Chương 18: Mệt mỏi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Khuynh Thành mỉm cười nhàn nhạt, sau khi uống một ngụm nước do Trần Miễu đưa cho liền lập tức nghiêng đầu nhìn Giang Thanh Lương. Bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của đối phương, nàng không những không sợ, khóe mắt cong cong, ngược lại còn cười một cách chân thành.

Lúc này, người thủ vai nam chính trong bộ phim là Phí Thừa Ly liền từ ở phía sau tiến tới, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh nàng.

“Khuynh Thành thật xuất sắc, diễn xuất lại có tiến bộ rồi.”

Tiêu Khuynh Thành hơi liếc mắt nhìn Phí Thừa Ly, sau khi để lại cho đối phương cái nhìn không mấy thiện chí, nàng nhanh chóng đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cạnh Giang Thanh Lương.

Đạo diễn cong mắt nhìn nàng, dáng vẻ ưu ái giống như nhặt được bảo vật. Ông hướng về phía đám đông đang tụ thành đoàn, vui vẻ nói:

“Mười phút nữa tiếp tục, nữ chính chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo.”

Để lại một câu, đạo diễn nhanh chóng rời đi, nhường lại bầu không khí cho hai người bên cạnh. Tiêu Khuynh Thành ngẩng đầu nhìn cô, hai tay giấu ở phía sau, trong mắt tựa như sao sáng, lấp lánh lay động lòng người.

“Thanh Lương…”

Hai tiếng Thanh Lương này, Tiêu Khuynh Thành gọi rất nhẹ nhàng. Giang Thanh Lương rũ mắt ngắm nhìn, cơ mặt buông lỏng không có tâm tình, chỉ có khóe môi nhếch lên rất mỏng, lộ ra chút tán dương hiếm thấy.

“Hửm?”

“Diễn xuất của em có phải là có tiến bộ rồi hay không?”

“Ừm. Không tệ, quả thật có tiến bộ.”

Tiêu Khuynh Thành không biết, Giang Thanh Lương vẫn luôn lưu tâm đến nàng, đặc biệt là trong phong thái diễn xuất, việc nàng diễn kém đi hay giỏi hơn, chỉ cần một thay đổi nhỏ, cô đều có thể nhận ra.

Tiêu Khuynh Thành mỉm cười ngọt ngào, mắt thấy trên tay đối phương mang theo cốc nước giữ nhiệt, nàng liền duỗi tay muốn chạm.

Ngón tay vừa hướng ra, các khớp cơ bỗng dưng căng cứng, động tác bị cưỡng ép dừng lại đột ngột. Có lẽ vì quá ám ảnh với trà bạc hà của Giang Thanh Lương, Tiêu Khuynh Thành lo lắng thăm dò.

“Cái này là trà bạc hà sao?”

Có người không nhịn được thầm cười một tiếng trong lòng. Rõ ràng trà bạc hà cũng không đến nổi, mới chỉ uống một lần, hương vị đã khiến người khác nhớ nhung không quên, vẫn là trà bạc hà của cô lợi hại.

Giang Thanh Lương chậm rãi lắc đầu, sau đó lắc nhẹ cốc nước trong tay vài lần rồi mới đưa về phía trước.

“Hồng trà.”

Tiêu Khuynh Thành nhanh chóng mỉm cười, tiếp tục động tác, cầm lấy cốc giữ nhiệt uống liền mấy ngụm. Vẫn là hồng trà cô pha ngon nhất, ngon ngọt vừa miệng. Chỉ là Giang Thanh Lương thích uống hồng trà từ lúc nào? Cô ấy thích trà bạc hà như vậy, sẽ không dễ dàng thay đổi thói quen của mình.

Ở phía xa xa, hành động thân mật này của bọn họ, rất nhanh đã rơi vào ống kính của người khác.

Giang Thanh Lương không ở lại lâu, chỉ náng một lúc xem qua lần đầu khai máy của các diễn viên, sau khi chắc chắn mọi thứ không có vướng bận, cô mới lái xe trở về công ty.

Ngày quay đầu tiên không hề nhẹ nhàng, Tiêu Khuynh Thành ở trong trường quay từ sáng đến tối mới được buông tha. Lúc đoàn xe đưa theo diễn viên trở về công ty, nàng mệt đến mức ngủ quên trên xe.

Sau khi về phòng trợ lý, Trần Miễu đem ra hai hộp thức ăn nóng hổi đặt lên trên bàn. Mọi người trong phòng bắt đầu ăn uống, sau khi ăn xong có thể ra về.

Khi Trần Miễu quay đầu định gọi nàng sang ăn uống, cánh môi vừa mở liền lập tức khép lại.

Tiêu Khuynh Thành ngồi trên ghế lớn, cả người tựa về phía sau, an tĩnh nhắm mắt không chút cử động. Trần Miễu thở dài một hơi, trong lòng nảy sinh thương xót. Hôm nay cảnh quay của nàng thật sự khá nhiều, vận động mệt mỏi, chẳng trách lại ngủ quên mất.

Cửa phòng chợt động, Giang Thanh Lương chậm rãi bước vào bên trong. Mọi người nhanh chóng ngẩng đầu, sau khi chào hỏi cô liền tiếp tục ăn uống.

Giang Thanh Lương chỉ hơi gật đầu, đồng tử đảo qua một vòng, cuối cùng dừng lại trước Tiêu Khuynh Thành. Cô nhìn Trần Miễu, tùy hứng hất hàm sang nàng, lạnh nhạt hỏi:

“Vừa trở về sao lại ngủ rồi? Đã ăn gì chưa?”

Trần Miễu nhanh chóng lắc đầu, ngón tay nhanh chóng duỗi ra chỉ vào hộp cơm trên bàn.

“Vẫn chưa.”

“Hôm nay cảnh quay của Khuynh Thành khá nhiều, có lẽ là hơi mệt, cũng chưa kịp ăn uống gì.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro