cái này tui lấy từ con sùng đáng iu, mấy ní đừng ném gạch tui ha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị cha đánh đập, bị bạn bè cùng lớp bắt nạt thậm tệ.

Đến bước đường cùng, tôi đi tới tiệm xăm ở góc hẻm.

Nghe nói chủ tiệm là một tên lưu manh, đánh nhau rất hung ác, tàn nhẫn, người xung quanh quanh đều sợ hắn.

Đẩy cửa ra, tôi móc từ trong túi ra tờ tiền mười tệ nhàu nát, lấy dũng khí hỏi:

"Nghe nói chú thu phí bảo kê, vậy chú.. Có thể bảo vệ tôi không?"

Giữa làn khói mù lượn lờ, người đàn ông nhếch cười nhạo:

" Con cái nhà ai? Gan rất lớn nhỉ?"

Về sau, hắn lại bởi mười tệ này, bảo vệ tôi suốt mười năm.

TÁC GIẢ : 橘子不酸

1.
Tôi gặp Châu Hải Yến khi tôi mười bốn tuổi.

Vì tôi bị suy dinh dưỡng lâu ngày nên tôi vô cùng thấp bé, gầy gò, thậm chí trông nhỏ hơn rất nhiều so với các bạn cùng trang lứa.

Miễn là tôi có thể ghi nhớ, cha tôi sẽ không làm gì cả.

Gia đình ba người nhà tôi sống nhờ vào số tiền lương 3 ngàn NDT ít ỏi của mẹ tôi khi bà làm việc ở xưởng may.

Cha tôi là một nghiện cờ bạc, nhưng mười ván thì thua hết chín.

Mất tiền thì tủi thân, uống rượu thì tủi thân, say thì đánh vợ con.

Khi tôi năm tuổi,số tiền mà ông ta thua đã vô cùng lớn.

Trên mặt đất thường có bát vỡ và thức ăn thừa. Tối đến, cả người ông ta nồng nặc mùi rượu, ông ta nắm tóc mẹ tôi, ném bà xuống nền bê tông, ấn mặt bà xuống đất đá vào bụng bà đến khi ông ta mệt.

" Bây giờ bà cho rằng tôi vô dụng, dám khinh thường tôi? Hả ?

"Con đi*m thúi,mày không sinh được con trai cho tao, tao ra ngoài xấu hổ không ngóc đầu lên được!"

"Chính mày là người đã ảnh hưởng đến tao. Nếu hồi đó tao không cưới mày thì bây giờ tao đã giàu có rồi.”

Mẹ tôi bị đánh đến nổi không thể phản kháng mà nằm cuộn tròn trên mặt đất.

Máu trên đầu khô lại, kết tóc bà lại thành từng mảng, từng mảng một.

Bà ấy không trốn tránh cũng không chống cự, dùng sự ngây thơ cố gắng đánh thức lương tâm cuối cùng của người đàn ông thông qua sự chịu đựng.

Khi thân thể mẹ tôi không chỗ nào lành lặn để ông ta đánh, ông ta nhìn tôi chằm chằm.

"Một con tiện nhân, đ* sinh con ra cũng là đ*!"

"Mày nhìn tao làm gì? Làm sao? Muốn đánh tao?"

Một cái tát nặng nề rơi vào mặt tôi, một trận đau đớn kéo đến khiến cả người tôi tê dại.

Như thể mọi âm thanh xung quanh đều được cho vào một lớp vỏ thủy tinh rồi cách ly hoàn toàn.

Tôi bị tát đến thủng màng nhĩ.

Mẹ tôi khóc ôm tôi vào lòng, dùng tấm thân gầy guộc gánh mưa gió cho tôi.

Tiếng chửi bới của người đàn ông và tiếng la hét của người phụ nữ kết thúc khi ba tôi mệt mỏi kiệt sức.

Nửa đêm, tiếng ngáy của đàn ông xen lẫn tiếng thổn thức của phụ nữ.

Mẹ tôi đỏ mắt bôi thuốc cho tôi, rồi lẳng lặng thu dọn đống bừa bộn dưới đất.

Chúng tôi rúc vào nhau trên giường nhỏ, và bà ấy ôm tôi thật chặt.

Tôi nói: “Mẹ, chúng ta rời khỏi đây đi, sau này con sẽ kiếm thật nhiều tiền để nuôi mẹ.”

Mẹ nhìn vầng trăng ngoài cửa sổ, ở đó có một lỗ thủng lớn.

Bà nói: "Không đi, cha con ngày xưa đối với mẹ rất tốt rất tốt, dành dụm tiền mua cho mẹ một cái vòng tay bằng vàng, cõng mẹ mấy cây số để đưa mẹ đi xem pháo hoa, còn mua mẹ rất nhiều quần áo đẹp lắm,mẹ còn không thể mặc hết.”

Tôi với tay rờ bộ quần áo đã giặt đã bạc màu và biến dạng của mẹ.

“Mẹ, mẹ nói dối.”

Mẹ dùng giọng điệu cố chấp sờ sờ đầu tôi:

“Mẹ không có, hiện tại cha con chỉ là mê muội thôi, ông ấy sẽ tốt lên thôi, ông ấy nói sẽ đối xử tốt với mẹ mãi mãi, ông ấy nói như vậy."

"Tựa như mặt trăng ngoài cửa sổ , chắc chắn có một ngày sẽ tròn." Thanh âm lẩm bẩm.

Giống như là đang nói cho tôi nghe, lại giống nói là cho chính mình nghe.

Ngày hôm sau, cha tỉnh táo, nói chuyện cười đùa với mẹ như không có chuyện gì xảy ra và đưa tay xin mẹ tiền.

Ông ấy nói, Vạn Nhu, anh vẫn yêu em, chỉ là anh uống nhiều quá nên nóng tính, chờ khi anh kiếm được tiền, anh sẽ cho em sống một cuộc sống tốt đẹp.

Chỉ bằng một vài câu nói, ông ta đã dỗ ngọt được mẹ tôi và mẹ tôi đưa hết tiền lương cho ông ta.

Khung cảnh này thật quen thuộc.

Tôi nhìn số tiền trong tay cha, muốn hỏi mẹ, không phải mẹ đã hứa với tôi sau tháng lương này sẽ đưa tôi đi nhà trẻ sao?

Con năm tuổi nhưng chưa đi mẫu giáo.

Nhưng mẹ tôi mỉm cười hạnh phúc, chỉ nhìn thấy cha tôi và hoàn toàn quên mất tôi.

Vì vậy, tôi im lặng ngậm miệng lại.

Không sao đâu, tháng sau nhất định mẹ sẽ nhớ đến con.

Mẹ tôi đã không nhớ tôi cho đến khi tôi đi học tiểu học dựa vào chính sách giáo dục quốc gia.

Tôi hoàn toàn bỏ qua trường mẫu giáo.

2.
Khi lớn lên, tôi nhận ra rằng hành vi này của cha tôi được gọi là bạo lực gia đình.

Cô giáo nói rằng bạn có thể gọi cảnh sát, và chú cảnh sát sẽ bảo vệ tôi và mẹ tôi.

Vì vậy, một đêm khi tôi bị đánh đập, trong khi cha tôi đang ngủ say, tôi đã nắm lấy tay mẹ tôi.

Niềm vui sướng và khao khát vô hạn, ngay cả nỗi đau trên cơ thể cũng bị lãng quên.

“Mẹ, chúng ta đi báo cảnh sát bắt bố đi.”

Mẹ tôi không hề vui mừng như tôi tưởng tượng, ngược lại nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng kinh ngạc và đau khổ.

"Thanh Thanh, ông ấy là cha con! Con sao có thể làm như vậy!"

Tôi đỏ mặt trong giây lát, như thể tôi là đứa con gái lớn bất hiếu.

Nhưng nó rõ ràng không phải là trường hợp. Cô giáo cho rằng, bạo lực gia đình là bạo lực gia đình, dù là ai cũng không thể tha thứ. Vì vậy, tôi quyết định gọi cảnh sát.

Lần đầu tiên mẹ đánh tôi. Những chiếc gậy dày đều bị gãy, và bà ấy yêu cầu tôi quỳ xuống đất và suy ngẫm.

Lần đầu tiên tôi biết rằng không chỉ có bố tôi đánh tôi mà còn có cả mẹ tôi.

Lần đầu tiên tôi biết rằng mẹ tôi có thể đánh người, nhưng đó không phải là cha tôi. Tôi không khóc sau khi bị bố đánh vô số lần, nhưng tôi đã khóc cả đêm khi bị mẹ đánh.

Ngày hôm sau, lần đầu tiên trong lịch sử, mẹ tôi sẵn sàng luộc một quả trứng và xoa vết thương cho tôi.

Ngày xưa mẹ hay để trứng cho bố ăn.

Tôi biết đây được gọi vừa đấm vừa xoa. Vì đó là điều cha đã làm với mẹ.

Nhưng tôi không thích một người mẹ như vậy, bà khiến tôi cảm thấy rất lạ. Trước đây khi tôi bị đánh, tôi mong được lớn lên, vì khi lớn lên, tôi có thể bảo vệ mẹ mình.

Nhưng mà khi tôi trưởng thành, tôi cảm thấy rất khó chịu đựng.

Nó dần dần phá tan ảo tưởng có tôi.

Một lần, lại một lần bạo lực gia đình vẫn đang tái diễn.

Một lần, lại một lần tha thứ cũng không có khác biệt.

Tôi không có cách nào khống chế mà trở nên tê liệt, mắt lạnh lùng nhìn mẹ tôi chân trước khóc đến thương tâm gần chết, chân sau lấy lòng ba tôi đến cẩn thận từng li từng tí.

Tôi cho là tôi sẽ không bao giờ có ngày nào thất vọng hơn hôm nay.

Nhưng phía sau  thất vọng còn có tuyệt vọng.

Năm mười một tuổi, tôi bị cha tôi đánh tới gãy xương.

Vô luận mẹ tôi nói cái gì đi nữa, tôi đều khăng khăng muốn đi báo cảnh sát.

Mẹ khóc quỳ xuống xin cầu tôi, mẹ nói tôi nếu đi báo cảnh sát chính là đang buộc mẹ đi chết.

Một người mẹ hướng con gái mình quỳ xuống!

Tôi bị đóng đinh trên cột mốc của đạo đức.

Không có đường tiến, cũng không có đường thối lui.

Mẹ yêu tôi sao?

Tôi đã không phân rõ.

Có lẽ là yêu, nhưng mẹ đối với cha như là đem cho sạch.

Cuối cùng cho tôi một phần tình yêu thừa thải ít ỏi.

Trong nhà chén bể nhiều vô số kể, bởi vì sinh hoạt giật gấu vá vai, mẹ tôi một mực đem những cái chén có thể sử dụng đều giữ lại.

Mẹ đem cái chén tốt nhất cho cha tôi dùng, cái tốt thứ hai để lại cho tôi, bát có vết nứt nhiều nhất để lại cho mình.

Về sau...

Chén bể càng ngày càng nhiều, chính mẹ cũng không thể chia ra cái cao thấp tốt xấu.

Mọi người cầm trong tay đều là chén bể.

Giống như sinh hoạt trôi qua hằng ngày cũng bể nát nhừ .

Cha tôi mở miệng muốn tiền càng ngày càng nhiều, mỗi ngày trở về tâm tình càng ngày càng kém, ra tay càng ngày càng nặng.

Nhưng mà qua vài ngày, cha lại đột nhiên mặt mày tỏa sáng.

Không chỉ có mua con gà quay trở về, còn mua cho mẹ tôi một cái váy mới

Mẹ tưởng rằng mùa xuân tới.

Bà không nghĩ tới cha để lòng bà lạnh lẽo.

Cha lôi kéo tay của mẹ:

"Vạn Nhu à, ông chủ sòng bạc của chúng tôi, ông ta có tiền lại có bản lĩnh. Ông ấy rất thích bà, bà mặc vào cái váy này, đêm mai cùng ông ta ăn bữa cơm được không?"

Dáng dấp mẹ tôi rất đẹp, bà cũng từng là người đẹp của trấn trên.

Nụ cười trên mặt mẹ tôi thoáng chốc cứng đờ, mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm cha tôi, chậm rãi nói:

"Chỉ là ăn cơm sao?"

Giống như là xác nhận lại cái gì.

Cha tôi ánh mắt hoảng hốt, không dám nhìn thẳng.

Ông ta nói:

"Vạn Nhu, van cầu em giúp anh một chút có được hay không, một lần này thôi, ông chủ nói về sau sẽ mang theo anh, anh liền có thể để em có được cuộc sống tốt."

Mẹ tôi ngồi ở chỗ đó, run rẩy. Lời nói đều nói không nên lời, giống như bị móc rỗng linh hồn, như một con rối, trong nháy mắt già đi mười tuổi.

Tôi chưa bao giờ thấy qua dáng vẻ này của mẹ.

Thật giống như mất hết can đảm.

Cha tôi cho là bà không đồng ý liền xoay người chửi ầm lên:

"Cô không phải ở trên giường được tôi làm đến sung sướng thỏa mãn sao? Làm sao biến thành người khác lại không được?"

“Chết tiệt, cô còn không bằng một cái gót chân của vợ Trương Đại Giang!”

Vợ của Trương Đại Giang tôi cũng biết, cô ấy ở tại đầu trấn tây.

Các bạn học nói cô ấy làm gà.

Làm gà nuôi chồng.

Mẹ tôi đã nước mắt rơi như mưa, bà nắm lấy tay áo cha để hắn đừng nói nữa.

"Tôi đi, tôi đi.'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro