Cô bé lọ lem Eliot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày xửa ngày xưa, có một người đàn ông quyến rũ tên là Eliot.

Mẹ của anh ấy mất sớm, cha của anh ấy muốn có con gái, thế nên Eliot đã bị ép phải để tóc dài, rồi mặc đồ nữ cho ông ta thấy. Và rồi ông ta đã HẤP DIÊM Eliot.

Một thời gian không lâu sau, cha của Eliot đã tái hôn.

Eliot đã nghĩ rằng cuộc đời thảm thương của anh ấy sẽ kết thúc tại đây,... Nhưng thay vì đó, nó đã trở nên tồi tệ hơn.

Anh ấy đã bị lạm dụng bởi mẹ kế, bị bắt nạt bởi hai cô chị. Và khi màn đêm buông xuống, cha của anh ấy sẽ tới và hấp diêm anh ấy hết lần này thêm lần khác.

Anh ấy vẫn tin rằng, một ngày nào đó, thần linh sẽ tới và cứu rỗi anh ấy khỏi cuộc sống địa ngục này.

Anh ấy đã cầu nguyện mỗi ngày, cho dù là Tết hay Valentine.

NHƯNG THẦN LINH KHÔNG BAO GIỜ TRẢ LỜI ƯỚC NGUYỆN CỦA ANH ẤY.

Vào một ngày, có một buổi khiêu vũ được tổ chức ở cung điện, hoàng tử đang tìm vị hôn thê.

Mẹ kế của Eliot cùng các chị gái vô cùng kích động, họ đã bắt anh ấy phải may váy dạ hội cho họ và chuẩn bị các thứ khác.

Ngày và đêm, anh ấy đã làm nó cho đến khi thiếp đi vào giấc ngủ.

Và cuối cùng, họ đã thật mừng rỡ trước những chiếc váy mà anh ấy đã làm chăm chỉ rồi rời đi,... và cười khẩy:

"Thằng bựa lồng vô dụng như mày mà cũng muốn đến buổi khiêu vũ sao? Mày chỉ là cái sextoys của cha thôi!

Cả gia đình đều tin mày, hãy thức tỉnh đi!" .... Đó là những gì chị gái đã nói cho anh ấy.

Họ đã vụt vào chân Eliot một cách hạnh phúc, trước khi đến thưởng thức buổi khiêu vũ một mình.

"Tôi đã làm gì sai sao?"

"Tại sao họ lại đối xử khủng khiếp như thế với tôi?" Eliot đã khóc.

"Tại sao con khóc?" Một giọng nói dịu dàng cất lên.

"Đừng khóc nữa."

"Đến giờ CHỊCH NHAU rồi Eliot."

... Tại sao?...

... Tại sao... thần linh..

... KHÔNG BAO GIỜ...

... Cứu... tôi...

... Tôi KHÔNG ĐÁNG CỨU sao?...

Eliot đã giết chết cha mình. Cậu vừa khóc vừa cười như điên dại.

"Hắn vừa xuất ra."

Từng giọt, từng giọt máu cứ chảy, Eliot ngồi xuống, ôm đầu gối của chính mình và vùi mặt vào.

Bỗng,

"Này."

"Mày có muốn trả thù không?"

Một con quỷ đỏ hiện ra từ vũng máu của người cha.

"Bà là ai?... Bà là thần linh ư?... Bà tới để cứu tôi sao?..."

"Không, nhưng ta có thể cứu mày, thật đó."

"Vậy bà là bà tiên đỡ đầu?"

"Đứa trẻ tội nghiệp."

"Haha, tao chẳng thánh thiện như mày đã mong đâu."

"Nhưng ta có thể cứu mày, thật đó."

"Mày chỉ cần phải TRẢ GIÁ một ít thôi."

Eliot im lặng một lúc, rồi cậu nói:

"Tôi sẽ trả."

Con quỷ đã làm phép thuật để khiến anh ấy trở nên xinh đẹp, xinh đẹp hơn bất kì người phụ nữ nào trên trần đời này.

Váy dạ hội đã được dệt đỏ bởi máu của cha anh ấy, chiếc xe ngựa đã được làm bởi nhãn cầu của cha.

Và chiếc giày tươi đẹp màu trắng này, được làm từ xương của người cha.

Eliot đã tới buổi khiêu vũ. Với vẻ đẹp vô song, anh ấy đã sớm thu hút được ánh mắt của hoàng tử. Họ nhảy cùng nhau.

Trong khi đó, bà mẹ kế và các người chị  nhìn họ trong ánh mắt đầy ghen tị.

Hoàng tử đã đưa anh ấy tới 'Khu vườn bí mật', rồi cầu hôn anh ấy.

Và hoàng tử tin rằng anh ấy chính là 'Công chúa định mệnh' của hoàng tử.

(Of course, he never realized Eliot is a man :3)

"Mẹ kế đã làm mù mắt trái em!" Anh ấy đã khóc.

Eliot đã kể cho hoàng tử nghe về quá khứ kinh hoàng của mình cho hoàng tử.

"Vậy kế hoạch là đây, hãy cám dỗ hoàng tử, khiến cho hoàng tử cảm thông với mày, và sau đó..." Eliot nhớ lại.

"Công chúa đánh yêu, xin em đừng lo lắng! Anh sẽ cứu em!" Hoàng tử đã hứa.

"Cảm ơn ngài, hoàng tử của em." Eliot cúi đầu, che dấu nụ cười của mình.

Và khi đồng hồ điểm 12 giờ, anh ấy chạy đi như đã hứa với con quỷ.

"Chờ đã, công chúa!"

Hoàng tử gào thét đuổi theo Eliot.

(Chúng ta còn chưa chịch nhau cơ mà :v)

Eliot đã để lại một chiếc giày trắng cho hoàng tử, vậy hoàng tử có thể tìm thấy anh ấy sau này...đúng như kế hoạch. Hoàng tử đã ôm cái giày trắng một cách âu yếm và thề rằng nhất định sẽ phải tìm được công chúa của anh ta.

Khi cỗ xe tan biến, xe ngựa biến trở lại thành nhãn cầu, Eliot đã ngồi một chỗ.

"Vậy, có vui không?" Con quỷ hỏi.

"Có."

"Giờ là thời điểm để mày chọn, rằng mày chỉ muốn được cứu..."

"...Hay muốn trả cả thù."

"Vậy, lựa chọn của mày là gì?"

Eliot chỉ cười:

"Không phải nó quá rõ ràng rồi sao?"

Anh ấy giơ chân lên và dậm thật mạnh vào nhãn cầu của người cha. Từng giọt máu bắn tung toé vào chiếc giày của Eliot.

"Tôi đã sẵn sàng để xuống địa ngục rồi, vậy thêm một chút tội lỗi nữa thì có gì quan trọng đâu, phải không?"

"BỔN PHẬN LÀM CON GÁI, TÔI PHẢI KÉO CHÚNG XUỐNG CÙNG VỚI TÔI PHẢI KHÔNG?"

Khi mẹ kế và các chị gái của Eliot về nhà, tất cả những gì họ làm là huênh hoang về buổi khiêu vũ. Họ sẽ không nghĩ được cái đứa khốn nạn mà họ luôn mồm chửi vì đã lấy đi sự chú ý của hoàng tử chính là Eliot. Eliot ngồi trong góc và cười chế nhạo.

Và như lời con quỷ nói với anh ấy, chúng nó sẽ đếch nhớ gì về cha đâu.

Ngày hôm sau, hoàng tử đã yêu cầu đầy tớ của mình phải tìm cho được nàng công chúa bí ẩn.

"Bất cứ người phụ nữ nào ướm vừa chiếc giày này, thì hãy mang người đó đến đây cho ta! Ta sẽ nhìn xem liệu đó có phải lần nàng ấy hay không!" Hoàng tử ra lệnh.

Tất cả những người phụ nữ, dù già hay trẻ, cũng đã đều đến ướm thử chiếc giày.

Các bạn hãy thử tưởng tượng xem liệu sẽ có bao nhiêu người cùng cỡ giày với Eliot (hoàng tử idiot).

Và đây là kết quả:

"Ẹc, nhiều quá trời, đỡ thế lồng nào đây -_-"

Nhìn thấy số lượng người không đếm xuể đã ướm vừa chiếc giày ngoài kia.

Sau khi chửi thề một câu, hoàng tử đã quyết định tự mình kiểm tra từng người một.

"Nàng ấy không béo như em, tiếp theo!"

"Quá trẻ, tiếp theo!"

"Quá già, tiếp theo!"

"... Mẹ kiếp! Đó là con mèo mà!!!... Mặc dù đúng là nó vừa đôi giày thật."

Nhìn dòng người lũ lụt kéo đến dường như vô tận, hoàng tử đã thay đổi lệnh của mình.

"Bất cứ người con gái nào ướm vừa đôi giày này, chột một mắt, tuổi không quá 30, thì hãy mang tới đây cho ta!"

Sau khi thay đổi bằng cách thêm một số yêu cầu kì quặc, việc tìm kiếm đã trở nên dễ dàng hơn.

Tin này đã đến được tai bà mẹ kế.

"Hoàng tử đang tìm một cô gái bị chột!"

Bà ta đã vặn nát óc ra để nghĩ xem làm thế nào để khiến con gái bà trở thành cô dâu của hoàng tử được.

Bà ta vẫn chả thể nghĩ ra, chính Eliot mới là người mà hoàng tử tìm kiếm.

Eliot đã tới gần bà mẹ kế và thì thầm vào tai bà.

"Mẹ yêu quý của con ơi, đây là cơ hội quý giá cho các chị!"

"Tại sao ta không chọc mù mắt của chị đi? Nếu chị ý bị chột, hoàng tử nhất định sẽ cưới chị ý!"

"Khi mà chị đã trở thành công chúa, mù một mắt thì đâu có đáng gì, phải không mẹ?"

Những câu nói đầy ma mị, như đang thôi miên, làm mất đi nhận thức của bà mẹ kế.

"Được rồi." Bà mẹ đồng ý.

Bà mẹ kế đã quyết định làm mù mắt con gái bà.

"Đừng! Mẹ ơi!" Con gái bà gào thét.

"Xin mẹ đừng...!" Cô ta van nài bà và khóc rống lên.

Bà ta bắt con bé phải mở to mắt mình ra.

Và đổ lọ thuốc độc vào một bên mắt của con bé.

Chỉ một giọt...

Đã lấy đi ánh sáng quý báu của con gái bà. Và khiến chúng nó mù mãi mãi.

"Đừng khóc nữa các con! Các con có muốn trở thành cô dâu của hoàng tử không? Nếu các con muốn, thì hãy ngoan ngoãn làm theo lời mẹ bảo nhé! Ngày nào đó, các con sẽ trở thành hoàng hậu!"

"Tất nhiên rồi mẹ! Hoàng hậu! Con muốn trở thành hoàng hậu!"

"Mày đừng mơ nữa, em gái! Tao mới là người sẽ trở thành hoàng hậu!"

Họ cười một cách sung sướng khi chìm đắm trong ảo vọng của mình.

Eliot nhìn họ nở ra nụ cười ngọt ngào.

Một vài ngày sau, xe ngựa của hoàng tử  cuối cùng đã đến nơi mà Eliot sống.

Bà mẹ kế đã mời người hậu cận của hoàng tử đến nhà, để các cô con gái của bà có thể ướm thử giày.

"Hãy đến nhà em nhé, thưa ngài!" Bà mời một cách ngọt ngào.

"Đây là các con gái của em. Mặc dù chúng đều bị chột, nhưng phẩm chất tư cách của chúng đều rất tốt!"

Họ đều đang rất phấn khích trước khi thử giày, trong khi đó, Eliot đã bị nhốt ở trong bếp,... Thế nhưng trông anh ấy quan tâm sao?

Người chị đầu tiên thử giày trước.

Nó đã không vừa.

"Nó quá nhỏ so với cô!" Người hầu cận đã nói.

"Ẹc? Sao lạ vậy? Mấy ngày trước nó vẫn vừa khít cơ mà! Chẳng lẽ mình tăng cân sao?"

Cho dù bao nhiêu lần chị ấy đã thử, chân của chị ấy cũng không thể vừa.

"Ẹc, cố lên."

"Đéo hiểu sao tao lại đẻ ra cái loại chân bự như mày." Bà mẹ kế đã chửi thề về chân của con gái, trong khi vẫn cố nghĩ cách để để cô con gái có thể lọt vào mắt xanh của hoàng tử.

Eliot đã khẽ gọi mẹ từ trong căn bếp.

"Mẹ ơi, mẹ yêu quý của con ơi!"

"Đây là cơ hội ngàn năm có một, mẹ ơi! Chỉ còn một bước nhỏ nữa thôi là có thể khiến chị trở thành cô dâu của hoàng tử. Chân của chị quá to, nó không thể vừa đâu, mẹ à. Nhưng vẫn có cách để cho nó vừa, phải không mẹ?"

"Tại sao không thử chặt ngón chân của chị đi? Đừng lo lắng, mẹ ơi! Khi chị ấy đã trở thành công chúa, chị ấy sẽ không cần phải sử dụng chân nữa!"

Những câu nói đầy ma mị, như đang thôi miên.

"Được rồi."

Bà mẹ kế đã đồng ý.

"Con gái, con có muốn trở thành cô dâu của hoàng tử không?"

"Tất nhiên là con muốn, thưa mẹ!"

"Dù như thế nào đi chăng nữa?"

"Dù như thế nào đi chăng nữa!"

"Vậy hãy tự bịt mồm lại đi con yêu."

"Mẹ đang làm cái quái gì vậy, mẹ ơi?"

Rầm!

Nỗi đau mà chị ấy chưa bao giờ được trải nghiệm trước đây.

Người chị gái đầu tiên đã bị cắt ngón chân, chân đã bé trở lại,...

.... Cuối cùng đã vừa với chiếc giày.

"Em đã nói với ngài rồi, chỉ là nhầm lẫn thôi. Ngài nhìn xem! Nó vừa như in!"

"Thật tuyệt diệu!" Người hầu cận phải ca thán lên.

Người hầu cận đã đưa chị gái đầu tiên tới gặp hoàng tử.

"Thưa ngài, người phụ nữ này đã phù hợp với mọi tiêu chí của ngài, và bị chột nữa! Đây có phải là cô gái mà ngài cần tìm, thưa hoàng tử?"

Người chị gái nhìn hoàng tử một cách háo hức.

"Chào em gái! Em đã đáp ứng mọi yêu cầu của ta, nhưng có vẻ như em không phải là người mà ta vẫn đang tìm kiếm."

"Em bị chột bên mắt phải, nhưng cô ấy bị chột bên mắt trái cơ."

Nỗi thất vọng, tràn lên cùng với những đau đớn tột cùng mà cô đã phải trải qua khi cắt chân và tự làm chột mắt, chị gái đầu tiên đã ngất ngay tại chỗ.

Khi người chị gái đầu tiên đã thất bại, đến người chị gái thứ hai ướm thử đôi giày.

Nó quá lỏng.

"Nó quá to so với cô!" Người hầu cận đã nói.

"Ẹc, sao lạ vậy? Mấy ngày trước nó còn vừa khít cơ mà, chẳng lẽ mình bị sụt cân ư?"

Dù có bao nhiêu lần chị ấy đã thử, chân của chị ấy quá nhỏ, chiếc giày chưa bao giờ vừa khít với chân chị ấy.

"Éc, éc."

"Định mệnh cái con chân bé, mày mà là con trai, bà tống cổ đi từ lâu rồi!" Bà mẹ kế đã chửi thề về chân của con gái, trong khi vẫn cố nghĩ cách để để cô con gái có thể lọt vào mắt xanh của hoàng tử, lần này nhất định không được xịt!

Eliot đã một lần nữa khẽ gọi mẹ từ trong căn bếp.

"Mẹ ơi, mẹ yêu quý của con ơi!"

"Đây là cơ hội cuối cùng rồi, mẹ ơi! Lần này nhất định chị gái sẽ trở thành công chúa của hoàng tử! Chân của chị gái quá nhỏ, vậy nên nó quá lỏng, thưa mẹ! Nhưng vẫn luôn có cách để nó vừa, phải không mẹ?"

"Tại sao chúng ta không đập vỡ xương chân của chị gái đi? Bằng cách này, chân của chị ấy sẽ bị trồi ra và trở nên to hơn! Chân chị ấy sẽ vừa chiếc giày!"

"Đừng lo lắng, mẹ ơi! Khi chị ấy đã trở thành công chúa, chị ấy sẽ không cần phải sử dụng chân nữa!"

Những câu nói đầy ma mị, như đang thôi miên.

"Được rồi."

Bà mẹ kế đã đồng ý.

"Con gái, con có muốn trở thành cô dâu của hoàng tử không?"

"Tất nhiên là con muốn, thưa mẹ!"

"Dù như thế nào đi chăng nữa?"

"Dù như thế nào đi chăng nữa!"

"Vậy hãy tự bịt mồm lại đi con yêu."

"Mẹ đang làm cái quái gì vậy, mẹ ơi?"

Rầm!

Nỗi đau mà chị ấy chưa bao giờ được trải nghiệm trước đây.

Bàn chân của chị gái thứ hai, đã bị lồi ra thật lớn...

... cuối cùng đã vừa với chiếc giày.

"Em đã nói với ngài rồi, chỉ là nhầm lẫn thôi. Ngài nhìn xem! Nó vừa như in!"

"Thật tuyệt diệu!" Người hầu cận phải ca thán lại lần nữa.

Người hầu cận đã đưa chị gái thứ hai tới gặp hoàng tử.

"Thưa ngài, người phụ nữ này đã đi vừa chiếc giày, và bị chột nữa! Liệu cô ấy có phải là người ngài cần tìm, thưa hoàng tử?"

Người chị gái thứ hai mỉm cười trước hoàng tử một cách đáng yêu.

"Chào em gái dễ thương! Em đã đáp ứng mọi yêu cầu của ta, nhưng có vẻ như em không phải là người mà ta vẫn đang tìm kiếm."

"Em đúng là bị chột mắt trái giống cô ấy, vừa chiếc giày một cách hoàn hảo, nhưng khuôn mặt em, chả là gì so với cô ấy cả!"

Người chị gái thứ hai đã ngất ngay tại chỗ.

Eliot cười như điên như dại trong phòng bếp.

Đây là lần đầu tiên anh ấy có thể cười thoả thích thế này, cho đến khi anh ấy bật khóc.

"Vở kịch này thật tuyệt vời mà..."

"Đến lúc rồi." Anh ấy lại mỉm cười.

Eliot đã ra khỏi phòng bếp. Anh ấy đã ở trong bếp khá lâu rồi, thế nên chả có gì lạ nếu anh ấy không thủ sẵn chiếc chìa khoá dự phòng :v

Chiếc váy dạ hội anh ấy mặc ở buổi khiêu vũ, màu đỏ đã không còn tươi như ngày nào.

Máu của cha anh dùng để dệt chiếc váy đã bị khô, tạo nên màu đỏ đậm, màu của sự tai ương.

"Ngài đang tìm em sao, thưa hoàng tử?" Eliot nhún người một cách nhẹ nhàng và chuẩn mực, cười khẽ nói.

"Công chúa của ta!!!" Hoàng tử hét lên một cách hạnh phúc.

Không cần phải kiểm tra xem anh ấy có vừa chiếc giày hay không, hay xem anh ấy có chột mắt phải hay không, hoàng tử ngay lập tức nhận ra đó là 'Công Chúa Trốn Chạy' của mình.

Nhìn khuôn mặt vô vọng của bà ta, nó khiến Eliot ngập tràn sự thoả mãn.

"Ngài có phiền khi em thử nó không, hoàng tử của em?"

"Dĩ nhiên rồi, công chúa của ta!" Hoàng tử cúi xuống để giúp anh ấy đi giày.

Đôi chân mảnh khảnh nhẹ nhàng đi giày.

Cái lúc mà Eliot đi vừa đôi giày, máu của các chị còn sót lại bên trong, đã tuôn trào ra, và để lại một đống màu đỏ lầy nhầy kinh tởm.

Chân đắm chìm trong đống máu của các chị, khiến Eliot cảm thấy thật khoái cảm, sung sướng.

Nở nụ cười nhẹ.

"Nó có vừa với em không? Hoàng tử của em?"

"Hoàn hảo!" Hoàng tử thốt lên, và sau đó đưa anh ấy về cung điện.

Hoàng tử nhớ lại việc người mẹ kế đã khiến cho công chúa của anh ấy bị mù, đã ra lệnh trừng phạt bà ta, móc cả hai mắt bà ta ra.

Không lâu sau, hoàng tử khám phá ra giới tính thật của Eliot, hoàng tử khá là choáng ngợp, nhưng vẫn tiếp tục nghe câu truyện của Eliot.

Và tình yêu vốn là mù quáng.

Cuối cùng, do quá say đắm anh ấy, hoàng tử đã hoàn toàn chấp nhận Eliot.

Nhưng Eliot không thể cưới hoàng tử. Anh ấy đã không thể trở thành công chúa. Nhưng anh ấy đâu có quan tâm.

Eliot đã sống trong cung điện, trở thành người tình bí mật của hoàng tử. Cho đến khi hoàng tử chán anh ấy.

Nhưng hơn thế nữa, Eliot đã có thể mỉm cười hạnh phúc ngay từ bây giờ.

Vì anh ấy đã được Tự do.

HAPPY ENDING

...cho đến bây giờ là vậy.

Chuyện gì đã xảy ra với bà mẹ kế cùng các người chị?

Bà mẹ kế, người đã không cò được nhìn thấy ánh sáng, đã trở nên trầm cảm.

Với hai cô con gái của bà, người chả biết làm gì ngoài tiêu tiền với ra lệnh cho người khác, giờ đã bị tàm tật.

Chẳng ai dám cưới chúng nữa.

Mọi người đã hoàn toàn quên mất người cha, người đã làm ra đống tài sản kếch xù này,... Người đã chết :v, họ vẫn sống trong nhung lụa như thường lệ, trong khi vẫn cố gắng chữa trị những vết thương tật của họ.

Mà việc chữa trị thì, chưa bao giờ là rẻ cả.

Sẽ sớm thôi, mớ tài sản này sẽ được dùng hết.

Lâu đài to lớn, huy hoàng đã bị lấy đi như một khoản thanh toán cho 'khoản nợ' của họ.

Từ một gia đình giàu có, mà không ai phải động tay làm việc gì cả, giờ phải đi ăn mày.

...Mong chờ lòng thương xót từ những người khác.

Vào một ngày nọ, có một người tốt bụng đã cho bà mẹ kế một bữa ăn rất là ngon.

Đây là bữa ăn tuyệt vời nhất của bà mẹ kế trong những ngày tháng gần đây, (thường thì bà toàn phải ăn thịt thối), bà ta khóc trong hạnh phúc.

"Cảm ơn ngài, ngài thật hào phóng! Mong Chúa phù hộ ngài!" Bà ta nói với giọng đầy biết ơn.

"Nó thật quá ngon!"

Bà ta không thể thấy, người đàn ông trẻ, hào phóng đang đứng trước mặt bà và mỉm cười.

"Con rất vui nếu mẹ đã thích nó."

"Thưa mẹ."

Không khí bỗng dưng muốn dừng lại.

"Eliot...?"

"Trông mẹ khoẻ lắm, thưa mẹ." Eliot nở nụ cười tươi rói.

"Truyện gì khiến mẹ trở nên đáng thương như thế này, thưa mẹ?! Nhưng mẹ đừng lo lắng! Con sẽ cho người tới chăm sóc mẹ! Con không ghét mẹ sau tất cả mọi chuyện đâu, thưa mẹ! Suy cho cùng... mẹ mới là người nghe lời con nhất cơ mà, thưa mẹ! Thậm chí ngay cả khi.... mẹ phải làm chính con gái mình bị tàn tật!"

Bà mẹ kế chợt khựng lại, rồi run rẩy như điên, từng giọt nước mắt chảy xuống khuôn mặt già nua của bà.

"Ah, và mẹ cũng không cần phải lo lắng về các chị đâu! Con đã tìm cho họ một công việc. Từ bây giờ, các chị phải làm việc cho mẹ, thưa mẹ!"

Eliot từ tốn tiến tới và ôm bà ta, nói:

"Cho dù họ có bị chột, và không thể đi lại bình thường, con chắc chắn họ vẫn có thể làm việc đó!"

"Các chị đều rất thông minh, thế nên! Con chắc chắn họ sẽ học nhanh thôi mà!"

"Việc làm thế nào để phục vụ đàn ông...." Đang nói, Eliot chợt dừng lại, rồi từ tốn phun ra hai từ:

"Trên giường!"

"Tạm biệt, mẹ..."

Khi biết chuyện gì sẽ xảy ra với những con gái yêu quý của bà, bà mẹ kế của Eliot trở nên điên cuồng.

Bà ta gào thét, và gào thét, cho đến khi cổ họng chảy máu, nhưng sẽ chẳng có ai đến giúp bà ta đâu.

Eliot bình tĩnh đi về nhà, chợt, anh ta dừng chân.

"Như thế này sẽ ổn chứ?" Không biết từ lúc nào, có một người đàn bà ở sau lưng anh ta.

"Mày không cần giết chúng nó sao?"

"Không, tôi ổn."

"Nếu mày muốn giết chúng nó, thì cứ làm đi." Con quỷ nói một cách hào hứng.

"Mày muốn trông thấy chúng nó sống trong khốn khổ, phải không?"

"Khốn khổ... hử..."

"Bà biết không, bà Ác Quỷ? Tôi có thể sống, mà không phải chịu khốn khổ như này, cảm ơn bà rất nhiều. Dù bà có nói gì đi chăng nữa, bà vẫn sẽ luôn là bà Tiên Đỡ Đầu của tôi." Eliot cúi người xuống, hôn lên mu bàn tay của Ác Quỷ.

"Giờ tôi có cuộc hẹn với hoàng tử rồi, hẹn bà sau nhé, bà Ác Quỷ."

Ác Quỷ, nhìn xuống bàn tay mà Eliot vừa hôn lên, tự cười một cách thoả mãn...

"Hẹn mày sau nhé,... bữa ăn của ta..."

Thanks For Reading Everyone!

Mời mọi người thưởng thức bữa ăn làm bởi Thịt Tươi của người cha nấu cùng "Rendang" cà ri nhé :3

True End: mọi người xuống địa ngục đi. Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro