không giống cậu ta.

"Chú Lục!" Một giọng nói vang dội thanh thúy bỗng nhiên cắt ngang ánh mắt giằng co của hai người.

Lục Gia a hai tiếng: "Tri Hạ, sao thế?"

"Lục Thức! Lục Thức vỡ giọng!" Du Tri Hạ chỉ chỉ cổ họng mình, lại chỉ cậu bé đang từ nơi xa chạy đến bên này.

Lục Gia không mặn không nhạt à một tiếng: "Năm nay nó mười ba, vỡ giọng cũng không có gì lạ."

"Nhưng mà buồn cười quá!" Du Tri Hạ ôm bụng cười đến chảy cả nước mắt.

Lúc này, cậu bé cuối cùng cũng chạy tới, đỡ đầu gối thở dốc, khuôn mặt nhỏ trắng nõn tràn đầy đỏ ửng và mồ hôi, cậu ngước mắt nhìn Du Tri Hạ, đôi mắt to chứa đầy ủy khuất: "Chị Tri Hạ, sao chị không đợi em."

Nếu không phải giọng vịt đực thì oán giận của cậu nhất định có thể kích hoạt mong muốn bảo vệ của Du Tri Hạ.

Du Tri Hạ điên cuồng lui về phía sau vài bước: "Lục Thức, em cách chị xa một chút, chị đau bụng quá ha ha ha ha!"

Nói xong, thiếu nữ hất tóc đuôi ngựa lại chạy đi như chớp.

Bạn nhỏ Lục Thức giọng vịt đực cùng với tiếng khóc cũng chạy theo cô: "Chị Tri Hạ! Chờ em với!"

Nhị Canh nhíu mày, hỏi rất nghiêm túc: "Cậu thành thật trả lời tôi đi, Tiểu Thức có phải là cậu với lớp trưởng nhặt về không?"

"Cút mẹ cậu đi!" Lục Gia liếc xéo một cái, "Lúc nó mới sinh không phải cậu còn bế nó à?"

"Cũng phải." Nhị Canh cười hai tiếng đáng khinh, "Cậu nói cậu với lớp trưởng, lãnh chứng sớm nhất, kết quả lại sinh con muộn nhất, con của Dật ca sắp tốt nghiệp đại học, con cậu còn chưa tốt nghiệp cấp hai, suốt ngày chạy theo Tri Hạ nhà tôi, cậu làm cha không thấy khổ sở à?"

Lục Gia cười lạnh hai tiếng: "Tiểu thiên tài nhà Dật ca ý mà, người bình thường sẽ không bao giờ so sánh con mình với con anh ấy, hơn nữa cậu có biết tôi tốn bao nhiêu công sức mới khiến vợ tôi đồng ý sinh con không? Có một đứa như vậy là tôi cám ơn trời đất rồi."

"Ai da." Nhị Canh tấm tắc hai tiếng.

"Cậu cứ chờ đấy, chờ nó lớn lên." Lục Gia đắc ý khoe bắp tay cường tráng của mình, "Nhất định là không thua kém gì tôi đâu!"

Nhị Canh trợn trắng mắt.

Cách đó không xa, Tư Dật nhìn ba mẹ và ba mẹ vợ của mình, cuối cùng không nhịn được mà phải càm ràm trước mặt bốn trưởng bối.

"Bốn vị, chạy thật xa tới đây là để chơi mạt chược ạ?"

Nhìn bàn vuông trước mặt cùng với tiếng xoa mạt chược thanh thúy chói tai, Tư Dật không biết bốn lão đến đây làm cái gì.

Vu Phù nhướng mày: "Cả ngày ở trong nhà chơi mạt chược chả vui gì cả, nơi này cỏ cây xanh thẫm mơn mởn, không khí trong lành, thả lỏng tâm tình còn có thể giúp mẹ thắng thêm chút tiền, lão Tư, đánh trương nhị ống cho tôi ăn."

Tư Thanh Dương đánh trương nhị ống.

Cố Nghi Nguyên nhíu mày: "Hai người cứ trắng trợn táo bạo mà gian lận như vậy à?"

Vu Phù đúng lý hợp tình: "Làm sao? Ông có ý kiến à?"

Cố Nghi Nguyên kêu lên một tiếng, phân phó vợ mình: "Bạn già, đánh trương hồng trung cho tôi ăn."

Cao Dung lắc đầu: "Không được, hồng trung tôi cần dùng."

"Tôi cầm hai con hồng trung, bà cầm hồng trung làm gì nữa."

"Tôi chờ thất tiểu." Cao Dung cười tủm tỉm.

Tư Thanh Dương cười to: "Lão Cố, nếu không thì tôi đánh cho ông quân phát tài để ông ăn nhé?"

Cố Nghi Nguyên hất đầu: "Ai giống vợ chồng hai người, chúng tôi chơi mạt chược bằng thực lực."

Tư Dật không nghe nổi nữa, lắc đầu rời đi.

Trong tay Cố Dật Nhĩ bưng hộp đồ ăn, cô đút cho anh một miếng trứng cuộn: "Bọn họ đến đây để chơi mạt chược hả?"

"Nói cái gì mà ra giải sầu, chẳng qua là đổi địa điểm chơi mạt chược mà thôi." Tư Dật thở dài thật sâu, gương mặt anh bị miếng trứng cuộn căng đến phình to, "Anh trai với chị dâu đâu?"

"Ở bên hồ." Cố Dật Nhĩ chỉ mặt hồ được ánh mặt trời chiếu đến lấp lánh cách đó không xa.

"Họ đang làm gì vậy?"

Cố Dật Nhĩ chớp chớp mắt: "Tự anh đi xem chẳng phải sẽ biết sao?"

Tư Dật đi qua thì thấy hai tay Chử Úy đang giơ một cái khăn lụa, cười hớn hở chạy vòng quanh hồ, miệng còn kêu to: "Sở Liêm! Anh đuổi theo em đi! Ha ha ha ha ha!"

Cao Tự Án ở phía sau nửa chết nửa sống đi tới.

"......" Anh nói mà, sao hai người bọn họ cũng muốn chạy tới xem náo nhiệt, hóa ra là cơn nghiện diễn xuất của chị dâu lại tái phát.

Tranh thủ tới nơi này trải nghiệm 《 Hãy ngủ yên tình yêu 》.

(Tiểu thuyết của Quỳnh Dao)

Thôi đừng cho Hề Hề tiến vào giới giải trí, nếu như lại phát điên như chị dâu Chử Úy thì không hay.

Anh ấn huyệt thái duơng xoay người rời đi.

Hết thảy đã sắp xếp xong, mặc kệ bốn lão với hai kẻ điên, mấy người lớn ngồi trên tấm vải ăn cơm.

Chỉ có một mình Cố Gia Hề là người trẻ ngồi cùng nhóm người lớn.

"Gia Thời với Dĩnh Dĩnh đâu?" Tư Dật hỏi.

Cố Gia Hề nuốt một miếng bánh bao cuộn, hàm hồ nói: "Anh đưa Dĩnh Dĩnh qua bên kia xem ruộng hoa rồi."

Cố Dật Nhĩ cười một tiếng, ngữ khí không tốt: "Phó tổng, đừng để ý, đều là trẻ con cả."

Phó Thanh Từ mỉm cười: "Tôi có để ý sao?"

"Biểu tình của anh nói cho tôi, anh chẳng những rất để ý, mà còn tức giận nữa." Cố Dật Nhĩ cười tủm tỉm chọc thủng tâm tư của anh.

Lâm Vĩ Nguyệt ăn một miếng lớn chả giò chiên: "Chuyện này thì có gì mà tức giận, bọn nhỏ có quan hệ tốt, người lớn chúng ta cũng bớt nhọc lòng."

Phó Thanh Từ đau đầu đỡ trán.

Nhị Canh cũng cảm thấy kỳ quái: "Tri Hạ nhà chúng ta đâu?"

Vương Tư Miểu mặt không biểu tình: "Tri Hạ làm Tiểu Thức khóc, đang ở bên kia làm vòng hoa xin lỗi."

"......" Con gái giống mình quá cũng không tốt, quá nhây, về sau không dễ gả.

Cả nhóm người bắt đầu ăn, trong đó tác phẩm của Lâm Vĩ Nguyệt và Du Tử Tụ là được hoan nghênh nhất.

Tư Dật chọc chọc cánh tay Cố Dật Nhĩ: "Đồ em làm sao em không ăn?"

Cố Dật Nhĩ nghiêm túc nhìn anh: "Giờ này khắc này, em phải nhìn thẳng vào sự thật, đồ ăn em làm quả thật là phân."

"......"

Lục Gia có chút ủy khuất nhìn Vương Tư Miểu: "Em để cho anh một miếng."

Vương Tư Miểu chỉ đồ ăn mình làm: "Anh ăn đồ em làm."

"......"

Người lớn vừa ăn vừa nói chuyện công việc, đời sống, một mình Cố Gia Hề là trẻ con không cắm được miệng, đành phải yên lặng mà vùi đầu ăn đồ ăn.

Cô ăn ăn, rồi móc di động ra, click mở WeChat.

【 Ông chú, đang xem phim à? 】

Bên kia gửi tới một ảnh chụp.

【 Cắm trại với bạn. 】

Cố Gia Hề nhìn chằm chằm ảnh chụp nghiên cứu hồi lâu, bỗng nhiên đứng bật dậy.

Tư Dật hỏi cô: "Con làm sao đấy?"

"Con muốn đi tìm kho báu." Cố Gia Hề xỏ giày, còn nhảy hai cái trên cỏ, "Lát nữa con quay lại."

Cô quay người, giọng nói ngọt ngào nói về phía di động: "Anh Dụ Hàm, anh đoán xem em đang ở đâu?"

Trong lòng Tư Dật nhảy dựng.

Chờ khi anh quay đầu lại phát hiện Phó Thanh Từ ném cho anh một ánh mắt vui sướng khi người gặp họa.

Anh không cam lòng yếu thế trao cho Thanh Từ một cái xem thường.

Có lẽ là thời gian hiện tại quá thoải mái, hoặc có lẽ cuộc sống mười mấy năm qua trôi quá nhanh, mấy người lớn ngồi trên tấm thảm ăn cơm bỗng nhiên nhớ lại năm đó.

"Này, các cậu đã nghe qua câu đố này chưa?" Nhị Canh bỗng nhiên nói.

Mọi người ý bảo anh mau nói, đừng úp úp mở mở nữa.

"Thứ gì, nhìn không thấy, sờ không được, không giữ được, không thiếu được?"

Mọi người trăm miệng một lời: "Thời gian."

Nhị Canh có chút bất mãn: "Năm đó tôi suy nghĩ mãi mới ra, sao các cậu vừa nghe đã đoán được?"

Mọi người nhìn nhau cười.

"Haizzz, khi nào chúng ta lại mặc lại đồng phục đi?" Nhị Canh lẩm bẩm nói, "Lúc học cấp ba thì ngại xấu, bây giờ mỗi lần nhìn Tri Hạ mặc đồng phục đi đi về về lại cảm thấy hâm mộ."

Du Tử Tụ nhấp miệng cười: "Nếu không, vào ngày hôn lễ thầy chủ nhiệm của các anh chị, chúng ta lại mặc đi."

Ánh mắt của mọi người sáng lên.

Nhị Canh cười ha ha: "Ý kiến hay! Nếu thầy Mộ phát thiệp cưới kinh hỉ như vậy thì chúng ta cũng cho thầy một kinh hỉ là được."

Mấy người rất nhanh đã đồng ý với chủ ý này, quyết định cho thầy Mộ một bất ngờ thật lớn.

"Nói đến hôn lễ, tớ lại nhớ tới hôn lễ của Dật Nhĩ với Tư Dật hôm đó, Tư Dật đọc thư tình cho Dật Nhĩ." Lâm Vĩ Nguyệt ý cười ôn nhu, giọng nói nhẹ nhàng thuật lại, "Cùng em kể chuyện Ba Sơn là anh, cùng em giai tương là anh, kim phong ngọc lộ là em, giai kỳ như mộng cũng là em. Sao mai trời đêm là em, họa lầu tây cũng là em, thật sự viết quá hay."/

Tư Dật có chút xấu hổ: "Cậu vẫn còn nhớ à?"

Lâm Vĩ Nguyệt nghiêng đầu: "Dật Nhĩ lúc nào cũng mang theo phong thư này, có đôi khi các cậu cãi nhau thì cậu ấy lại mang ra xem một chút."

Cố Dật Nhĩ khụ một tiếng: "Đã nói là giữ bí mật cho tớ cơ mà."

Lâm Vĩ Nguyệt nhếch miệng cười: "Tớ hâm mộ mà, quá lãng mạn."

Phó Thanh Từ kịp thời lên tiếng: "Thẻ lương của anh không đủ lãng mạn à?"

Lâm Vĩ Nguyệt: "......"

Nhị Canh lúc này cao thâm khó đoán đứng lên, hai tay chắp sau lưng, ngữ khí thâm trầm: "Ai nói chỉ có Dật ca biết viết thư, tớ cũng biết."

Lục Gia là người đầu tiên cười nhạo: "Cậu cứ ba hoa đi."

"Thật mà." Nhị Canh giải thích, "Là lúc sắp làm phẫu thuật, tớ sợ mình không sống được nên viết một phong thư, chờ khi tớ qua đời sẽ để cho Tử Tụ đọc cho các cậu, đáng tiếc không có cơ hội, tớ đã được định là phải ở bên các cậu thành các ông bà già."

Khóe miệng Tư Dật giật giật: "Vậy bây giờ chúng tôi coi như cậu đã chết, cậu để vợ cậu đọc đi."

Du Tử Tụ móc di động ra đưa cho Nhị Canh: "Nếu anh vẫn còn sống thì tự anh đọc đi."

Nhị Canh có chút kinh ngạc: "Lúc nào em cũng mang theo à?"

"Lưu trong ghi nhớ, em không xóa."

"Gửi đến những người tôi yêu quý:

Các bạn, tớ đi trước một bước.

Là một người tiếp xúc với Tử Thần sớm hơn tất cả mọi người, tớ nghĩ là tớ có tư cách nói với mọi người những lời từ tận đáy lòng.

Khi tớ cách hai chữ* chết gần thế này, tớ mới hiểu được, tớ khát vọng được sống đến nhường nào.

Cho dù khi sống, có quá nhiều chuyện khiến ta phiền lòng, nhưng mà tớ vẫn nguyện ý tiếp tục được sống.

Bởi vì chỉ khi còn sống, chúng ta mới có thể cảm nhận được hỉ nộ ái ố trên thế gian; chỉ có sống, thì cuộc đời của chúng ta mới không đánh mất bất cứ khả năng nào; chỉ có sống, chúng ta mới có thể cảm nhận được sự ấm áp và an ủi mà người thân, người yêu và bạn bè trao cho chúng ta.

Tớ muốn nói với các cậu, bất kể trong cuộc sống này có bao nhiêu chuyện khiến các cậu đánh mất hy vọng, thậm chí khiến các cậu cảm thấy, sống ở trên đời này cũng không có bất cứ ý nghĩa gì, có lẽ cái chết mới là một loại giải thoát, thì hãy đánh tỉnh bản thân mình đi, đừng dễ dàng từ bỏ.

Ở nơi mà các cậu không nhìn thấy, có rất nhiều người đang đau khổ giãy giụa, cho dù sơn cùng thủy tận, cho dù thượng đế đóng cửa và còn khóa cả cửa sổ, nhưng bọn họ vẫn lau nước mắt, phủi đi bụi đất, ngoan cường và cực khổ đấu tranh.

Có thể khỏe mạnh sống ở trên đời này, các cậu cũng đã là con cưng của thế giới rồi.

Sau đó, giàu có hay nghèo khổ, mỹ mãn hay tiếc nuối, tất cả đều phụ thuộc vào lời nói và hành động của các cậu.

Khi bầu trời mất đi những tia sáng cuối cùng, hãy nhìn về những người vẫn luôn yêu thương mình.

Bọn họ chính là ánh nắng chiếu sáng lên các cậu khi bầu trời u ám khói mờ.

Hứa với tớ, sống thật tốt, sống hết mình, sống đúng với lứa tuổi của mình, không cô phụ người yêu thương các cậu.

Một ngày nào đó, hạnh phúc sẽ gõ cửa."

Dưới bầu trời sáng trong, vạn dặm không mây, cỏ cây xanh tươi.

Tất cả mọi người đều nở nụ cười.

***

"Bạn, những người chưa từng gặp mặt, không cùng thời gian và không gian với chúng tôi, nhưng chúng tôi biết rằng bạn là một người tốt bụng. Cuộc đời của chúng tôi đã trọn vẹn, cảm ơn bạn đã đồng hành suốt một chặng đường, kế tiếp, ở một nơi mà bạn không nhìn thấy, chúng tôi sẽ tiếp tục sống thật tốt. Vì vậy, bạn cũng hãy sống thật tốt và đừng để chúng tôi thất vọng."

Mọi người vẫy tay với bạn: "Tạm biệt."

"Hoa hồng hấp thụ ánh sáng, mặt đất kìm chế hương thơm, vì tìm kiếm em, ta tiến vào trông đôi mắt chim để tìm kiếm trong từng cơn gió thoảng qua ven đường."

(Phiên ngoại xong)

- HOÀN TOÀN VĂN -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro