Tiết tử: Không đứng đắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bác sĩ Tư của khoa ung bướu đã từ Bắc Kinh trở lại.

Bác sĩ trẻ nhất khoa nội của bệnh viện số hai trực thuộc Đại học Thanh Đại, được vinh dự lọt vào"Mười bác sĩ trẻ kiệt xuất nhất cả nước" đã chiến thắng trở về, vị này vốn dĩ ở trước mặt đồng nghiệp và bệnh nhân đã là một bác sĩ trẻ cực kỳ lóa mắt, bây giờ còn được bao phủ thêm một tầng thánh quang vàng óng ánh.

Bác sĩ Tư giống như ngày thường lái xe hơi của anh đến bệnh viện đi làm.

Cởi áo khoác, thay áo blouse trắng, cài bảng tên, bác sĩ Tư bình tĩnh đi trên hành lang bệnh viện.

"Bác sĩ Tư." Bỗng nhiên có người từ phía sau gọi anh lại.

Tư Dật quay đầu, là một nữ y tá trẻ tuổi.

Trong tay nữ y tá ôm một bó hoa, bộ dáng e thẹn nhìn qua còn kiều diễm hơn đóa hoa trước ngực.

"Chúc mừng bác sĩ Tư."

Tư Dật rũ mắt, cặp mắt vừa đen vừa sáng nhìn chằm chằm vào bó hoa kia.

Cho đến khi hai má của nữ y tá nóng bừng, anh mới khẽ mở khóe môi, hỏi một câu: "Hoa này mua ở đâu vậy?"

Nữ y tá kiểu gì cũng không ngờ được sẽ bị hỏi một câu như vậy, ngây ngốc nói ra tên cửa hàng hoa.

"Cảm ơn." Tư Dật hơi mỉm cười, chỉ chỉ bóa hoa trong ngực cô, "Hoa hồng đẹp như vậy, tặng cho tôi không thích hợp, vẫn là nên đưa cho nó cho một người sẽ quý trọng nó đi."

Tư Dật đi trước tìm chủ nhiệm khoa nói lời cảm ơn, chủ nhiệm cười ha hả chúc mừng anh, nói vì để chúc mừng anh, tối hôm nay mọi người cùng đi khách sạn ăn cơm.

Anh đương nhiên không cự tuyệt.

Trở lại bàn làm việc, Tư Dật móc di động ra, màn hình sáng lên, là một cô gái trẻ đang cười.

Anh dùng điện thoại tìm tên cửa hàng hoa kia, phát hiện bọn họ có dịch vụ giao hàng tận nơi, Tư Dật lập tức đặt một đơn, lại do dự thật lâu ở chỗ nội dung viết thiệp chúc mừng.

Ngón tay anh bay múa ở trên màn hình, không kìm lòng được mà bật cười.

Người ngoài thấy bác sĩ Tư thanh lãnh tự phụ, luôn là một bộ không dính khói lửa phàm tục.

Bởi vì khuôn mặt quá đẹp, nếu không duyên cớ gì mà cười với người khác sẽ làm người ta cảm thấy choáng váng.

Các y tá ở cửa trộm ngắm anh, ríu rít suy đoán xem anh đang cười cái gì.

"Bác sĩ Tư thật là đẹp trai quá đi."

"Mặc áo blouse trắng quá tuyệt."

"Thật muốn biến thành di động của anh ấy ~"

Buổi tối Tư Dật cùng các đồng nghiệp đi khách sạn ăn cơm, Tư Dật cũng lái xe, trên ghế phụ là một bác sĩ cùng phòng với anh, phía sau có ba y tá.

Ba y tá thì thầm hơn nửa ngày, mới có một người hít sâu một hơi, thoáng nghiêng nghiêng người, nhẹ giọng hỏi: "Bác sĩ Tư, anh hiện tại có người yêu chưa?"

Bác sĩ ngồi ở ghế phụ xì một tiếng cười lên: "Ai da, cuối cùng cũng dám hỏi."

Tư Dật vừa tốt nghiệp đã vào khoa ung bướu làm bác sĩ thực tập, là học sinh đắc ý của chủ nhiệm, ban đầu mọi người chú ý anh vì anh quá đẹp trai, ảnh chụp nhân viên y tế trên tường của bệnh viện, liếc mắt một cái là có thể thấy mặt mày tinh xảo, thanh lãnh đạm mạc của anh.

Sau đó có một lần, một cán bộ cao cấp bệnh đột nhiên trở nặng, phải đưa vào bệnh viện.

Lúc ấy cửa phòng giải phẫu bị vây đến ba tầng trong ba tầng ngoài, rất nhiều phóng viên bị chặn ở ngoài cửa, chỉ có phu nhân của vị quan viên kia, ở cửa phòng giải phẫu nôn nóng chờ đợi.

Mọi người tò mò vây xem, chỉ thấy ngày thường bác sĩ Tư luôn bình tĩnh tự giữ mình, hôm nay lại hai mắt co chặt, gân xanh nổi lên, vọt vào đám vệ sĩ kia.

Anh chạy quá nhanh, mọi người không ngăn được, mọi người cho rằng anh sẽ bị vệ sĩ ngăn lại, vệ sĩ lại hướng anh cúi đầu cho anh qua.

Tiếp theo, anh ôm vị phu nhân kia vào trong lòng, hình như là đang nhẹ giọng an ủi.

Từ đó, toàn bộ người trong bệnh viện đều hiểu rõ bối cảnh gia đình của bác sĩ Tư.

Tư Dật lái xe, trả lời ngắn gọn: "Có rồi."

Ba y tá đồng thời uể oải thở dài một hơi.

Y tá trẻ tuổi uể oải không bao lâu, lập tức bắt đầu khôi phục bản tính bát quái, bắt đầu hỏi đông hỏi tây.

"Bác sĩ Tư, cô ấy có xinh đẹp không?"

"Xinh đẹp."

"Vậy tính cách của cô ấy có tốt không?"

Tư Dật bật cười: "Không tốt, rất xấu."

Không biết vì cái gì, rõ ràng không có khen, nhưng người trong xe đều nổi lên một tầng da gà.

"Vậy bác sĩ Tư, tại sao anh lại thích cô ấy?"

Tư Dật ngẩn người, ngữ khí nghiêm túc hơn vừa nãy một chút, nhưng lời nói lại không đứng đắn như vậy: "Phụ nữ không xấu, đàn ông không yêu."

Hóa ra bác sĩ Tư bề ngoài cao lãnh, lại thích nói chuyện kiểu này sao?

Đoàn người tới khách sạn, hưng phấn thảo luận xem lát nữa gọi đồ ăn gì.

Bỗng nhiên bác sĩ Tư đang đi tuốt ở đằng trước ngừng lại, mọi người khó hiểu, nhưng cũng ngừng lại theo.

Chỉ nhìn thấy phía trước một đám người ăn mặc chỉnh tề đang đi tới.

Đi đầu là một người phụ nữ mặc sơ mi trắng và quần tây, giày cao gót lộc cộc gõ lên trên sàn nhà, vừa giỏi giang lại vừa xinh đẹp.

Người phụ nữ được một đám người vây quanh như nữ vương, đôi mắt kẻ nhướng lên, đôi môi đỏ rực, môi châu ở trên đôi môi vô cùng mê người quyến rũ, nhất cử nhất động đều hấp dẫn ánh mắt của mọi người chung quanh.

Người phụ nữ cũng ngừng lại.

Có người khó hiểu hỏi cô: "Cố tổng, làm sao vậy?"

Khiến mọi người mở rộng tầm mắt chính là, lúc này bác sĩ Tư lại bước tiến lên, giơ tay túm lấy cánh tay người phụ nữ.

Người phụ nữ cũng kinh ngạc, ngữ khí có chút nghi hoặc: "Anh đã về rồi à?"

"Gửi WeChat cho em không thấy em trả lời, hóa ra là đến đây bàn chuyện làm ăn?" Tư Dật cười lạnh một tiếng, ngữ khí sắc bén.

Nghe như có chút oán trách.

Người phụ nữ quay đầu nói với phía sau: "Mọi người về công ty trước đi, tôi xử lý một chút việc cá nhân."

"Vâng, Cố tổng."

Tư Dật cũng nói với đồng nghiệp: "Mọi người lên trước đi, tôi xử lý một chút việc cá nhân."

Mọi người đè nén tâm tình muốn xem náo nhiệt, lưu luyến không rời vào thang máy lên lầu.

Đại sảnh khách sạn, người đàn ông sắc mặt âm trầm kéo người phụ nữ đến một góc khuất.

Hung hăng đè cô trên tường.

"Cố Dật Nhĩ, em thật lợi hại nha." Ngữ khí của anh nguy hiểm, hùng hổ doạ người.

Cố Dật Nhĩ nhẹ nhàng nhướng mày, giọng điệu hài hước: "Sao thế? Bác sĩ Tư không có tôi có phải là sẽ chết hay không?"

Ngực người đàn ông phập phồng mãnh liệt, hoàn toàn không có bộ dạng cao lãnh như trước khi gặp cô, anh duỗi tay nắm lấy cằm cô, bức cô ngẩng đầu nhìn thẳng anh: "Nếu như em đã biết, vậy tại sao còn không để ý đến anh?"

"Ai bảo anh không chịu đeo bao cao su?" Cố Dật Nhĩ bỗng nhiên nghiến răng nghiến lợi nói.

Tư Dật so với cô thì càng tức giận hơn "Ai bảo em không chịu kết hôn?"

"Chúng ta bây giờ có gì khác với kết hôn? Muộn một chút thì có làm sao?"

"Anh nhất định phải có quyển sổ nhỏ đó, không có sổ hai ta ở chung là bất hợp pháp."

Cố Dật Nhĩ thoáng há miệng thở dốc, biểu tình lập tức buông lỏng xuống, mày giãn ra, nửa ngày sau mới khẽ thở dài một cái.

"Ai dám nói lung tung chuyện của chúng ta, em để cho họ nếm thử cái gì gọi là thủ đoạn của nhà tư bản."

Đúng vậy, từ khi Cố Dật Nhĩ lên làm lão tổng, đã biến thành nhà tư bản vạn ác mà cô thống hận căm ghét nhất lúc còn đi học chính trị.

Hơn nữa còn rất tự hào.

Làn da anh vốn rất trắng, vì tức giận mà gương mặt đỏ lên ôn nhuận như ngọc, đồng tử ngăm đen, môi mỏng mím chặt.

Tư Dật buông cằm cô ra, nhưng lại dường như chưa hết giận, búng một cái vào trán cô.

"Ai da." Cố Dật Nhĩ ôm trán, "Phấn nền bị anh búng rơi hết ra rồi!"

Tư Dật cười hai tiếng: "Nhĩ Đóa, em thật sự không muốn gả cho anh như vậy sao?"

Cố Dật Nhĩ có chút nói gần nói xa: "A, dạo này công việc mệt mỏi quá..."

Tư Dật vẫn mím chặt môi, cuối cùng lui về sau một bước như là thỏa hiệp, đang lúc Cố Dật Nhĩ cho rằng Tư Dật sẽ bỏ qua cho cô, lại bị anh ôm lại, mạnh mẽ mang theo cô hướng về phía thang máy.

"Anh làm gì thế?"

"Lấy thân phận bạn gái giới thiệu em với đồng nghiệp của anh." Tư Dật quay đầu nhìn chằm chằm cô, "Em dám nói một chữ không xem?"

"Không dám không dám." Cố Dật Nhĩ cười nịnh hai tiếng, "Tư lão đại nói cái gì chính là cái đó."

Đêm đó, tập thể nhóm độc thân nữ của bệnh viện đại học Thanh Đại đồng loạt thất tình.

***

Tư Dật đưa các nữ đồng nghiệp uống rượu về nhà, Cố Dật Nhĩ đã tự ngồi xe về trước.

Nguyên nhân là có một anh trai chuyển phát nhanh gọi điện thoại cho cô, nói đang ở trước cửa nhà cô, có một đơn chuyển phát nhanh chờ cô ký nhận.

Cô tưởng là văn kiện gì, vô cùng lo lắng gấp gáp trở về.

Kết quả là một bó hoa hồng lớn vô cùng diễm lệ.

Trong lòng Cố Dật Nhĩ rạo rực, hóa ra anh đã sớm chuẩn bị nhận thua.

Cô tràn đầy vui mừng nhận hoa, trên hoa hồng kiều diễm ướt át có một tấm thiệp thuần sắc trắng.

Cô mở ra, là nét chữ xinh đẹp viết theo lối chữ Khải.

【 Nhĩ Đóa, anh sẽ không so đo với em, bởi vì anh yêu em. 】

Quá buồn nôn, Cố Dật Nhĩ run rẩy một trận.

Sau đó là ký tên.

【 Yêu em, Tư ba ba 】

Cố Dật Nhĩ đem tấm thiệp xé nát thành từng mảnh.

Kết hôn, kiếp sau đi.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro