Cô bé Lọ Lem của Tổng tài ác ma

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

Cuốn thứ nhất: Vịt con xấu xí

Chương 1: Thầm mến

Những ánh đèn huy hoàng sáng ngời chiếu sáng rực thảm cỏ trong khuôn viên của biệt thự tư nhân này. Đại sảnh được thiết kế độc đáo, hãy nhìn xem, bên trong sảnh là một bữa tiệc được  trang hoàng xa hoa, nơi mà các quý bà diện quần áo sang trọng cùng các quý ông đi giày da áo vét phong độ. Hoa tươi, mỹ thực, mỹ nữ, tất cả đều bổ sung sự hào nhoáng cho nhau.

Đây là tiệc sinh nhật của con gái yêu nhà họ Lâm – Lâm Thiến Tuyết, cũng chính là đại tiệc kỉ niệm hai mươi năm Lâm Nhất Vinh cùng phu nhân đứng trong giới giải trí, hai người bọn họ chính là minh tinh điện ảnh nổi tiếng đã sáng tạo ra vô số thước phim kinh điển, vậy nên bữa tiệc sinh nhật trở thành đại tiệc chung cho gia đình.

Lâm Thiên Vũ, con gái thứ hai nhà họ Lâm. Nhưng đối với giới truyền thông mà nói, cô chỉ là họ hàng thân thích, là một bé gái mồ côi được gia đình họ Lâm gia nuôi dưỡng. Những con người có được vẻ bề ngoài xuất sắc như bọn họ không bao giờ chấp nhận sự thật họ có một đứa con xấu xí. Họ càng không thể nào chấp nhận ánh mắt kinh ngạc của công chúng.

Diện mạo của Lâm Thiên Vũ ư? Cô béo! Nếu một người đã bị coi là béo thì cũng chẳng cần thiết miêu tả cụ thể khuôn mặt ra sao.

Đại tiệc trong sảnh lớn đã kín người hết chỗ, ánh sáng loang loáng từ những chiếc máy ảnh của phóng viên làm cho Thiên Vũ hoa hết cả đầu. Bởi vì không đủ người giúp việc nên Thiên Vũ đương nhiên phải đi ra bưng bê. Cơ thể mập mạp, tay cầm khay, cô đi lách trong đám người, mọi người thỉnh thoảng ban cho cô bé béo mập này những ánh mắt chán ghét. Thiên Vũ cúi đầu, cố gắng không nhìn bọn họ.

“A……”

Khay rơi trên mặt đất, ly rượu thủy tinh trên khay đổ lên người một người thanh niên. Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt hiên ngang, hai mắt trong sáng, chiếc mũi thẳng, làn môi khiêu gợi, khuôn mặt có vẻ tuyệt mỹ lại lãnh khốc. Đặc biệt trong cặp mắt đen thuần kia bắn ra một thứ ánh sáng lạnh lẽo làm cho Thiên Vũ sợ hãi cúi đầu.

“Cô không giải thích gì sao?” Giọng nói lạnh lùng của người thanh niên đó truyền đến.

“Dạ…… Thực xin lỗi……” Thiên Vũ thân thể sợ run, cuống quít nói. Nước mắt sợ hãi đã trào ra. Mẹ nhất định sẽ lôi cô vào mắng tay chân vụng về, ngay cả loại chuyện này cũng làm không tốt.

“Thật sự xin lỗi!”

“Thực sự xin lỗi? Nói xin lỗi không là có tác dụng sao sao? Nếu xin lỗi có tác dụng, cần cảnh sát làm cái gì?” Người thanh niên hừ lạnh một tiếng nói. Giờ phút này, tất cả tầm mắt của quan khách trong sảnh đều tập trung về phía bọn họ. Thiên Vũ thật muốn tìm một cái lỗ rồi chui xuống.

“Húc Nghiêu a…… Xấu hổ rồi, Thiên Vũ, cô sẽ giáo huấn lại đứa nhỏ này” Mẹ của Thiên Vũ, ngôi sao điện ảnh năm đó nổi tiếng toàn Châu Á, giờ tuy đã lớn tuổi, nhưng vẫn xinh đẹp sang trọng như cũ. Dấu vết của năm tháng dường như không thể lưu lại bất cứ thứ gì trên khuôn mặt bà.

“Còn đứng đó làm gì, mau dọn dẹp đi!” Bà Lâm lớn tiếng nói với Thiên Vũ. Nhìn cô dáng người xấu xí, bà Lâm đau đầu day day huyệt Thái Dương. Bà nghĩ thế nào cũng không hiểu, như thế nào bà lại sinh ra một đứa con gái xấu xí như vậy.

“Nào Húc Nghiêu, đến phòng thay quần áo đi.” Hai người nói chuyện, rồi đi xa. Tầm mắt của mọi người rốt cục đã dời khỏi Thiên Vũ. Thiên Vũ nhẹ nhàng thở hắt ra.

______________________________∙†∙∙∙∙∙∙†∙______________________________

“Lâm Thiến Tuyết tiểu thư, đêm nay dâng lên các vị khách quý khúc đàn dương cầm do chính mình phổ nhạc mang tên: Hạt mưa nhỏ!” MC nói xong, thấy một cô gái mặc một bộ váy màu đen bó sát người, ngực đeo một đóa bách hợp xinh đẹp chậm rãi đi lên sân khấu. Một đầu tóc dài đen mượt xõa thẳng, theo bước đi tao nhã mà khe khẽ rung động .

Cô chính là con gái lớn của Lâm gia. Một ngôi sao mới của làng giải trí, được vô vàn khán giả yêu mến, không có một chút khuyết điểm  - “cô gái hoàn mĩ”.

“Thật tuyệt! Khuôn mặt xinh đẹp, dáng người hoàn mỹ lại có tài hoa. Ghen chết đi được……”

“Nghe nói cô ấy dù ăn như thế nào cũng không bị béo. Chị không biết chứ tôi vì giảm béo mà tốn bao nhiêu công sức rồi đấy”

Cô là tiêu điểm của mọi người, cô là viên ngọc tỏa sáng trong bầu trời đêm tối, làm lu mờ tất cả ánh sáng khác, quyến rũ lòng người. Nhưng bản chất thật sự của cô, cả thế giới này e chỉ có Thiên Vũ mới biết.

Chỉ thấy cô chậm rãi ngồi xuống ghế, ngón tay ngọc đặt ở trên những phím đàn đen trắng, nhìn mọi người lướt mắt một cái, giai điệu duyên dáng làm nao lòng mọi người.

Thiên Vũ nghe tiếng đàn, lại thở dài, “Hạt mưa nhỏ” là do cô viết. Nhưng mọi người sẽ không tin lời của một cô gái xấu xí. Mẹ thường xuyên nói rằng, một cô gái xinh đẹp, cho dù là khóc cũng xinh đẹp; Nếu đó là cô gái xấu, nếu còn khóc, sẽ chỉ làm người khác cảm thấy phiền chán.

Cô biết cô rất xấu, vì thế cô không thể khóc trước mặt mọi người.

Hai bàn tay mập mạp đặt ở thành ban công, cô tưởng tượng nó chính là phím đàn đen trắng, ngón tay bắt đầu khiêu vũ trên phím đàn. Khóe miệng hơi hơi nhếch lên, nhắm mắt lại, Thiên Vũ thật sự nghe được giai điệu đang nhảy múa trong tay mình.

Một lát sau, Thiên Vũ buông hai tay xuống. Chỉ nghe thấy từ đằng sau có tiếng vỗ tay, Thiên Vũ không khỏi kinh hãi, cuống quít nhìn lại, chỉ thấy người thanh niên tuấn tú mà lạnh lùng tên Húc Nghiêu ban nãy đang dựa lưng vào tường, nghiền ngẫm nhìn cô.

“Khúc đàn đó là do cô viết?.” Húc Nghiêu chậm rãi đến gần cô. Thiên Vũ nắm chặt hai tay, trong lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi. Cô không giỏi giao tiếp với người khác, đặc biệt là trước mặt người thanh niên này. Hắn làm cho cô cảm thấy bị áp bức!

“Tôi còn có việc phải làm, tôi đi trước……” Thiên Vũ tìm một cái cớ, muốn bỏ chạy. Húc Nghiêu đột nhiên kéo cánh tay của cô lại, hai người đứng yên tại chỗ.

Húc Nghiêu cũng không biết vì cái gì hắn lại cảm thấy hứng thú đối với một người con gái béo. Bao nhiêu cô gái yêu thương nhung nhớ hắn, hắn đều thờ ơ, nhưng là trước mặt cô gái có con ngươi màu đen sáng ngời này lại làm cho nội tâm hắn có dao động khác thường.

“Anh…… Anh có chuyện gì sao?” Thiên Vũ muốn giật tay mình khỏi cánh tay hắn, nhưng hắn lại siết mạnh không buông tay. Chuyện tiếp theo làm cho Thiên Vũ cảm thấy càng kinh ngạc.

Húc Nghiêu thừa dịp cô không chú ý, rất nhanh hôn trên đôi môi của cô, đồng thời lợi dụng khi cô kinh ngạc mắt mở to miệng há rộng, hắn đem đầu lưỡi mình trượt vào, đụng chạm với cái lưỡi mềm mại của cô…… Vốn chỉ là cái hôn của một trò đùa dai, song Húc Nghiêu lại phát hiện hắn luyến tiếc không muốn rời khỏi làn môi của cô.

Nụ hôn nồng nhiệt thình lình xảy ra làm cho Thiên Vũ kinh ngạc, tay cô đã bị cánh tay rắn chắc của hắn kiềm chế, cô hoàn toàn không thể phản kháng, ngược lại càng bị ép dán chặt vào lồng ngực nóng như lửa của hắn. Trong đôi mắt cô hiện ra khuôn mặt tuấn lãnh của hắn, chóp mũi cao thẳng nhẹ nhàng đụng vào hai má của cô.

Nhìn cô quên hô hấp, hai gò má hồng nhuận, hắn mới vừa lòng buông cô ra.

Thiên Vũ bối rối đang muốn chạy đi, hắn lại một lần bắt lấy tay cô, mê hoặc nói: “Nhớ kỹ: Cô là của tôi!”

Chương 2

Chương 2: Thầm mến (cont)

Nhìn bóng dáng mập mạp kia rời đi, Húc Nghiêu vuốt ve làn môi của mình, trở về chỗ cũ . Đáng tiếc, chạy nhanh như vậy, hắn đã chú ý đến linh hồn trong cơ thể mập mạp đó.

May mắn là hắn phát hiện ra. Cô lóe ra ánh mắt giảo hoạt trong con ngươi đen một ánh sáng rạng rỡ, làm cho người ta cảm thấy thật xinh đẹp.

Một đường chạy ù đi, chạy đến phòng trên lầu trên của mình, hai tay đặt ở trái tim đang đập thình thịch, hai gò má Thiên Vũ đỏ bừng, vẫn chìm trong mơ màng không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Rõ ràng là hắn chiếm tiện nghi của mình, tự ti cực độ lại không có dũng khí giống các cô gái xinh đẹp cho hắn một cái tát, sau đó tức giận mắng hắn lưu manh!

Cô không thể, cô vẫn là không có tư cách. Cô xấu như vậy, có một soái nam tử như vậy hôn cô, cô hẳn là phải khóc rống nước mắt mang ơn mới đúng, nhưng là tim vẫn ưu thương như thế.

Nước mắt theo làn da trắng nõn chảy xuống, sự tồn tại của cô vẫn là hèn mọn

……

Trường học, khoa kịch nghệ

Thiên Vũ vẫn thích diễn kịch. Tuy rằng cô không hề xinh đẹp, các phương diện diễn biểu hiện cũng không tốt, nhưng Thiên Vũ thập phần yêu thích kịch, có tài năng bắt chước diễn xuất. Chỉ cần cô xem một lần vai diễn, có thể nói ra toàn bộ lời kịch.

“Cô dâu tốt của cả nước……” Thầy giáo chia một phần kịch bản cho mỗi người. Thiên Vũ tay cầm kịch bản, kích động nhớ kỹ tên, sau đó tinh tế đọc câu chuyện trong kịch.

Chuyện kể lại đại khái là, trước có vương tử một nước muốn tìm cô dâu. Cả nước cuối cùng đã tìm được một cô gái có bề ngoài xinh đẹp. Cô gái đó đã nhận được rất nhiều kiểm tra. Bài kiểm tra cuối cùng là: Quốc vương hạ lệnh, ai nguyện ý cùng trọng phạm kết hôn, có thể miễn cho hắn tội chết. Chẳng những có thể đặc xá tội danh, còn có thể miễn chết cho hắn. Thông qua nhiều tầng suy nghĩ đắn đo, cuối cùng cô quyết định từ bỏ ngôi vị Hoàng hậu, vì cứu tử tù này một mạng. Không nghĩ tới tử tù này chính là vương tử. Maria, bởi vì cô có khí chất cao quý cùng tâm linh, cuối cùng may mắn gả cho vương tử.

“Mọi người im lặng, im lặng……” Thầy giáo vỗ vỗ đầu, la lớn.

“Mọi người nhất định đã xem qua kịch bản một lần. Lần này trường học kỷ niệm 60 năm ngày thành lập trường, sẽ có cựu học sinh nổi tiếng đến, cho nên mọi người nhất định phải chuẩn bị thật tốt, có biết không?”

“Dạ……”

“Xem mọi người nhiệt tình như vậy, thầy thực vui mừng. Hiện tại thầy giao vai. Lí tuyết vai công chúa Maria, Tống Ngọc vai vương tử…… Lâm Thiên Vũ vai Da Da! Hiện tại đã phân vai xong, mọi người trở về nhớ học thuộc lời kịch. Ngày mai tập luyện!”

Không đợi thầy giáo nói hết, phía dưới liền khe khẽ có tiếng bàn tán.

“Vai hề Da Da kia thật sự là nhân vật xấu xí. Tớ cho dù không tham diễn, cũng không cần diễn vai nhân vật khó coi kia.”

“Thưa thầy, nhân vật kia là em diễn?” Thiên Vũ không tự tin lại hỏi một lần. Tuy rằng biết chính mình nhất định sẽ không được diễn vai công chúa, nhưng là…… Thực thương tâm, mang cảm giác không thở nổi.

“Đúng vậy! Nhân vật khó diễn nhất vẫn là nên để Thiên Vũ diễn đi. Thiên Vũ, em có ý kiến gì sao?”

“Không…… Không……”

Ý kiến có tác dụng sao? Mặc kệ chính mình đấu tranh như thế nào, bất mãn như thế nào, kết quả đều là giống nhau .

Cô một mình đi trên đường về nhà, Thiên Vũ cân nhắc nhân vật xấu nữ Da Da này. Xấu nữ Da Da là một cô gái bần cùng, vừa nát lại xấu, mặc quần áo chắp vá.

“Rõ ràng là  vai cô gái bi thảm, vì cái gì thầy lại muốn mình diễn thành hài kịch. Nếu mình là cô ấy, rõ ràng nguyện ý gả cho tử tù, mà hắn lại thà chết cũng không nguyện ý cưới cô, nhất định sẽ thương tâm đến chết. Như thế nào còn có thể cười đây?”

Suy nghĩ quá trầm ngâm, kết quả đụng vào cái gì vậy? Quả nhiên chính mình cùng Da Da giống nhau, vừa nát lại vừa xấu. Tự giễu cợt mà ngẩng đầu, liền phát hiện ra mình vừa đụng vào một người. Mà người kia chính là người thanh niên đêm đó hôn cô.

“Cô dâu tốt của cả nước……” Húc Nghiêu nhặt lên kịch bản rơi trên mặt đất, mở ra nhìn. Thiên Vũ kinh ngạc che miệng nói không ra lời, mà mặt sớm đã hồng rực. Đó là nụ hôn đầu tiên của cô, cô không có cách nào để quên mất.

“Cô diễn vai gì?” Húc Nghiêu tò mò hỏi.

“Da Da……” Thiên Vũ gục đầu, nhỏ giọng nói. Cô nghĩ hắn nhất định sẽ cười nhạo cô, nhưng là hắn không có. Hắn đem kịch bản đưa lại cho Thiên Vũ, sau đó mỉm cười nói với cô “Là nhân vật rất khó diễn. Cô lần này diễn vai khó nhất, nếu diễn tốt thì sẽ hấp dẫn hơn so với nhân vật chính. Còn nếu diễn không tốt, sẽ càng không ai chú ý tới. Cho nên cần thể hội tâm tình, tính cách, tâm linh thật sự của Da Da.”

“Hả?”

“Tôi thực chờ mong!” Nói xong, lại một lần ở hôn nhẹ lên khóe môi của cô. Thiên Vũ mở to hai mắt nhìn nhìn con người kỳ quái trước mặt này.

“Tôi thích con gái béo!” Húc Nghiêu hiểu được nghi hoặc trong mắt cô, hồi đáp. Nói xong, nghênh ngang mà đi.

“Quả nhiên là chú biến thái!” Thiên Vũ vỗ về miệng mình, nhìn dáng người cao ngất của hắn, không tự giác nói ra. Nghe được lời của cô, Húc Nghiêu dừng lại, đối cô lộ ra mỉm cười thản nhiên.

Thiên Vũ sợ hãi chạy đi rồi……

“Lại chạy…… Mình có đáng sợ như vậy sao?” Húc Nghiêu cười khổ, trở lại trong xe. Nhìn kính chiếu hậu, cô đã biến mất, ngẩn người.

Hắn không rõ tâm tình mình, khi nào thì đối với một cô gái như vậy mà cũng để ý. Nếu cho đám bạn biết hắn hôn một cô gái vừa xấu lại vừa béo, không biết bọn họ sẽ cười nhạo hắn như thế nào. Bất quá bọn họ nếu dám cười cô, hắn tuyệt đối cho bọn họ đẹp mặt!

Xấu sao? Nếu gầy đi, nhất đính sẽ rất đẹp. Đặc biệt là con ngươi đen huyền kia.

“Lâm Thiên Vũ……” Húc Nghiêu ở trong xe nhẹ nhàng gọi tên của cô

Chương 3

Chương 3: Thầm mến (cont)

“Này…… Thiên Vũ, em diễn vai Da Da bi thương như vậy, những người khác diễn như thế nào đây? Kịch bản này là hài kịch, không phải bi kịch!” Thầy giáo tức giận lớn tiếng quát  Thiên Vũ.

“Nhưng mà……”

“Không có nhưng mà…Ngày mai sẽ trình diễn, em diễn theo đúng kịch bản cho thầy.” Thầy giáo tức giận chặn lời của Thiên Vũ, ra lệnh.

“Dạ……”

……

60 năm kỷ niệm ngày thành lập trường  - ngày đầu tiên.

Lễ đường lớn sớm đã kín học trò. Hàng ghế thứ nhất cho các giáo sư lãnh đạo trường cùng học sinh xuất sắc. Thầy hiệu trưởng mập mạp nói vào microphone:“Các học sinh, xin trật tự!”

Dưới đài bắt đầu trật tự lại, chuyên tâm nghe hiệu trưởng nói. Bình thường cũng không nghe lời như vậy, nhưng là coi như nể mặt mũi với học sinh xuất sắc. Đến dự hôm nay chẳng những có rất nhiều ngôi sao, ngay cả tập Chủ tịch tập đoàn văn hóa tài chính Thủy Nham “tạo nên các Sao” cũng đến đây. Hiệu trưởng kích động nhìn Húc Nghiêu, không ngờ hắn dễ dàng chấp nhận lời mời đến dự kỷ niệm ngày thành lập trường như thế, trong tâm cảm động không thua gì các học sinh đang thét chói tai dưới đài.

“…… Rất cảm tạ các vị đã đến. Đầu tiên chúng ta hoan nghênh cựu học sinh kiệt xuất: Chủ tịch tập đoàn văn hóa tài chính Thủy Nham – Âu Dương Húc Nghiêu”

Húc Nghiêu đứng lên, phất phất tay với các ‘đàn em’. Hội trường trong nháy mắt ầm ĩ tiếng hô như tiếng sấm.

“Wow, đẹp trai quá. Không ngờ còn trẻ như vậy.”

“Đúng vậy, cứ tưởng phải là một ông chú chứ. Thoạt nhìn cùng lắm cũng chỉ lớn hơn chúng ta vài tuổi!”

“Gần như tất cả thần tượng minh tinh đều được đào tạo từ tập đoàn văn hóa tài chính Thủy Nham. Nếu trở thành bạn gái anh ta, chẳng phải là mình cũng có thể trở thành minh tinh thần tượng sao?.”

“Cậu thật khờ. Trở thành bạn gái anh ta, còn đi làm diễn viên, như vậy rất vất vả. Tập đoàn văn hóa tài chính Thủy Nham là sản nghiệp văn hóa lớn của cả nước. Bảo tàng, trung tâm nghệ thuật, công ty điện ảnh và truyền hình, công ty phát hành đĩa, rạp hát…… Chỉ cần ở nhà sinh con là được .”

Các nữ sinh phía dưới sớm đã như nổ tung. Mà các nam sinh nhìn vẻ mặt hưng phấn nữ sinh khi thảo luận, cảm thấy mình vì sao không phải nữ sinh.

“Im lặng…… Sau đây xin mời ca sĩ Lam Tuấn Hi……” Không đợi hiệu trưởng giới thiệu xong, tiếng thét chói tai từ phía dưới đã đinh tai nhức óc. Thiên Vũ ở phía sau đài vụng trộm nhìn Tuấn Hi, gương mặt ửng đỏ. Tờ nhỏ, cô đã thầm mến Tuấn Hi, con người tao nhã như hoàng tử.

Nhưng là, cô chỉ có thể thầm mến. Cô không có tư cách thích anh……

“Không sao hết, có thể yên lặng nhìn anh như vậy, cũng rất vui vẻ.” Đã lâu rồi cô cũng chưa gặp Tuấn Hi, Thiên Vũ tự an ủi mình nói. Nhìn quần áo trên người mình, vừa rách rưới vừa bẩn thỉu, Thiên Vũ do dự. Cô vốn đã xấu lắm rồi, hiện tại ở bộ dáng này, cô thật sự không muốn để anh nhìn thấy.

Thương tâm tựa vào tường, thở dài.

“Phía dưới có khách mời xuất thân từ gia đình có truyền thống nghệ thuật, Lâm Thiến Tuyết kìa……” Chị? Chị như thế nào cũng đến đây. Trong lòng Thiên Vũ lo lắng nghĩ. Nhìn thấy vai diễn của cô, không biết chị ấy cùng mẹ sẽ quở trách đùa cợt mình như như thế.

“Mọi người chuẩn bị tốt chưa? Muốn lên sân khấu, xin mọi người chuẩn bị tốt.” Thầy giáo ở bên trong hậu trường thúc giục diễn viên.

“Chuẩn bị tốt !” Mọi người cùng hô lên.

“Thiên Vũ, em chú ý tính cách nhân vật của mình. Nhiệm vụ của em là làm cho người xem bật cười!” Thầy giáo nhắc nhở, Thiên Vũ yên lặng gật đầu.

Bắt đầu diễn.

Màn che được cuốn lên, hội trường bắt đầu trật tự.

……

“Đây là đặc xá của quốc vương, có cô gái nào nguyện ý gả cho tên tử tù này không?” Đến phiên Thiên Vũ lên sân khấu, Thiên Vũ chạy lên vũ đài, té ngã trên đất.“Đau……”

“Da Da……”

“Da Da ngu ngốc đến kìa……”

“A? Ngươi nói ta ngu ngốc sao?” Thiên Vũ ngơ ngác chỉ vào cái mũi của mình, nghi hoặc hỏi.

“A…… Cái gì là ngu ngốc? Có phải hay không kéo tảng đá? Tảng đá có thể kéo sao?” Thiên Vũ dùng ánh mắt ngơ ngác ngây ngốc hỏi đùa cợt mọi người.

Mọi người không để ý tới lời thoại của Da Da, binh lính tiếp tục nói:“Đây là đặc xá của quốc vương, có cô gái nào nguyện ý gả cho tên tử tù này không? Quốc vương lập tức đặc xá tội nghiệt của hắn, miễn hắn tội chết.”

“Cái kia…… Ta nguyện ý kết hôn với hắn. Hơn nữa, ngươi nhìn ta lớn lên xấu như vậy, hơn nữa lại ngu ngốc.” Da Da cầm nhánh cây, chậm rãi nói.

“Ha ha……” Mọi người cười nhạo.

“Cô gái ngốc nhất nước……”

“Cô gái ngốc nhất nước……”

“Kết hôn với cô gái buồn cười nhất cả nước……” Mọi người cười nhạo Da Da. Lúc này, tử tù tức giận mở miệng :“Các ngươi đang nói cái gì? Bắt ta kết hôn với cô gái không chịu nổi này, ta tình nguyện chết! Không bằng chết rồi quên đi!”

“Đúng vậy!”

“Thà chết thì hơn!” Diễn viên cùng người xem cười vang rất lớn tiếng. Da Da hiện giờ đang dùng lời lẽ nghịch ngợm, khẩu khí ngây ngốc mà nói chuyện.

Không đúng! Không phải là bộ dáng này. Lồng ngực cùng nội tâm Thiên Vũ tràn đầy nhiệt tình cho vai diễn. Cô đã không còn là Thiên Vũ, mà là Da Da.

“A…… Ta…… Thật là khổ sở… Thật là đau lòng. Ta xấu, ta ngu xuẩn, ta không chịu nổi, cũng không phải lỗi của ta.” Da Da run run hai tay, rơi lệ tràn hai má, thống khổ nói.

Thương tâm ngã trên mặt đất, Da Da bò đến bên tử tù, túm lấy góc áo của hắn, tiếp tục nói: “Ngươi… Ngươi tình nguyện chết cũng không muốn cùng ta kết hôn để được cứu trợ sao?”

Bàn tay Da Da chạm vào khuôn mặt của tử tù, vẻ mặt bi thương:“Ngươi thật sự cảm thấy kết hôn với ta không bằng đi tìm chết sao?”

“Đòi…… Chán ghét……” Tử hình hất tay nàng ra. Da Da bị vứt qua một bên. Mặt nàng chôn trên mặt đất, khóc không thành tiếng.

Ô ô ô……

“Ta nguyện cùng ngươi kết hôn…… Ô ô……” Da Da vừa đau thương vừa nói, vừa giãy dụa đứng dậy, hướng về phía người xem ánh mắt vô cùng réo rắt thảm thiết nói.

“Ta…… Khi ta mới ra đời đã có thói quen bị người ta cười nhạo. Nhưng chưa bao giờ gặp chuyện quá phận như vậy…… Ta muốn chết…… Rốt cuộc vì sao ta được sinh ra?”

_________________________________

Màn che hạ xuống rồi mở ra, diễn viên chào cảm ơn. Cả hội trường phát ra tiếng vỗ tay như sấm.

Thiên Vũ hưng phấn nhìn người xem dưới đài, ánh mắt đen láy chói lọi tựa ánh sao, trên mặt dào dạt hạnh phúc sáng rọi đều rơi hết vào trong mắt của Húc Nghiêu.

Hắn vừa lòng cười với Thiên Vũ trên đài, lại phát hiện ra tầm mắt của cô rơi trên người  Tuấn Hi. Khuôn mặt vốn mỉm cười, trong nháy mắt trở về lạnh lùng, tay nắm chặt vào cái ghế.

Tay, đôi mắt,… ẩn chứa tức giận gắt gao khóa chặt vào đôi mắt đen nháy tự ti giống như nai tơ của Thiên Vũ trên đài.

Chương 4

NN: Ta p/s một chút, tuần sau là quà 4444 của ss Lana, ta sẽ set pass tặng ss ấy trong 1 ngày, sau đó sẽ gỡ pass, vì vậy mọi người không phải com xin pass đâu a ^^!

Chương 4: Thầm mến (cont)

“Da Da thực thích hợp với em đó!” Thiến Tuyết che miệng mà cười. Thiên Vũ giờ phút này còn chưa thay trang phục rách rưới, nghe được giọng nói nửa giễu cợt, nửa tán dương của chị, Thiên Vũ xấu hổ không thôi.

Vừa rồi ở phía sau cánh gà đã bị thầy giáo huấn, hiện tại lại nhìn vẻ mặt có chút hả hê của chị, tâm tình Thiên Vũ hết sức uể oải.

“Cho em này, em diễn tốt lắm!” Tuấn Hi cầm một bó hoa bách hợp, đưa cho Thiên Vũ. Thiên Vũ mất đi vẻ lo lắng lúc nãy, vui sướng nhận hoa.

“Anh thật sự cảm thấy em diễn tốt sao?” Thiên Vũ không tự tin hỏi.

“Thiên Vũ biểu diễn có thể đả động lòng người!” Tuấn Hi mỉm cười nói với cô, thẳng thắn thành khẩn. Thiên Vũ cảm động, hốc mắt đã ngân ngấn nước.

“Mọi người, mau nhìn kìa… Là Tuấn Hi…” Những học sinh khác nhìn thấy bóng dáng Tuấn Hi cùng Thiến Tuyết xinh đẹp, thét chói tai chạy tới. Thiên Vũ cẩn thận ôm bó hoa bách hợp, trốn tránh, cuối cùng bị chìm trong đám người đương chen chúc.

Nhìn thấy Tuấn Hi bị vây trong đám người vội vàng kí tên, Thiên Vũ thức thời cầm hoa, tự nhiên không vui rời đi.

Dọc theo đê đi trên đường về nhà, gió quất vào mặt.

Píp píp… Tiếng ô tô ở phía sau vang lên, Thiên Vũ tránh sang một bên, nhưng là tiếng ô tô vẫn không ngừng vang. Thiên Vũ dừng lại, nhìn người ở phía trong xe.

“Một cô bé đi đường đêm rất nguy hiểm!” Húc Nghiêu mở cửa xe, đi tới trước mặt Thiên Vũ.

“Đường không an toàn, nhưng là người nhất định sẽ an toàn!” Thiên Vũ tự giễu nói, xong ôm bó bách hợp trong tay mà rời đi.

“Cô tự ti như vậy sao?” Húc Nghiêu không vui nói.

“Tôi có cái gì để kiêu ngạo sao?”

“Cô là người con gái mà tôi xem trọng, điểm này nên đáng giá kiêu ngạo chứ!” Húc Nghiêu kéo cô vào lòng, tức giận nói. Hắn ghét cô tự hèn hạ chính mình. Đến khi nào cô mới có thể phát hiện tài năng của mình sáng rực trên sân khấu, làm cho người ta không thể rời tầm mắt đây.

“Anh mắt mù!” Thiên Vũ ác độc nói, xong lập tức hối hận không lên tiếng. Cô từ khi nào lại ăn nói như thế, trước giờ vẫn là cẩn thận, khúm núm cơ mà.

“Ha ha… Mắt tôi không mù, là người khác mắt mù.”

Thiên Vũ kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện hắn cư nhiên không tức giận, giống như vui vẻ. Vui vẻ?

“Chúc mừng cô, hôm nay cô biểu diễn tốt lắm! Ở trên sân khấu, cô giống như ánh sao sáng trong đêm tối, đoạt lấy lòng người!”

“Cám ơn!” Thiên Vũ đẩy hắn ra, cuống quít cảm tạ nói. Sau đó rời đi… Cánh hoa bách hợp theo gió bay tới, Húc Nghiêu vươn tay, đóa hoa liền chậm rãi rơi xuống lòng bàn tay.

Cười khổ, nhìn lại một lần bóng dáng đã đi ấy, đóa hoa trong tay bị hắn lật đi lật lại.

“Thiên Vũ…” Mẹ nhìn thấy cơ thể mập mạp của Thiên Vũ, giống như thấy một vật gì không sạch sẽ, nhíu mày.

“Mẹ…” Thiên Vũ đi tới, nhỏ giọng trả lời.

“Nghe nói hôm nay con tham gia vào vở kịch kỷ niệm ngày thành lập trường?”

“Dạ! Chị nói với mẹ sao?” Thiên Vũ thấp thỏm hỏi. Cô không biết chị đã nói gì với mẹ, dù sao khẳng định là không phải chuyện tốt.

Cô nhớ rõ khi còn bé, chị vứt cô vào thùng rác, dài đến một giờ; Cô nhớ rõ ngày trước chị gọi cho 110, dùng tên cô; Cô nhớ rõ chị thích tuần cảnh, đem cô bỏ ra ngoại ô…

“Về sau không nên xuất đầu lộ diện, mặt mũi Lâm gia chúng ta đều bị con làm cho mất hết. Diễn một nhân vật xấu xí như vậy, con không sợ mất mặt, mẹ mới mất thể diện.” Mẹ lớn tiếng răn dạy.

“Nhưng…con thích diễn kịch” Thiên Vũ thương tâm khóc nói. Cô thích, vô cùng thích. Cho dù là đứng trên sân khấu sẽ khiến cô máu sôi trào, nội tâm hỗn loạn.

“Diễn kịch? Con quả là không biết xấu hổ. Xấu xí như vậy cũng đừng ra người dọa người” Mẹ đau đầu xoa huyệt Thái Dương, mặt nhăn lại. Nếu không phải là con gái của mình, sớm đem đuổi cô đi rồi. Mỗi ngày đều phải nhìn khuôn mặt xấu xí như thế, quả thực làm thương tổn ánh mắt của mình.

Bà Lâm sống trong một thế giới hoàn mỹ. Trong làng nghệ thuật mọi người đều là người đẹp, thậm chí người hầu trong nhà cũng coi như là thùy mị xuất chúng. Chỉ có cô con gái này, bà trước giờ vẫn không hiểu tại sao mình lại sinh ra một đứa con gái xấu như vậy? Sai lầm rồi? Không thể nào, lúc ấy trong bệnh viện chỉ có một mình bà sinh con.

Thiên Vũ nhìn người mẹ xinh đẹp mà vô cùng lạnh lùng với mình, đau đớn rời đi, lau nước mắt trên mặt, đi đến phòng trên lầu của mình.

Cô vẫn là một sự tồn tại hèn mọn. Rõ ràng cô là con gái thứ hai của Lâm gia, nhưng lại nói với người ngoài cô là bé gái mồ côi thân thích phương xa.

Tất cả…tất cả đều bởi vì cô xấu!

Chương 5

Chương 5: Thầm mến (cont)

Một đường chạy chậm đến trường học, nhìn cánh cửa lớn đóng kín ở phía sau mình, Thiên Vũ vui vẻ thở hổn hển. Ngồi ở chỗ ngồi gần cửa sổ, Thiên Vũ bắt đầu miên man suy nghĩ. Năm nay cô lớp mười hai, học tập không tốt, thi không đậu, nhất định sẽ thi rớt đại học. Trừ bỏ có thể chơi đàn dương cầm cùng diễn kịch, hình như cô không thể làm gì nữa.

“Các em, hôm nay chúng ta có một học sinh mới: Tuyết Lỵ. Tuyết Lỵ là học sinh chuyển trường đến từ Mỹ, mọi người phải giúp trợ em ấy biết không?” Thầy giáo giới thiệu một cô gái xinh đẹp.

“Chào mọi người, mình là Tuyết Lỵ, mong mọi người chiếu cố nhiều hơn!” Đôi mắt xinh đẹp của Tuyết Lỵ nhìn quét một lượt qua các học sinh, sau đó mỉm cười cúi đầu nói.

“Thật xinh đẹp! Giống như búp bê!” Các học sinh tự đáy lòng tán thưởng. Thiên Vũ cũng mở to hai mắt nhìn, không dám tin cô gái xinh đẹp trước mặt này.

“Tuyết Lỵ…… Em ngồi bên cạnh Thiên Vũ đi!” Thầy giáo mỉm cười, chỉ vào phòng học duy nhất một cái chỗ ngồi, nói với Tuyết Lỵ. Tuyết Lỵ khẽ vuốt cằm, tao nhã tiêu sái đến bên người Thiên Vũ. Thiên Vũ cả người căng thẳng, câu nệ ngồi dịch vào trong.

“Xin chào!” Tuyết Lỵ mỉm cười nhìn bạn cùng bàn của mình, ân cần thăm hỏi.

“Chào bạn, mình tên là Lâm Thiên Vũ.” Nhìn cô chào mình, Thiên Vũ hơi lóa mắt, cảm giác cô ấy rất giống công chúa.

Nói xong, cô ấy liền lấy ra quyển sách giáo khoa tiếng Anh, tập trung nghe giảng bài. Mà Thiên Vũ còn từ sự ngạc nhiên vừa rồi tỉnh lại.

Thật vất vả nhịn đến tan học, Thiên Vũ thở phào nhẹ nhỏm. Thật sự là mất mặt, Tuyết Lỵ ngồi ở bên người mình, làm cho cô căng thẳng đến nỗi không dám thở mạnh.

Một mình nhàn nhã đi trên đường về nhà, nhìn nước sông, nhìn bầu trời cũng những đám mây nhẹ nhàng bồng bềnh, có đôi khi cô độc cũng có niềm vui của cô độc.

“Két.” Một chiếc ô tô ở dừng lại ở trước mặt mình, là cô bạn mới Tuyết Lỵ, vui vẻ nhìn Thiên Vũ rồi kêu lên.

“Oa, không nghĩ tới ở chỗ này còn có thể gặp cậu.”

“A…… Mình đang phải về nhà.” Thiên Vũ ngượng ngùng nói.

“Chúng ta đi ăn tiệc nhé.” Tuyết Lỵ cười khẽ nháy mắt với Thiên Vũ, nói xong không kịp để cô phản bác đã kéo lên xe. Thiên Vũ bất đắc dĩ thở dài, quả nhiên là công chúa được nuông chiều, căn bản sẽ không nghĩ người khác có đồng ý hay không.

“Đã lâu không gặp!” Một giọng nam quen thuộc trên ghế lái làm cho tim Thiên Vũ thiếu chút nữa nhảy lên. Thiên Vũ kinh ngạc theo tiếng nhìn lại, quả nhiên là ông chú biến thái kia: Húc Nghiêu!

“Hai người quen nhau sao?” Tuyết Lỵ giật mình nhìn nụ cười nhàn nhạt trên mặt Húc Nghiêu, nét mặt ôn hòa trong nháy mắt lạnh tựa sương. Thiên Vũ bỗng nhiên cảm giác lạnh quá.

“Không biết!”

“Xem như là thế đi!”

Hai câu trả lời mâu thuẫn làm cho Tuyết Lỵ càng thêm hoài nghi quan hệ hai người không bình thường. Tuyết Lỵ vì Húc Nghiêu mà đến. Cô thích hắn, từ nhỏ đã thích. Vì muốn xứng đôi với hắn, cô từ nhỏ đã yêu cầu mình phải thật hoàn mỹ.

“Thiên Vũ thích con trai như thế nào?”

“Hả?” Tuyết Lỵ đột nhiên hỏi câu này làm cho Thiên Vũ trở tay không kịp, nhất thời không phản ứng được. Thẹn thùng cúi đầu xuống, Thiên Vũ hai tay thật chặt xoắn quần của mình. Thích con trai như thế nào? Phải hỏi loại con trai nào sẽ thích cô gái xấu xí như cô mới đúng.

Cô thích con người như Tuấn Hi, nhưng cô nói không nên lời. Nhất định sẽ bị cười nhạo .

“Còn mình thích dạng người như anh Húc Nghiêu. Thành thục chững chạc, lại có năng lực mạnh……” Thiên Vũ dễ dàng lâm vào trong suy nghĩ của mình, cho nên vừa rồi Tuyết Lỵ nói gì đó cô không nghe rõ. Hình như là thích anh Húc Nghiêu gì gì đấy. Anh Húc Nghiêu? Phải là chú Húc Nghiêu mới đúng.

“Thiên Vũ, cậu có nghe mình nói hay không?” Tuyết Lỵ không vui nhìn Thiên Vũ đang ngây người. Thiên Vũ xin lỗi nhìn một Tuyết Lỵ xinh đẹp ngay cả khi tức giận, thản nhiên nói:“Mình không thích lớn tuổi .”

“Thế thì thích người nhỏ tuổi sao?” Húc Nghiêu nãy giờ một mực ngồi lái không nói lời nào, đột nhiên hỏi.

“Ừhm!”

“Cô thích Tuấn Hi?”

“Hả?” Bị người khác nói trúng tâm sự, Thiên Vũ bối rối không thôi. Nhưng cho tới bây giờ cô không nói cho bất luận là ai, vì sao hắn lại biết ?

“Mình không thích Tuấn Hi, yếu ớt quá!” Tuyết Lỵ nói chen vào, nhất thời giải nguy cho Thiên Vũ.

“Anh Húc Nghiêu, em thích anh nhất đó!” Tuyết Lỵ từ phía sau ôm lấy cổ Húc Nghiêu, giống con mèo nhỏ làm nũng.

“Nếu không muốn chết, ngồi xuống ghế đi!” Giọng nói trầm thấp lạnh như sương truyền đến, Thiên Vũ cảm giác được không khí bên trong xe trở nên rất lạnh, tóc gáy dựng cả lên. Tuyết Lỵ lại giống như đã quen, thè lưỡi với Húc Nghiêu, bĩu môi ngồi cề ghế.

“Cái kia…… Hai người đưa mình đến nhà ga là được rồi.” Thiên Vũ cảm thấy không khí căng thẳng bên trong xe, nhỏ giọng nói.lái xe càng nhanh. Thiên Vũ cúi đầu, cũng không dám thở mạnh, khi nào thì cô mới có thể thoát khỏi áp lực này?

Chương 6: Thầm mến (end)

Bờ bên kia Paris

Xe dừng ở bãi đậu xe của một nhà hàng cao cấp.

Thiên Vũ đẩy cửa xe, cau mày bước xuống. Thiên Vũ luôn luôn không thích nhà hàng cao cấp. Tại nơi hoa lệ này, người người trang phục xinh đẹp lóa mắt, cô ăn mặc như này sẽ nổi bật và cũng không hài hòa chút nào.

Nhưng là Tuyết Lỵ lại chậm chạp không chịu xuống xe, Thiên Vũ khó hiểu nhìn Tuyết Lỵ còn ngồi trong xe không chịu đi ra. Húc Nghiêu căn bản là không để ý tới Tuyết Lỵ, lập tức đi đến, thấy Thiên Vũ còn đứng nguyên ở tại chỗ, Húc Nghiêu không vui nói:“Còn không mau đi!”

“Nhưng là……” Thiên Vũ vốn rất muốn nói Tuyết Lỵ không đi ra, Húc Nghiêu xoay người lại, ánh mắt lạnh lẽo khóa chặt vào gương mặt cô, Thiên Vũ sợ hãi nói không ra lời. Sợ chết ngoan ngoãn chạy tới Húc Nghiêu.

Bồi bàn ân cần chào Húc Nghiêu, sau đó dẫn bọn họ đi tới vị trí gần cửa sổ. Ngồi dựa vào cửa sổ, bóng đêm ngoài cửa sổ đẹp mê người, trong phòng trình diễn một khúc nhạc nhẹ, Húc Nghiêu cầm thực đơn gọi món ăn, nói chuyện bằng tiếng ngoại quốc Thiên Vũ nghe không hiểu, cô có vẻ bẽn lẽn bất an.

“Nếu không đủ, chúng ta sẽ gọi thêm.” Húc Nghiêu đột nhiên nói.

“Không cần!” Thiên Vũ mặt đỏ lên, cuống quít nói. Hắn sẽ không cho là mình béo mà ăn rất nhiều chứ? Cô ăn cũng như những người bình thường, nhưng là hấp thu tốt hơn người bình thường mà thôi. Đối với điểm này, cô chỉ có thể nói là bất đắc dĩ.

“Còn chuyện…… để cô ấy một mình trong xe không sao chứ?” Thiên Vũ dò hỏi. Nếu có Tuyết Lỵ ở đây cô sẽ không phải xấu hổ như vậy. Cô vô cùng không thích ở một chỗ với hắn.

“Cô ta không muốn xuống, tôi cũng không có cách.”

“Các cô gái xinh đẹp cần phải nịnh nọt, vừa rồi anh hung hăng nói chuyện với cô ấy, cô ấy hẳn là bị dọa rồi. Chỉ cần anh dịu dàng nói chuyện, tôi nghĩ cô ấy hẳn là sẽ xuống.”

“Tôi chính là ghét loại phụ nữ như vậy!” Húc Nghiêu không vui nhìn chằm chằm cô lạnh lùng mà nói. Thiên Vũ sợ hãi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào khăn trải bàn, cũng không dám nữa mở miệng nói chuyện.

“Ở trong cuộc sống của tôi có một thứ tự không thay đổi: Công việc là  thứ nhất, chiếm chín phần ở trong não; Phụ nữ là thứ hai. Tuy rằng công việc rất quan trọng, nhưng nếu không có phụ nữ cũng không có cách khác để giải trí. Nhưng, tôi ghét đàn bà tự cho mình đúng. Phụ nữ đòi đàn ông phải tốt, tôi càng ghét hơn!”

Cuồng biến thái, nếu ai thích anh, tám đời nổi nấm mốc. Thiên Vũ nghĩ trong lòng như vậy, Húc Nghiêu đột nhiên đứng dậy nâng khuôn mặt của cô lên, hôn cô.

“Cho nên…… Không cần gây thêm phiền toái cho tôi!” Húc Nghiêu buông ra cô, mỉm cười nói. Thiên Vũ thương tâm, nước mắt đã ngập mọng, lại cố nén không cho nó chảy ra. Chuyện này là gì? Mình vừa coi là gì?? Quá đáng!

“Tôi muốn trở về……”

“Ăn xong rồi trở về!” Húc Nghiêu ra lệnh. Thiên Vũ kinh ngạc nhìn con người máu lạnh ngồi đối diện, trong lòng hắn không có tình yêu.

Lẳng lặng cầm dao nĩa cắt bít-tết bò, cô vô cùng không thích. Cô không quen sử dụng dao nĩa, thịt bò rất mềm, mới dùng một chút lực, món bít-tết đã nhảy ra tận bàn. Thiên Vũ bất đắc dĩ nhìn, không biết nên làm thế nào cho phải.

Húc Nghiêu vỗ tay với bồi bàn vang một tiếng, gọi thêm một phần. Sau đó, hắn đem một phần đã cắt nhỏ đưa tới trước mặt Thiên Vũ, rót cho cô một ly rượu nho.

Thiên Vũ không khách khí bắt đầu ăn, sau đó cầm lấy cái chén rượu, uống một hơi cạn sạch.

“Tôi ăn xong rồi, tôi đi trước!” Nói xong, không đợi Húc Nghiêu trả lời, lại muốn trốn. Nhưng lần này Húc Nghiêu đã có kinh nghiệm, làm sao có thể cho cô chạy mất dễ dàng như thế làm, bắt được cổ tay của cô, ý bảo cô ngồi xuống. Thiên Vũ nhìn thấy ánh mắt hung ác nham hiểm của hắn, ngoan ngoãn ngồi về ghế.

“À…… Tôi khi nào thì có thể đi? Tôi hôm nay bài tập chưa làm xong?” Thiên Vũ nhỏ giọng hỏi.

“Bài tập chưa làm xong? Vừa lúc hôm nay tôi rảnh, tôi phụ đạo cho cô vậy.” Thiên Vũ nghe câu nói của hắn xong thật muốn cắn vào lưỡi mình.

Ông trời ơi, hắn ăn cơm nhai từ rồi mới chầm chậm nuốt. Thật vất vả chờ hắn ăn xong, tính tiền, Thiên Vũ nhẹ nhàng thở ra. Về sau nếu có gặp hắn, nhất định phải bỏ chạy thật xa.

“Xuống xe!” Húc Nghiêu ngồi trong xe, lớn tiếng nói với Tuyết Lỵ thút thít khóc nức nở. Tuyết Lỵ thương tâm đẩy ra cửa xe, chặn một chiếc xe taxi vừa khóc vừa đi.

“Ngồi lên phía trước.”

Thiên Vũ biết điều, sau đó lên xe, ngồi xuống, thắt dây an toàn.

“Biết nghe lời! Tôi thích!”

Tôi mặc kệ anh thích hay không thích,là do tôi không muốn chết mới nghe lời như vậy. Thiên Vũ thầm nói trong lòng, trên mặt vẫn là vẻ mặt mềm mại như trước.

Xe lao nhanh ở trên đường, nhưng là cảnh không đúng.“Đây không phải là đường về nhà tôi.”

“Tôi chưa từng nói là muốn về nhà cô.” Húc Nghiêu buồn cười nhìn cô liếc mắt một cái.

“Vậy đi đâu?”

“Khách sạn.”

“Người nhà sẽ tìm tôi đó.”

“Người nhà của cô chỉ ước gì cô biến mất hoàn toàn thì có?” Thiên Vũ không vui nhìn khuôn mặt điển trai khi nhìn ngang của hắn, sao hắn lại  biết. Bị người ta dẫm trúng nỗi đau đớn, trong lòng Thiên Vũ cực kì phẫn nộ cùng uể oải.

“Anh muốn làm gì tôi?”

“Cô nói xem?”

________________________________________________

Haizzz~~ Vòng quay lịch sử lặp lại. Tuần này bận tối mắt tối mũi *ngao ngán nhìn thời gian biểu*

Nhược nói thật, Nhược chỉ muốn tập trung vào bộ này thôi, dẹp hết mấy bộ kia *mặc cáo giáp siêu nhân Điện Quang phòng trừ tay bay vạ gió*

Hỡi các hảo huynh đệ, hãy giúp Nhược mỗ đi >”<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro